Editor: Yang
Nếu không phải Nghiêm Kha dẫn người đuổi tới đúng lúc đánh lui kẻ địch, mạng này của Cơ Tùng cũng sẽ không còn.
Đương nhiên, đại giới mà y phải trả cũng rất thảm trọng, nhóm quân y xuất ra tuyệt học cả đời mới bảo vệ được một mạng của Cơ Tùng, nhưng y đã không thể đứng lên được nữa.
Chủ soái bị phục kích là đại sự, Sí Linh quân phải điều tra rõ chân tướng.
Biết được Cơ Tùng là đi trợ giúp Tiêu Linh, bọn Nghiêm Kha nghĩ đến đầu tiên chính là Tiêu Linh cùng bộ hạ của y gặp được bất trắc hoặc là bị địch nhân bắt, mới có thể làm cho chủ soái bị địch nhân giáp công.
Nhưng tìm vô số lần ở thạch cốc, trừ bỏ xác của kẻ địch, bọn họ không tìm được bóng dáng của Tiêu Linh lẫn bộ hạ của hắn.
Đúng lúc này, lính trinh sát đi truyền tin tức bị người phát hiện đã tự sát bỏ mình.
Tất cả bằng chứng chính xác đều chỉ về phía Tiêu Linh, trong đầu mỗi người đều có một suy đoán đáng sợ: Tiêu Linh làm phản!
Nhưng nếu Tiêu Linh thật sự làm phản, sau khi Cơ Tùng bị thương hắn sẽ phải nhảy ra đoạt quyền.
Sau ngày ấy Tiêu Linh tựa như bốc hơi khỏi thế gian, một chút tung tích cũng tìm không ra.
Tiêu Linh có phải phản hay không, hắn là chết hay sống......!Mấy vấn đề nặng trịch này đè trong lòng nhóm tướng soái của Sí Linh quân.
Nghiêm Kha ánh mắt thống khổ: "Mọi người là huynh đệ vào sinh ra tử, nếu Tiêu Linh thực sự bị kẻ xấu hãm hại, thuộc hạ cho dù liều cái mạng này cũng muốn tìm cho hắn một cái công đạo.
Nhưng nếu hắn thật sự làm chuyện xin lỗi chủ tử, ta cũng sẽ không tha cho hắn."
Này không chỉ là suy nghĩ của một mình Nghiêm Kha, tướng soái Sí Linh quân đều nghĩ như vậy.
Hiện giờ có thể tìm được ưng của Tiêu Linh, đây coi như là đột phá.
Thương Phong là như thế nào từ biên cương bay đến bãi săn Hoàng gia, người mang nó tới đến tột cùng là Tiêu Linh hay là những người khác? Hết thảy đều cực kỳ quan trọng đối với Nghiêm Kha bọn họ.
Bởi vậy kế hoạch muốn nếm thử thịt ưng của Nhan Tích Ninh cứ như vậy ngâm nước nóng, hắn không chỉ không thể ăn Thương Phong, còn phải hảo hảo chiếu cố nó.
Nhan Tích Ninh chỉ biết nuôi gà, ngay cả con vẹt cũng chưa từng dưỡng qua, càng đừng nói chiếu cố Hải Đông Thanh lớn như vậh.
Nhưng mà gặp quỷ là từ sau khi hắn dùng dây mây trói trụ Thương Phong, điểu này trở nên tiện hề hề.
Nghiêm Kha cầm thịt cầu Thương Phong ăn một ngụm, nó ngay cả con mắt cũng không chịu cho hắn.
Nhưng mà Nhan Tích Ninh chỉ cần lướt qua trước mặt Thương Phong, nó liền nghiêng thân duỗi cổ phát ra tiếng kêu tinh tế.
Ngay từ đầu Nhan Tích Ninh nghĩ rằng Thương Phong chán ghét hắn, trải qua giải thích của Nghiêm Kha hắn mới hiểu được —— Thương Phong đang hướng hắn xin ăn.
Hải Đông Thanh là một loài chim kiêu ngạo, cả đời thường chỉ nhận một chủ nhân.
Không biết xảy ra chuyện gì, Thương Phong tựa hồ đem Nhan Tích Ninh trở thành chủ nhân của mình.
Vì chứng minh lời nói của mình không giả, Nghiêm Kha còn mở xích sắt trên chân Thương Phong ra.
Vì thế mọi người liền thấy được một bức kỳ cảnh như vậy: Nhan Tích Ninh ở phía trước đi, con chim lớn liền kéo cánh đi tập tễnh phía sau hắn.
Nhan Tích Ninh chỉ cần dừng lại, Thương Phong nhất định vui vẻ dán lại bên người hắn.
Vì trị liệu cánh bị thương cho Thương Phong, bác sỹ thú y cạo lông chim của Thương Phong quấn băng vải lên.
Thương Phong băng bó xong đi lại tiêu sái như một con gà hành động không tiện, đi nhanh sẽ té ngã vài lần.
Dù vậy, nó cũng muốn bám riết không tha đi theo Nhan Tích Ninh, vì cách Nhan Tích Ninh gần hơn một chút, nó còn đuổi đánh Tiểu Tùng muốn tới gần.
Nhìn đến cảnh tượng này, Nhan Tích Ninh có muôn vàn vấn đề không được giải đáp: "Chẳng lẽ......!Ta và Tiêu Linh lớn lên giống nhau?"
Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Kha vội vàng lắc đầu: "Làm sao có thể? Thân thể tên Tiêu Linh cường tráng hơn cả trâu, ngài và hắn hoàn toàn không giống nhau."
Nhan Tích Ninh lại đoán: "Chẳng lẽ mùi của ta cùng Tiêu Linh không khác biệt lắm?" Nghe nói động vật khứu giác linh mẫn, có thể ngửi được mùi mà mũi người không thể ngửi thấy.
Nghiêm Kha khóe môi trừu trừu: "Tiêu Linh......!Hay là thôi đi."
Tiêu Linh vóc người cao lớn, hắn am hiểu dùng trường côn, luyện một bộ côn pháp, toàn thân hắn toàn là mồ hôi.
Hơn nữa trường côn của Tiêu Linh còn dính máu, thường thường nơi mà Tiêu Linh sẽ có một mùi vị rỉ sắt.
Trong Văn Chương Uyển tuy không có huân hương, nhưng trên người Nhan Tích Ninh đã có một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái.
Bọn họ là hai người hoàn toàn không có điểm chung.
Suy nghĩ một lát, Nhan Tích Ninh nghĩ tới loại nguyên nhân thứ ba: "Hay là......!Ưng này bắt nạt kẻ yếu?"
Trong giới tự nhiên rất nhiều động vật sẽ lựa chọn quần cư, loại thời điểm này thực lực ai mạnh hơn, người đó chính là Lão Đại.
Mà động vật nhận định thực lực mạnh yếu thường xem đối phương có thể đánh nhau hay không, ai đánh thắng mình liền lợi hại hơn mình.
Hắn đè Thương Phong đem nó trói lại, Thương Phong có thể cảm thấy hắn lợi hại vì thế đem hắn trở thành Lão Đại?
Trừ bỏ loại lý do này hắn không thể nghĩ được lý do nào thuyết phục hơn.
Mặc kệ Thương Phong bởi vì lý do gì dính lấy Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh đều không thể đem nó đuổi đi.
Bởi vì chỉ cần Nghiêm Kha có ý đem Thương Phong ra khỏi Văn Chương Uyển, nó sẽ cất giọng thét chói tai, tiếng ưng cao vút làm lỗ tai người khác run lên đầu ong ong.
Bất đắc dĩ, Nhan Tích Ninh ở dưới mái hiên bỏ một cái giỏ trúc hư làm thành tổ chim lâm thời.
Ở trong giỏ trải rơm rạ và quần áo cũ, Thương Phong ngoan ngoãn nằm úp sấp trong giỏ.
Nghiêm Kha tức giận đến chết khiếp: "Bạch nhãn ưng, lão tử đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn đối ta như vậy." Thương Phong sau khi đến trong phủ, hắn mua nguyên bộ giá đỡ ưng, cuối cùng vậy mà đánh không lại một cái giỏ hư?
Hắn đối xử tốt với Thương Phong đúng là gửi gắm sai chỗ!
Tổ của Thương Phong ngay dưới cửa sổ, buổi tối nằm ở trên giường, có thể nghe thấy tiếng nó vỗ cánh cùng nhỏ giọng kêu.
Nhan Tích Ninh không hiểu ưng, hắn chỉ cảm thấy thanh âm của Thương Phong nghe có chút không thích hợp.
Hay là cánh nó đau sao? Là đói bụng hay là khát? Hoặc là Tiểu Tùng lại đi trêu chọc nó?
Nghĩ vậy, Nhan Tích Ninh muốn xuống giường đi xem nó.
Nhưng mà hắn mới vừa động đậy chợt nghe thấy tiếng Cơ Tùng truyền đến: "Ngươi muốn đi đâu?"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: "A? Ngươi còn chưa ngủ a? Ta đi xem Thương Phong, ta cảm thấy nó giống như không thoải mái."
Cơ Tùng bình tĩnh nói: "Không cần phải xen vào nó, Hải Đông Thanh tới ban đêm đều như vậy."
Nhan Tích Ninh nghe xong lại ngượng ngùng nằm xuống: "A, như vậy a."
Ai, tâm trách nhiệm chết tiệt này, Nhan Tích Ninh chính là chán ghét điểm này của bản thân.
Trước kia lúc đi làm, mặc kệ có phải công việc của mình hay không, chỉ cần có người nhờ mình, hắn sẽ cố gắng hết sức để làm được tốt nhất.
Vì thế hắn cần phải trả giá càng nhiều thời gian, tinh lực trên công việc hơn so với người khác, cuối cùng còn không cẩn thận cuốn chết chính mình.
Sau đó tới Sở Liêu, hắn đã quy hoạch tốt nhân sinh cá mặn của mình, nhưng một con Hải Đông Thanh đột nhiên dính lên người hắn vẫn làm cho hắn không cẩn thận bại lộ bản chất xã súc.
Cơ Tùng ban ngày ngủ một chút, tới hiện tại y vẫn chưa buồn ngủ.
Không biết vì cái gì, y muốn trò chuyện cùng Nhan Tích Ninh: "Thân thể ngươi còn đau không?"
Nói tới vấn đề này Nhan Tích Ninh lại có việc cần nói, hôm nay hắn cảm giác thân thể tốt hơn nhiều.
Đây không phải ý nghĩa là không cần thái y tới chẩn bệnh? Cơ Tùng có phải có thể sớm đi về hay không?
Nhan Tích Ninh vui vẻ nói: "Ân, tốt hơn nhiều, ta cảm thấy ta đã không còn đau."
Cơ Tùng lên tiếng: "Không thể tuỳ tiện, lại dưỡng nhiều vài ngày.
Thái y dặn dò, dược ông khai cần uống hết bảy ngày."
Tưởng tượng đến thuốc Đông y mà Thái y viện khai, miệng hắn đắng tâm đắng mặt cũng đắng: "Có thể không uống hay không? Cái dược kia uống đến cả người ta đều đắng."
Cơ Tùng không lưu tình chút nào, chặt đứt vọng tưởng của Nhan Tích Ninh: "Việc này không thể lơ là.
Thái y viện khai dược có lợi cho thân thể, ngươi uống thêm mấy ngày đi."
Nhan Tích Ninh thở dài một hơi: "Ta làm sao sợ uống dược a, ta là sợ ngươi......" Sợ ngươi ở Văn Chương Uyển ngốc thời gian quá dài ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ta......
Nhưng lời này hắn không dám nói, nếu nói ra, Cơ Tùng trở mặt liền xong đời.
Vì thế Nhan Tích Ninh uyển chuyển nói: "Ta là sợ ngươi ngủ không tốt ở trên tháp gấm, ngươi xem ngươi hôm nay liền ngủ trên xe lăn.
Chắc là đã nhiều ngày bị ta làm cho ngủ không tốt, cứ thế mãi thân thể ngươi sẽ chịu không nổi."
Nhan Tích Ninh đều bị bản thân làm cho cảm động muốn khóc, hắn nhất định là cấp dưới thập toàn, nhìn một cái, thay lãnh đạo lo lắng.
Cuối năm không cho hắn cái bao đỏ thẫm đều thực xin lỗi hắn vỗ mông ngựa thời gian dài như vậy.
Quả nhiên thanh âm Cơ Tùng nhu hòa vài phần: "Ta không sao.
Ngươi dưỡng hảo thân thể quan trọng hơn."
Nhan Tích Ninh trở mình, hắn tiếc nuối thở dài một hơi.
Cơ Tùng thật sự là người lợi hại, vì ở trước mặt người trong cung giả bộ vợ chồng ân ái, mấy ngày nay y vẫn luôn không rời Văn Chương Uyển nửa bước.
Cũng không biết vị gia này chuẩn bị ở Văn Chương Uyển bao lâu, hắn cũng không thể trực tiếp hỏi, chỉ hy vọng vị gia này ở Văn Chương Uyển sớm chán mà rời đi.
Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Thương Phong chụp cánh, Nhan Tích Ninh lại nghĩ tới chuyện của Hữu tướng Sí Linh quân Tiêu Linh.
Ở trong ấn tượng của hắn, quân nhân đều là hán tử thiết huyết không sợ sinh tử, không nghĩ tới trong quân doanh cũng sẽ có người phản chủ.
Trong lúc nhất thời hắn cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần: "Tùng Tùng, ngươi nói Tiêu Linh thật sự phản bội Sí Linh quân không?"
Cơ Tùng trầm ngâm một lát mở miệng: "Tiêu Linh người này trung thành dũng mãnh, là một con người xương cốt rắn rỏi, muốn hắn phản bội Sí Linh quân, nhất định không phải cưỡng bức dụ lợi bình thường có thể làm ra.
Hiện giờ không biết hắn sống hay chết, chỉ có thể đợi khi tìm được hắn mới có thể giải quyết chuyện trong sạch hay không."
Tiêu Linh nếu đã chết, Cơ Tùng muốn nhìn thấy thi thể hắn; nếu là còn sống, Cơ Tùng cũng muốn hỏi rõ hắn rốt cuộc vì sao lựa chọn phản bội.
Nhan Tích Ninh thổn thức một lúc an ủi nói: "Không có việc gì nha, chỉ cần hắn còn sống, tránh được nhất thời trốn không được một đời."
Trong bóng đêm hai tròng mắt Cơ Tùng như hàn tinh: "Ta cũng cho rằng như vậy."
Lúc trước dính bẫy địch nhân ở trong tối, y khó lòng phòng bị.
Hiện giờ triều đình bị y xáo trộn, thứ y có là thời gian, y thật ra muốn nhìn dưới nước rốt cuộc có bao nhiêu con cá lớn.
Mấy ngày kế tiếp, Nhan Tích Ninh dần quen với sự tồn tại của Cơ Tùng.
Cơ Tùng làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, trừ bỏ ăn cơm ngủ, đại bộ phận thời gian y đều nhìn quân báo, luyện tập bắn cung còn có đọc sách.
Cùng Cơ Tùng so ra, Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình hạnh phúc đến bay lên.
Hắn mỗi ngày đều tự hỏi nhiều nhất là —— ăn gì.
Còn thay đổi đa dạng món ăn.
Tỷ như hiện tại, hắn ở trong Phẩm Mai Viên dạo một vòng phát hiện cây ngải đang tươi mới, nghĩ đến trong nhà còn có măng mùa xuân, hắn lại muốn làm bánh nếp ngải rồi.
Vì thế hắn sai Bạch Đào: "Bạch Đào, lấy cái rổ đến."
Bạch Đào rất nhanh mang rổ trúc đến, nhìn thấy Nhan Tích Ninh ngồi xổm trên mặt đất hái cây ngải, hai mắt cậu mở to: "Này......!Này cũng có thể ăn sao? Này không phải đắng sao?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Cái ngươi nói là cỏ ngải, loại ta hái này là cây ngải, hai thứ này không giống.
Ngươi yên tâm đi, ta chỉ vắt lấy chất lỏng của cây ngải, sẽ không đắng."
Bạch Đào lộ ra hàm răng: "Thiếu gia, ta và ngài cùng nhau hái!"
Nhưng mà Bạch Đào mới bỏ một cây ngải vào trong rổ, Nhan Tích Ninh liền ngăn lại: "Chờ một chút Bạch Đào, ngươi hái không phải cây ngải."
Bạch Đào nghi hoặc nhìn cây trong tay mình trong tay, nhìn lại cây trong rổ trúc, cậu không phục: "Này không phải......!giống nhau như đúc sao?".