Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Bun | Beta: Fio
Phượng Căng đập bàn: “Bùi Ngự Chi! Mẹ nó ngươi nói tình yêu của ai sến súa!”
Ngộ Sinh hoà giải thành quen, thở dài một hơi, kéo ống tay áo của Phượng Căng: “Ngồi xuống trước đi.”
Tịch Vô Đoan lạnh lùng lên tiếng: “Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, đừng làm liên lụy cả nhóm chúng ta bị phạt chung.”
Theo lời đồn đại, khoảnh khắc Phượng Căng mở mắt lúc ra đời đã sa vào ba ngàn nghiệp hỏa, đoán chừng đây cũng là bởi điển cố này mà Phượng đế trẻ tuổi thường xuyên bốc hoả trong mắt ở viện Kinh Thiên.
Bùi Cảnh thật sự không nhằm vào cậu chàng, lần nào cũng là Phượng Căng khiêu khích trước tiên.
Có Ngộ Sinh tốt tính ở đây, rốt cuộc bọn họ cũng không xảy ra ẩu đả.
Nhưng cũng vì cái đề tài này mà nói đến thất tình lục dục.
Niên thiếu biết phong tình, là người con gái duy nhất trong cả đám người, Ngu Thanh Liên vô cùng hào phóng lành nghề, một tay ôm má, tay kia nghịch lá phong, rằng: “Chuyện này có gì hay mà nói, bạn đời chẳng qua chỉ là bạn đồng hành trên con đường tu chân thôi, có khác gì bạn bè hay người thân đâu. Yêu cầu hả, thiên phú không thể thấp hơn ta, diện mạo không thể kém hơn ta, bằng không ta sợ hắn tự ti, giữa chúng ta sẽ có khoảng cách.”
Phượng Căng cười nhạo: “Thiên phú không thấp hơn muội căn bản đều ở trong viện Kinh Thiên.”
Ngu Thanh Liên buông thõng cánh tay ôm mặt, quay đầu lại nhìn.
Phượng Căng: “Đừng nhìn ta, ta thích người dịu dàng, muốn làm Phượng hậu thì muội đợi kiếp sau đi.”
Bùi Cảnh cảm thấy chơi rất vui, y cũng lười biếng ngả người ra sau, góp lời: “Đừng yêu ta, không có kết quả đâu.”
Ngu Thanh Liên: “Ha ha.”
Ngộ Sinh lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Sau này Thanh Liên sẽ là đảo chủ của Doanh Châu, Doanh Châu sẽ không cho muội ấy đến nơi khác.”
Ngu Thanh Liên quay đầu lại: “Ngộ Sinh, huynh nhắc bọn họ làm gì, để bọn họ tiếp tục mơ mộng hão huyền đi. Ta điên rồi chắc? Thanh niên vừa có tài vừa đủ sắc ngoài kia không lấy lại đi lấy bọn họ — một tên hoang đàng phá của, một kẻ lãng tử trăng hoa.”
Đôi mắt vàng sậm của Phượng Căng trở nên u ám, gằn từng chữ một: “Hoang đàng phá của?”
Ngu Thanh Liên nghiêng đầu, mùa thu vàng rực ngoài cửa sổ, như cười như không: “Phá của hay không huynh còn không tự biết? Lần đó say rượu huynh đã nói gì — chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, làm đủ mọi chuyện chỉ vì một tiếng cười của nàng, ôi trời, trên đời ta chưa từng thấy Đế vương nào hồ đồ như vậy. Nếu ta nói chuyện này cho Phượng lão tiền bối của viện Kinh Thiên ấy à, huynh cứ đếm xem lông Phượng Hoàng trên người mình còn lại mấy cọng.”
Phượng Căng: “…”
Hận rượu suốt đời này.
Bùi Cảnh bất mãn: “Muội nói hắn lụn bại, ta đồng ý. Nhưng nói ta lãng tử trăng hoa, giải thích nghe chút đi.”
Ngu Thanh Liên cười lạnh, nói: “Lần đầu tiên gặp huynh đã nắm thần thú của Phượng tộc để thả thính, mất trí nhớ rồi à?”
Thần thú của Phượng tộc bị điểm danh lại nhớ đến ngày ấy suýt nữa bị ăn trong sự sợ hãi, rùng mình ôm lấy lông của mình, tròn xoe mắt giận dữ trừng tên đầu sỏ.
Bùi Cảnh bị oan thật, lúc đó y chỉ muốn phơi bày chút sức quyến rũ của mình cho Trần Hư mà thôi, thế mà lại vô duyên vô cớ bị cõng theo tội danh này. Bùi Cảnh sống đến từng này tuổi, ngay cả tay con gái y cũng chưa từng nắm, lãng tử cái nỗi gì. Lại xoay người, quở trách Trần Hư: “Tất cả là tại đệ.”
Trần Hư: “…???” Lại là cái nồi ở đâu ra.
Những con bướm màu xanh xám trong lòng bàn tay Tịch Vô Đoan sinh động bay ra ngoài, quấn quanh thanh niên. Hắn ta nghe bọn họ cãi nhau cả buổi, mới mở miệng phát biểu bằng giọng điệu không ra nam cũng chẳng giống nữ: “Một tên hôn quân, một kẻ lãng tử, một người đanh đá, còn nói chuyện tình yêu cái gì, kiếp này các ngươi cứ độc thân đi.”
Một câu chọc ba người.
Lá phong trong tay Ngu Thanh Liên hóa thành một con dao, tay ngọc xoay chuyển, bay thẳng về phía Tịch Vô Đoan.
Dao gió bị con bướm xanh xám bên cạnh hắn ta chặn lại.
Khóe môi của Tịch Vô Đoan giật giật: “Người đàn bà đanh đá.”
Ngu Thanh Liên: “Sống hết đời với xương khô người chết của huynh đi đi.”
Phượng Căng cười xấu xa: “Để ta đoán xem, ngày nào đệ cũng mang bộ dạng mệt mỏi như vậy, có phải là thân thể không được hay không, đệ đổi tên với Trần Hư đi. Ta thấy đệ mới hư nhược thật đấy, nhược không chịu nổi.”
Nhược không chịu nổi. Bốn chữ ý tứ sâu xa, vài tên thiếu niên ở đây ngầm hiểu với nhau, phì cười thành tiếng.
Tịch Vô Đoan tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngộ Sinh vừa buồn cười vừa xấu hổ, đỡ trán: “Nói chi xa xôi vậy.”
Ngu Thanh Liên trợn trừng mắt, tuy nàng không hiểu nhưng cũng không hỏi làm gì, nhìn vẻ mặt của bọn họ thôi đã biết sẽ không phải chuyện gì hay ho.
So với phản kích của hai người khác, phản ứng của Bùi Cảnh lại rất riêng biệt, y chống cằm tự hỏi, thiếu niên áo trắng cười phá lên, sắc thu khắp núi ngoài viện Kinh Thiên đều trở nên mờ nhạt: “Phủ nhận lãng tử trăng hoa trước đã, nhưng ta vẫn cảm thấy một mình cũng không tồi.”
“Sự tồn tại của các ngươi khiến ta đánh mất khao khát đối với con gái của Quỷ Vực, Doanh Châu và Phượng cung rồi — hơn nữa ta ưu tú như thế này, có ai trên đời này có thể xứng với ta, đoán chừng đại đạo thông thiên chỉ có thể đi một mình.”
Mọi người: “Hờ.”
Sau giờ học, ra khỏi thư viện, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc.
Lá phong rơi khắp núi, ánh vàng chói mắt lát đầy đường.
Gió trời thu nhẹ nhàng khoan khoái, trời trên đỉnh núi trong vắt không gợn bóng mây.
Một đệ tử của núi Phượng Tê theo chân bọn họ, bắt đầu trò chuyện: “Mùa thu ở núi Phượng Tê cũng như thế này, lá phong đỏ như lửa, như trong bài thơ. Hương phong hoa chiều lặng, Cẩm thuỷ lồng Nam sơn(), có lẽ chính là thế ấy.”
() trích từ bài “Thục quốc huyền” của Lý Hạ, dịch thơ bởi Nguyễn Văn Dũng Vicar
Bùi Cảnh ngờ vực: “Phượng tộc của các ngươi nhiều người như vậy mà chỉ ở trên một ngọn núi thôi à.”
Thiếu niên mắt xanh biếc ở núi Phượng Tê nhoẻn miệng cười: “Không phải, núi Phượng Tê được gọi như vậy là bởi cung Phượng Tê, ngoài núi có núi, bầu trời trải dài, trăm hoa đua nở. Nếu gặp đúng lễ Triêu Phụng lại càng náo nhiệt hơn nữa. Nếu ngươi rảnh có thể đến xem.”
Bùi Cảnh nói: “Đẹp thật. Vân Tiêu có một trăm lẻ tám ngọn núi đã đủ mù mờ, mà Thiên Tiệm Phong ta ở lại càng lạnh lẽo đến độ đóng người thành băng.”
Trần Hư đẩy y: “Huynh chán sống à?”
Bùi Cảnh lại nói: “Sư tổ ở trên thang trời, không thừa tinh lực quản lý chúng ta đâu, ta không sợ thì đệ sợ cái gì?”
Đệ tử núi Phượng Tê bật cười: “Ta rất muốn đến Vân Tiêu nhìn xem, mây mù trên Trường Cực Phong rất nổi tiếng, cả cầu treo trong tuyết nữa.”
Bùi Cảnh: “Hoan nghênh đến chơi.”
Thiếu niên mắt xanh nở nụ cười ngượng ngùng: “Được, nhưng mà để ra khỏi viện Kinh Thiên đã. Ta sợ về lại tộc Khổng Tước rồi sẽ không có thời gian.”
Bùi Cảnh: “Ta cảm thấy tộc trưởng như ngươi còn ra dáng hơn vị Phượng đế kia đó.”
Thiếu niên mắt xanh đã sớm biết bọn họ bất thường, chỉ cười: “Không không không, thật ra Phượng đế rất được yêu mến trong tộc — nguyên hình của hắn là Phượng Hoàng, vừa ra đời là yêu cầu của những vị trưởng lão trong tộc bao gồm cả cha ta đối với hắn đều cực kỳ cao. Ngày nhỏ ta thấy hắn, hắn đã ngồi trên ghế của vua, phong thái nghiêm trang đàng hoàng lạnh như băng, sau khi đến viện Kinh Thiên, bớt được nhiều ràng buộc nên mới thả lỏng hơn nhiều.”
Trần Hư: “Nghe chưa, Phượng Căng người ta tốt xấu gì cũng có cái mẽ ngoài, còn huynh thì sao hả.”
Bùi Cảnh cảm thấy được hôm nay y là giang tinh() chuyển thế, chỉ vào chính mình: “Ngươi dám nói ta không phải là đại sư huynh rất được kính trọng ở Vân Tiêu không?”
() ngôn ngữ mạng, chỉ những người thích tranh cãi trong lúc nói chuyện
“Đang nói gì đấy?”
Lúc này, Ngu Thanh Liên bước đến từ phía sau hành lang dài, Tịch Vô Đoan đồng hành bên cạnh.
Váy áo xanh biếc của thiếu nữ lướt qua gấm hoa vàng, chiếc chuông trên cổ tay nàng phát ra âm thanh lanh lảnh trong gió, trên tóc nàng cài một chiếc lá phong, phía trên trang trí ngọc bạc, ẩn chứa phong tình.
Trần Hư lên tiếng trước: “Đang nghe Bùi Ngự Chi khoe khoang bản thân.”
Bùi Cảnh: “… Đó là sự thật. Đồ ngốc.”
Ngu Thanh Liên mỉm cười: “Thật vất vả cho đệ nhiều năm như vậy, có khi nghe đến mức lỗ tai sắp mọc kén.”
Bùi Cảnh nói: “Không lừa các ngươi, ta thật sự được ngưỡng mộ ở Vân Tiêu mà.”
Tịch Vô Đoan bảo: “Dựa theo cách nói của huynh, ta ở Quỷ Vực cũng được yêu thích giống như vậy. Giả vờ giả vịt ai mà không biết.”
Ngu Thanh Liên chậc lưỡi: “Được được được, tất cả các ngươi ai cũng lợi hại, chỉ có mỗi ta ở Doanh Châu đẹp quá nên không ai dám đến gần.”
Nữ tu Doanh Châu che miệng cười khúc khích.
Bùi Cảnh không nói chuyện nổi nữa: “Một đám ngu ngốc.”
…
“Ban đầu ta cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng bây giờ xem ra cũng không hẳn là vậy, chưa từng gặp tâm ma, chứng tỏ thất tình lục dục của con chưa được khai mở. Kiếm pháp của Vân Tiêu có một cấp độ gọi là Thương Sinh, đó có thể là một trở ngại đối với con.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Trở về nguyên trạng.”
…
Muôn ngàn chúng sinh. Thất tình lục dục. Kiếm pháp của Vân Tiêu có chín cấp, cấp đầu tiên là Hàng Vân, cấp thứ tám là Thương Sinh. Y nhớ rằng cấp thứ nhất Hàng Vân chính là vứt bỏ khổ, lo, sợ, oán, giống như Vô Tình đạo. Cấp thứ tám là Thương Sinh, lại muốn y nhặt lấy những tà niệm kia ư? Hay là, chỉ một phần thôi?
Ban đầu, người kia ở Thiên Các nói rằng, trong hàng vạn thế đời trần tục, nơi có người chính là cõi trần.
Bùi Cảnh về Thiên Tiệm Phong thì đến Vô Nhai Các trước, Sở Quân Dự đã ra ngoài, không có ở đây. Y lục tung mọi thứ lên, tìm cả buổi mới thấy một bản kiếm pháp Vân Tiêu ban sơ trên mặt bàn bừa bãi. Ngay từ khi mới lên năm, y đã khắc từng chữ trong kiếm pháp vào trong não, bởi vì tập trung vào việc phá Nguyên Anh nên không có nghiên cứu kỹ càng.
Sau cấp thứ sáu thì kiếm pháp sẽ không có giải thích nữa, chỉ còn lại tên.
Cấp thứ bảy là Chính Đạo, sau khi đột phá nó ở Vô Vọng Phong, một kiếm diệt núi, máu chảy thành sông, đó là lần đầu tiên y giết nhiều người như vậy, khi tuyết rơi xuống, sau khi mê man, đạo tâm lại càng thêm kiên định.
Cấp thứ tám, Thương Sinh.
Lật thêm một tờ.
Cấp thứ chín, Thiên Thu.
“Thương Sinh — cứu vớt thế giới sao — vậy Thiên Thu thì sao? Muốn ta làm gì?” Y ngồi xếp bằng, hơi mất tập trung, giống công tử nhà giàu ở nhân gian. Cầm sách lên, ống tay áo trượt xuống một đoạn, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Thanh niên tóc bạc đạp ánh trăng trở về, đứng trước cửa lạnh lùng mở miệng.
“Muốn ngươi sống mãi, bất diệt.”