Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Arques đã thay trang phục diễn, bộ quần áo trắng thuần, lưng đeo đôi cánh rộng lớn, gương mặt thuần khiết xinh đẹp tuyệt trần toát ra khí chất thần thánh giống như một thiên sứ thực sự, đứng ở phía xa chờ đợi Kỷ Ninh.
Vừa nhìn thấy Arques, Kỷ Ninh liền nhớ đến những cử chỉ mập mờ không rõ lúc trước của Aqrues, bước chân không khỏi ngập ngừng.
Nhưng chùn bước không phải là cách giải quyết, cho nên sau phút do dự, Kỷ Ninh hít một hơi sâu, bước đến, gật đầu với Arques: “Chào buổi chiều, đàn em Arques.”
“Đàn anh Kỷ, chào buổi trưa ạ.”
Arques thấy Kỷ Ninh là trong mắt như sáng lên, gương mặt gần như vô cảm chợt trở nên sống động, giống như búp bê tinh xảo sống lại, từ trong khóe mắt tỏa ra ý cười nhàn nhạt.
“Chuyện ngày hôm qua em rất xin lỗi…” Không đợi Kỷ Ninh nói trước, Arques đã lên tiếng: “Sau khi quay về em đã suy nghĩ rất lâu, hôm nay em sẽ không thể hiện tệ hại như vậy nữa.”
“Được.” Nghe hắn nói vậy, Kỷ Ninh nhanh chóng nở nụ cười: “Vậy thì anh sẽ chờ xem. Nhưng nếu em gặp khó khăn gì thì đừng giữ trong lòng, nếu em bằng lòng thì có thể nói với anh, nói không chừng anh có thể giúp được em.”
Arques thoáng ngơ, khẽ gật đầu một cái, gương mặt có chút xấu hổ: “Được ạ.”
“Vậy chúng ta luyện tập đi nhỉ?”
Đảm bảo của hắn khiến Kỷ Ninh cảm thấy an tâm, lúc trước cậu thấy đàn em Arques có lẽ thích cậu, đó chẳng qua chỉ là ảo giác của cậu, hôm nay sau khi đàn em lấy lại trạng thái nên cậu cũng chẳng nói gì.
Hai người rất nhanh vào trạng thái bắt đầu luyện tập. Quả nhiên đúng như Arques nói, biểu hiện hôm nay của hắn so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, tuy đôi lúc vẫn có chút non nớt và không còn phong độ như trước kia, nhưng hắn có thể lấy lại trạng thái nhanh như vậy cũng đủ làm Kỷ Ninh vui vẻ, vì vậy cũng không quá phê bình gắt gao.
Chớp mắt bọn họ cũng đã tập được hai màn, màn thứ ba là sau khi thiên sứ giải cứu thiếu nữ chăn cừu Shuliman từ vương cung ra, trải qua một hành trình dài đằng đẵng, thiên sứ hộ tống Shuliman đến cố hương nàng.
Thiên sứ hoàn thành nhiệm vụ của mình, vốn nên lập tức rời đi, nhưng hai người lúc này đã nảy sinh tình cảm thầm kín, đều quyến luyến lẫn nhau, vì vậy thiên sứ đồng ý thỉnh cầu ở lại mặt đất một đêm cuối cùng của thiếu nữ, hai người ngồi trên bãi cỏ dưới ánh trăng cùng nhau ngắm sao.
“Ngài thiên sứ, ngài hãy nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu sao thật đẹp làm sao.”
Kỷ Ninh đóng vai Shuliman chỉ lên bầu trời, gương mặt ngước lên vừa nói. Lúc này đương nhiên vẫn là ban ngày, song trời có chút âm u, vốn dĩ lúc sáng sớm đi tản bộ cùng Tần Như Vọng vẫn còn quang đãng, nhưng chỉ sau buổi trưa liền bắt đầu ùn ùn kéo mây đen giăng kín bầu trời, khiến người ta hoài nghi liệu ban đêm có đổ mưa hay không.
“Ngài có thể nhìn thấy những vì sao trên thiên đường nơi ngài ở không? Có phải thiên đường so với hoàng cung còn xinh đẹp hơn không?” Cậu tiếp tục nói phần còn lại của lời thoại.
“Đúng là rất đẹp.” Arques ngồi bên cạnh quay đầu qua nhìn cậu, từ tốn nói: “Nơi đó còn đẹp hơn rất nhiều so với hết thảy phong cảnh nhân gian.”
Kỷ Ninh dựa theo kịch bản, mở to hai mắt, vẻ mặt lộ vẻ tò mò mà lắng nghe, Arques tiếp tục mở miệng.
“Nhưng đối với ta mà nói, bất luận là xinh đẹp hay là xấu xí cũng chẳng khác gì nhau, bởi vì chúng đối với ta đều là vô nghĩa.”
Kỷ Ninh nghe đến đây thì sững sốt, bởi vì lời thoại này không khớp với lời thoại trong kịch bản, cậu không biết cái này có phải là Arques tự do phát huy hay không. Cậu do dự, không có ngay lập tức cắt ngang.
Arques nói: “Ta có thể nhìn thấy tinh tú, bản thân ta đến từ các tinh tú.”
Khi hắn còn là “Archangel”, cố hương của hắn là quốc gia tinh tú Noah, lãnh thổ ban đầu của Noah cũng chẳng rộng lớn, chỉ là một trong vô số tiểu hành tinh. Khi cậu được nghiên cứu ra đời, bước ra từ mái vòm nhợt nhạt của viện nghiên cứu, tất cả những gì hắn thấy chính là một bầu trời đầy sao.
Hành tinh hoa mỹ, lạnh lẽo và cô độc.
Chúng lóe lên trong bầu trời đêm, không liên quan gì đến nhau, quốc gia cư trú trên đó còn có thể là thù địch của nhau, cho dù có vô số tinh tú, nhưng mỗi một tinh tú đều là một cá thể biệt lập.
Nhưng khi ấy hắn chẳng biết cô độc là cái gì, thậm chí còn không phân biệt được xấu xí và xinh đẹp, cho dù có là phong cảnh xinh đẹp cỡ nào đi nữa, nhưng chỉ cần là thuộc về lãnh thổ địch quốc thì đều sẽ trở thành một mảnh đất khô cằn cháy xém dưới họng súng và ánh lửa.
Hắn không có cảm xúc, không hiểu nhân tính, những gì hắn cần làm ngày qua ngày chính là hoàn thành sứ mạng Noah giao phó cho hắn. Cho đến ngày ấy, nhân ngư xinh đẹp yếu ớt xuất hiện trước mặt hắn, trái tim vĩnh viễn bình ổn rốt cuộc cũng lần đầu tiên loạn nhịp.
Vui sướng, bi thương, tức giận, tuyệt vọng, thống khổ, động lòng.
Từ mù mờ về cảm xúc ban đầu, cho đến trải qua nhiều cung bậc cảm xúc hỉ nộ ai lạc nhân gian, tất cả đều được Kỷ Ninh dạy cho hắn.
Hỉ nộ ai lạc:
Chính Kỷ Ninh đã khiến thế giới của hắn có ngày và đêm, có đẹp và xấu, tô lên những sắc màu vào thế giới hai màu trắng đen của hắn.
Từ sau khi gặp Kỷ Ninh, sinh mệnh hắn không còn chỉ thuộc về hành tinh Noah, mà thực sự thuộc về chính hắn.
Nếu một hạt giống được gieo vào trái tim hắn, nó sẽ nảy mầm và phát triển nhanh chóng.
Đó chính là “rung động đầu đời”.
Sau khi hắn tiếp nhận trí nhớ của Phó Khinh Hàn, hắn chợt nhận ra, thì ra rằng bản thân hắn chính là đại diện cho rung động đầu đời của Giang Triệt dành cho Kỷ Ninh, hắn là cảm xúc ban sơ, thuần khiết nhất, cũng chính là phần mềm mại nhất trong trái tim Giang Triệt, là khởi đầu của mọi cảm xúc.
Đó là tình yêu tồn tại khi Giang Triệt còn rất nhỏ, trước cả khi hắn nhận ra.
Cũng chính sự dung hợp tự nguyện của Phó Khinh Hàn đã cho hắn biết điều đó, có lẽ chỉ có hòa làm thành một mới có thể khiến bọn họ trở thành một cá thể hoàn chỉnh.
Tựa như những ngôi sao lẻ loi trên kia, bọn họ nhìn qua như không có liên quan, nhưng thực tế chúng không tự thân phát sáng mà bởi vì phản chiếu ánh sáng mặt trời nên mới có thể khoác lên vầng sáng, trở thành dải ngân hà trên bầu trời.
Mối liên hệ giữa hắn và những cá nhân kia, chính là cùng một tình yêu bọn họ giành cho Kỷ Ninh.
Mà hắn lại là khởi đầu của tất cả.
“…”
Arques im lặng, không nói một lời nhìn Kỷ Ninh, trong đôi mắt xinh đẹp màu bạc ẩn chứa tình cảm sâu đậm. Kỷ Ninh bị hắn nhìn như vậy khiến tim đập rộn lên, đột nhiên cậu lại một lần nữa có cảm giác mình nhìn thấy Giang Triệt, sau đó Arques nhẹ nhàng nắm ngón tay cậu.
“Em thích anh.”
Lúc lâu sau Arques chỉ nhỏ giọng mở miệng nói như vậy, túm lấy tay Kỷ Ninh, hôn nhẹ lên đầu ngón tay cậu.
“!”
Mặt Kỷ Ninh nháy mắt đỏ bừng, bối rối không biết làm sao nhìn Arques, nhất thời quên cả phản ứng. Arques mỉm cười, cơ thể nghiêng về trước, ôm lấy Kỷ Ninh, thì thầm bên tai cậu.
“Thích từ rất rất lâu về trước rồi, trước cả khi anh nhận ra điều đó.”
“Anh là mối tình đầu của em.”
“Và cũng là duy nhất.”
Nói xong Arques liền đứng dậy đi về phía xa. Kỷ Ninh vô thức muốn bắt lấy vạt áo của hắn, nhưng lớp vải mềm mại lướt qua kẽ tay khiến cậu không thể giữ Arques lại.
“Arques…”
Kỷ Ninh hơi hoảng hốt, không nghĩ tới Arques lại thật sự tỏ tình với cậu. Cậu lại đúng là người Arques thích, mà còn là mối tình đầu của hắn, nhưng mà… Tại sao Arques tỏ tình xong liền rời đi? Không thể đợi cậu nói hết câu sao?
Tuy Kỷ Ninh trong lúc vội vàng không thể đưa ra câu trả lời, nhưng suy nghĩ kĩ thì kết quả của cậu vẫn là từ chối, cũng không định từ chối Arques vào lúc này.
Nhưng ngay cả cơ hội chen vào Arques cũng không cho cậu, giống như đã chắc chắn cậu sẽ không chấp nhận, chẳng nhẽ bây giờ bỏ đi thì sau này không gặp mặt nhau nữa? Tương lai bọn họ vẫn phải chạm mặt nhau ở câu lạc bộ kịch mà.
“Thằng nhóc này…”
Kỷ Ninh thu dọn xong trang phục diễn và cặp sách hai người để dưới đất mà vẫn chưa thấy tung tích của Arques, cậu bất lực thở dài, trở lại nhà thể chất, đầu tiên hỏi thăm Arques có quay về không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì cậu vừa tức vừa buồn cười nói: “Thằng nhóc ấy thế mà đi nhanh thật.”
“Sao thế?” Foggy nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, dò hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
“Không phải là cãi, mà thật ra cũng có chút chuyện, cậu ta bỏ cả cặp, điện thoại ở đây.” Kỷ Ninh xách balo của Arques nói.
“Đưa anh đi, anh cầm về giùm cậu ta cho, bọn anh vừa hay ở cùng một tòa ký túc xá.” Foggy đưa tay ra nhận, tò mò hỏi một câu: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Kỷ Ninh lắc đầu không nói, Foggy cũng không hỏi nữa, hai người ở lại chấn chỉnh thành viên câu lạc bộ, giờ học buổi chiều cũng đến, Kỷ Ninh đeo balo trực tiếp lên lớp, chỉ là cả tiết học cậu không cách nào yên lòng, suy nghĩ chuyện của Phó Khinh Hàn và Arques.
Nhưng càng nghĩ lòng cậu càng rối, nghe giảng không vô một chữ, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên xem, nhưng hai người này đều không gửi tin nhắn cho cậu, cậu ngược lại không tập trung bỏ lớp, nhắn tin với anh trai Auzers mấy câu.
“Anh: Sáng ngày mai không có lớp?”
“Tôi: Dạ. Nhưng có thì cũng chỉ là sửa luận văn.” Kỷ Ninh trả lời, đồng thời gửi thêm một vẻ mặt buồn bã.
“Anh: Ngày mai anh đến tìm em. Gần đây em bận mãi, ngày mai cùng anh ra ngoài đi, đi xem phim.”
Kỷ Ninh không khỏi xoắn xuýt, thật ra thì bây giờ cậu vướng rất nhiều chuyện, không nên tùy tiện ra ngoài đi chơi, nhưng lời mời của Auzers khiến cậu rung rinh, cậu cũng muốn đi, bởi vì hai ngày trước tình cờ có bộ phim Cố Sâm đóng vai chính được công chiếu.
“Anh: Trưa mai em muốn ăn gì cũng được, anh bao.”
Cơ mà tin nhắn tiếp theo của Auzers đã hoàn toàn đá văng sự do dự của Kỷ Ninh, vì vậy cậu nhanh chóng đồng ý.
“Tôi: Dạ đi!”
“Tôi: Quyết định vậy đi nha, ngày mai gặp!”
“Anh: Ngày mai gặp.”
Bỗng dưng có người mời đi ăn cơm không tốn tiền, Kỷ Ninh toát ra chút ý cười, chỉ là cậu ve màn hình điện thoại, không còn móc khóa người máy nên điện thoại nhìn qua có chút trống trải lại khiến cậu dâng lên một trận mất mác, không tự chủ mà lại nhớ đến Giang Triệt.
“Aiz…”
Arques vẫn không trả lời, Kỷ Ninh có chút phiền não nằm dài trên bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời từ sau buổi trưa càng ngày càng trở nên âm u. Đám mây đen dày đặc chồng chất, còn nổi lên cơn gió cuồng phong, thổi những cây cối lên ngoài vang lên tiếng xào xạc.
Trong giờ nghỉ giữa tiết, người ngồi bên cạnh cậu đang thảo luận trời có mưa hay không, cuối cùng quả nhiên, nửa tiết sau còn chưa kết thúc, một tia sấm lớn xuất hiện trên bầu trời, ngay sau đó liền lộp bộp đổ mưa, sắc trời tối đen, tiếng gió vù vù vang dội.
Hầu hết tất cả mọi người đều không mang theo dù, sau khi tan học có nhiều người ở lại phòng học chờ mưa nhỏ đi. Nhưng Kỷ Ninh thì khác, trực tiếp đội mưa về phòng.
Lúc cậu quay lại phòng ngủ, trong ký túc xá đã có người, là Ứng Thiên Thu, dường như hắn cũng mới vội vàng chạy về, mái tóc bạc đẹp đẽ kia vẫn còn đang nhỏ nước. Thấy cậu quay về hắn nở nụ cười khẽ, mà hắn không có thay quần áo ngay, thay vào đó hắn bỏ túi hạt thức ăn và một hộp dụng cụ nhỏ vào trong balo, rồi cầm lấy ô vội vã chạy ra ngoài.
“Cậu muốn đi đâu đấy?” Kỷ Ninh hỏi hắn, bởi vì nhìn điệu bộ Ứng Thiên Thu cũng không giống đi căn tin.
“Đi tìm mấy bé mèo.” Ứng Thiên Thu nói: “Ổ của chúng không kiên cố lắm, gió hôm nay quá lớn, tôi lo ổ của chúng sẽ bị thổi bay, dụng cụ vừa mới đến, tôi phải đi gia cố.”
“Vậy tôi đi nữa, hai người chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn.”
Kỷ Ninh nghe vậy liền để balo xuống, cầm lấy dù muốn cùng hắn đi xuống. Ứng Thiên Thu không từ chối, hai người cùng nhau che dù ra khỏi tòa ký túc.
Gió và mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, bầu trời đã hoàn toàn đen ngòm, đèn đường sáng lên, hạt mưa dày đặc rơi xuống tạo thành màn mưa, hạt mưa rơi xuống mặt đất tạo thành màn sương trắng mịn, gió lớn kéo theo mưa nặng hạt tới, cây dù đi mưa gần như thành vật vô dụng, không bao lâu Kỷ Ninh và Ứng Thiên Thư ướt đẫm cả người.
“Mưa lớn thật sự…”
Kỷ Ninh che mặt trốn sau dù, khó khăn bước đi trong gió mưa gào thét, lớn tiếng hét với Ứng Thiên Thu một câu. Ứng Thiên Thu nhìn cậu, duỗi tay nắm tay cậu, dắt tay nhau cùng bước về phía trước.
Ổ mèo do những sinh viên có lòng yêu mèo xây dựng nên và được nhà trường ngầm cho phép, lúc Kỷ Ninh và Ứng Thiên Thu đến bên cạnh ổ mèo thì liền thấy Vân Đóa cùng những con mèo khác đang rúc ở trong ổ, dựa vào nhau sưởi ấm, bởi vì trời có sấm sét nên bọn chúng đều đang run rẩy, cho dù ổ mèo có bị dột đôi chỗ thì chúng đã không còn dũng khí chạy đi chỗ khác.
Đúng lúc này anh gác cổng trường học cũng khoác áo mưa chạy đến, nói là mưa lớn quá, bọn họ định cho mấy con mèo vào phòng bảo vệ một đêm.
Đây tất nhiên là cách thỏa đáng nhất, Kỷ Ninh với Ứng Thiên Thu cũng không phải đến vô ích, ít nhất bọn họ còn có thể giúp anh bảo vệ ôm mèo ra, người mà mấy bé mèo tin tưởng nhất chính là hai người bọn họ đây, dưới thời tiết khủng khiếp này thì ngoại trừ bọn họ ra, ai đến ôm mèo đi đều sẽ bị chúng cào.
Khi đã đem tất cả mèo vào trong phòng bảo vệ sắp xếp ổn thỏa, hai người Kỷ Ninh đều đã ướt như chuột lột, anh bảo vệ nhìn hai người lắc đầu cười nắc nẻ, lấy khăn lông sạch cho bọn họ lau, tiện thể ngồi lại một lát trú mưa, nhưng mà lại bị hai người khéo léo từ chối. Nếu đã nhếch nhác như vậy rồi thì cũng chẳng cần trú mưa nữa, chẳng bằng chạy thẳng về phòng ký túc xá tắm.
Vì vậy sau khi để lại thức ăn cho mèo, hai người cầm ô đi ra ngoài, lúc này trên đường không có ai, ánh sáng trắng do đèn đường hắt ra kéo dài cái bóng. Nước mưa đập lộp bộp xuống ô dù, nhưng âm thanh của nó không khiến người ta cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy an tâm hơn.
“Lâu lắm rồi tôi mới dầm mưa.”
Kỷ Ninh cười nghiêng đầu nhìn Ứng Thiên Thu, đầu tóc bạch kim kia đã ướt đẫm, ngoan ngoãn rũ xuống, gương mặt tuấn mỹ lấm tấm giọt nước, chậm rãi theo gò má chảy xuống, làn da dưới ánh đèn đường như sáng bừng lên, hàng mi bạc cũng ánh lên, lộ ra vẻ đẹp hớp hồn động lòng người.
Khoảnh khắc cậu nhìn Ứng Thiên Thu hắn cũng đồng thời quay đầu nhìn sang, đôi mắt trầm tĩnh trong bóng đêm phản chiếu càng thêm trong veo mà thâm thúy, cứ như vậy lẳng lặng cùng Kỷ Ninh bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt ấy dường như có thể hút lấy lòng người. Trong chớp mắt Kỷ Ninh ngẩn ngơ suy nghĩ nhưng chân vẫn không ngừng bước, lơ đãng đạp phải vũng nước té lộn cù mèo, nhưng ngay lập tức đã được Ứng Thiên Thu đón lấy.
“Rào rào…”
Cây dù đi mưa của hai người rơi xuống đất, không còn đồ che chắn nữa, tiếng mưa rơi lập tức trở nên rõ ràng hơn, nhưng sự chú ý của Kỷ Ninh không nằm ở đó, vì trong mắt cậu toàn bộ đều là gương mặt của Ứng Thiên Thu.
Cơ thể của cậu thật ấm áp.
Đây là phản ứng bản năng nhất của Kỷ Ninh, mưa làm ướt đẫm quần áo của hai người, bị Ứng Thiên Thu ôm vào trong lòng, thân nhiệt xuyên qua lớp vải truyền đến, mang đến sự ấm áp trong đêm mưa giá rét.
“Được rồi, tôi đứng vững rồi, cảm ơn cậu Thiên Thu.”
Kỷ Ninh có hơi ngại ngùng, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Ứng Thiên Thu, ý bảo hắn có thể buông cậu ra, nhưng lại không nghĩ tới hai tay hắn lại càng siết chặt hơn, ôm chặt lấy vòng eo của cậu, hoàn toàn giam cầm ở trong lòng ngực, không cho cậu rời đi.
“Thiên…Thu…?”
Kỷ Ninh không hiểu tại sao Ứng Thiên Thu lại ôm chặt cậu như vậy, song khi bị Ứng Thiên Thu dùng ánh mắt sâu xa đó nhìn thì cho dù dưới cơn mưa lạnh cóng thì mặt cậu cũng sẽ đỏ bừng. Mà khi đối phương giơ tay lên khẽ v,uốt ve gương mặt cậu, thì cả người cậu lại run lên, vô thức ưỡn người ngã về sau.
Nhưng Ứng Thiên Thu lại không có cậu có cơ hội, Kỷ Ninh càng né ngón tay hắn sẽ càng đụng chạm nhiều hơn, đầu ngón tay liên tục lướt qua đuôi mắt cùng gò má, lướt đến đôi môi thì dừng lại mấy giây, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của Kỷ Ninh.
Mục lục