Nếu bây giờ có người đứng ở ngoài cửa nghe lén, sẽ nghe thấy tiếng động rất nhỏ bên trong.
Ban đầu Úc Khải có chút sợ hãi.
Cậu bị Cảnh Vân Trăn ôm ngồi lên trên bàn, không rút lui được.
Tận đến khi cả người run rẩy, quân lính tan rã ghé vào lồng ngực Cảnh Vân Trăn, phát ra thanh âm không thể tự kiểm soát.
Một lúc sau, Úc Khải mới hoàn hồn, lông mi run rẩy, hốc mắt hồng hồng trộm nhìn người đàn ông, đối phương không nhanh không chậm rút một tờ giấy lau bên cạnh, còn cong cong môi với cậu.
Giống như vừa rồi là một việc hết sức bình thường.
Chỉ là hô hấp rõ ràng nặng nề vài phần.
Quá khủng khiếp.
Cảnh Vân Trăn bỗng nhiên giữ chặt tay Úc Khải.
"! ! "
Úc Tiểu Khải chưa bao giờ thấy qua việc đời chấn kinh.
Wow, lớn như vậy sao?!
Nhận ra Úc Khải lùi bước.
Cảnh Vân Trăn hôn lên sườn mặt của cậu, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần dụ dỗ: "Bảo bảo, đừng sợ.
"
"! ! "
"Em xem, nó rất thích em.
"
"Đừng nhắm mắt.
"
"Phải nhìn thật kỹ.
"
Nhớ thật kỹ.
"! ! "
Cảnh Vân Trăn và Úc Khải ở trong căn phòng nhỏ kia mấy chục phút mới đi ra.
Nhưng tới khi tiếp tục quay chụp, Úc Khải giống như biến thành một người khác, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ở trước ống kính, thể hiện tình yêu thầm kín, tình dục kìm nén và ham muốn xấu hổ không nói nên lời này vô cùng đúng chỗ.
Đạo diễn cũng phải kinh ngạc, vừa lòng hô qua.
"Quá tuyệt vời!"
"Aiz, tôi nói này Cảnh Vân Trăn, cậu đúng là có chút tài năng, cậu dạy thế nào vậy?"
Còn có thể dạy như thế nào?
Cảnh Vân Trăn đúng sự thật trả lời: "Thì, nói phải đi đôi với thực hành thôi mà.
"
"À.
" Chu đạo diễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Cảnh Vân Trăn truyền thụ một vài kinh nghiệm diễn xuất: "Vậy sao vào đó lâu vậy?"
Người đàn ông cười bí hiểm, không trả lời.
Nhưng khi nhìn chàng trai đang chỉnh trang lại ở trên phim trường, giống như nhìn thấy một món ăn ngon gì đó, liếm môi dưới đầy thèm thuồng.
Không được nhìn nữa, còn nhìn nữa.
Đêm nay tiểu cá mặn sẽ bị hắn ăn.
"Ai da Tiểu Khải, giỏi quá!" Tư Nhân dương mi thổ khí, đứng lên vỗ tay thật mạnh, còn dùng đuôi mắt nhìn Nhan Vũ Diệp một chút, hung hăng giẫm lên vết thương của gã: "Cái này gọi là —— vừa trẻ tuổi vừa có thực lực! Khó trách người ta có thể giành giải! Đúng là khác bọt!"
Chậc chậc, vừa rồi còn nói người ta không được, bây giờ bị vả mặt bôm bốp, sắc mặt Nhan Vũ Diệp trở nên cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào Úc Khải, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng không làm gì được.
Chỉ có thể chửi thầm một câu thất học.
Hôm nay gã quay vào buổi tối, ban ngày chỉ có thể ngồi chờ, lại mở ra《 Máy tính mạnh nhất》.
Tập , X đứng vị trí thứ , thành công thăng hạng.
Tập , X đứng vị trí thứ , lại lần nữa thăng hạng.
Tập , X đứng vị trí thứ , lại lần nữa thăng hạng.
Đừng thấy cậu mỗi lần đều vừa vặn đứng trước vị trí đào thải một bước, nhưng phải biết rằng mới đầu cậu có điểm số thấp nhất, ban đầu kém người đứng thứ hai từ dưới lên hơn điểm, dựa theo quy tắc tính điểm, cơ hồ mỗi một vòng thi đấu cậu đều đạt được điểm cao, mới có thể ổn định không bị loại.
Ba tập đầu không được coi trọng, cho tới hôm nay phát sóng tập , X hiện tại đã trở thành đại diện của sự phản công, là tuyển thủ hạt giống được yêu thích số một số hai trong chương trình.
Úc Khải dựa vào cái áo choàng X này hút hơn .
điểm nhân khí.
Theo cái đà này, chờ phát sóng hết, .
là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Có ai mà không thích một chàng trai vừa đẹp trai vừa có IQ cực cao cơ chứ? Huống chi loại phản công sảng văn như này, mọi người đều rất chờ mong xem cậu có thể đi tới bước nào.
Tham gia chương trình trong ngày rưỡi, thu được .
điểm nhân khí.
Đã, cực kỳ lời!
Nhan Vũ Diệp vội vã click vào tập mới nhất mới phát sóng tối qua.
Khi《 Máy tính mạnh nhất》 đang ghi hình tập thứ , vốn đã quay được hơn một tiếng, kết quả một tuyển thủ trong đó đột nhiên nhận được tin tức, mẹ của cô bị tai nạn giao thông, bệnh viện thông báo tình trạng đang nguy kịch, bất đắc dĩ phải rút khỏi cuộc thi và vội vã trở về.
Khi tổ ekip thông báo tin tức này, fan của tuyển thủ kia đều thở ngắn than dài một trận.
[Aiz, tiếc quá! Thương cô ấy! Hi vọng mẹ của Hàm Mộng không sao!]
[Hàm Mộng thật hiếu thảo!]
[Hu hu hu, tiếc cho Hàm Mộng!]
[Tức quá, sao một cô gái xinh đẹp lại phải đi rồi, đau lòng! Còn may vẫn còn Lộ Lộ!]
Bởi vì một tuyển thủ rời đi, hôm nay Úc Khải đứng vị trí thứ nhất từ dưới lên chỉ cần vượt qua một người là có thể thăng hạng không bị đào thải.
Đàm Hưng Đằng nhân cơ hội nói kháy Úc Khải: "Chúc mừng nhé X, vận khí của cậu quả thực không tồi, kiểm tra ra nhập đơn giản, hiện tại nhặt không được vị trí.
"
Từ khi X tới, cậu liền trở thành đề tài thảo luận chính, nữ sinh đều thích cậu, ngay cả nữ thần Lâm Lộ Du cũng rất nhiệt tình với cậu.
Cho dù X không hay nói chuyện, thích tìm một góc không người ngồi một mình.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Đàm Hưng Đằng không ưa cậu.
Gã theo đuổi Lâm Lộ Du lâu như vậy, đối phương đối xử với gã không nóng không lạnh, kết quả X mới tới được mấy ngày, Lâm Lộ Du liền vội vàng đi dán vào mông lạnh của cậu?
Hơn nữa mắt thấy X này càng ngày càng nổi tiếng, sắp vượt qua gã, Đàm Hưng Đằng càng tức muốn chết, gã hạ quyết tâm phải khiến X bị loại.
Tập , cơ hội tới.
Tuy gã cực kỳ chán ghét X, nhưng cũng không thể không thừa nhận, năng lực ghi nhớ của X mạnh tới mức giống như bật hack.
Cho dù trong chương trình cao thủ nhiều như mây này cũng là tồn tại cực kỳ trâu bò.
Nhưng mà, gã không tin những năng lực khác của người này cũng mạnh như vậy.
[Cái cậu Đàm Hưng Đằng này???]
[Bị điên à? Có biết nói chuyện không? Cái gì mà nhặt không, cũng không phải X ép người ta phải đi.
]
[Hưng Đằng nói cũng không sai, cái cậu X kia vốn chính là nhặt không một vị trí!]
[Hiện tại câu hỏi càng ngày càng khó, nếu không phải Hàm Mộng rời đi, thật sự X không chắc chắn có thể tăng hai bậc, không chừng cậu ta sẽ bị loại ấy chứ.
]
Ban đầu, chương trình sẽ loại một tuyển thủ ở vòng thứ hai, nhưng vì Hàm Mộng rời đi, liền không cần đào thải nữa, trực tiếp tiến vào vòng thứ ba.
Thử thách ở vòng thứ ba không giống hai vòng trước, vòng thứ ba là thi đấu tổ đội, tuyển thủ còn lại chia thành mỗi tổ hai người, cần phối hợp để hoàn thành thử thách.
Thử thách này gọi là 《 Tọa độ ảo》
Thử thách được chia thành phần trên và phần dưới, đầu tiên, tuyển thủ thứ nhất thông qua thử thách đạt được số liệu và công thức tính toán, rồi truyền về cho đồng đội của mình, sau đó đồng đội căn cứ vào số liệu và công thức tiến hành tính toán, sau khi tìm ra câu trả lời, tìm tọa độ tương ứng trên bản đồ giả thuyết, sau đó nhập tên của tọa độ vào bảng trả lời.
Một người thất bại, cả hai cùng thất bại, đều không có điểm.
Các tuyển thủ đều phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc: "Oa!"
"Khó quá!"
"Kích thích quá!"
phút trước khi thi đấu bắt đầu, tất cả tuyển thủ đều ở trong phòng chuẩn bị thi đấu tiến hành tổ đội và thương lượng đối sách.
"Anh Đàm! Anh Đàm!"
"Hưng Đằng, chúng ta một tổ nhé?"
"Anh Đàm, anh có chiến lược để qua ải nào không?"
Là người giành huy chương vàng trong cuộc thi toán học quốc gia, Đàm Hưng Đằng trở thành đồng đội mà mọi người muốn cướp.
Dù sao phân đoạn thứ hai thực sự rất khảo nghiệm khả năng tính nhẩm.
Đàm Hưng Đằng trong lúc nhất thời được các tuyển thủ khác vây xung quanh.
[Ha ha ha, tất cả đều vây quanh Đàm Hưng Đằng ha ha ha! ]
[Dù sao cũng là người vô địch trong cuộc thi toán học cả nước, so về khả năng tính toán, chắc chắn là mạnh nhất toàn trường đúng không?]
[ Hưng Đằng tuyệt vời! ]
Đương nhiên ngoại trừ X, cậu cũng không gia nhập vòng vây, chỉ đứng một mình bên cạnh cái bàn quen thuộc chờ lát nữa tham gia thử thách.
[X ở đằng kia một mình.
]
[Cậu ấy có nắm chắc không?]
[Tôi thấy khó.
]
Đàm Hưng Đằng cũng nhìn thấy X đứng một mình trong góc không người hỏi thăm, đắc ý hếch cằm lên, thấp giọng nói: "Các cậu đều đừng chọn tổ đội với X, về sau mỗi một vòng cần thi đấu tổ đội, tôi đều có thể thay phiên chọn các cậu.
"
Lâm Lộ Du nghe được lời này nhíu nhíu mày: "Vì sao?"
Đàm Hưng Đằng: "Lộ Lộ, sao cậu ngốc vậy? Một kẻ hàng không như cậu ta, cậu để ý tới cậu ta làm gì? Chúng ta mới là một phe.
"
Lâm Lộ Du: "Nhưng cậu ấy cũng dựa vào thực lực để tiến vào mà, năng lực của cậu ấy không yếu, mấy vòng thử thách trước điểm đều không thấp, tôi nhớ cậu ấy có ba vòng còn hoàn thành nhanh hơn cậu.
"
Nhắc tới cái này, sắc mặt Đàm Hưng Đằng biến đổi, mặt trầm xuống nói: "Lộ Lộ, chẳng lẽ cậu không muốn cùng một tổ với tôi sao? Tôi có thể cùng một tổ với cậu trước.
Chúng ta chỉ cần thắng, mỗi người dựa vào thực lực của mình, cũng không bắt nạt cậu ta, cậu quản cậu ta làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn cùng một tổ với cậu ta?"
Nói thật, Lâm Lộ Du rất có cảm tình với X.
Không phải tình cảm giữa nam và nữ, sau khi biết X có bạn trai, cô liền từ bỏ loại suy nghĩ này, hiện tại chỉ đơn giản là cảm thấy X cho người ta cảm giác rất thoải mái, rất sạch sẽ.
Nhưng đúng là mặc kệ nói thế nào thi đấu mới quan trọng nhất.
Tuy X biểu hiện ra khả năng ghi nhớ và không gian tưởng tượng rất mạnh, nhưng khả năng tính toán thì không biết.
Đoạn đối thoại này bị chương trình cắt mất, nhưng hiển nhiên X vẫn nghe được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bọn họ một cái.
Ánh mắt lãnh đạm giống như đang nhìn tên hề nào đó.
Đàm Hưng Đằng cười lạnh nói: "Làm sao? X, cậu sợ sao?"
X không để ý đến gã.
Cuối cùng khi chọn đồng đội.
Đàm Hưng Đằng tự nhiên được mọi người lựa chọn trừ X ra, cuối cùng gã chọn Lâm Lộ Du.
[Cường cường liên thủ!]
[Tổ trai xinh gái đẹp, xông lên nào!]
Mà chờ tới lượt X, thì không ai chọn cậu.
Một mình đi tới khu vực được chọn.
[A, X thật đáng thương!!]
[Fuck, thật xấu hổ, vì sao không chọn anh trai nhỏ X! Anh ấy rất đẹp trai!]
[Nực cười, ha ha ha, cũng không phải chương trình chọn diện mạo!]
[Nhân phẩm của X không được, cũng không thấy ai chọn cậu ta, nhân duyên quá kém.
]
Cuối cùng X và một tuyển thủ không ai chọn khác tự động thành một đội.
Người kia ở trên cậu một bậc, vẫn luôn ở vị trí thứ hai từ dưới lên, cao thủ lúc nào cũng mang theo bài Poker và Rubik - Lý Gia.
[Tổ đội sổ? Chết cười.
]
[Hết rồi hết rồi, xem ra X thật sự sẽ bị loại.
]
[A a a a a, không muốn X bị loại!]
[Người ta là mạnh mạnh kết hợp, bọn họ là yếu yếu kết đôi?]
[Nói người khác yếu có bản lĩnh thì tự mình đi đi, ta thấy người bị loại ngay từ vòng gửi xe ấy chứ nhỉ?]
"Một đám anh hùng bàn phím!" Nhan Vũ Diệp xem mà tức đến nghiến răng, bất bình nói: "Chắc chắn X có thể phản công! Người mình nhìn trúng!"
Trong lúc gã đang nói nhảm, thấy Úc Khải tới đây ăn cơm, lại lập tức âm dương quái khí nói: "Úc Khải, vừa rồi cậu diễn không tệ, có Cảnh đại ảnh đế hỗ trợ đúng là phải khác, đâu giống đám diễn viên nhỏ chúng tôi, chậc chậc.
"
Úc Khải vẫn cứ không tức giận, chỉ nhìn gã và máy tính bảng trong tay gã rồi bật cười một cái.
Xin lỗi, thật sự rất khó không cười ra tiếng.
Nhan Vũ Diệp:???
Người này bị điên à.
Nhan Vũ Diệp cũng có chút hoài nghi nhân sinh.
Úc Khải cơm nước xong liền đi tới phòng hóa trang riêng của mình nghỉ ngơi, ngủ trưa một lát, buổi chiều tiếp tục làm việc.
Nhan Vũ Diệp tiếp tục xem chương trình.
Trong chương trình, X và Lý Gia tự động tạo thành "Tổ đội sổ", hai người ghé vào cùng nhau thảo luận một chút.
Lý Gia: "X, phân đoạn sau không phải sở trường của tôi, cậu thì sao?"
X: "Vậy cậu làm phân đoạn trước đi, phần sau để tôi.
"
"Được, tôi sẽ cố gắng để nhiều thời gian cho cậu, nhưng mà nói thật, tất cả các hạng mục hôm nay tôi đều không am hiểu cho lắm.
"
X: "Không sao, tôi có thể.
Cậu phải tin tưởng vào bản thân, ưu thế của cậu là tâm trạng tốt, đủ ổn định, thời gian chắc chắn sẽ đủ.
Lần này cậu cũng cố gắng ổn định, hạng mục này không khó, tôi dạy cậu một chút kỹ xảo, chỉ cần cậu không câu giờ, chắc chắn có thể.
"
"Cậu không cần bảo đảm thời gian, cậu chỉ cần bảo đảm cho tôi số liệu nhất định là đúng, chúng ta sẽ có khả năng vượt qua.
"
Sau đó X nói cho hắn một vài kỹ năng quan sát của mình.
"Được!" Cuối cùng, Lý Gia gật đầu thật mạnh: "Chúng ta cố lên!"
X cũng dựng ngón tay cái lên với hắn.
Rất nhanh, thử thách chính thức bắt đầu.
Cấp độ này là tìm hình phẳng tương ứng với một góc nhất định thông qua một vật thể ba chiều phức tạp, tuy nhiên khi tuyển thủ quan sát vật thể ba chiều này thì không thể nhìn thấy toàn cảnh mà chỉ có thể nhìn thấy một hướng.
Vì vậy, điều này có nghĩa là cần phải có một trí tưởng tượng không gian rất mạnh mẽ.
Lý Gia nói hắn không quá am hiểu cái này cũng không phải là khiêm tốn, hắn cố gắng đứng trước vật thể quan sát, không ngừng dùng tay mô phỏng hình dạng và bề ngoài của nó.
Mắt thấy các đối thủ đã tìm được đáp án, hơn nữa gửi số liệu về cho đồng đội.
Lý Gia vẫn còn đang tìm, chạy tới chạy lui, mồ hôi đầm đìa, không khí lập tức trở nên vô cùng khẩn trương.
[ Cố lên!! ]
[ Lý Gia cố lên! ]
[ Lý Gia bắt đầu khẩn trương, xong rồi xong rồi, chẳng lẽ X sẽ không có cơ hội lên sân khấu đấy chứ?]
[Quả nhiên là tổ đội sổ! ! đều yếu.
]
Nhan Vũ Diệp ở trước màn hình, cũng khẩn trương nắm chặt tay.
Mắt thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng Lý Gia tìm được đáp án, chạy một mạch như điên tới khu trả lời, truyền số liệu cho X.
Nhưng mà.
[ Xong rồi xong rồi, đã quá muộn, chỉ có ba phút! ]
[ À ha, X thật sự bị kéo chết theo! ]
[Đúng vậy, số liệu lớn như vậy, sao có thể tính ra được trong vòng ba phút cơ chứ?!]
Mắt thấy thời gian bắt đầu đếm ngược, Lý Gia đã áy náy sắp khóc tới nơi, X trong giây lát mở hai mắt, ngón tay nhanh như bay hoạt động trên màn hình, xác định vị trí, cậu đưa câu trả lời vào, vào mấy giây cuối cùng ấn nút xác định.
"Hết giờ! Tất cả tuyển thủ đã hoàn thành câu trả lời!"
[Chắc chắn X chỉ tùy tiện đưa vào một nơi đánh cược vận khí.
]
[Quá đáng tiếc, ta rất thích X.
]
Nhưng khi công bố thành tích, điều khiến người kinh ngạc đã xảy ra.
Tổng cộng tổ.
Có tổ mục đầu đầu đáp án sai, dẫn tới tính toán sai.
Còn một tổ mục đầu đáp án đúng, nhưng tính toán sai.
Còn X và Lý Gia.
Đúng hết!
"Yes!" Lý Gia kích động nhảy cẫng lên tại chỗ, hưng phấn cho X một cái ôm.
Các giám khảo đều kinh ngạc: "Đúng rồi?!"
"Lợi hại!"
"Không ngờ khả năng tính toán của X cũng mạnh như vậy!"
"Mẹ kiếp, cậu ấy chỉ dùng hai phút để tính toán, một phút để tìm tọa độ!"
Trong lúc chờ đợi Lý Gia tìm đáp án, X cũng không nhàn rỗi, không ngừng vuốt màn hình, làm quen những tọa độ đó, cho nên mới có thể tìm ra nhanh như vậy.
Người dẫn chương trình đem micro cho Lý Gia: "Vừa rồi khi bạn nhìn thấy thời gian chỉ còn lại phút bạn đã có cảm gì?"
Lý Gia bật khóc: "Em cảm thấy hết rồi hết thật rồi, em đã hại chết X.
"
Dù sao X có điểm thấp nhất, nếu bọn họ thua, hắn còn có thể vớt vát một chút, nhưng X sẽ trực tiếp bị loại.
X cười cười: "Không đâu, cậu làm rất tốt, tôi nói rồi, chỉ cần số liệu của cậu đúng, còn lại cứ giao cho tôi.
"
Lý Gia nói: "Đúng vậy, X nói với em, chỉ cần ổn định, chỉ cần số liệu của em là đúng, cậu ấy chắc chắn không thành vấn đề.
"
Lý Gia: "Cậu ấy nói, chỉ cần để lại cho cậu ấy phút là đủ.
"
Kết quả sự thật là, ba phút đã đủ.
[ A a a a a a a!!! ]
[ X!!! Quá mạnh!!! ]
[Trời ơi, X quá trâu bò đúng không?! Ba phút tính nhẩm số liệu lớn như vậy?!]
[Trong đầu cậu ấy có một dàn máy tính sao?!]
Hơn nữa lần này khi điểm số được làm mới, X trực tiếp bay lên vị trí thứ !
Cậu không chỉ dựa vào thực lực của bản thân mang đồng đội bay theo, mà thứ tự còn vèo một cái tăng lên nhiều như vậy.
Vả mặt bôm bốp! Phản công xuất sắc!
Người dẫn chương trình thuận thế hỏi: "X, hiện tại bạn có gì muốn nói không?"
X nhìn về phía Đàm Hưng Đằng đang ngồi ở vị trí cao nhất kia: "Tôi muốn vị trí kia.
"
Thấy sắc mặt Đàm Hưng Đằng âm trâm.
X cong môi cười, dâng trả lại câu nói kia cho gã.
"Làm sao, cậu sợ à?"
[ X quá đẹp trai a a a a a! ]
[ X quá cuồng, yêu lắm!! ]
[ X xông lên đi!!! ]
"Yes! Mình biết ngay mà! Nhất định X có thể!" Nhan Vũ Diệp kích động nhảy dựng lên, nhưng mà đúng lúc này, phía sau gã đột nhiên vang lên một giọng nói, hỏi: "Đây là tập mấy?"
"Fuck!" Nhan Vũ Diệp bị dọa cho thiếu chút nữa ngã bệt ra đất, quay đầu nhìn, phát hiện là Cảnh Vân Trăn: "Cảnh ca, cái đệt, cậu vào đây lúc nào thế?"
Còn vô thanh vô tức đứng ở phía sau, cũng không biết đã đứng bao lâu, đột nhiên lên tiếng, linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa bị hắn dọa bay mất có được không?!
"Đây là tập , Cảnh ca, không phải cậu là giám khảo sao?"
Cảnh Vân Trăn: "Tôi cũng không biết bọn họ cắt nối thế nào.
"
Tuy bọn họ chỉ quay trong ngày rưỡi, nhưng khi cắt nối không nhất định chỉ có tập, dù sao mỗi tập đều quy định thời gian.
Khi Cảnh Vân Trăn ăn cơm, cũng cầm máy tính bảng xem.
Kỳ thực hai ba tập đầu, màn ảnh của X không nhiều, cơ bản không có đặc tả, một vài hình ảnh thi đấu còn bị lược qua, chủ yếu đều quay đám người Đàm Hưng Đằng, mãi cho tới tập , cậu một đường tuyệt địa lật trời, nhân khí bạo trướng, màn ảnh mới nhiều lên.
Cảnh Vân Trăn xen đi xem lại màn ảnh của cậu vài lần, cảm giác quỷ dị kỳ quái trong lòng lại xuất hiện.
Buổi tối, quay xong cảnh hôm nay, hai người trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Cảnh Vân Trăn lại cầm lấy máy tính bảng, giống như tìm được chứng cứ gì đó, lôi kéo Úc Khải nghiêm túc phân tích.
Cảnh Vân Trăn: "Tiểu cá mặn, lúc trước em còn không tin, em nhìn cậu ta, khi cậu ta suy nghĩ, rất giống em đều thích nghiêng đầu sờ cằm, ngay cả thói quen dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn cũng rất giống.
"
Úc Khải thầm giật mình.
Sau khi bị Cảnh Vân Trăn phun tào vào ngày đầu tiên, Úc Khải liền cố tình khống chế bản thân, không nhìn lén Cảnh Vân Trăn, cũng cố gắng tránh trạm mặt với hắn, tránh làm cho hắn chú ý.
Cậu tự nhận là ngụy trang rất tốt, là một diễn viên kỹ thuật diễn xuất hiện tại cũng không tệ lắm, cậu không chỉ thay đổi tướng mạo, tư thế đi đường, giọng nói và tốc độ nói chuyện cũng chú ý.
Cậu rất tự tin, cảm thấy cho dù là cha mẹ ruột đứng trước mặt cũng không nhất định có thể nhận ra cậu.
Nhưng trình độ hiểu biết của Cảnh Vân Trăn về cậu hình như vượt qua tưởng tượng.
Bởi vì đây là những thói quen nhỏ, chính cậu cũng không chú ý.
Ba tập đầu màn ảnh của cậu không nhiều, rất nhiều hình ảnh còn không nối liền, nhưng bắt đầu từ tập phản công, màn ảnh của cậu càng ngày càng nhiều.
Úc Khải: "Không, không giống, thật sự không giống, chắc là trùng hợp thôi.
"
Cảnh Vân Trăn: "Làm gì có chuyện trùng hợp nhiều như vậy, em đợi tí, anh lại cho em xem, còn có cái này, khi em tính toán cũng thích nhắm mắt, cậu ta cũng vậy, hơn nữa ——"
"Anh!" Úc Khải nhanh chóng ngăn hắn lại, ngắt đứt suy đoán của hắn: "Em mệt rồi.
"
Úc Khải không muốn cho Cảnh Vân Trăn tiếp tục nghĩ nữa, cậu cứ cảm thấy câu nói tiếp theo của Cảnh Vân Trăn chính là "Hai người quả thực giống như một người".
Dù sao mạch não con hàng này hơi lạ, chẳng may hắn thật sự nghĩ ra thì phải làm sao?
Úc Khải thuận thế ôm lấy eo bạn trai, nhét mình vào trong lòng ngực Cảnh Vân Trăn, cọ cọ đầu vào bả vai hắn, chớp chớp mắt.
"Ôm em một cái ~"
Cảnh Vân Trăn:!
Tiểu cá mặn bảo bối chủ động làm nũng quá đáng yêu rồi!.