Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

chương 59: c59: ký ức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đừng làm con bé bị thương!" Tuy rằng biết Phó Du Thường hẳn là biết căng chỉnh sức lực, hơn nữa, Đào Ngột da dày thịt béo giỏi chịu đánh, chút va chạm "nhỏ" này sẽ không có chuyện gì, nhưng nghe tiếng đầu đập xuống đất "rầm rầm", Đại Vu Chúc vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

"..." Phó Du Thường tất nhiên là nương tay, nếu không đầu của nó sẽ không còn nguyên vẹn.

Lắc lắc đầu, Mộc Chiêu dần dần phân biệt phương hướng đông nam tây bắc, chạy đến bên cạnh Phó Du Thường, thuần thục kéo quần áo cô rồi nhảy lên vai cô.

"Meo ô ~" Có phải em rất lợi hại hay không? Mộc Chiêu dùng đuôi lướt qua mặt học tỷ, cầu khen ngợi không chút khiêm tốn.

"Chiêu Chiêu thật lợi hại." Phó Du Thường dùng tay còn lại sờ lên đầu mèo, nhưng vẻ mặt lại có chút buồn bã, "Nếu cái đầu nhỏ này càng đụng càng ngốc thì phải làm sao?"

"Meo ô!" Sẽ không đâu! Hơn nữa, đây là đầu của Hòn Than, nhiều nhất cũng chỉ có nó biến thành ngốc!

Linh hồn nào đó đang ngủ trong thân thể hắt hơi một cái, xoa mũi rồi lại ngủ thiếp đi.

"Hòn Than nghe được lời này sẽ khóc mất." Phó Du Thường hơi bất đắc dĩ.

"Khóc? Không sao cả, sau khi về đến nhà sẽ thưởng cho nó hai gói cá khô, đảm bảo nó sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng!" Mộc Chiêu đã nghĩ ra cách dỗ Hòn Than, thế là nàng không hề hoảng chút nào.

"Grào..." Đào Ngột vẫn chưa khôi phục lại lý trí, đến mức biết bên cạnh mình có một sinh vật mạnh hơn mình gấp nhiều lần nhưng nó vẫn cố gắng vùng vẫy, tuy rằng vô dụng, dù sao sức mạnh khiến nó gần như không có năng lực phản kháng vẫn luôn ở trên đầu nó.

Hung thú bạo tẩu nổi loạn nhiễm máu vô số cứ như vậy bị Phó Du Thường trấn áp đè xuống bằng một tay.

Nhưng vì mặt mũi của Đại Vu Chúc nên Phó Du Thường sẽ không chạm vào tên này, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ như vậy, bọn họ đến theo lệnh của nhà vua, tất cả đều muốn lấy đầu của Đào Ngột để lập công.

Thấy có người đã chế phục được Đào Ngột, bọn họ lập tức lặng lẽ xông tới.

Đại Vu Chúc loạng choạng bước hai bước đến bên cạnh Ô Hạm Tầm, có Phó Du Thường trấn áp, nàng ấy nhanh chóng kiểm tra Ô Hạm Tầm nổi điên không rõ nguyên nhân, quả nhiên, nàng ấy tìm thấy một cây đinh trên bụng Ô Hạm Tầm, phía trên khắc đầy lời nguyền.

Ô Hạm Tầm là con lai giữa linh thú thượng cổ Đào Ngột và Mèo yêu bình thường, sức mạnh cực kỳ không ổn định, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng bị hung tính thôn phệ, bạo tẩu hại người.

Những năm qua Đại Vu Chúc đã phí hết tâm tư để ổn định tình huống trong cơ thể cô ấy, giữ cho hai huyết mạch không ổn định trong cơ thể ở giá trị ổn định, sẽ không bao giờ có chuyện như ngày hôm nay xảy ra, chỉ có một khả năng là cô ấy có thể mất kiểm soát, đó chính là có người động tay động chân...

Đôi mắt của Đại Vu Chúc đỏ lên, đôi tay run rẩy cẩn thận rút cây đinh dài được đâm vào cơ thể Ô Hạm Tầm ra, bất chấp sức mạnh trên đó sẽ ăn mòn tay mình.

Ô Hạm Tầm giãy giụa trong đau đớn, phát ra tiếng kêu thống khổ.

"Hãy cố nhịn thêm một chút, sẽ lập tức ổn thôi, kiên cường thêm chút nữa!" Quá trình rút đinh ra khỏi cơ thể vô cùng đau đớn, Đại Vu Chúc cắn răng, tàn nhẫn rút đinh ra hoàn toàn.

Dòng máu nóng bắn lên mặt nàng ấy, cũng đốt cháy lý trí của nàng ấy.

"Đại Vu Chúc đại nhân, đây chính là Đào Ngột mà Vương thượng muốn, xin ngài hãy giao cho chúng tôi."

"Cút." Giọng nói của Đại Vu Chúc chứa đựng sự run rẩy bị kìm nén, nàng ấy dùng sự tỉnh táo cuối cùng của mình để nói chuyện với đám người kia. "Đến gần một bước nữa, các ngươi đều phải chết!"

"Lệnh vua khó trái, Đại Vu Chúc đại nhân... Đắc tội!" Nói xong, một người đàn ông có vết sẹo dài như rắn trên đầu lấy ra vài cây đinh giống hệt cây Đại Vu Chúc vừa rút, chuẩn bị phong ấn hoàn toàn Ô Hạm Tầm đang không còn năng lực phản kháng mang về vương cung.

Hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của Đại Vu Chúc thường ngày tương đối khiêm tốn này.

Giây tiếp theo, một cái đầu bay ra.

Phó Du Thường lập tức che mắt Mộc Chiêu.

Đinh dài được sử dụng như vũ khí, đang được sử dụng cho chính chủ nhân của mình.

Đầu hắn rơi xuống đất lăn lộn mấy vòng, cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn thân thể vẫn đứng vững của mình, đôi mắt trừng to đầy vẻ khó hiểu, như không hiểu tại sao đột nhiên lại nhìn thấy thân thể không đầu của mình ở góc độ này.

"Bịch bịch." Thân thể không đầu từ từ ngã xuống.

"Khụ khụ..." Dưới mặt nạ của Đại Vu Chúc chảy ra máu, may mà Phó Du Thường kịp thời đỡ nàng ấy khỏi ngã.

"Ai muốn làm người tiếp theo, có thể đứng ra." Đại Vu Chúc cầm đinh dài dính đầy máu, "Nhưng ta có thể đảm bảo, sau khi các ngươi chết, gia đình các ngươi sẽ sớm được đoàn tụ với các ngươi."

Hầu hết những người được Sở vương triệu tập đều không phải người Sở quốc, nhưng bọn họ cũng nghe nói vu thuật rất thịnh hành ở Sở quốc.

Bọn họ có chút kiến thức về sự âm độc của vu thuật, mà đối phương là đầu lĩnh của vu thuật ở Sở quốc, bình thường cảm giác tồn tại không mạnh nhưng bây giờ bỗng nhiên làm khó dễ, có người dũng cảm này làm tấm gương, bọn họ không dám khinh thường lời cảnh cáo của Đại Vu Chúc nữa, thế là do dự dừng lại tại chỗ.

Hung thú tưởng chừng như có thể hủy diệt thế giới vừa rồi nằm trên mặt đất dần dần thu nhỏ kích thước, cuối cùng biến thành một chú mèo con đáng thương vết thương khắp người.

Mèo con kêu thảm một tiếng, không thể di chuyển.

Đại Vu Chúc bế cô ấy lên, quay lại nói gì đó với Phó Du Thường rồi lập tức trở về nhà.

Đám người nhận lệnh của vua đằng sau không biết nên làm gì mới tốt, lúc này, một người hầu của Sở vương vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này liền hét lên: "Gây họa rồi!"

Những người này bối rối hỏi người hầu là gây họa gì, lại nghe người hầu than thở nói: "Đang yên đang lành các ngươi trêu chọc Đại Vu Chúc làm gì? Nếu không bắt được thứ đó, nhiều lắm thì Vương thượng chỉ đánh các ngươi một trận, còn nếu làm Đại Vu Chúc bị thương, nhất định Vương thượng sẽ lột da của các ngươi!"

Đám người đó nhìn nhau khó hiểu, nhưng đây không phải là Đào Ngột mà Vương thượng muốn bắt sao?

"Thật là ngu xuẩn! Chốc nữa sau khi trở về nhất định phải làm theo lời ta nói với Vương thượng, nếu không, để Vương thượng biết các ngươi chọc giận Đại Vu Chúc, các ngươi sẽ không có kết quả tốt!"

"... Cảm ơn ngài đã chỉ điểm." Người đàn ông thông minh nhét thứ gì đó vào tay người hầu, người hầu lập tức mỉm cười nói: "Ta lớn lên cùng với Vương thượng, không ai hiểu rõ ngài ấy hơn ta, vì vậy đừng lo lắng, đảm bảo các ngươi sẽ bình an vô sự."

Chử Hâm ngồi trên tường chậm rãi chờ mọi chuyện xảy ra, mặt không biểu cảm nhếch môi, quả nhiên, cho dù có "xem" bao nhiêu lần, nàng ấy cũng chỉ muốn làm một việc.

Nàng ấy vươn tay, chuẩn bị triệu hồi một tia sét từ trên trời.

Cho dù là vật do mình tạo ra, nàng ấy vẫn hủy không chút đau lòng.

Nhưng nàng ấy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không làm, dù sao không có đám người này, nếu như thế giới trong gương phát triển và biến hóa quá khác biệt, họ Phó kia không tìm được manh mối gì thì phải làm sao, quên đi.

Chử Hâm nhảy xuống tường, khi trở lại phòng Đại Vu Chúc, nàng ấy "thấy" Phó Du Thường ôm mèo đang chờ ở bên ngoài.

Khi đi ngang qua Phó Du Thường, nàng ấy nghe thấy cô hỏi: "Hành hạ Ô tiểu thư như thế, cô ấy sẽ không sao chứ?"

"Tất nhiên là không. Cô ấn đầu chị ta đập xuống đất hai lần, nhiều nhất có thể sẽ bị chút chấn thương sọ não." Chử Hâm cười cười, dù sao thì đây cũng chỉ là thế giới trong gương, không có ảnh hưởng gì đến Ô Hạm Tầm, ngoại trừ hai cú đập của Phó Du Thường.

"Không sao đâu, chị ta da dày thịt béo, không thể bị thương."

"Meo ô!" Mộc Chiêu sợ đến mức lùi lại một bước, suýt chút nữa đã ngã khỏi vai, sau đó Phó Du Thường nhanh chóng ôm nàng vào lòng. "Đây, đây là... Cô ấy là..."

Mộc Chiêu bị nhẹ vỗ đầu, bình tĩnh lại một chút, nàng nhìn vợ mình và Chử Hâm đang giả làm con nít, vẻ mặt khó hiểu, hai người một lớn một nhỏ, đứng im lặng, không ai tiếp tục mở miệng, nhưng dù vậy, dường như giữa hai người đang có một sự đọ sức thầm lặng.

Cho nên bọn họ lén biết thân phận của nhau sau lưng nàng từ khi nào?!

"Ngài ấy sắp chết." Cuối cùng, khi Mộc Chiêu hoàn toàn bối rối, Chử Hâm lên tiếng trước, tựa như nàng ấy thỏa hiệp trước.

"Meo ô?" Ai sắp chết? Đại Vu Chúc?

"Cô để tôi ôm cô một cái, tôi sẽ nói cho cô biết." Không biết làm sao Chử Hâm có thể nghe hiểu được tiếng mèo, Mộc Chiêu vừa kêu meo một tiếng, Chử Hâm liền nhìn sang.

Nàng ấy có vẻ vô cùng muốn ôm Mộc Chiêu trong lòng Phó Du Thường.

Đối với chuyện này, Phó Du Thường dùng ánh mắt bày tỏ sự từ chối.

Đương nhiên Mộc Chiêu cũng không dám, ai biết thuộc hạ kỳ quái này của Quỷ Vương có ăn thịt mèo hay không...

Từ từ... Thuộc hạ của Quỷ Vương!

Mộc Chiêu thò đầu mèo ra nhìn cô bé tóc trắng.

"Meo meo ô!" Cô ấy là thuộc hạ của Quỷ Vương! Vậy, vậy nếu cô ấy ở đây, chẳng phải Quỷ Vương cũng sẽ biết sao? Nếu như vậy thì tình huống của chúng ta sẽ rất nguy hiểm!

"Đúng vậy, rất nguy hiểm đó, chờ tôi nhốt các cô ở đây, kéo Quỷ Vương từ thành phố H trở về, các cô sẽ không thể trốn thoát được ~" Chử Hâm nghe hiểu tiếng mèo mỉm cười với Mộc Chiêu.

"... Meo meo meo meo!" Người này sao có thể nói ra những lời độc ác với giọng nói ngọt ngào như vậy chứ?! Mộc Chiêu nhe nanh ra, dưới tình huống có Phó Du Thường ôm vào lòng, nàng có gan giơ móng vuốt về phía Chử Hâm.

"Cô không muốn ngăn cản chúng tôi?" Phó Du Thường cúi đầu nhìn người không thể vuốt ve mèo, lại muốn dùng miệng trêu chọc mèo, trong lòng dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm, trong ánh mắt có đao như muốn giết ai đó.

"Nếu không thì sao? Tôi không ngu ngốc như Ô Hạm Tầm, biết rõ không đánh lại mà vẫn cứng đầu lao về phía trước." Chử Hâm che miệng cười, trông rất khôn ngoan, không tham gia vào những việc có thể gây nguy hiểm cho bản thân.

"Cạch..." Cánh cửa đột nhiên mở ra một khe hở.

Một chú mèo con đen như mực lén lút đi ra ngoài, khi nhìn thấy ngoài cửa có người lạ, nó vô thức lùi lại.

"Tới đây." Chử Hâm vẫy tay với mèo con.

Chử Hâm vốn tưởng rằng dù có trải qua bao nhiêu lần, mèo con này cũng sẽ lập tức vui vẻ chạy tới, nhưng lần này nó lại do dự.

Nhìn Chử Hâm, lại nhìn mèo lớn trong lòng Phó Du Thường, nó rụt người lại, cuối cùng kiên quyết không để ý đến tiếng gọi của Chử Hâm, chạy đến bên cạnh Phó Du Thường, kêu meo meo với mèo lớn trong lòng cô.

"Meo ô?" Sao con mèo nhỏ này... Lại giống với nhóc con có lông nhà nàng vậy?

Mộc Chiêu nhảy khỏi vòng tay Phó Du Thường, đang muốn cẩn thận nhìn kỹ mèo con, kết quả là mèo con lao tới như một con hổ đói, tuy còn nhỏ nhưng dù sao nó cũng mang trong mình huyết mạch hung thú, lực lao tới như một viên đạn đại bác nhỏ, khi nó đụng nàng, nàng chỉ cảm thấy xương mình như muốn gãy thành từng mảnh!

Không đúng, là xương của Hòn Than như muốn gãy thành từng mảnh!

Nhưng dường như nhãi con này không nhìn thấy được sự đau đớn của Mộc Chiêu, trái lại nó rất hoạt bát và hưng phấn, thấy Mộc Chiêu lui về sau hết lần này đến lần khác, nó càng vui mừng hơn, hai cục bông màu đen va vào nhau, trực tiếp lăn vào bụi cây gần đó.

"Xem ra cô cũng không thể toàn quyền khống chế tất cả mọi sự vật ở nơi này." Chút thất vọng của Chử Hâm khiến Phó Du Thường phát hiện sự khống chế của nàng ấy đối với nơi này cũng không phải là tuyệt đối.

Cảnh trong gương do Chử Hâm tạo ra dựa vào ký ức mà nàng ấy thu thập được, ký ức nhuốm màu cảm xúc, làm sao có thể bị nàng ấy hoàn toàn khống chế? Chử Hâm biết điều này nên nàng ấy cũng không chán nản, nhưng có lẽ trong khoảng thời gian này nàng ấy sẽ không có mèo để vuốt ve nữa rồi, nếu không thì đi vuốt ve Ô Hạm Tầm không có chút ký ức nào? Hừm... Cũng không phải là không được.

Dù sao, nếu không vuốt ve sẽ không còn cơ hội.

"Lúc cô ấy chém vào chân mình, Chiêu Chiêu cũng cảm thấy chân đau, cô hẳn là biết nguyên nhân, đúng chứ?" Lúc này Mộc Chiêu đang bị mèo con quấy rầy đến nơi xa, khóe miệng Phó Du Thường không cong lên nữa, lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Chử Hâm nhướng mày, cô có biết mình đang hỏi kẻ địch không? Cô chắc chắn tôi sẽ trả lời cô như vậy sao?

Nhưng mà...

Với tâm thái xem náo nhiệt lại còn thích đổ thêm dầu vào lửa, Chử Hâm "ngạc nhiên" nói: "Mọi thứ ở đây đều là lịch sử được tái hiện bằng ký ức của tôi. Cô ấy cảm thấy đau đớn... Có lẽ là trong khoảnh khắc đó cô ấy nhớ lại những ký ức linh tinh gì đó? Ừm... Đó chỉ là tôi đoán, cô đừng xem đó là sự thật."

"Nhưng... Nếu cô ấy thực sự khôi phục lại ký ức trước kia, vậy thì sẽ không tốt lắm, so với người đó, cô nghĩ cô ấy sẽ chọn ai?" Chử Hâm như là thật sự lo lắng thay cho Phó Du Thường, vẻ mặt cũng mang theo chút ngưng trọng nói với người đột nhiên trở nên lạnh lùng bên cạnh: "Hừm, cô ấy... Sẽ không ly hôn với cô đó chứ?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio