Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

chương 105: c105: tú sắc khả xan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra giấu chuyện gì đó trong lòng mà không nói cho ai biết cũng không phải dễ, nếu giữ lâu sẽ dễ nảy sinh vấn đề, bây giờ cuối cùng cũng nói chuyện này ra, cả thể xác lẫn tinh thần của Mộc Chiêu như trút được gánh nặng.

Mà lời nói của học tỷ, càng khiến nàng cười nhiều hơn, mũi cũng cay cay.

"Em sẽ nhớ kỹ, lần sau em sẽ nói với cô ấy." Cũng không biết có phải lời nói của Phó Du Thường thật sự có tác dụng thần kỳ hay không, bây giờ khi Mộc Chiêu nghĩ đến người trong giấc mơ đã bớt ngột ngạt trong lồ ng ngực đi không ít.

Như thể chấp niệm khắc cốt ghi tâm trong lòng đã được buông bỏ.

"Nhưng mà... Học tỷ thật sự sẽ dùng mọi biện pháp để trói em bên người sao?" Mộc Chiêu chỉ là có chút tò mò.

"Ừm... Thật sự đến lúc cần thiết thì chị sẽ làm." Phó Du Thường cũng không phủ nhận, dù sao cô tin mình nhất định có thể làm được chuyện như vậy, cả đời cô cũng không học được từ có lẽ kêu là "buông tay một cách tiêu sái".

Phó Du Thường nói rất nghiêm túc, nhưng dường như Mộc Chiêu lại không quá coi trọng, hơn nữa nàng còn tưởng học tỷ nhà mình đang nói đùa.

"Thật bá đạo, còn có một tí cảm giác yandere!" Mộc Chiêu che miệng âm thầm vui vẻ, nhưng không thể không nói cảm giác này có chút k1ch thích!

"Yandere?"

"Ưm..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Chiêu bị nhéo như cục bột.

"Không có, không có, không ưm..." Mộc Chiêu mơ hồ phản bác.

Vui đùa đến hiện tại, Chiêu Chiêu cũng giống như bước ra khỏi bóng ma, không còn cảm giác gần như mất khống chế như vừa rồi nữa, Phó Du Thường buông tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ đầu vợ.

"Còn sợ không?"

Không biết là vì thành thật hay là cuối cùng đã bình phục quá mức, muốn cố ý chơi xấu, Mộc Chiêu vô cùng vô tội đáng thương, nói: "Sợ!"

Tâm địa gian xảo nho nhỏ của nàng căn bản không thể giấu Phó Du Thường được, nhưng cô tình nguyện chiều chuộng người ta, thế là biết rõ còn cố hỏi theo nàng: "Vẫn còn sợ sao, vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải đi gặp bác sĩ Tiền sao?"

Bác sĩ Tiền là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng mà Phó Du Thường quen biết.

Học tỷ là vô tình hay cố ý? Mộc Chiêu phồng mặt, chuyện này có liên quan gì đến bác sĩ Tiền chứ?

"Thật ra, thật ra chúng ta không cần làm phiền bác sĩ Tiền! Em còn có biện pháp khác!" Đôi mắt to của Mộc Chiêu lộ ra rất nhiều lời muốn nói lại thôi, vừa nhìn là biết tâm tư không thuần khiết.

"Biện pháp khác?"

"Đúng! Học tỷ, đừng cử động!" Mộc Chiêu chui ra khỏi vòng tay của Phó Du Thường, còn giữ cả hai tay của cô, "nhốt" đối phương thật chặt.

Phó Du Thường tùy ý để nàng làm loạn, không hề có ý định từ chối, cô chỉ muốn xem hôm nay một người chỉ nói mà không hành động như Chiêu Chiêu có thể làm được gì.

Học tỷ đẹp đến mức nhìn thôi cũng đã thấy no, bề ngoài thanh lãnh cấm dục, bị hai tay mình nhốt lại, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm...

Muốn cởi bỏ âu phục của học tỷ ra quá! Nội tâm của kẻ háo sắc đã bị giáng một đòn chí mạng.

Nghĩ đến việc mình cởi từng cúc quần cúc áo của học tỷ, "phong cảnh" xinh đẹp ẩn dưới bộ âu phục nghiêm túc, sự kết hợp cực hạn giữa cấm dục và cám dỗ, chỉ tưởng tượng đến thôi mà Mộc Chiêu đã làm cho khí huyết của mình dâng trào.

Không được! Thật sự không thể suy nghĩ đến nữa! Nàng, nàng cảm thấy mũi mình hơi ngứa! Tay! Tay cũng run như bị mắc bệnh Parkinson, căn bản không thể cởi cúc quần cúc áo của người ta ra được!

Đây đã là cực hạn của Mộc Chiêu, nếu nàng tiếp tục, đừng nói là bản thân nàng ra tay, cho dù Phó Du Thường có giúp nàng c ởi quần áo của cô, nàng cũng chỉ có thể chết máy tại chỗ hoặc chảy máu mũi quá nhiều do bị k1ch thích quá mức.

"Meo ô?" Hòn Than chạy ra khỏi ổ mèo trong phòng khách, ngồi xổm trên cầu thang nghiêng nghiêng đầu nhìn Mộc Chiêu, bên kia còn có quạ đen đang che eo khập khiễng cố gắng lẻn đi.

"Meo ô?" Mèo con ngây thơ lại kêu meo meo, chủ nhân đần đần đã ngừng khóc? Nó bước bàn nhân nhỏ của mình, nhao nhao muốn thử bước xuống cầu thang.

Có người ngoài nhìn vào, cái gọi là đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, Mộc Chiêu tìm cho mình lý do, cuối cùng chỉ thùng rỗng kêu to hôn vợ một cái, sau đó chui vào lòng người ta một lần nữa.

Phó Du Thường cũng nghe thấy tiếng mèo kêu, nhẹ nhàng mỉm cười, cô không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, sau khi nhận được chỉ thị, Hòn Than lập tức kéo quạ về về căn phòng được chuẩn bị cho Ô Hạm Tầm và mình, còn vô cùng tri kỷ đóng cửa lại.

Quạ đen dùng móng vuốt cào xuống đất, cố vùng vẫy nhưng hiệu quả chẳng ra sao cả, Hòn Than từng bị tấn công một lần đã phòng bị xong, lửa không thể đốt nó được.

"Hôn một cái là đủ rồi?" Ngay cả người được hôn cũng không phản ứng kịp nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia, chỉ cảm thấy môi mình bị chạm nhẹ, còn chưa bắt được gì Chiêu Chiêu đã lui về.

"Em, em cảm thấy đủ rồi, nhưng người trong giấc mơ của em lại nói là chưa đủ! Cô ấy nói nếu gặp lại người mình thích thì nhất định phải lăn lộn một phen, làm cho đối phương ba ngày không thể rời khỏi giường!" Đúng lý hợp tính ném nồi lên đầu đời trước của mình, bắt nạt đời trước của mình không thể nói chuyện trong hiện thực, có lẽ Mộc Chiêu là người duy nhất làm loại chuyện này.

Có lẽ Đại Vu Chúc không thể nói ra những lời này, cho nên Phó Du Thường không cần nghĩ cũng biết đây chính là lời trong lòng vợ mình.

Chí hướng rất lớn nhưng năng lực hành động lại yếu như gà, Phó Du Thường thoáng tự kiểm điểm bản thân một chút, có lẽ là do bình thường bản thân quá nuông chiều Chiêu Chiêu, cho nên mới cho nàng có những suy nghĩ... Quá tự tin như vậy.

Nhưng Phó Du Thường chưa bao giờ sẽ dùng miệng tranh thắng thua với Mộc Chiêu, đối với Chiêu Chiêu không chịu thua, cô chỉ gật đầu nói: "Ừm ừm ừm, đúng đúng đúng..."

Như vậy quá có lệ! Lòng tự trọng của Mộc Chiêu bị tổn thương sâu sắc, thế cho nên sau đó nàng đi tìm bạn thân của mình để xin "tài liệu học tập".

Khi đó Tiền Hựu Ngư đang ăn nhậu chơi bời cùng bạn bè, còn cảm thấy kỳ lạ, Mộc Chiêu này chắc chắn là nằm dưới, "Phó tổng nhà cậu không biết sao?"

"Là mình muốn học!!!" Mộc Chiêu không quan tâm đ ến mặt mũi, nhảy lên nhảy xuống bên kia điện thoại.

"..." Tiền Hựu Ngư đưa điện thoại ra xa, mặc dù là bạn thân, cô nàng biết rất rõ Mộc Chiêu có bao nhiêu phần trăm thành công, nhưng... Bạn thân có lý tưởng, cô nàng phải động viên một chút.

"Được rồi, được rồi, mình sẽ gửi cho cậu một ít đồ tốt, cậu từ từ học đi, nếu có một ngày cậu thành công đè Phó tổng dưới thân, mình sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cậu!" Tuy rằng Tiền Hựu Ngư cảm thấy có lẽ tiền của mình sẽ không thể dùng được.

"Được! Cậu chờ đi!" Mộc Chiêu đầy tự tin.

Thật ra... Nghĩ lại thì, cô nàng luôn cảm thấy nếu cứ để bạn thân của mình lăn lộn mù quáng như vậy, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là sau này cô nàng sẽ có ít đi một người cùng đi mua sắm.

"Ngư Ngư, cậu không hiểu." Mộc Chiêu thở dài.

"Sao vậy?" Tiền Hựu Ngư cho rằng có chuyện gì sâu xa hơn.

"Cậu không hiểu... Không phải là mình không biết tự lượng sức mình, mà là học tỷ quá mê người, ép người ta trở thành người xấu đó!" Mộc Chiêu cắn ống tay áo, giải thích "nỗi khổ" của mình, "Cậu có từng hẹn hò với người thuộc hệ cấm dục chưa? Cậu có hiểu cái cảm giác này không?"

"Khụ khụ khụ khụ! Mình cảm thấy có lý, chuyện này mình ủng hộ cậu! Cố lên!" Tiền Hựu Ngư cúp điện thoại như thể đã làm chuyện trái với lương tâm, sau khi nói một tiếng với bạn bè, cô nàng lập tức về nhà, lấy hàng mình dự trữ ra đưa cho Mộc Chiêu.

Đương nhiên, sau đó hành vi lén lén lút lút của Mộc Chiêu rất nhanh đã khiến Phó Du Thường chú ý, khi phát hiện Chiêu Chiêu ngây thơ nhà mình bắt đầu nghiên cứu những thứ này, Phó tổng chính trực tất nhiên đã tịch thu mọi thứ ngay lập tức, sau đó đích thân dạy Mộc Chiêu mọi thứ nàng muốn học.

Mà bây giờ, Mộc Chiêu, người đang âm thầm lên kế hoạch, không biết rằng mong muốn của mình thực sự sẽ trở thành hiện thực trong tương lai, nhưng... Hình thức thực hiện có thể hơi khác so với những gì nàng nghĩ.

"Em, em cũng là một người rất lợi hại, rất lợi hại!" Mộc Chiêu lặp lại "rất lợi hại" hai lần, miệng chu đến mức có thể treo được một can dầu.

"Em..." Nàng đột nhiên lại im lặng, trong đầu lại hiện ra một chuyện khác khiến Mộc Chiêu không rõ và cũng có chút sợ hãi.

"Sao vậy?" Phó Du Thường động viên Mộc Chiêu nói ra, hiện tại cô không sợ sẽ phát sinh thêm tình huống, chỉ sợ Chiêu Chiêu sẽ giữ chuyện này trong lòng không nói ra.

"Học tỷ... Chị nhất định phải tin em!" Giọng Mộc Chiêu run run, "Chị nhất định phải tin em, mặc kệ trước đây em là ai, kiếp này em chỉ thích chị, em sẽ không bao giờ một chân đạp hai thuyền!"

"Chuyện này chị nhất định phải tin em!" Có trời mới biết, lần đầu tiên gặp phải loại ác mộng này, nàng đã bị dọa đến cả đêm không ngủ được, sở dĩ nàng ôm học tỷ đến tận hừng đông là vì nàng bị dọa sợ bởi "bản thân" trong giấc mơ đã tỏ tình với một người phụ nữ không thấy rõ khác.

Lúc đó nàng bị dọa đến mức suýt cho rằng mình là một kẻ tệ bạc!

"Chị tin, em đừng lo, cho dù có chuyện gì, nhiều nhất chị sẽ bổ chiếc thuyền kia mà thôi." Phó Du Thường cười "hiền lành" nói.

Giết, giết người diệt khẩu là trái pháp luật! Đương nhiên bản thân tuyệt đối sẽ không bao giờ cho học tỷ cơ hội như vậy, Mộc Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, nụ cười vừa rồi của học tỷ có chút đáng sợ.

"Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?" Phó Du Thường tin tưởng Chiêu Chiêu nhà mình sẽ không làm ra những chuyện như bắt cá hai tay, dựa theo kinh nghiệm thường ngày, sau những lời vô nghĩa của Chiêu Chiêu thường có một số lý do khiến người ta dở khóc dở cười.

Mộc Chiêu thành thật thú nhận: "Em hoài nghi người phụ nữ trong giấc mơ chính là kiếp trước của em."

Phó Du Thường vô cùng yên tâm, dường như đầu óc của Chiêu Chiêu đã được khai sáng, thông minh hơn rất nhiều, có thể đoán được đó là kiếp trước của nàng.

"Cô ấy, cô ấy có một người mà cô ấy rất thích, nhưng người đó lại nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy."

Phó Du Thường cứng họng há miệng, không nói nên lời.

"Gần đây em bị ảnh hưởng rất lớn bởi người phụ nữ được cho là kiếp trước của em, cảm xúc của cô ấy thường xuyên được truyền đến cho em, em sợ mình sẽ bị cô ấy ảnh hưởng quá nhiều... Nhưng học tỷ, chị yên tâm, em tuyệt tối sẽ chỉ thích một mình chị thôi!"

Hóa ra Chiêu Chiêu nhà cô chỉ là hiểu rõ được một nửa, không biết quan hệ giữa nàng và vị thần kia, còn lo lắng mình sẽ bị ảnh hưởng một chân đạp hai thuyền, quả nhiên, vẫn là Chiêu Chiêu ngốc nhà cô.

Phó Du Thường lộ ra một nụ cười khổ, cô nên giải thích thế nào với Chiêu Chiêu đây?

Có lẽ ở kiếp trước, là mình đã "bỏ rơi" em ấy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio