Thành phố Lâm không phải thành phố du lịch, nên kỳ nghỉ ngày tháng không quá náo nhiệt.
Ti Du và Ti Nguy Lâu ngồi tàu cao tốc, chưa đến một tiếng đã tới.
Hành lý của hai người họ đơn giản, mỗi người chỉ mang theo một cái điện thoại di động.
Ti Nguy Lâu còn mang thêm một cái chiếu rất lớn, đủ cho hai người ngồi.
Trong lòng Ti Du nghi ngờ, nhưng Ti Nguy Lâu không nói cho cậu anh mang cái chiếu đi để làm gì, chỉ nói tới nơi thì biết.
“Chúng ta đi bằng gì?” Ti Du ngoảnh lại hỏi Ti Nguy Lâu.
“Ngồi tàu.
”“Được.
”Hai người họ đi theo đoàn người ra ngoài đến bến tàu, người chen người.
Ti Nguy Lâu giơ tay kéo Ti Du, để cậu đi giữa mình và bức tường, tránh để những người khác va phải.
“Hình như chúng ta đi tay không thì không tốt lắm nhỉ?”Ti Du nói: “Nếu không thì mua chút đồ ăn vặt cho mấy bé nhỏ, một ít đồ ăn nhẹ cho mèo con đi.
”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, mỗi tháng tôi đều chuyển tiền vào trại trẻ mồ côi.
”Ti Du kinh ngạc nói: “Thật sao? Tôi nghe nói bố mẹ cũng quyên góp rất nhiều cho trại trẻ mồ côi mà cậu ở.
”“Không chỉ vậy, những năm gần đây bố mẹ rất nhiệt tình với việc phúc lợi công cộng, không chừng là nghĩ tới cậu có thể sẽ đang ở một trong những trại trẻ mồ côi nào đó, hy vọng có thể cho cậu cuộc sống tốt hơn.
”Ti Nguy Lâu im lặng một lát, sau đó cười nói: “Thật ư?”“Đúng vậy.
” Ti Du nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Có phải cậu đang trách họ không?”Ti Nguy Lâu đối mặt với cậu, trong mắt chứa ý cười, hỏi: “Tại sao cậu lại nói như thế?”“Chỉ là cảm thấy vậy.
”Ti Nguy Lâu ngừng lại, không nói gì.
Ti Du mím môi, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: “Trước tiên chúng ta mua ít đồ rồi hãy qua.
”“Được.
”Ti Nguy Lâu rất quen thuộc với thành phố này, nhanh chóng đưa Ti Du vào trung tâm thành phố.
Hai người đi tới cửa hàng bách hóa, mua bốn năm trăm tệ tiền quà vặt, sau đó lại mua một đống sách truyện và đồ chơi, cuối cùng là đi tới cửa hàng thú cưng mua ba mươi hộp thức ăn cho mèo và mấy bọc lớn các loại cỏ mèo.
“Có cần mua nhiều đồ cho mèo vậy không!” Ti Du hoảng sợ.
Ti Nguy Lâu cười nói: “Cậu đến đó thì biết.
”Ti Du tức giận: “Lại là mấy lời này!”Ti Nguy Lâu bật cười, Ti Du hung dữ trừng mắt với anh, xoay người rời đi.
Ti Nguy Lâu nhàn nhã theo sau, tâm trạng rất tốt.
Hai người xách mấy túi lớn, bắt taxi đến một con phố bên ngoài đường vành đai số ba.
Con phố này rất yên tĩnh, có một số cửa hàng nhỏ đặc trưng, Ti Du liếc qua, thấy rất nhiều phường thủ công và tiệm hoa.
Sau khi rẽ hai ngã rẽ, một trại trẻ mồ côi rất lớn xuất hiện.
Tường và các tầng sơn màu hồng, màu xanh lá cây và màu vàng, đều là những gam màu ấm và tươi sáng.
Cổng được làm bằng sắt, sơn màu xanh trắng, trên tường bên trái cổng có một tấm bảng hiệu ghi năm chữ “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”, bức tường bên phải có những tấm bằng khen vàng rực.
Tất cả các danh hiệu trên là danh hiệu cơ sở phúc lợi xuất sắc cấp thành phố hoặc cấp tỉnh.
Lúc này trên sân chơi đối diện với cổng, rất nhiều bạn nhỏ ở các độ tuổi khác nhau đang đứng, mặc đồng phục màu hồng và màu xanh của viện, phía trước có hai cô giáo hướng dẫn mọi người tập thể dục, radio thì đang phát nhạc thiếu nhi.
Xung quanh sân chơi cũng có rất nhiều bạn nhỏ, có mấy bé ngồi xe lăn, có bé chống nạng, còn có mấy bé mắt không thể nhìn rõ.
Mấy đứa bé thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu, không thèm tập thể dục nữa, tất cả chạy tới bên này.
Chúng tụ lại ở cổng, háo hức nhìn hai người Ti Du, không nói lời nào chỉ nhìn họ với ánh mắt khao khát.
Ti Nguy Lâu đã quá quen thuộc với những ánh mắt như vậy.
“Chúng nghĩ chúng ta tới đây để nhận con nuôi.
” Ti Nguy Lâu giải thích với Ti Du.
Ti Du ngẩn ra, đột nhiên hốc mắt hơi chua xót.
Cậu thở dài, từ khi cơ địa mất kiểm soát tuyến lệ, cậu cảm giác mình dễ xúc động hơn trước.
Hai cô giáo hướng dẫn thấy họ, vội vàng đi qua mở cửa.
Cô giáo tóc ngắn cười nói: “Hai bạn học tới đây thăm bạn nhỏ sao?”Những giáo viên như họ, nhìn một cái là có thể nhận ra người nào đến để nhận nuôi, người nào chỉ đơn giản là đến thăm trẻ nhỏ, dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người mang máy quay phim tới làm bộ làm tịch.
Nhưng cho dù là dạng người nào họ cũng được chào đón như nhau, bởi vì họ đến có nghĩa là điều kiện sống của trẻ em trong viện sẽ được cải thiện.
Mà họ không gặp nhiều những thiếu niên như Ti Du và Ti Nguy Lâu, nhưng có thể khẳng định, hai người họ chắc chắn có ý tốt.
Ti Nguy Lâu rời khỏi đây sau khi tốt nghiệp tiểu học, nhường giường ngủ cho những đứa bé cần nó hơn, vì vậy trong chốc lát hai giáo viên không nhận ra Ti Nguy Lâu từng là một đứa trẻ trong viện của họ.
Ti Nguy Lâu và Ti Du cũng không định nói ra, chỉ nói mình tới đây là để đưa đồ ăn và đồ chơi cho bọn trẻ.
Cô giáo nhận ra Ti Du, nhưng cô ấy không dùng mạng xã hội nhiều lắm nên chỉ mơ hồ cảm thấy Ti Nguy Lâu hơi quen mắt.
Họ biết Ti Du là người của công chúng nên chỉ kiểm tra đồ mang tới một chút, sau đó để cho hai người họ đi vào.
“Hai người có thể tùy ý xem, sau viện có vườn hoa nhỏ, bọn nhỏ tập thể dục xong sẽ tới chỗ đó chơi.
”“Được rồi, cô cứ làm, chúng tôi tự đi xem.
”Ti Nguy Lâu dẫn Ti Du đi về phía vườn hoa nhỏ phía sau viện, rất nhiều bạn nhỏ chạy đến vây xung quanh họ, chỉ có một số ít bé ở lại tập xong bài thể dục với giáo viên.
“Cẩn thận cẩn thận.
” Ti Du lo lắng nhìn bọn nhỏ, cất giọng: “Chạy chậm thôi, đừng va phải nhau!”Bọn nhỏ cười hì hì không ngớt, miệng ngọt gọi họ là “anh đẹp trai”, ánh mắt rơi vào túi trên tay hai người.
Hầu như đồ Ti Nguy Lâu xách trong tay là đồ chơi nặng hơn, nhưng anh vẫn có thể chú ý tới Ti Du, luôn nhắc nhở cậu phải để ý dưới chân.
Vườn sau viện thực ra chỉ có hai bồn hoa, mặt đất được trải bằng cỏ mới tinh, còn có rất nhiều đồ chơi như bập bênh và cầu trượt, một số nhìn hơi cũ, có cái nhìn khá mới.
Hai người đi tới một khoảng đất trống rộng, chuẩn bị ngồi xuống.
Ti Nguy Lâu trải chiếc chiếu dài lấy từ trong túi ra, sau đó mới kéo Ti Du ngồi xuống.
Anh mặc quần đen và áo len đen nên không sao, nhưng Ti Du lại mặc quần bò màu sáng và áo len trắng, không cẩn thận sẽ bị bẩn.
“Vải sao cậu lại phải cầm cái chiếu theo.
” Ti Du cười.
Ti Nguy Lâu nói: “Không lườm tôi nữa sao?”Ti Du hừ một tiếng, phớt lờ anh.
Thay vào đó cậu mở túi trong tay ra, cất giọng: “Các bạn nhỏ mau tới đây chia đồ ăn nè ~”Bọn nhỏ xung quanh lại gần, nhưng không ai đụng tay vào, tất cả hoặc ngồi hoặc ngồi xổm nhìn Ti Du.
Ti Du hơi sửng sốt, đẩy túi về phía trước, nói: “Trong đó đều là đồ ăn, mọi người có thể lấy tùy ý.
”Bọn nhỏ trố mắt nhìn nhau, không ai động vào trước.
Ti Nguy Lâu lấy một món đồ chơi Transformers từ trong túi ra, nói: “Ai có thể đọc thuộc được ba bài thơ của Lý Bạch, món đồ chơi này sẽ tặng cho bạn đó.
”“Em biết!” “Em biết!”Bọn trẻ nhảy cẫng lên, cậu bé cạo trọc đầu là người đầu tiên chạy đến trước mặt Ti Nguy Lâu, mở miệng bắt đầu đọc.
Trong khi cậu đang đọc, những đứa trẻ khác lắng nghe mà không cắt ngang.
Ti Du ngạc nhiên nhìn bọn chúng.
Sau khi đọc thuộc lòng xong, đứa bé kia nhìn Transformers trên tay Ti Nguy Lâu, sau đó lại nhìn những thức khác trong túi.
Ti Nguy Lâu cong môi, nói: “Có thể chọn tùy ý.
”“Vậy em muốn cái này.
”Cậu bé ngồi xổm xuống, dùng bàn tay nho nhỏ, lấy ra một cuốn truyện “Hoàng tử bé” từ trong túi.
Cậu bé cầm quyển sách kia, ánh mắt sáng ngời hỏi Ti Nguy Lâu: “Anh đẹp trai, có thể cho em cái này không?”“Có thể.
” Ti Nguy Lâu gật đầu.
Cậu bé lập tức hớn hở vui mừng, ôm sách chạy về phía trước viện, vừa chạy vừa kêu tên một đứa bé khác, hình như là “Y Y”?Ti Du ngạc nhiên, nói: “Những đứa trẻ ở đây lễ phép như vậy sao?”Hơn nữa dường như không có chuyện ai cho không ai cái gì.
Ti Nguy Lâu cười nói: “Đây là quy định của viện trưởng, muốn có cái gì thì phải dựa vào khả năng của mình để tranh đoạt.
”Anh nhìn chằm chằm vào Ti Du, nhẹ giọng: “Đây là một trong những đạo lý có ích nhất mà bà ấy dạy cho chúng tôi.
”Ti Du gật đầu, mặc dù tàn nhẫn nhưng đó đúng là đạo lý rất có ích.
Đặc biệt là đối với những đứa trẻ này, bởi vì không ai sẽ cho chúng một cách vô điều kiện, vì vậy chúng phải mạnh mẽ hơn.
Ti Nguy Lâu, chắc cũng vậy… “Các bạn lớp trưởng đâu?” Bỗng nhiên Ti Nguy Lâu hỏi mấy bạn nhỏ.
Có bốn bạn nhỏ đứng dậy, theo thứ tự là lớp trưởng của bốn lớp.
Ti Nguy Lâu kiên nhẫn nói: “Các em có thể phân chia những thứ này rất tốt, đúng không?”“Vâng!” Tất cả lớp trưởng giơ tay phải lên, trên đồng phục bên cánh tay phải của chúng đều có đánh dấu ba vạch, đó là ký hiệu của lớp trưởng.
Ti Du thấy ngạc nhiên, cậu tò mò đi theo nhìn bốn bạn nhỏ kia, sau đó phát hiện chúng làm giống như Ti Nguy Lâu vừa rồi, để cho những bạn nhỏ khác chủ động xách đồ hoặc trả lời câu hỏi, trả lời đúng thì thì có thể chọn một món quà trong túi.
Ti Nguy Lâu nhìn sang Ti Du, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái.
Sau khi trở về đây, anh nghĩ mình sẽ có cảm giác về nhà, nhưng thật ra, anh cảm thấy ở đây có chút gì đó xa lạ.
Mà người duy nhất mang lại cho anh cảm giác quen thuộc và thoải mái ở nơi này, là Ti Du.
“Điều kiện nơi này không tệ lắm.
”Ti Du chạm vào bãi cỏ dưới tay, rồi nhìn những chiếc cầu trượt dễ thương và những món đồ chơi khác cách đó không xa.
Ti Nguy Lâu cười nói: “Khi tôi ở đây không có bãi cỏ này, chỉ có xi măng.
”Anh mang theo cái chiếu, cũng bởi vì nền xi măng nhiều tro bụi.
Anh hất cằm về phía những chiếc cầu trượt, nói: “Những món đồ chơi trông rất mới đó, trước đây không có.
”Ti Du quay đầu nhìn anh, nói: “Khoảng thời gian đó cậu thế nào?”“Tạm được.
” Ti Nguy Lâu cười: “Tôi đã được nhận nuôi ba lần.
”Anh nói nhẹ, nội dung câu nói cũng giống như là chuyện tốt.
Nhưng điều mà Ti Du nghĩ đến đầu tiên là Ti Nguy Lâu đã được nhận nuôi ba lần, điều này chứng tỏ rằng anh bị đuổi về tận ba lần!Hoặc nói khó nghe hơn, anh đã bị bỏ rơi ba lần, bao gồm cả lần đầu tiên anh ấy bị lạc, trước khi anh tốt nghiệp tiểu học, có lẽ là bị bỏ rơi khoảng bốn lần! Người bên cạnh bỗng trở nên yên lặng, Ti Nguy Lâu quay đầu lại nhìn, nhưng giây tiếp theo liền sững sờ.
Yết hầu anh chuyển động, sau đó từ từ đưa tay lên, dùng ngón trỏ xoa nhẹ lên mặt Ti Du.
Những vệt nước mắt ấm áp thấm trên tay lập tức bị gió thu thổi lạnh.
Nhưng lòng Ti Nguy Lâu nóng như lửa đốt, Ti Du đang khóc vì anh sao?Vì sao chứ? Là vì những bi thương anh gặp phải sao?Ti Du nhìn anh, nước mắt lại lăn xuống.
Cậu cũng không biết tại sao mình cứ dễ xúc động như vậy, nhưng khi cậu vừa nghĩ tới Ti Nguy Lâu cũng lộ ra khuôn mặt khát khao như những đứa trẻ này, nghĩ tới hình ảnh lòng tràn đầy vui mừng khi được nhận nuôi sau đó lại bị đuổi về, ngực cậu lại khó chịu.
Ti Du không có những ý nghĩ khác, chỉ là muốn an ủi anh.
Vì vậy cậu nghiêng người qua, ôm lấy Ti Nguy Lâu.
Người Ti Nguy Lâu cứng lại, nhưng anh vẫn ôm lấy Ti Du.
Ti Nguy Lâu im lặng rất lâu.
Cho dù Ti Du có ý nghĩ gì, cho dù Ti Du có bao nhiêu người xung quanh, Ti Nguy Lâu vẫn biết từ giờ phút này anh không thể buông tha cho Ti Du thêm lần nữa.
Ti Du hít mũi, sau đó nghe thấy giọng của Ti Nguy Lâu văng vẳng bên tai.
“Cậu biết tại sao tôi lại bị đuổi về không?”“Tại sao?”“Bởi vì tôi quá lạnh lùng, không quan tâm đến họ.
”Ti Du: “…”Cậu nghiêm mặt thoát khỏi cái ôm của Ti Nguy Lâu, nước mắt vẫn còn, nhưng cậu không quá buồn.
Cậu không cam chịu số phận hỏi tiếp: “Vậy tại sao cậu lại được nhận nuôi?”Chắc không phải giương mắt nhìn người lớn giống như những đứa trẻ này chứ?Ti Nguy Lâu lấy khăn ướt ra đưa cho cậu, trầm giọng nói: “Bởi vì khi còn nhỏ trông tôi đẹp.
”Ti Du: “… Tạm biệt!”Nói xong cậu chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại bị Ti Nguy Lâu kéo cổ tay ngăn lại.
Ti Nguy Lâu nói: “Tôi đang chọc cho cậu cười.
”Ti Du quay đầu nhìn anh, hung tợn nói: “Không buồn cười đâu!”Nhưng không thể không nói, khi Ti Nguy Lâu ngắt lời cậu thế này, Ti Du đã không còn chìm đắm trong cảm xúc đau khổ đó nữa.
Ti Nguy Lâu đứng lên, sau đó đưa tay về phía cậu.
Ti Du cũng đưa tay ra, mượn lực của anh đứng lên.
Tay Ti Du hơi lạnh, nhưng tay Ti Nguy Lâu lại ấm.
Một lạnh một ấm, vừa chạm vào, nhiệt độ của đối phương đã nhiễm vào lòng bàn tay.
Sau viện rất lớn, Ti Nguy Lâu dẫn Ti Du đến chỗ rẽ, một khoảng không gian nhỏ được bao quanh bởi hàng rào đơn giản hiện ra trước mắt.
Mà trong không gian nhỏ này, có một chiếc khung lớn cho mèo leo, còn có rất nhiều ổ mèo.
Mấy con mèo béo ú đang ngủ ngon trong đó.
“Ồ!” Cặp mắt Ti Du sáng lên, lập tức chạy tới: “Má ơi, bọn chúng còn là mèo ư, phải là heo chứ!”Có mấy con mèo miễn cưỡng nhấc mí mắt lên nhìn cậu, sau đó lại không có hứng thú nhắm mắt lại.
Đây là một con người không có kiến thức.
Ti Nguy Lâu đứng cạnh cậu, tìm kiếm trong số những con mèo đang phơi nắng, cuối cùng trong một cái ổ mèo lớn nhất phía trên, nhìn thấy một con mèo mướp mặt tròn, bộ lông có hai màu vàng trắng đan xen.
“Đu Đu.
” Ti Nguy Lâu kêu lớn.
Con mèo mướp kia ngước đầu lên, nó híp mắt nhìn về hướng Ti Nguy Lâu.
Mặc dù nhìn nhưng không lại gần, dường như hơi không quen.
Ti Du cũng nhìn Đu Đu, sau đó cậu nói với Ti Nguy Lâu: “Đã lâu rồi cậu không tới thăm nó, có phải nó không còn nhớ cậu nữa không?”“Ừ.
” Ti Nguy Lâu nói: “Trước kia khi tôi học ở đây, thỉnh thoảng tôi sẽ nhảy qua tường vào buổi tối để thăm nó.
”Bởi vì là trẻ của viện đi ra, cho nên chỉ cần nói với viện trưởng trên WeChat một tiếng, là có thể tới viện bất cứ lúc nào.
Trước đó Ti Nguy Lâu luôn đến đây, nhưng anh đã không tới trong hai tháng liên tiếp, nên Đu Đu không có ấn tượng gì nhiều với anh.
“Meo~” Đu Đu nhẹ nhàng meo một cái, sau đó đứng dậy từ trong ổ mèo, nhảy nhẹ vài cái, sau đó nhảy xuống từ trong ổ mèo rất cao.
Nó lắc thân mình tròn trịa, bước những bước chân mềm mại yếu ớt, tiến về phía Ti Du và Ti Nguy Lâu.
Mắt Ti Du sáng lên, ngồi xổm xuống, nói: “Xem ra nó chưa quên cậu!”Ti Nguy Lâu cười: “Coi như nó còn có chút lương tâm.
”Anh cúi người xuống, đưa tay sờ đầu Đu Đu một cái.
Đu Đu khẽ câu hai tiếng, dụi đầu vào lòng bàn tay của anh.
Ti Du thấy mà thèm, cũng đưa tay ra sờ.
Cũng may tính Đu Đu ôn hòa, không sợ người, Ti Du muốn sờ nó cũng hợp tác, lộ ra cái bụng mềm mại.
Ti Nguy Lâu cười khẽ, sau đó nhéo gáy Ti Du một cái, nói: “Tôi đi lấy đồ cho mèo.
”“Được.
” Ti Du rụt cổ lại, nhưng không quay đầu lại, tâm trí đặt hết lên người Đu Đu, nước mắt chảy không ngừng.
Ti Nguy Lâu bật cười, xoay người đi lấy đồ.
Lúc anh lấy đồ về, Ti Du đã rời vào một biển mèo, rất nhiều con thú bốn châm mập mạp nhảy ra khỏi hàng rào, khẽ cọ vào ống quần Ti Du.
Ti Du cười vui vẻ, mặc dù hốc mắt và chóp mũi đỏ hết lên, nhưng lúc này trông rất đáng yêu.
Hai người cầm hộp đút cho mèo ăn.
Ti Nguy Lâu nói với cậu: “Đa số những con mèo này là mèo hoang bên ngoài, viện trưởng hoặc giáo viên lúc nào thấy thì mang về.
“Bọn nó đã được chích ngừa, tẩy giun và kiểm tra sức khỏe định kỳ, nên rất khỏe mạnh.
”Ti Du ôm một con mèo mỹ lông ngắn nặng trĩu, nói: “Ừ!Nhìn chúng rất khỏe mạnh.
”Ti Nguy Lâu cười khẽ.
“Sao Đu Đu lại được đưa đến đây?” Ti Du hỏi.
Ti Nguy Lâu: “Tôi nhặt được nó trong lần thứ ba được nhận nuôi.
”Nói chính xác hơn, nó được nhặt lúc anh bị trả về sau ba lần được nhận nuôi.
Quá trình Ti Nguy Lâu trải qua ba lần được nhận nuôi rồi lại bị trả về, thực ra trong lòng anh có hơi tự giận mình.
Chỉ là anh không thể hiện ra ngoài nên lén lút ra khỏi trại trẻ mồ côi, muốn đến chỗ nào thì đến chỗ đó.
Thế nhưng ngày hôm đó trời mưa, anh nhìn thấy một bầy mèo con bên cạnh một thùng rác.
Tổng cộng có bốn con, nhưng chỉ có Đu Đu là còn sống.
Ti Nguy Lâu không thể tự chống đỡ được, vì thế anh ôm mèo con trở lại.
Sau khi quay về bị viện trưởng mắng mấy câu, nhưng mèo con được chăm sóc nuôi dưỡng tốt, càng khỏe mạnh hơn.
Vì luôn bị người khác bỏ rơi, nên Ti Nguy Lâu đã đặt tên cho mèo con là “Đu Đu”, ngụ ý là hai người cùng bị vứt bỏ, cũng như nhắc nhở mình, không muốn tiếp tục làm chuyện khiến người ta vứt bỏ.
Nhưng Ti Nguy Lâu không định nói cho Ti Du chuyện này.
Vì thế anh cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Bởi vì thích, cho nên mang từ nhà bố mẹ nuôi về.
”Ti Du gật đầu, cười gãi cằm Đu Đu, nói: “Đu Đu đáng yêu như vậy, tất nhiên là muốn mang về rồi.
”“Đúng rồi.
” Ti Du quay lại nhìn anh: “Hay chúng ta đưa Đu Đu về nhà nhé?”Ti Nguy Lâu lắc đầu: “Ở chỗ này nó có nhiều bạn, đi chỗ khác không thể bằng ở đây.
”Ti Du cũng cảm thấy thế, điều kiện nơi này tốt, còn có nhiều bạn mèo, Đu Đu ở chỗ này chắc chắn tốt hơn so với ở nhà họ.
Dọn sạch lông mèo trên người xong, lúc ra khỏi trại trẻ mồ côi đã là giờ cơm trưa.
“Chúng ta ăn ở đuâ đây?” Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu.
Sau khi tới nơi này, Ti Du không hề bận tâm chút nào, tất cả đều do Ti Nguy Lâu sắp xếp.
Đối với một tên lười biếng không muốn động não như cậu quả thật là hạnh phúc!Ti Nguy Lâu nhìn cậu: “Có muốn ăn gì không?”Ti Du suy nghĩ một lúc, chợt nở nụ cười: “Cạnh trường cấp hai của cậu có quán nào ngon không? Vừa tiện thể ghé qua xem trường cậu học một chút.
”Ti Nguy Lâu sửng sốt, sau đó giơ tay xoa đầu cậu, khẽ thở dài: “Cậu đó.
”Thật là không lúc nào không hấp dẫn người khác.
Muốn đến thăm trường anh học, những lời này có lẽ giống như muốn biết quá khứ của anh nhỉ?Ti Du giơ tay bắt lấy tay anh, tức giận nói: “Cậu đừng có dùng cách chơi với Đu Đu lên người tôi!”Ti Nguy Lâu nhìn bàn tay đang bị Ti Du nắm chặt, ánh mắt tối lại, im lặng không nói gì.
Không thấy Ti Nguy Lâu đáp lại, Ti Du quay đầu lại nhìn anh theo bản năng.
Sau đó, theo tầm mắt của Ti Nguy Lâu, cậu thấy mình đang nắm tay của anh.
Ti Du giật mình, lập tức buông tay ra, không nhịn được cắn môi dưới.
Chết tiệt!Sao tim lại đập nhanh như vậy?Không phải chỉ là sờ tay đàn ông thôi sao?Thật ra nếu Ti Nguy Lâu không dừng lại một lúc, Ti Du cũng sẽ không kịp nhận ra có gì sai, không khí bây giờ cũng sẽ không kì lạ như này.
Ti Nguy Lâu rất hài lòng với tình trạng hiện tại.
Nhất là khi nhìn thấy tai Ti Du đỏ lên, anh càng cảm thấy hài lòng hơn.
“Đi thôi, đúng là có một quán ăn Tứ Xuyên rất ngon.
” Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nói.
Ti Du gật đầu, không dám nhìn anh, cũng không lên tiếng.
Tới tận lúc ra khỏi taxi, cả hai vẫn không nói gì với nhau.
Trong lòng Ti Du thấy khó chịu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Bầu không khí vừa rồi vẫn ổn, sao đột nhiên khó xử như vậy?Rất nhanh, hai người đã tới quán ăn.
Đây là một cửa hàng mặt tiền không nhỏ, có hai tầng, sửa sang sạch sẽ.
Bọn họ tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
“Trước mỗi học kỳ tôi sẽ tới đây ăn một lần.
” Ti Nguy Lâu khẽ nói với cậu: “Tôi rất thích món cá hấp ở đây, nhưng mỗi học kỳ tôi chỉ có thể ăn một lần.
”Ti Du ngước mắt nhìn anh.
Cậu biết tại sao anh chỉ có thể ăn một lần, bởi vì lúc ấy Ti Nguy Lâu không có tiền.
“Gọi đồ ăn đi.
” Ti Nguy Lâu đưa thực đơn cho Ti Du, cười: “Đừng gọi món quá cay.
”Ti Du xụ mặt: “Bình thường cậu cho tôi ăn canh suông nước nhạt cũng thôi đi, nghỉ lễ rồi mà vẫn muốn bồi bổ dạ dày tôi sao? Dạ dày tôi không có bệnh gì cả!”“Tôi có.
” Ti Nguy Lâu khẽ nói.
Ti Du: “… Sao cậu không nói sớm?”Mấy lời như vậy, bầu không khí mơ hồ và kỳ quái giữa hai người tan biến, lại trở nên hòa hợp, thẳng thắn.
Tác giả có lời muốn nói: Thẳng thắn?.