*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào thang máy đã khó khăn, ra thang máy cũng vậy, nếu không phải ở trên tầng mười mấy, không thể đi cầu thang xuống, Tôn Tư Nguyên bọn họ nhất định sẽ không chọn cách bẽ mặt như vậy.
Cuối cùng cũng đến được địa điểm ghi hình, mấy người nhìn thấy một chồng tờ rơi dày cộp trên bàn, đều im lặng.
Tôn Tư Nguyên không bao giờ che giấu cảm xúc thật của mình, khóe miệng giật giật, “Ông chắc chắn là có thể phát hết những thứ này trong một ngày không?"
"Những tờ rơi này sẽ được chia đều thành ba phần, giao cho từng nhóm." Đạo diễn đội mũ cao cho Tôn Tư Nguyên, "Có cậu giúp đỡ, nhất định có thể phát hết tờ rơi."
Tôn Tư Nguyên: "..."
Đối mặt với nhiều tờ rơi như vậy, mọi người quyết định tách nhau ra hành động.
Phó Tiêu Tiêu không mặc trang phục thú bông, chỉ đội tai gấu bông mềm mại, chủ động ôm tờ rơi, hăng hái, đi lại còn nhún nhảy.
"Chúng ta nhất định phải phát hết tờ rơi nhé." Phó Tiêu Tiêu nói giọng trẻ con, “Tôi muốn kiếm tiền mua kem ăn!"
Tô Hoài Minh không ngờ kem lại có sức hấp dẫn lớn với Phó Tiêu Tiêu như vậy, sau nhiều ngày, cậu bé vẫn nhớ chuyện này.
Lúc đó chính cậu đã hứa với Phó Tiêu Tiêu, đương nhiên sẽ không nuốt lời, "Được, chỉ cần phát hết tờ rơi, tiền công sẽ đưa hết cho em."
Phó Tiêu Tiêu nghe vậy, mắt sáng lên, chỉ hận không thể phát hết tờ rơi ngay lập tức.
Một phút sau:
Phó Tiêu Tiêu nhìn Tô Hoài Minh với vẻ mặt mơ màng, hỏi: "Tại sao không có ai đến lấy vậy?"
"Phát tờ rơi là phải đưa tờ rơi đến tận tay người khác, chứ không phải đợi họ đến lấy." Tô Hoài Minh giải thích.
Phó Tiêu Tiêu mới gật đầu, đi về phía người lạ đang đi ngang qua.
Cậu bé không hề sợ hãi, dừng lại trước một người đàn ông trung niên, ngẩng đầu nhìn ông, cố gắng vươn tay ra, muốn đưa tờ rơi vào tay ông.
Người đàn ông trung niên nhìn khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng của Phó Tiêu Tiêu, trái tim như muốn tan chảy, lập tức đưa tay nhận lấy tờ rơi.
Phó Tiêu Tiêu mở màn thắng lợi, rất vui vẻ, lại chạy lon ton đến trước một người đi bộ khác, giọng trẻ con hỏi: "Chú có muốn lấy một tờ không?"
Thấy đứa trẻ nhỏ như vậy vất vả phát tờ rơi, hầu như không có người đi đường nào có thể nỡ từ chối, đều đưa tay nhận lấy tờ rơi.
Hai bố con vô cùng ăn ý, đứng ở hai bên trái phải, gần như độc chiếm hết những người đi bộ trên con phố này.
Nhưng sau nửa giờ, tờ rơi mới phát được chưa đến một phần mười, ý chí chiến đấu của Phó Tiêu Tiêu bị tiêu hao mất, bắt đầu bĩu môi nổi cáu: "Những thứ này làm sao có thể phát hết được chứ?!"
“Tôi không có kem ăn, cũng không thể mua cho Du Du và Hiên Hiên, bọn họ nhất định sẽ rất buồn, sẽ không chơi với tôi nữa, vậy thì tôi không có bạn bè, tôi sẽ là đứa trẻ đáng thương nhất trên thế giới hu hu hu..."
Tô Hoài Minh: "..."
Thấy lời Phó Tiêu Tiêu nói càng ngày càng vô lý, Tô Hoài Minh không nhịn được ngắt lời: "Không tệ đến vậy đâu, với lại chúng ta sẽ có thể phát hết tờ rơi."
"Thật sao?" Phó Tiêu Tiêu bị ngắt lời, tâm trạng vẫn rất tệ, môi bĩu đến mức có thể treo được cả lọ dầu.
"Tất nhiên là thật rồi." Cách một lớp trang phục thú bông dày cộp, giọng Tô Hoài Minh có chút trầm đục.
Phó Tiêu Tiêu hừ bằng giọng mũi, trừng mắt nhìn Tô Hoài Minh, vô lễ nói: "Nếu anh không làm được, anh là cún con!"
Tô Hoài Minh là người lớn, lại thích chấp nhặt với trẻ con: "Vậy thì ngược lại, nếu anh làm được, em là cún con."
“Tôi mới không phải cún con!" Phó Tiêu Tiêu tức đến độ dậm chân.
"Em chính là cún con." Tô Hoài Minh nhàn nhạt nói.
"Là anh, anh mới là cún con!"
"Phản đòn."
"Anh... hả?"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi đã chặn lại hết tất cả những lời của Phó Tiêu Tiêu, cậu bé ngơ ngác nhìn Tô Hoài Minh, miệng nhỏ vẫn ngốc nghếch há hốc, không kịp phản ứng lại.
"Không được chơi như vậy!" Giọng Phó Tiêu Tiêu mang theo tiếng khóc, "Chúng ta làm lại một lần nữa!!"
"Được rồi." Tô Hoài Minh phối hợp nói, “Em là cún con."
Phó Tiêu Tiêu chống nạnh, rất đắc ý nói: "Phản đòn!"
"Phản đòn vô hiệu."
Phó Tiêu Tiêu không ngờ còn có cách vận hành như vậy, vẫn không muốn thừa nhận mình đấu không lại Tô Hoài Minh, "Anh, anh trước đây không nói như vậy!"
Nhìn đứa trẻ ngốc nghếch này, Tô Hoài Minh thở dài, giọng điệu dịu xuống: "Hay là thế này, chúng ta cược với nhau, người thua phải học tiếng chó sủa."
Phó Tiêu Tiêu vẫn chưa rút ra được bài học, lập tức mắc bẫy, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tôi sẽ không thua đâu!"
"Cái này chưa chắc."
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Phó Tiêu Tiêu, Tô Hoài Minh dựa vào cột điện, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hờ hững.
Phó Tiêu Tiêu đứng một bên, không phát tờ rơi nữa.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, xôn xao bàn tán.
【Tô Hoài Minh đây là lựa chọn nằm im mặc kệ rồi à?】
【Như vậy không ổn lắm, anh ta lười biếng như vậy, sẽ dạy hư trẻ con】
【Từ chối hoàn thành nhiệm vụ của chương trình, đây không phải là đang tỏ vẻ ngôi sao trong chương trình tạp kỹ sao?!】
【Cười chết mất, anh em ơi, lát nữa chúng ta cùng nhau nghe Tô Hoài Minh học tiếng chó sủa nhé!】
Ngay lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một cô gái xinh đẹp, cô ấy mắt sáng rực đi tới, đứng cạnh Tô Hoài Minh, tự chụp một tấm ảnh với thú bông, trước khi đi còn chủ động bước đến trước mặt Phó Tiêu Tiêu, lấy một tờ rơi.
Không chỉ có cô gái này, còn có thêm ba bốn chàng trai đi tới, sau khi chụp ảnh với thú bông đều thuận tay lấy tờ rơi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều ngây người.
【Những người này có phải là người hâm mộ Tô Hoài Minh không? Vì thế nên mới chủ động chụp ảnh cùng anh ta và chủ động lấy tờ rơi?】
【Tô Hoài Minh bịt kín mít từ đầu đến chân, người hâm mộ anh ta lại không có mắt thấu thị, làm sao có thể nhận ra anh ta được?】
【Chắc chắn là người do Tô Hoài Minh thuê, anh ta giỏi nhất là chơi những trò vặt vãnh như thế này】
Bình luận đều là lời chế giễu, nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển hướng.
【Tôi nhớ ra rồi, đây là tư thế tiêu chuẩn của Gấu nghịch ngợm!!】! (*)
(*) Raw là "拽拽熊", đi tra gg thì nó ra con gấu trong phim này nè. Mà không nhớ nổi con gấu này tên gì nữa. 🥹
【Mỗi tập phim, Gấu nghịch ngợm đều khoanh tay, dựa vào một chỗ nào đó, khi kẻ phản diện tới, nó chỉ cần nhẹ nhàng tung một cú đấm là có thể đánh ngã đối phương】
【Tôi còn có cả ảnh chế Gấu nghịch ngợm nữa, phải nói là, mặc dù tư thế này rất đơn giản, nhưng chỉ có Tô Hoài Minh là bắt chước được tinh túy của nó】
【Tôi là người hâm mộ trung thành của Gấu nghịch ngợm, tôi cũng muốn đến chụp ảnh quá!】
【Cười chết mất, Tô Hoài Minh coi mình như một điểm chụp ảnh, trả phí là được một tờ rơi hả?】
Mọi người đều thích xem náo nhiệt, càng có nhiều người chụp ảnh cùng Tô Hoài Minh thì càng có nhiều người qua đường chủ động tới.
Cho dù không phải người hâm mộ Gấu Nghịch Ngợm, khi thấy mọi người đều tranh nhau chụp ảnh, họ cũng không kìm lòng được mà tới chụp chung.
Hiệu suất này cao hơn nhiều so với việc phát tờ rơi, chỉ trong vòng nửa giờ, tờ rơi đã giảm đi một nửa, số người vây quanh ngày càng đông, ước tính chỉ cần thêm nửa giờ nữa là có thể phát hết tờ rơi.
【Mở rộng tầm mắt rồi, đây là cách phát tờ rơi kiểu mới】
【Tô Hoài Minh cũng khá thông minh, có thể nghĩ ra được cách này】
【Sắp được nghe Phó Tiêu Tiêu học tiếng chó rồi! Các bạn ơi, tôi phấn khích quá!】
【... Cảm giác người ở trên lầu này có hơi bi3n thái】
Phát xong tờ rơi, Tô Hoài Minh vẫn tiếp tục phối hợp với mọi người chụp ảnh, đến khi mọi người dần tản đi, cậu mới cùng Phó Tiêu Tiêu đi sang một bên.
Biểu cảm của Phó Tiêu Tiêu rất kỳ quặc, ánh mắt đảo qua đảo lại, không dám nhìn Tô Hoài Minh.
"Nhanh học tiếng chó đi." Tô Hoài Minh không tha cho cậu bé.
Phó Tiêu Tiêu vội vàng, nũng nịu nói: "Tôi còn nhỏ, anh không được bắt nạt tôi."
Tô Hoài Minh thấy lời này rất lạ, "Trẻ con thì không được thất hứa sao?"
"Anh phải nhường nhịn tôi một chút." Phó Tiêu Tiêu hùng hồn nói: "Không có người bố dượng nào bắt con trai học tiếng chó đâu!"
"Anh không ngại trở thành người đầu tiên." Tô Hoài Minh khoanh tay, lạnh lùng nói: "Du Du và Hiên Hiên cũng là trẻ con, lát nữa anh nhất định sẽ hỏi chúng, trẻ con có được phép ăn vạ không?"
Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh định mách lẻo, sợ hình tượng của mình trong lòng bạn bè bị tổn hại, tức giận đến mức giậm chân: "Không được, anh không được nói với cậu ấy!"
Tô Hoài Minh chống nạnh, bộ đồ chơi trên người cậu theo động tác mà hơi rung lên, trông vô cùng đáng yêu, "Chỉ cần em giữ lời hứa học tiếng chó, anh sẽ không nói chuyện này với mấy em ấy."
"Anh..." Phó Tiêu Tiêu tức đến mức mặt đỏ bừng, trông như một cái bánh bao nhỏ, thở hổn hển, hình như muốn lao tới đánh Tô Hoài Minh.
Phó Tiêu Tiêu nghĩ đến việc bố dượng lại bắt nạt mình như thế này, tủi thân đến mức suýt khóc, nhưng vì sĩ diện của mình, Phó Tiêu Tiêu vẫn lựa chọn nhẫn nhục chịu đựng học tiếng chó.
"Gâu, gâu gâu." Tiếng chó này nghe rất đáng yêu, nghe có vẻ rất đáng thương.
Phó Tiêu Tiêu vừa dứt lời, thì phía sau cậu bé đã vang lên tiếng chó sủa dữ dội hơn.
Phó Tiêu Tiêu giật mình, theo bản năng chạy đến chỗ Tô Hoài Minh, trốn sau lưng cậu, muốn tìm kiếm sự bảo vệ.
Tô Hoài Minh nhìn qua bộ đồ chơi, thấy một chú chó Husky đang vẫy đuôi, cậu không thể quay đầu nhìn sắc mặt của Phó Tiêu Tiêu, chỉ có thể hỏi: "Em sợ chó à?"
Phó Tiêu Tiêu run rẩy trốn sau Tô Hoài Minh, nắm chặt cái đuôi của bộ đồ chơi, nhưng vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo, “Tôi mới không sợ chó, tại vì con chó này quá to và dữ thôi!"
Tô Hoài Minh cười cười, tốt bụng không vạch trần cậu bé.
"Anh, anh bảo nó đi đi." Phó Tiêu Tiêu vội vàng kéo đuôi Tô Hoài Minh.
"Gọi là bố." Tô Hoài Minh nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
Phó Tiêu Tiêu đành phải miễn cưỡng thỏa hiệp: "Bố ơi, giúp con."
Lúc này Tô Hoài Minh mới giơ tay lên, nói với chú chó Husky trước mặt: "Đi xa một chút."
Chú chó Husky ngoe nguẩy đuôi, nhìn con thú bông trước mặt, nghiêng đầu khó hiểu, đôi mắt nhỏ lóe lên ánh sáng thông minh, như thể hiểu được điều gì đó, lập tức tiến lên vài bước.
"Đừng lại gần!" Cả người Phó Tiêu Tiêu đều chui vào trong bộ đồ chơi mềm mại, nắm chặt lông.
Tô Hoài Minh thở dài, nói: "Tiêu Tiêu tránh ra một chút."
Phó Tiêu Tiêu do dự vài giây, lúc này mới buông lông của con thú bông, cẩn thận lùi lại vài bước.
Phó Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy con thú bông mập mạp trước mặt, chú chó Husky khiến cậu bé sợ đã bị che khuất hoàn toàn.
Tô Hoài Minh đang đứng ngược sáng, ánh nắng rực rỡ phủ lên người cậu một lớp viền vàng.
Lúc đó, bóng dáng Tô Hoài Minh mặc bộ đồ chơi trở nên vô cùng cao lớn, vô cùng vĩ đại, như thể có thể chống đỡ cả thế giới.
Đôi mắt Phó Tiêu Tiêu hơi run rẩy, cảm thấy một nơi nào đó trong tim mình bị đánh động, ấm áp, như được ôm vào lòng.
Cậu bé hầu như không thân thiết với Phó Cảnh Phạn, đây là lần đầu tiên cậu bé được người khác che chở.
Đây, đây... chính là cảm giác của người có bố sao?
Cảm giác thật an toàn, thật ấm áp.
Phó Tiêu Tiêu vô thức bước tới một bước, muốn gần Tô Hoài Minh hơn một chút.
Ngay lúc này, con thú bông béo ú rung lắc mông hai cái, một chân giơ lên, hai tay vỗ mạnh một cái, nhún lên nhún xuống.
Tô Hoài Minh vẫn đang gào to, "Hố ha ha ha! Đừng sợ, chúng ta đánh nhau nào!"
Chú chó Husky: "..."
Phó Tiêu Tiêu: "..."
Thấy chú chó Husky lùi lại một bước, Tô Hoài Minh lắc mông, bộ đồ chơi béo ú cũng theo đó mà lắc lư, giống như một con quái vật khổng lồ lao tới.
Chú chó Husky r3n rỉ hai tiếng, sợ hãi quay đầu chạy về phía sau.
Tô Hoài Minh đắc ý hừ một tiếng, chống nạnh lắc lư, giống như bị Parkinson, "Bây giờ biết tay ông rồi chứ!"
Phó Tiêu Tiêu: o(≧口≦)o
Cậu bé nghĩ đến suy nghĩ của mình lúc nãy, xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
Hừ, cậu bé không thừa nhận rằng tên ngốc vừa trẻ con vừa đáng xấu hổ này là bố mình đâu!!
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này cũng không biết nói gì.
【Vừa nãy tôi còn thấy Tô Hoài Minh khá đẹp trai, đúng là trò cười】
【Nghĩ đến việc trong bộ đồ chơi là bà xã yếu đuối của tôi, tôi thấy cuộc đời mình tan nát rồi】
【Tô Hoài Minh, xin hãy để lời nói và hành động của anh phù hợp với khuôn mặt của anh!】
【Có những người rất nghiêm túc, nhưng mặc bộ đồ chơi vào lại không làm người】