Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

chương 63: c63: phá gương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Meo ô..." Nhìn thấy tình huống này, Mộc Chiêu lập tức khen hay lắm, không hổ là học tỷ của nàng, đến thế giới trong gương kỳ lạ này cũng muốn làm chuyện lớn!

Đại Vu Chúc đã muốn làm việc này từ lâu, nhưng Sở vương lại cảnh giác với nàng ấy, nói chính xác hơn là cảnh giác với sức mạnh phi thường của Đại Vu Chúc, cho nên từ đời tiên vương, ông ta đã bí mật nuôi dưỡng một nhóm ẩn vệ chỉ trung thành với Sở vương, những kỳ nhân này đến từ khắp nơi trên thế giới, chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Sở vương.

Khi Sở vương hiện tại kế vị đã không thỏa mãn với những ẩn vệ chỉ có thể dùng để tự vệ này, còn tìm không ít thứ tà ma ngoại đạo đến.

Chờ đến khi Đại Vu Chúc phát hiện ra sự tồn tại của những kẻ này, thân thể của nàng ấy đã suy yếu, phế truất quân vương hiện tại, lập quân vương mới đã trở thành một loại hy vọng xa vời.

Nhưng hiện tại nàng ấy đã có người giúp đỡ, chỉ cần tên hôn quân này không làm ra chuyện lộn xộn, cho dù trên vương vị chỉ có một con rối, Thái tể và hiền thần do tiên vương để lại đều sẽ dễ giải quyết.

"Bọn họ nói ngươi có dã tâm của Đại Vu Chúc đời trước, bản vương vốn không tin, nhưng không ngờ ngươi thực sự dám!" Bởi vì chuyện Đào ngột, để tránh bị trừng phạt, đám người kia đã bêu xấu Đại Vu Chúc, trong lòng Sở vương cũng có một tia hoài nghi, cho dù hôm nay Đại Vu Chúc không tới, hắn cũng sẽ truyền triệu.

Chỉ là không ngờ Đại Vu Chúc sẽ ra tay trước.

"Nếu không dám, trên dưới Sở quốc sẽ phơi thây trăm vạn." Đại Vu Chúc siết chặt sợi xích đặc biệt.

Nhưng nàng ấy không thể giết hắn, bởi vì có một lời nguyền, Đại Vu Chúc vĩnh viễn không thể giết Sở vương.

Mặt Sở vương nhất thời đỏ bừng, khó thở vì bị xích siết chặt, chỉ có thể mấp máy môi khoa tay múa chân: "Thay đổi vương vị vào thời điểm quan trọng như thế này sẽ chỉ gây thêm khủng hoảng."

"Vương thượng không cần phải lo lắng, sau khi ngài chết, thần sẽ dùng máu của ngài vẽ tân vương giống hệt ngài, quốc sự sẽ giao cho Thái tể, cho dù Sở quốc diệt vong, sự an ổn của bá tánh Sở quốc vẫn có thể được duy trì."

Đại Vu Chúc cúi xuống, dùng ngón tay chạm vào trán Sở vương, nhịn cảm giác ghê tởm, lục lọi trong trí nhớ hắn, cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của vợ của Phó cô nương.

Nhưng đáng tiếc chính là nàng ấy không thấy bóng dáng nào tương tự.

Đại Vu Chúc hoảng hốt nhưng may là nàng ấy đeo mặt nạ nên không bị Sở vương phát hiện.

Làm sao có thể? Nàng ấy đo lường tính toán rõ ràng, sự mất tích của vợ Phó cô nương có liên quan trực tiếp đến Sở vương, trong ký ức của Sở vương không nên không có bất kỳ manh mối nào, chẳng lẽ nằm trong tế phẩm hắn tìm? Nếu vậy còn phải tìm thêm vài người để kiểm tra...

"Để tôi làm cho." Phó Du Thường vỗ vỗ vai Đại Vu Chúc, "Giúp tôi che mắt mèo của tôi lại."

"Meo ô?" Mộc Chiêu còn chưa kịp phản kháng đã thấy tầm mắt của mình tối sầm lại.

Để tôi xem đi mà! Mộc Chiêu và Đại Vu Chúc bắt đầu đấu trí đấu dũng, nhưng hiển nhiên cơ thể nhỏ bé của Mộc Chiêu không phải là đối thủ của Đại Vu Chúc, dù đầu nàng gần như quay vòng nhưng vẫn không thể tránh khỏi tay Đại Vu Chúc.

Sau đó hàng loạt tiếng va chạm và tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Đại Vu Chúc và Mộc Chiêu đồng thời sửng sốt, tiếng gào thét của Sở vương nghe thật thê thảm.

Thật sự nên để Ô Hạm Tầm đến xem cái gì mới là trút giận thực sự, mặc dù có chút ân oán cá nhân, nhưng nếu nhìn thấy Sở vương hiện tại, có lẽ Ô Hạm Tầm sẽ cảm ơn Phó Du Thường đã nương tay.

Thanh kiếm của Sở vương rơi sang một bên khi hắn bị túm lên, sau khi bị đánh đến mức máu thịt be bét không khác gì cái đầu heo, Phó Du Thường nhặt thanh kiếm của Sở vương rơi ở một bên, rút thanh kiếm ra ném vỏ kiếm sang một bên.

Kiếp trước kiếp này, hắn làm Chiêu Chiêu chịu bao nhiêu đau khổ, cô đều sẽ đòi lại từng chút một.

Nhưng bây giờ đây chỉ là cảnh trong gương, chỉ có thể dùng để trút giận.

"Muốn tới đá hắn hai cái không?"

Đối mặt với lời mời của Phó Du Thường, Đại Vu Chúc vô thức lắc đầu, nói: "Bẩn chân."

"Ờm... Phó cô nương, cô đừng quên việc chính, quan trọng là phải tìm người trước đã." Sợi xích trên tay Đại Vu Chúc vô tình lỏng ra một chút, Sở Đầu Heo nghe xong liền cười hung ác, nói: "Các ngươi đừng nghĩ đến việc tìm được bất kỳ tin tức gì từ ta, tất cả những người đã bị ta giam giữ, chỉ cần sau khi ta chết, sẽ bị xử tử và chôn theo ta!"

Đại Vu Chúc cau mày, lập tức siết chặt sợi dây xích, làm con "heo" trên mặt đất kia câm miệng.

"Tôi đã biết em ấy ở đâu." Phó Du Thường đối diện ánh mắt phẫn hận của Sở vương.

Đại Vu Chúc hơi kinh ngạc, đánh người một trận là có thể biết được tin tức? Lưỡi kiếm kề trên cổ Sở vương, vạch ra một vệt máu.

Ánh mắt hắn nhìn về phía tên đầu trọc đang nằm trên mặt đất, hy vọng hắn có thể lập tức bò dậy cứu mình, nhưng Phó Du Thường bất ngờ vung kiếm chém về phía tên đầu trọc, cơ thể bằng xương bằng thịt đột nhiên biến thành côn trùng bò khắp nơi trên mặt đất, bộ quần áo phình phình lập tức xẹp xuống.

"Hắn đã chạy trốn từ mật đạo, nhưng ngươi yên tâm, hắn sẽ không chạy xa đâu." Trước lời giải thích "có tâm" của Đại Vu Chúc, Sở vương dùng hết sức mở đôi mắt sưng tấy của hắn ra, có lẽ muốn dùng ánh mắt căm tức nhìn các nàng, chỉ đáng tiếc bị đánh thành như thế này, bộ dáng hắn cố gắng mở to mắt cũng quá hài hước.

Phó Du Thường lại kề thanh kiếm vừa đâm không ít côn trùng vào cổ Sở vương một lần nữa, cô hỏi Đại Vu Chúc xem nàng ấy còn muốn nói gì với Sở vương không.

"Không có." Đại Vu Chúc lắc đầu, cũng đã chuẩn bị vẽ ra một "Sở vương" mới, đổi người không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Phó Du Thường cầm kiếm, nếu nhát kiếm này hạ xuống, toàn bộ cảnh trong gương sẽ sụp đổ, các nàng sẽ trở về hiện thực.

Đây chính là cách rời khỏi đây, Chử Hâm thiết lập "chìa khóa" là giết Sở vương, không thể nói là rất tổn hại, chỉ có thể nói là vô cùng tổn hại.

Dù sao, có cấp dưới nghiêm túc nào lại thiết lập trò giết chết cấp trên trực tiếp của mình làm đáp án?

Chỉ có thể nói một số hành vi kỳ lạ của Chử Hâm khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, cũng khiến người ta... Bất an không thể giải thích được.

Nhưng chuyện liên quan đến nàng ấy, muốn điều tra cũng phải tiến hành sau, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra thân thể của Chiêu Chiêu, chỉ cần đoạt lại, các nàng sẽ không bị Quỷ Vương hay Chử Hâm khống chế.

Không trông cậy Sở vương sẽ xin tha, tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn cúi đầu, thậm chí còn nói ra những lời lẽ gay gắt khi kiếm kề vào cổ, như sợ mình sẽ không chết sớm hơn.

"Cho dù có biến thành quỷ, bổn vương cũng sẽ không buông tha những nghịch tặc các ngươi! Đại Vu Chúc! Ngươi cho rằng ngươi như vậy là có thể thoát khỏi bản vương sao? Không, bổn vương nói cho ngươi biết, không thể nào! Mỗi đời ta đều sẽ tìm ngươi, đời đời kiếp kiếp ngươi sẽ chỉ là bổn vương a..."

Nếu muốn chết sớm hơn, sao Phó Du Thường lại không thỏa mãn nguyện vọng của hắn?

Cảnh trong gương bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn, chủ nhân nơi này đang ngồi trên chiếc xích đu yêu thích nhất khi còn nhỏ, lần này nàng ấy nhìn lên bầu trời, cau mày nhưng không ngăn cản.

"Cô ấy tìm được rồi? Nhanh như vậy..." Ô Hạm Tầm nhìn chằm chằm vào nàng ấy cũng phát hiện cảnh trong gương có dấu hiệu sắp vỡ vụn, bản thân đã từng rơi vào cạm bẫy của đối phương nhiều lần, đi lòng vòng bên trong mấy năm mới ra ngoài được, bây giờ mới được bao lâu, Phó Du Thường đã tìm được điểm mấu chốt rồi?

Mặc dù cô ấy thừa nhận sẽ có một số khác biệt về chỉ số IQ giữa người với người... Người với Yêu, nhưng không phải khoảng cách giữa vài ngày và vài năm có chút lớn sao?!

Ô Hạm Tầm không hiểu sao cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.

"Này! Ngươi sẽ không chôn bẫy hay gì đó khác đó chứ?" Ô Hạm Tầm hung dữ trừng Chử Hâm.

"Ừm... Tôi bố trí rất nhiều lối ra trong này, đều có cơ hội đi ra ngoài, nhưng nếu muốn tìm thân thể cô ấy thì chỉ có một cửa ra chính xác, cho nên nếu không thể tìm được đường ra chính xác, coi như các người có ra ngoài cũng không thể tìm được thứ mình muốn, đây có được xem là bẫy không?" Chử Hâm chống cằm, cười như không cười, nói.

"..." Ô Hạm Tầm nghiến răng phát ra tiếng ken két, bàn tay nắm chặt khẽ run lên, theo cảnh trong gương dần dần vỡ vụn, thân hình cô ấy bắt đầu mơ hồ thay đổi, con ngươi của con người dần biền thành con ngươi thẳng đứng của dã thú, hơi có chút máu tràn ngập trong không khí.

Không được, cô ấy phải nghe lời Phó Du Thường, chịu đựng thêm một thời gian nữa...

"Nhưng họ Phó kia thông minh hơn chị nhiều..." Chử Hâm nhẹ nhàng thở dài, Phó Du Thường đã tìm được con đường chính xác, thậm chí không cần gợi ý nàng ấy để lại.

Đêm qua, Phó Du Thường và nàng ấy thực hiện vài giao dịch thú vị, cũng hỏi bản thân không ít chuyện trong quá khứ.

Khi đó nàng ấy đã đoán được đối phương đã tìm được "chìa khóa" nàng ấy thiết lập, chuẩn bị rời khỏi đây nên muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu toàn bộ quá khứ.

Dù lúc đầu nàng ấy không muốn gạt nhưng tìm được nhanh như vậy khiến người ta có cảm giác có chút thất bại.

Khi đó nàng ấy cho rằng chỉ có một mình Ô Hạm Tầm ngớ nga ngớ ngẩn tiến vào, nàng ấy sợ nếu nâng độ khó lên, Quỷ Vương thoát thân khỏi thành phố H, Ô Hạm Tầm cũng không tìm được manh mối gì. Nếu biết trước con cáo này đến thì nàng ấy đã điều chỉnh tăng độ khó lên rồi.

Quên đi, quên đi, bây giờ cũng khá tốt, cho dù mấy chục ngày cô để lại cho mình biến thành mấy ngày ngắn ngủi...

Cảm nhận được cảnh trong gương đang sụp đổ, Chử Hâm nhắm mắt lại, giấu đi mọi cảm xúc, nàng ấy hỏi Ô Hạm Tầm: "Không về nhìn nhà sao? Sau này sẽ không thấy được nữa."

——————

Sau khi Sở vương chết, hắn là cảnh trong gương đầu tiên bị vỡ.

Khi hắn bị chém giết, không có máu chảy ra, giống như chém giết một con rối, Sở vương mở to mắt nhìn chằm chằm Đại Vu Chúc, như thể dù có chết cũng muốn ghi tạc nàng ấy vào đầu.

Trong lúc dọa người, khi Đại Vu Chúc ngạc nhiên, nàng ấy vô tình để đầu mèo con của Mộc Chiêu chui ra, sau đó nàng vô tình nhìn thấy "đầu heo" đã chết.

Nàng khiếp sợ, sau đó thấy thân thể Sở vương dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng vỡ tan như gương.

"Giả?" Đại Vu Chúc kinh ngạc ôm mèo đứng dậy, sau đó nàng ấy phát hiện không chỉ Sở vương mà tất cả mọi thứ xung quanh, bao gồm cả chính nàng ấy, đều bắt đầu dần dần mờ đi.

Là cảnh trong gương a... Đại Vu Chúc phản ứng lại.

"... Tôi hiểu rồi, hình như tôi đã chết rồi." Đại Vu Chúc xoa xoa đầu mèo, vẻ mặt dần dần trở nên thoải mái, chẳng trách, chẳng trách đứa nhỏ A Tầm kia đột nhiên ôm lấy mình khóc.

"Meo ô?" Cô thế mà biết sao? Mộc Chiêu kinh ngạc quay lại nhìn Đại Vu Chúc.

"Thuật pháp này là do tôi nghĩ ra, cho nên rất quen thuộc." Đại Vu Chúc xoa đầu mèo, "Sau này, hai đứa bé kia có khỏe không?"

Dường như Đại Vu Chúc nhìn nhận sự việc rất thoáng, không buồn bã trước tin mình đã chết.

"Nhảy nhót tung tăng." Phó Du Thường hơi nheo mắt lại, giấu đi bi thương bản thân không thể kiềm chế được.

Nghe được Phó Du Thường miêu tả, Đại Vu Chúc cười lớn.

"Vậy thì tốt. Đứa nhỏ Chử Hâm kia không có gây phiền phức cho cô chứ? Chắc là nơi này do con bé tạo ra."

"A Tầm không học được, chỉ có tiểu A Hâm... Từ khi học được, luôn thích giấu bảo bối quan trọng của mình bên trong..." Nói đến đây, Đại Vu Chúc dừng lại, vẻ mặt dần dần trở nên căng thẳng và bất an.

"Vợ cô không phải... Là bị Chử Hâm giấu đó chứ?!" Trong giọng nói của nàng ấy có chút kinh hoảng, giống như phụ huynh có con làm chuyện xấu, nàng ấy chỉ có thể không ngừng cúi đầu xin lỗi nạn nhân, hận không thể túm đứa bé kia tới đánh bằng đế giày một trận. "Thật xin lỗi! Đều là do tôi đã không dạy dỗ tốt, tôi thay mặt con bé xin lỗi các cô!"

"Meo ô!" Kỳ thực... Nói đúng hơn thì là Quỷ Vương làm, cô không cần tự trách mình nhiều như vậy, Mộc Chiêu vỗ vỗ cánh tay Đại Vu Chúc.

Nhưng so sánh mức độ nghiêm trọng giữa việc con mình làm chuyện xấu và việc con mình tham gia tổ chức tội phạm, thật sự không thể so sánh được cái nào nghiêm trọng hơn cái nào, chỉ một trong hai cũng đủ khiến phụ huynh phải đau tim.

"... Phúc duyên trên người Sở vương rất lớn, cho dù hắn có tự mình làm loạn, phần còn lại vẫn có thể bảo vệ hắn. Trên núi Trùng Mẫu, tôi để lại một thứ, hy vọng có thể có ích cho các cô." Đại Vu Chúc đưa mèo cho Phó Du Thường, như để đền bù cho con mình, nàng ấy đưa con át chủ bài cuối cùng mà nàng ấy để lại lúc sinh thời cho Phó Du Thường.

Khoảnh khắc cô ôm lấy Mộc Chiêu, tay Đại Vu Chúc xuyên qua cơ thể mèo.

Cảnh tượng xung quanh vỡ vụn, Đại Vu Chúc cũng không ngoại lệ, làm vật dẫn mang ký ức cuối cùng của người đã khuất, cảnh trong gương cũng ưu tư khó an, đối với Chử Hâm, cũng đối với... Nàng ấy.

"Chử Hâm không phải là đứa bé hư. Nếu sau này... Xin hãy giúp đỡ con bé, xin hãy cứu con bé..."

"Xin ngài..."

Vẻ mặt Đại Vu Chúc mang theo cầu xin, như đang nhìn Phó Du Thường, lại như muốn xuyên qua cô nhìn cái gì đó.

Phó Du Thường nhất thời sửng sốt, cô trơ mắt nhìn thân thể Đại Vu Chúc tiêu tán, đau đớn và nghi hoặc cùng dâng lên trong lòng, nhưng lại không kịp hỏi đối phương.

Tại nơi nàng ấy biến mất, một chùm ánh với màu sắc dịu dàng như là hóa thân của nàng ấy, bồng bềnh hạ xuống từ trên không trung, Mộc Chiêu vô thức duỗi chân ra đón lấy, nhưng chùm ánh như một bông tuyết, khi nó chạm vào chân nàng, chỉ trong chớp mắt nó đã "tan chảy" biến mất.

"Meo?"

Cảnh trong gương vỡ vụn, vương cung trang nghiêm biến mất không còn gì nữa, trong hiện thực, nơi các nàng đang đứng vậy mà biến thành một ngôi mộ.

Trong ngôi mộ trống không có vật bồi táng nào cả, mà ở giữa, chỉ có một cỗ quan tài đơn độc.

"Meo ô..." Nơi này thật âm trầm.

Đột nhiên Mộc Chiêu cảm thấy lông mình ươn ướt, nàng quay người lại thì thấy học tỷ như đang ngẩn người, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio