Có lẽ lời Phó Du Thường ngày đó nói thật sự có tác dụng an ủi tâm lý rất lớn, tối hôm đó Mộc Chiêu lại mơ thấy thân ảnh kia.
Chỉ là lần này, thân ảnh kia trông không còn đau khổ như trước nữa.
Mộc Chiêu cười không che giấu chút nào, nàng rất nghe lời, nói với đối phương những gì học tỷ đã nói, không đổi một chữ, khụ khụ, không phải là khoe khoang tình cảm ngược chó độc thân, chỉ là hy vọng đối phương sẽ hiểu, lần sau đừng mê hoặc mình nữa, đêm nào cũng gặp ác mộng cũng rất khó chịu, gần đây nàng sắp suy nhược thần kinh rồi!
Không biết có phải là ảo giác của Mộc Chiêu hay không, nàng nghe thấy đối phương nhẹ nhàng thở dài.
"Nếu như cô may mắn hơn tôi…" Người kia đột nhiên đến gần nàng, thấp giọng thì thầm.
Như là đánh nát rào cản hư ảo, bóng người đứng trước mặt nàng phá lệ chân thật, không còn ảo ảnh nữa, một khuôn mặt giống hệt Mộc Chiêu đang đứng rất gần trước mặt nàng.
Hành động đột ngột như vậy khiến Mộc Chiêu sợ hãi lùi lại nửa bước.
Nhưng tay nàng đã bị tóm lại kịp thời, làm nàng không thể nhảy đi như thỏ.
"Vậy tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho cô biết."
Người trông giống hệt nàng biến thành ánh huỳnh quang li ti, dung nhập vào cơ thể nàng.
…
Nửa đêm Phó Du Thường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô khoác áo ngoài đứng dậy, nhét góc chăn cho vợ đang ngủ, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
"Meo?" Trong bóng tối có một đôi mắt sáng lên, tò mò nhìn Phó Du Thường, sau đó nhảy nhót theo cô.
"Meo meo meo?"
Phó Du Thường làm động tác im lặng với Hòn Than, mèo con lập tức im lặng.
"Có chuyện gì?"
"... Không thấy đâu?"
Nếu tình thế không thực sự cấp bách, nửa đêm người ta cũng sẽ không gọi điện đến, dù sao cũng đã điều động đại bộ phận lực lượng trong nước đến bao vây trấn áp Quỷ Vương, sắp xếp ở các phương diện gần như đã hoàn thiện, nhưng nếu hắn hắn vào lúc này, vậy chẳng phải bọn họ đã thất bại trong gang tấc sao?
Rất nhiều lão già bị kéo ra từ rừng sâu núi thẳm cũng đang thủ bên kia, nhưng không ai phát hiện ra Quỷ Vương biến mất như thế nào, đã đi đâu.
Thật sự không còn lựa chọn nào khác, lúc này bọn họ mới nghĩ đến Phó Du Thường bí ẩn khó lường, muốn hỏi xem bên cô có manh mối nào không.
Không thấy đâu...
Trong phòng ấm áp nhưng Phó Du Thường lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy.
"Xác định là không thấy đâu, mà không phải là cố ý thu liễm hơi thở?"
"Vì để có thể khống chế động thái của Quỷ Vương tốt hơn, chúng tôi đã sắp xếp cho quỷ của mình lén đi vào, lúc này mới có được tin tức."
Bầu trời đêm hôm nay không có trăng hay sao, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy nặng lòng.
"Bên Quỷ Vương Sở Diệm có một thuộc hạ thân tín tên là Chử Hâm, các anh có biết cô ấy có còn ở đó hay không?" Phó Du Thường trầm giọng hỏi.
"Cô ấy vẫn còn ở đó, nghe nói cô ấy là người thân của Quỷ Vương khi còn sống, có địa vị rất cao ở bên kia, sau khi Quỷ Vương biến mất, có rất nhiều quỷ đề nghị cô ấy đi chủ trì đại cục, nhưng cô ấy từ chối, nói là trước khi Quỷ Vương rời đi cũng không hủy lệnh cấm túc của cô ấy, thật ngay thẳng..."
"Nhưng nếu cô ấy không ra mặt, những thuộc hạ còn lại của Quỷ Vương sẽ không an phận, đặc biệt là đám Quỷ Đao Lao kia, để tranh quyền lực của người nắm quyền, chúng nó đã biến ngọn núi nơi bọn chúng ẩn náu thành núi riêng, thế cho nên bên kia loạn thành một mớ hỗn độn."
Chử Hâm ngay thẳng? Đó chắc chắn là một trong những trò đùa hài hước nhất năm, chắc chắn là có lý do gì đó nàng ấy mới án binh bất động.
"Quỷ Vương đã gầy dựng thế lực của hắn hàng nghìn năm, không nên vừa biến mất đã hỗn loạn thành thế này." Phó Du Thường không tin không có người quấy đục nước bên trong.
"Đây là như vậy, cho nên gián điệp của chúng tôi mạo hiểm việc bị phát hiện đi điều tra một phen, nghe nói ngoài hai con Quỷ Đỏ chúng ta bắt được, mấy trăm năm gần đây có mấy thuộc hạ theo Quỷ Vương mấy ngàn năm lần lượt biến mất, chẳng biết đi đâu, quỷ quái mới tới khó tránh khỏi có dã tâm, cho nên mới thành ra như thế này, cũng không biết có phải Quỷ Vương đang âm mưu gì đó hay không… Phó tiểu thư, chẳng lẽ Quỷ Vương đã biết kế hoạch của chúng ta rồi sao?"
Bằng không, bọn họ thật sự không thể hiểu được một loạt hành động như vậy của Quỷ Vương, dù sao hắn cũng là một con Quỷ Xanh đã xây dựng ảnh hưởng nhiều năm, mỗi một hành động của hắn đều sẽ bị người đang theo dõi hắn xem xét nhiều lần, sau đó không cẩn thận sẽ dễ dàng suy nghĩ nhiều.
"Không, có lẽ Quỷ Vương chỉ đơn giản là có việc gấp rời đi, gấp đến mức thậm chí không kịp nói với thuộc hạ của mình." Phó Du Thường mở cửa sổ, để bản thân bị gió lạnh thổi.
Báo bình an hàng ngày của Ô Hạm Tầm cho biết cô ấy đã tìm thấy lối vào lăng mộ, còn lại không có gì khác thường.
Nhưng mà đúng lúc này Quỷ Vương biến mất, trong lòng Phó Du Thường không thể không cân nhắc đến kết quả xấu nhất.
"Nghe nói các anh thành lập cơ quan đặc biệt ở mỗi thành phố, tốt nhất nên để người phụ trách mỗi nơi điều tra cẩn thận, trước nay phong cách làm việc của Sở Diễm chưa bao giờ biết thu liễm, chắc là rất nhanh sẽ lộ ra sơ hở."
"Sắp xếp xong có thể không cần hành động, điều động nhiều nhân viên như vậy sẽ chỉ rút dây động rừng, không bằng che giấu tất cả mọi người đi, bố trí mồi nhử để dụ Quỷ Vương về hang ổ của hắn, đây là ý kiến của tôi, phiền anh truyền đạt một chút."
"Sau đó để nhân viên chấp hành nhiệm vụ ở núi Long Cư chú ý an toàn nhiều hơn, tôi lo lắng..." Vốn dĩ cô muốn Ô Hạm Tầm tránh xa Quỷ Vương nên mới điều cô ấy đi, nếu mọi chuyện không như mong muốn, hy vọng con mèo ngu ngốc kia có thể nhớ tới lời cảnh báo của mình, đừng đối đầu trực diện với Quỷ Vương.
"Lại nói với mọi người một tiếng, nếu có nhìn thấy một con quạ đen xa lạ tới giúp đỡ thì cũng đừng hoảng sợ, là giúp đỡ."
"Được rồi, quấy rầy Phó tiểu thư, vô cùng xin lỗi, hơn nửa đêm lại gọi cho cô..."
"Không sao, nhưng có lẽ qua một đoạn thời gian nữa tôi mới đến chỗ các anh được."
Sau khi nói xong mọi chuyện, Phó Du Thường còn chưa kịp cúp điện thoại, cô đã nghe thấy tiếng dép lê từ phía sau truyền đến.
"Lẹp xẹp…"
Mộc Chiêu vẫn còn hơi mơ hồ sau giấc ngủ, ôm lấy Phó Du Thường, lẩm bẩm: "Chị định đi đâu?"
Nàng vừa nghe thấy ở cửa phòng!
Phó Du Thường lập tức đóng cửa sổ đang thổi gió lạnh lại, nhưng dù vậy, khi cầm tay Mộc Chiêu vẫn có chút lạnh.
"Đi xử lý chuyện ở bên thành phố H, có phải đã đánh thức em rồi không? Giờ vẫn còn sớm, trở về ngủ đi."
Thành phố H? Nghe được từ khóa này, Mộc Chiêu lập tức tỉnh táo hai phần.
"Em cũng muốn đi!" Ngoại trừ Quỷ Vương, còn có ai có thể có liên quan với thành phố H, việc nguy hiểm như vậy sao mình có thể không đi theo?
"Chị đi đến đó cũng sẽ không xông pha chiến đấu, không có nguy hiểm gì." Phó Du Thường muốn Mộc Chiêu yên tâm ở nhà chờ là được.
"Chị đã hứa sẽ không bỏ rơi em, học tỷ, chị nói chuyện không giữ lời!" Mộc Chiêu biểu diễn tại chỗ cái gọi là nặn ra nước mắt chỉ trong một giây.
"Chiêu Chiêu, em biết Quỷ Vương đang tìm em, nếu em xuất hiện ở đó chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm, đến lúc đó thật sự sẽ không an toàn." Phó Du Thường vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng mới làm cho nước mắt của Mộc Chiêu không rơi xuống, "Hơn nữa, bây giờ Quỷ Vương đang mất tích, trước khi tìm ra tung tích của hắn, chị sẽ không rời khỏi đây."
Bởi vì còn có một khả năng khác, đó chính là đầu óc Quỷ Vương co lại nổi điên, muốn đến cướp Chiêu Chiêu.
Suy cho cùng, không phải lúc nào suy nghĩ của Quỷ Vương cũng có thể suy ra theo lẽ thường, việc càng có vẻ không thể thì hắn càng có khả năng làm được.
"Mất tích?"
"Đúng vậy, hắn đột nhiên biến mất trước mắt bao người." Phó Du Thường giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
"… Vậy để em tính toán một lát là sẽ biết." Mộc Chiêu dụi dụi mắt, làm cho bản thân tỉnh táo hơn, nàng đã học được rất nhiều chiêu thức mới, có thể tìm được vị trí của Quỷ Vương trong Dòng sông Sinh mệnh.
"Quỷ Vương không chạy thoát được đâu, chỉ cần Mệnh Tinh của hắn còn treo ở Dòng sông Sinh mệnh, chắc chắn em có thể bắt được hắn!"
Suýt quên mất Chiêu Chiêu đã thừa kế năng lực của kiếp trước, việc tìm được Quỷ Vương có thể coi là đối chuyên nghiệp, chỉ là... Phó Du Thường hơi cau mày khi thấy Mộc Chiêu đang mặc một bộ quần áo mỏng manh, lập tức đi tìm thêm quần áo.
"Thay quần áo rồi tìm tiếp, cẩn thận bị cảm lạnh." Cho đến khi bọc Mộc Chiêu trong một bộ dáng trông rất ấm áp, Phó Du Thường mới yên tâm.
Có, có chút không thi triển được! Mộc Chiêu vất vả rút tay ra bắt đầu bố trí trong nhà, vẽ ra trận pháp môi giới, sau đó nhẹ nhàng tiến vào Dòng sông Sinh mệnh mà đời này Thiên Sư bình thường không thể chạm tới.
Nơi này là một nơi cực kỳ huyền diệu, một thay đổi nhỏ cũng sẽ lôi kéo quỹ đạo của hàng triệu số mệnh, cho dù có năng lực đi vào nơi này cũng chưa chắc có thể xem hiểu biến hóa trong này, người có thể hiểu được Dòng sông Sinh mệnh chắc chắn là một thiên tài vô song, Mộc Chiêu nhìn "ngôi sao" trên bầu trời, trầm mặc một hồi lâu.
Biết và thông hiểu đạo lý là hai khái niệm khác nhau, Mộc Chiêu lấy "ý tưởng giải đề" và "công thức tính toán" suy luận từng chút một, tính đến choáng váng, dường như những ngôi sao đang quay tròn trước mắt nàng.
Tại sao chứ? Tại sao kiếp trước kiếp này lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?! Rốt cuộc kiếp trước nàng giỏi đến mức nào mới có thể biết nhiều kỹ thuật đỉnh đến như vậy! Sao không thể cho nàng chút năng lực này chứ?
Nếu bây giờ còn có thể gặp nàng ấy, Mộc Chiêu nghĩ mình nhất định sẽ đến ôm đùi nàng ấy, nói: "Xin chị đó, gánh em thăng cấp được không?"
Giấc mơ thì đẹp nhưng hiện thực thì tàn khốc.
Mộc Chiêu tính từ nửa đêm cho đến khi chân trời trắng xóa, nàng "bò" về từ Dòng sông Sinh mệnh như thể bị hút cạn toàn bộ sức lực, cầm kết quả tính toán mà bản thân thật vất vả mới tính ra được, run rẩy nói: "Mau đưa em bản đồ!"
Lật bản đồ, Mộc Chiêu chỉ vào một ngọn núi với vẻ rất chắc chắn, nói: "Mục đích của Quỷ Vương chính là ở đây!"
Núi Long Cư, cách đây rất lâu, trước khi Sở quốc bị diệt vong, ngọn núi này tên là núi Trọng Mẫu.
Dự cảm xấu nhất vẫn thành sự thật.
Nghĩ tới nụ cười nhìn không thấu của Chử Hâm ngày đó, hai chữ "số mệnh" mang theo chua xót hiện lên trong đầu Phó Du Thường.
Cô lập tức liên lạc với Ô Hạm Tầm, nhưng trong mộ hầu như không có tín hiệu, căn bản không thể liên lạc được, vì thế cô tìm nhân viên hậu cần của đội ngũ đó, yêu cầu bọn họ dùng thiết bị đặc biệt để liên lạc với mọi người, yêu cầu bọn họ rút lui ngay lập tức.
"Răng rắc!" Ở trong núi Trọng Mẫu xa xa, Ô Hạm Tầm đã biến thành khổng lồ cắn nát thi thể lang thang trong lăng mộ, cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, thi thể của Đại Vu Chúc của các triều đại trước của Sở quốc thế mà đều biến thành cương thi.
Đây đều là cương thi ngàn năm hàng thật giá thật, không một con nào dễ chọc, khi Ô Hạm Tầm mới bước vào, còn chưa tìm được lý do chạy đi đã bị một đám cương thi ngàn năm bao vây, bọn chúng hung hăng tách tất cả mọi người ra, gây ra khá nhiều thương vong.
May mà lúc đó Đại Vu Chúc lựa chọn hỏa táng, không để lại chút xương cốt nào, không thì nếu ngài ấy trở thành bộ dạng như thế này, chỉ sợ bản thân sẽ phải phá hủy lăng mộ!
"Cô sao rồi? Có thể liên lạc với những người khác không?" Ô Hạm Tầm hỏi người đang dựa trong góc.
Người ở trong góc bị thương nặng, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn nhưng không thể nghi ngờ là cô nàng may mắn vì có một con Đào Ngột bên cạnh.
"Không liên lạc được... Nơi này không có tín hiệu, hơn nữa, thiết bị lại bị cương thi đập vỡ, cho nên chúng ta căn bản không thể liên lạc được những người khác." Người đó cố chịu đựng cơn đau kịch liệt, nói ngắt quãng.