Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Vô Nhai Các.
Sở Quân Dự cầm bút, chữ đỏ phác hoạ gì đó lên một quyển vở đen tuyền không hề có chữ.
Bùi Cảnh ngồi đối diện hắn, vừa dùng ngón tay từ tốn trêu đùa con hoàng oanh theo y tới vừa lên tiếng: “Ta vừa triệu tập tất cả Phong chủ đến điện Thiên Tiệm, đẩy thi đấu ngoại phong mười năm một lần lên trước thời hạn ba năm, thời gian vào bảy ngày sau.”
Vẻ mặt Sở Quân Dự vẫn như thường, bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Bùi Cảnh nói: “Mấy tháng gần đây có yêu ma quấy phá ngoài cửa núi, ta truy xét thì phát hiện nó trốn sau lưng đệ tử nội môn của chúng ta.”
Sở Quân Dự: “Cho nên ngươi định dẫn nó ra như vậy?”
Bùi Cảnh gật đầu: “Ừ.”
Sở Quân Dự nhướng mày, liếc nhìn y, ngữ điệu thờ ơ: “Chỉ bởi cái này?” Ngọc tím của Vân Tiêu, kiếp trước hắn chỉ động đến hai lần. Một lần là sau khi sư tôn mất, một lần là lúc Quý Vô Ưu cướp núi. Chỉ một trận tỷ thí ngoại phong, hoàn toàn không cần dùng đến mắt trận truyền lệnh.
Tay Bùi Cảnh đặt trên thân chim ấm áp, nguyên nhân căn bản khiến y khởi động ngọc châu là để liên lạc với sư tôn, là vì chuyện thu đồ. Nhưng nghĩ đến sự chán ghét, thậm chí sát ý không hề che giấu của Sở Quân Dự với Quý Vô Ưu, Bùi Cảnh cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Hoàng oanh nhẹ nhàng nghiêng đầu, lấy miệng mổ vào ngón tay của y.
Bùi Cảnh thấy đau mới tỉnh táo lại, tránh nặng tìm nhẹ: “Còn có chuyện khác nữa, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Sở Quân Dự cụp mắt, im ắng nhếch miệng lên.
Chủ đề mà y tránh né, chỉ có thể liên quan đến Quý Vô Ưu thôi.
Quyển sách thật mỏng này đã bị hắn lật đến phần cuối, kẻ đáng chết cũng sắp chết rồi.
Một nét cuối cùng sát khí ngút trời, màu đỏ thẫm như máu, thấm qua trang giấy.
Hắn mỉm cười, đáy mắt giá băng: “Được, ta chờ.”
Bùi Cảnh nhìn chằm chằm quyển vở trong tay hắn với vẻ hơi nghi hoặc, y thường xuyên nhìn thấy Sở Quân Dự lấy nó ra ở viện Tu Nhã, trước kia không hỏi nhiều, bây giờ y muốn lảng sang chuyện khác, tiện thể hỏi luôn: “Ngươi đã xem quyển sách không có chữ này cả một năm rồi mà vẫn chưa xong à?”
Sở Quân Dự đáp: “Hôm nay là xong hết.”
Bùi Cảnh còn chưa hỏi thêm đã thấy Sở Quân Dự đứng dậy, quyển vở đen tuyền trong tay hắn dấy lên ngọn lửa đen yếu ớt quanh mình, hoá thành tro tàn đỏ như máu trong khoảnh khắc, rơi lả tả trên bàn, sau đó bị gió thổi bay đi mất.
Bùi Cảnh: “…” Thật đúng là xem hết, còn đốt đi luôn. Chỉ có điều, y nghiêng đầu nhìn tro tàn nổi giữa không trung đó, vì sao là màu đỏ? Đây là thứ sách tà ma gì.
Sở Quân Dự đi ra ngoài, chỉ nói một câu: “Theo kịp.”
Hoàng oanh trong ngực Bùi Cảnh sớm đã ăn cây táo rào cây sung, trở thành tuỳ tùng cuồng nhiệt của Sở Quân Dự, làm ầm ĩ một hồi, sau khi cọ đầy lông lên tay Bùi Cảnh thì chíp chíp chíp bay theo.
Bùi Cảnh ở phía sau, tức phát cười: “Ngày mai bán mi đến núi Phượng Tê luôn.”
Y rũ ống tay áo trắng muốt, cũng đứng dậy, đi về phía trước: “Đi đâu?”
Trong Vân Tiêu thế mà còn có chỗ Sở Quân Dự muốn dẫn y đi? Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nơi này.
Vượt quá dự liệu của Bùi Cảnh.
Sở Quân Dự dẫn y đến Trường Cực Phong.
Ngọn núi đứng đầu Vân Tiêu, xuyên qua rừng đào trắng bạc rực rỡ dưới ánh trăng, nơi Sở Quân Dự đứng đúng là động phủ lúc trước y bế quan để đột phá Nguyên Anh.
Bùi Cảnh dừng bước, trừng lớn mắt. Hoàng oanh cũng cực kỳ quen thuộc với nơi này, đứng trên cành đào, luôn miệng kêu chíp chíp, biểu lộ sự tồn tại. Chê nó ồn thật sự, Bùi Cảnh dứt khoát kéo nó xuống khỏi cây, bịt miệng lại, đi lên phía trước một bước: “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì.”
Sở Quân Dự nói: “Đưa tay cho ta.”
Bùi Cảnh không hiểu ra sao, nhưng vẫn buông con chim trong tay ra rồi đưa tay cho Sở Quân Dự.
Dưới chân Sở Quân Dự, lấy hắn làm trung tâm, luồng khí đen như máu lan ra, tụ lại rồi phân tán khắp phía, như một trận pháp. Đương lúc Bùi Cảnh còn đang buồn bực, cổ tay bị nắm chặt rồi bị kéo qua bất thình lình. Từ sâu trong xương tuỷ của Sở Quân Dự có cảm giác âm u lạnh lẽo thấu xương, ngón tay cũng trắng bệch như người chết. Bùi Cảnh chợt ngẩng đầu, đã thấy Sở Quân Dự nâng tay y lên, cúi người, mái tóc bạc làm nổi bật đôi môi đỏ như máu, hàm răng cắn thật mạnh vào đầu ngón tay y.
Tay đứt ruột xót, đau thì cũng đau, nhưng nỗi đau da thịt không đáng là gì với tu sĩ. Bùi Cảnh ngẩn cả người, nhìn mái tóc trắng yên lặng rủ xuống cùng với mi mắt nửa cụp xuống của Sở Quân Dự, ánh sao chiếu sáng vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong chốc lát, gió bên người cũng dịu nhẹ hẳn đi.
Một giọt máu rỉ ra từ đầu ngón tay y, rồi tí tách rơi xuống mặt đất. Đó dường như là trung tâm của trận pháp, sau đó, cỏ cây cả toà Trường Cực Phong lung lay, côn trùng ngủ đông trong động run lẩy bẩy, hoàng oanh cũng sợ hãi bám vào thân cây thật chặt hoảng sợ bị lăn xuống dưới.
Sở Quân Dự đang lấy máu y làm trận.
Tâm trạng Bùi Cảnh phức tạp, thậm chí… tâm loạn như ma.
Tiếng động nhỏ dần, trận pháp thành hình. Sở Quân Dự mở mắt, tay đang muốn buông ra, ánh mắt lại lơ đãng liếc thấy một chiếc lông chim nhỏ màu vàng trên lòng bàn tay thiếu niên như ngọc. Vẻ mặt hắn hờ hững, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thổi chiếc lông vũ kia đi.
Mà hơi thở quá gần, đối với Bùi Cảnh mà nói, ấy chính là nụ hôn rơi vào lòng bàn tay.
“…”
Điên rồi!
Sở Quân Dự buông tay, nói với y: “Lúc ngươi bế quan thì vẩy máu mình ra ngoài động phủ.”
Bùi Cảnh nóng như lửa đốt, rụt tay lại dán lên ống tay áo lạnh buốt để khiến mình tỉnh táo lại. Hoàng oanh bị dọa sợ, khóc chíp chíp tới cầu an ủi, lại làm y phiền lòng, chỉ muốn nướng con chim này lên. Ra vẻ bình tĩnh, Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi bày trận ở Trường Cực Phong?”
Sở Quân Dự: “Ừ.”
Bùi Cảnh: “Trận gì đó.”
Sở Quân Dự nói: “Trận giết người.”
Bùi Cảnh tức phát cười, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Ngươi ở Vân Tiêu của ta, dùng máu của ta, bày trận giết người, hả?”
Sở Quân Dự liếc y một cái, chậm rãi nói: “Máu của ngươi là chìa khoá khởi động cũng là chìa khoá phá trận, lúc bế quan, nhớ kỹ, phải cho tất cả mọi người ở Trường Cực Phong nghỉ việc. Trước khi ngươi xuất quan, trong phạm vi một dặm quanh nơi này, không ai dám tới gần.”
Bùi Cảnh coi như hiểu rõ lời giải thích này của hắn, loại phiền lòng ấy lập tức tiêu tan. Vui sướng không hiểu thấu xông lên đầu, ánh sáng trong mắt y bừng lên: “Ngươi đang làm trận bảo vệ ta Kết Anh?”
Chuyện rõ rành rành, Sở Quân Dự cũng chẳng muốn để ý đến y.
Bùi Cảnh mở cờ trong bụng, thậm chí còn cảm thấy tiếng chim của con chim bên cạnh kia cũng dễ nghe, quả thực là âm thanh của tự nhiên, vừa êm tai vừa trong trẻo.
Vành tai đỏ bừng, khoé môi cong lên không kiềm chế được, nhưng y xưa nay là người được hời còn ra vẻ, vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài miệng còn phải nói một câu trái ngược: “Thật ra không cần phiền toái vậy đâu, nếu ta bế quan, đệ tử Vân Tiêu e ngại uy nghiêm của ta, đều tự giác lui tán.”
Một lần nữa, Sở Quân Dự có thêm hứng thú nhìn chằm chằm vào vành tai y: “Có phải tai ngươi rất dễ đỏ lên không?”
“???” Bùi Cảnh vô thức sờ lên tai, quả nhiên rất nóng.
Từ nhỏ y đã có một đặc điểm rất kỳ quái, thẹn thùng hoặc khẩn trương là tai sẽ đỏ bừng lên, nhưng mấy trăm năm qua cũng không thấy thẹn thùng khẩn trương được mấy lần, cho nên dần dà y đã sắp quên mất đặc điểm này. Bây giờ bỗng nhiên bị Sở Quân Dự nhắc đến, sau khi suy nghĩ cẩn thận, thoắt cái cả người đều lúng túng — cũng không thể nói là thẹn thùng chứ.
Chẳng qua thân là đại đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu, bản lĩnh bề ngoài vẫn phải có, thế là y giả bộ thản nhiên như mây gió: “Hẳn là do Trường Cực Phong lạnh, gió thổi đi.”
Sở Quân Dự nói: “Hay thật, Trường Cực Phong thế mà còn lạnh hơn Thiên Tiệm Phong?”
Bùi Cảnh cố gắng đấu tranh: “Ta đã quen với Thiên Tiệm Phong rồi, không được à?”
Sở Quân Dự mỉm cười: “Được.”
Tâm trạng của Bùi Cảnh lúc này cưc kỳ tốt. Quả nhiên, tình cảm của Sở Quân Dự với y không phải bình thường.
Vậy tốt quá, xác nhận rồi, không phải đơn phương tương tư.
Chỉ là tuỳ tiện mở miệng liệu có đường đột quá không. Chưởng môn phu nhân Vân Tiêu của y đương nhiên phải để thiên địa làm mối nhật nguyệt làm chứng cưới về cưng chiều.
Thế là ánh mắt Bùi Cảnh nhìn Sở Quân Dự hiện giờ cũng ra vẻ mềm mại, sáng tỏ như nước. Dù sao người trong lòng y, mặt ngoài lạnh như băng không có tình người, thực tế lại dịu dàng lại tri kỷ, Ngu Thanh Liên nói không sai, đổ cũng không lỗ.
Lúc rời khỏi Trường Cực Phong, Bùi Cảnh ôm loại tình cảm dịu dàng này, mở miệng nói: “Ngươi có thể đừng đi nhanh như vậy không.”
Chỉ là y nghĩ rằng ấy là sỏi đá biết yêu, vào tai Sở Quân Dự nghe thấy lại là loại ý tứ khác.
Lời của thanh niên hoà vào trong gió, rất mềm mại, thậm chí còn có loại cảm giác nũng nịu. Hoàng oanh hái được đống quả suýt nữa bị giọng điệu của y doạ cho ôm đồ ăn không vững, nhìn Bùi Cảnh như gặp quỷ — cái tên chủ nhân vừa ngông cuồng vừa xấu tính làm người ta ghét kia của nó đổi nết rồi?
Sở Quân Dự bật cười: “Sợ?”
Sợ cái gì? Bùi Cảnh không hiểu rõ ý của Sở Quân Dự, nhưng mà không sao, y cười tủm tỉm: “Sau tỷ thí ngoại phong, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ.”
Bất ngờ chính là thật ra lòng ta cũng có ngươi đó — ở lại Vân Tiêu đi, của ngon vật lạ, cảnh đẹp bốn mùa, bảo vật trời đất, cần gì cũng có.
Có điều… Bùi Cảnh chột dạ suy nghĩ, trước khi bất ngờ, có lẽ ngươi còn phải bị ta chọc giận một chút.
Nhưng mà không hoảng, vấn đề không lớn.
Phong chủ Thiên Tiệm Phong cao quý lạnh lùng xa cách trong mắt người ngoài lúc này mắt ngập ý cười, áo tuyết tung bay, liếc mắt nhìn lại, chiếm hết phong nguyệt.
Sở Quân Dự hơi sững sờ, nhìn y chăm chú, con ngươi như máu âm u nặng nề, lập loè trong đêm tối, chậm rãi nhếch miệng cười: “Ừ, ta chờ ngươi.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời lúc tảng sáng rọi lên đỉnh núi Nghênh Huy Phong, đệ tử mỗi một phong của một trăm lẻ tám phong trong Vân Tiêu, bất kể ra ngoài du lịch hay tu hành trong phong, đều được Phong chủ truyền tin hoặc truyền thần thức, báo cho một tin tức khiến bọn họ sợ đến độ đứng phắt lên.
— Thi đấu ngoại phong trước thời hạn!
— Không chỉ có sớm hơn! Lần này còn là tỷ thí cả Vân Tiêu! Đệ tử nội phong một sân, đệ tử ngoại phong một sân! Có thể nói là cơ hội cho tất cả mọi người phô bày chứng minh bản thân mình.
Mặc dù không biết sao lại sắp xếp như vậy, nhưng cuối phần truyền âm của Phong chủ cho mỗi người đều có một câu, cực kỳ thận trọng.
“Nhớ phải quý trọng, đây có lẽ là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời các ngươi.” Câu nói này đập ầm ầm vào trong lòng các đệ tử Vân Tiêu, bọn họ sôi nổi đứng lên, mắt bùng lên vẻ mừng rỡ như điên nhiệt tình. Trong khoảnh khắc, toàn bộ Vân Tiêu chìm trong một loại cảm xúc kinh ngạc hoảng sợ lại mong đợi mừng rỡ dào dạt.
Mỗi thời mỗi khắc, mỗi một nơi hẻo lánh trong Vân Tiêu đều có người đang thảo luận chuyện này.
Mở miệng chính là “Ngươi nghe gì chưa, bảy ngày sau…”
Thanh Nghênh sống nhờ trong thần thức của lông vũ, được Mắt Đỏ lấy lửa Niết Bàn siêu độ, Mắt Đỏ nói cho Phượng Căng, rằng mặc dù bây giờ thân xác của Thanh Nghênh đã mất sạch, nhưng thần thức vẫn còn, đối với tộc chim mà nói, nàng ấy vẫn có một chút hi vọng sống. Phượng Căng cũng an tâm hơn, không còn trầm trọng như vậy nữa.
Nếu đã giao việc cho Bùi Ngự Chi xử lý, cậu chàng vẫn có thể yên tâm.
Ở một đêm trong Vấn Tình Phong, Phượng Căng rảnh đến nhàm chán, lại lười biếng tu hành, thế là tìm Trần Hư đòi gì đó giết thời gian.
Trần Hư đề phòng, nhíu mày lại: “Không phải huynh đến lấy trộm tâm pháp Vân Tiêu của ta đó chứ.”
Phượng Căng lười biếng cười một tiếng: “Ta vẫn chưa luân lạc tới mức này đâu. Tâm pháp của Vân Tiêu các đệ, thậm chí — còn không nổi tiếng bằng quy củ của Vân Tiêu. Một vạn môn quy, ba ngàn giới luật, nghe thấy mà sợ.”
Trần Hư nói: “Vào Vân Tiêu của ta, những quy củ này nhất định đều phải tuân thủ.”
Phượng Căng cười nhạo: “Thật á? Bùi Ngự Chi kiểu đấy cũng không giống với người lớn lên dưới sự ràng buộc của một vạn quy củ.”
Nhắc đến Bùi Ngự Chi, Trần Hư lại đầy một bụng tức, thầm cắn răng: “Huynh cứ coi huynh ấy như người cá biệt của Vân Tiêu. Không, huynh đừng coi huynh ấy là người.”
Mắt Đỏ nghe thấy tên của kẻ địch cả đời, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mở ra, nghe thấy câu này thì ra vẻ sâu xa gật đầu.
Phượng Căng cười ưu nhã: “Chậc, Bùi Ngự Chi không được lòng dân như vậy, xem ra Vân Tiêu sắp toang rồi. Nếu ngày nào đó Vân Tiêu xong đời, ta không ngại đệ đến cung Phượng Tê của ta tìm nơi nương tựa đâu.”
Trước kia Trần Hư còn bận tâm đến mặt mũi Phượng đế của cậu chàng. Nhưng đi theo Bùi Ngự Chi lâu ngày, lại ở chung ba năm ở viện Kinh Thiên, hình tượng ngu ngốc của Phượng Căng đã in sâu vào não. Khoé miệng giật giật, Trần Hư lấy một quyết thoại bản tịch thu ở chỗ đệ tử môn hạ trước kia ra từ trên giá sách của Vấn Tình Phong.
Bởi vì cay mắt nên tuỳ tiện đặt xuống dưới đáy, bây giờ rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời, giao cho người trong cuộc xem.
Trần Hư: “Huynh ấy không được lòng dân, nhưng được lòng huynh đó.”
Phượng Căng nhận lấy thoại bản, giọng điệu lười biếng: “Lòng gì chứ, lòng muốn đánh cho hắn một trận?”
Trần Hư: “Huynh tự xem đi.”
Cậu nói không nên lời.
Phượng Căng lười biếng dựa vào vách tường, cùng đọc thoại bản với chim đỏ trên bờ vai. Sau đó, một hàng chữ ngay đầu khiến cơ thể cậu chàng cứng ngắc lại.
Chương : “Thiên Bảng định tình”… Thiên Bảng định tình.
Mắt Đỏ cũng biết chữ.
Đọc hết theo tốc độ nhanh như gió của chủ nhân, một người một chim đều rơi vào trầm tư.
Phượng Căng đánh giá: “Nếu ta và Bùi Ngự Chi thật sự có một mối nghiệt duyên như vậy, trước tiên cứ niết bàn đi.” Cậu chàng quay đầu, nói với Mắt Đỏ: “Lúc ta không có ở đây, ngươi phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Mắt Đỏ bi thương gật đầu.
Trần Hư phì cười.
Phượng Căng gập sách lại: “Bà đanh đá Ngu Thanh Liên lúc đầu không cho phép ta mặc đồ đỏ, sợ làm cho người đời hiểu lầm ta mập mờ với muội ấy, có lẽ cũng không nghĩ ra, áo đỏ với áo trắng mới là một đôi.” Cậu chàng thản nhiên nói: “Sớm biết như vậy, ta đã nghe lời thay đổi theo ý muội ấy rồi, thật ra màu vàng cũng rất đẹp.”
Trần Hư nâng ống tay áo ho nhẹ một tiếng, rồi cười: “Huynh đừng oán giận, kỳ thật Bùi Ngự Chi cũng không chịu đâu.”
Cậu chàng cười một tiếng: “Đi, Mắt Đỏ, chúng ta đến Thiên Tiệm Phong. Không thể một mình ta ghê tởm, thứ này cũng phải cho hắn nhìn xem.”
Trần Hư vội vàng ngăn lại: “Huynh đi Thiên Tiệm Phong làm gì.”
Phượng Căng nhíu mày: “Làm sao, không cho ta đi?”
Trần Hư nói: “Trước kia mặc huynh đi, nhưng giờ không được. Thiên Tiệm Phong còn có khách nữa.”
Phượng Căng hứng thú: “Hở, ai? Bùi Ngự Chi đang kim ốc tàng kiều?”
Trần Hư: “… Ca ca của Bùi Ngự Chi.”
Phượng Căng: “Ấy, vậy ta càng phải đi.”
Chớ tưởng rằng từng tiếng “đệ đệ” mà Bùi Ngự Chi gọi sau lưng mình là cậu chàng không nghe thấy. Dùng cọng tóc mà nghĩ cũng biết không phải xưng hô tốt lành gì. Cặp mắt đào hoa của Phượng đế cười tủm tỉm: “Nhận ca ca à, vậy bây giờ hắn cũng là đệ đệ.”
Trần Hư: “…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Bùi Ngự Chi đào hố cho mình nhảy.
Nắm được cơ hội này, Phượng Căng sao có thể bỏ qua cho y.
Thật ra còn có nguyên nhân khác trong lòng Phượng Căng, muốn biết tu vi vị khách ở Thiên Tiệm Phong ấy như thế nào? Tỷ thí với cậu chàng một chút, xem ai thắng ai thua.