Kể từ khi Lam Ngu Cảnh biết trên thế giới này có yêu ma quỷ quái, hơn nữa, sau khi bạn nối khố bị liên lụy vào, cô ấy liền biết việc Phó Du Thường nhờ cha cô ấy điều tra chắc chắn không hề đơn giản, khi xung phong nhận việc đến đưa cái USB này, cô ấy muốn gài bẫy ba mình nói ra, kết quả là bị ông già nhà mình cảnh cáo gay gắt một phen.
"Ông già nhà mình cũng nói, nếu có thể, cố gắng đừng đào quá sâu, cũng đừng nhúng tay vào." Lam Ngu Cảnh cau mày, trên mặt có chút lo lắng cùng bực bội.
"Mình e rằng mình không có năng lực giúp cậu những việc này."
"Giúp mình cảm ơn lòng tốt của chú." Phó Du Thường cầm lấy ổ USB, cũng nói lời cảm ơn cô ấy: "Cậu đã giúp mình một việc rất quan trọng."
"Mình? Mình có thể giúp cái gì sao?" Lam Ngu Cảnh nói một lúc mới phản ứng lại, "Liễu Thất Ngọc?"
"Nhờ có cậu mà cô ấy đã giúp đỡ chúng mình không ít chuyện."
"Chị ta có giúp?"
"Ừm, cảm ơn cô ấy giúp mình đi."
"Sao cậu không tự mình nói cho chị ta?" Lam Ngu Cảnh hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng nói như vậy nhưng một tay cô ấy ôm Hòn Than, tay kia xoa xoa điện thoại chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gọi cho Liễu Thất Ngọc.
Việc chị ta lừa mình thì là chuyện khác, nhưng chuyện đã giúp Phó Du Thường, dù thế nào đi nữa mình cũng phải nói tiếng cảm ơn chị ta.
Lúc Lam Ngu Cảnh nói chuyện điện thoại, Phó Du Thường cắm USB vào máy tính.
Mộc Chiêu thấy vậy mở hộp sữa cùng nhìn xem.
Tập tin rất lớn nên Phó Du Thường phải từ từ sắp xếp lại, trước khi làm chuyện đó, cô mở thư mục có tên "000" lên trước.
CEO đã bị bắt của Tập đoàn Thịnh Chử không phải là người thực sự phụ trách tập đoàn, chỉ là một con rối bị đẩy lên sân, những tin đồn tương tự đã được tung ra từ lâu nhưng không ai biết chủ sở hữu thật sự rốt cuộc là thần thánh phương nào, chưa được chứng thực, hầu hết mọi người chỉ coi đó là một trò đùa.
Nhưng chỉ có những người biết nội tình như Phó Du Thường biết được đứng sau tập đoàn này chính là Quỷ Vương, nhưng khi cô suy ngẫm cái tên Thịnh Chử, cô lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Thịnh Chử đồng âm với Thịnh Sở, cũng không có gì sai, nhưng Chử này lại là Chử trong Chử Hâm, chú và cháu không cùng họ, điều này đủ để khiến người ta thắc mắc, chưa kể đến trong ảnh trong gương cô cũng nghe nói đến chuyện Chử Hâm bị nghi ngờ không phải huyết mạch của vương thất, không rõ từ "Chử" mang ý tốt hay ý xấu, hơn nữa, với tính cách ngạo mạn của Quỷ Vương, hẳn là ngấm ngầm khinh thường mới đúng.
Cho nên cô có một suy đoán...
Trong tập tin có tên "000" chỉ có một vài bức ảnh, những người trong ảnh hoặc là CEO của Tập đoàn Thịnh Chử đã bị bắt đi trước đó, hoặc là thư ký của đối phương, tất cả đều đang nói chuyện một cách kính trọng với một người khác.
Không có bức ảnh nào chụp được toàn bộ người kia, có vẻ như người chụp ảnh lo lắng mình sẽ bị phát hiện, hầu hết các bức ảnh chỉ xuất hiện một góc quần áo hoặc một bàn tay, chỉ có một tấm được chụp cao, chụp được một bóng dáng mơ hồ ở rất xa.
"Phụt!" Mộc Chiêu sặc sữa, gục trên bàn ho khan.
Người khác có thể không nhìn ra bóng lưng trong bức ảnh đó, nhưng không biết tại sao nàng vừa liếc mắt đã nhận ra ngay! Đó không phải là Chử Hâm hay sao?
Ngoài ra, trong tài liệu này còn có một bảng hành trình, ghi chép bên trong cho thấy cựu CEO và thư ký hiện tại của Tập đoàn Thịnh Chử đã nhiều lần cùng đi gặp một người phụ nữ, có thể thấy thái độ của bọn họ rất tôn trọng.
Trong mạng lưới quan hệ khổng lồ của nhà họ Lam, người phụ nữ này là người duy nhất không thể tìm ra danh tính, trông vô cùng rất khả nghi, cha Lam đánh dấu người phụ nữ này là nhân vật trọng điểm.
Sở dĩ cha Lam có được thông tin có vẻ khá cũ kỹ này là vì ông từng có mâu thuẫn với Tập đoàn Thịnh Chử.
Năm đó, việc kinh doanh của gia đình Lam Ngu Cảnh có phần trùng lặp với Tập đoàn Thịnh Chử, tất nhiên hai bên cũng trở thành đối thủ cạnh tranh, khi cha Lam và Tập đoàn Thịnh Chử tranh giành một hợp đồng làm ăn lớn, suýt bị đối phương ám sát vợ và con gái, lúc đó Lam Ngu Cảnh còn nhỏ, không nhớ gì cả, nhưng cha Lam vẫn nghẹn cơn giận trong lòng đến nay vẫn chưa tiêu, nghĩ rằng dù có cứng đối cứng thì cũng phải lột một lớp da của đối phương, dù sao cũng là một người đàn ông, làm sao có thể nhịn cơn giận này?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ở Ké Nhà Diêm Vương
4. Viết Lại Những Vì Sao
=====================================
Nhưng diễn biến sau đó dần mất kiểm soát, thực lực đằng sau đối phương hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, cứng đối cứng gần như không có tác dụng gì ngoại trừ làm chính mình bị thương.
Cha Lam nhận ra mình không thể làm như vậy được nên đã cố gắng thu thập chứng cứ phạm tội của đối phương, ông tin rằng nếu đối phương đã dám tấn công vợ và con gái ông thì chắc chắn sẽ có không ít người từng bị bọn họ hại, cha Lam quả thực cũng rất giỏi, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của ông, vậy mà vô tình chạm tới bí mật cốt lõi nhất của Tập đoàn Thịnh Chử.
Cũng từ đó về sau, cha Lam đã từ bỏ việc tiếp tục điều tra, thậm chí còn di chuyển sản nghiệp của mình cách xa Tập đoàn Thịnh Chử, hơn 20 năm nay, ông chưa từng đặt chân đến nơi đó.
Lúc đó cha của Phó Du Thường còn tại thế, đã giúp đỡ cha Lam rất nhiều, một ngày nọ, hai người nói chuyện nửa úp nửa mở ở Phó gia bị Phó Du Thường nghe thấy, lúc đó cô vẫn còn nhỏ, không nhớ được nhiều, chỉ để lại ấn tượng mơ hồ đầu tiên về Tập đoàn Thịnh Chử.
Cho nên khi Phó Du Thường đến gặp cha Lam hỏi chuyện năm đó, vốn dĩ không có hy vọng gì nhiều nhưng ai ngờ cha Lam lại cho cô một điều bất ngờ.
Đương nhiên, điều bất ngờ này có thể coi là một cú sốc đối với Mộc Chiêu.
Tập đoàn Thịnh Chử... Là Chử Hâm đang điều hành? Hay là...
Phó Du Thường lấy hai tờ khăn giấy lau miệng cho Mộc Chiêu hấp ta hấp tấp: "Cẩn thận một chút."
"Không, chuyện này..." Mộc Chiêu có một sự phản kháng khó hiểu đối với việc Chử Hâm dính vào chuyện này, đến mức chỉ nghĩ đến thôi nàng cũng cảm thấy đau đầu.
Chử Hâm đóng vai trò gì trong cốt truyện? Cô ấy... Ài? Đâu có trong cốt truyện.
Chử Hâm là một nhân vật chưa bao giờ được nhắc đến từ đầu đến cuối cốt truyện, Mộc Chiêu không biết rốt cuộc cô ấy là "người" như thế nào hay có chuyện xưa gì, nhưng một kẻ xa lạ như vậy lại ở phe đối địch với mình, lạc quan như Mộc Chiêu cũng cảm thấy phiền lòng không thôi.
Đến tột cùng là tại sao mình lại cảm thấy khó chịu, Mộc Chiêu không hiểu, cũng không muốn hiểu.
"Hòn Than, lại đây." Vì để xóa tan vẻ khó chịu trên mặt vợ, Phó Du Thường hô lên một tiếng.
Hòn Than lập tức ngẩng cái đầu nhỏ lên, hai chân sau giẫm lên tay của Lam Ngu Cảnh, bước từng bước nhỏ chạy đến dưới chân Mộc Chiêu, kêu meo meo, sau đó cắn vào váy của Mộc Chiêu.
Lúc trước Hòn Than cắn người như gãi ngứa, bây giờ cắn một cái lại làm cho váy của Mộc Chiêu có hai cái lỗ.
"A a a! Hòn Than, con có biết cái váy này đắt lắm không? Hôm nay con không ngoan nha!!!" Sự chú ý của Mộc Chiêu lập tức bị dời đi.
"Meo meo ô!" Hòn Than không chỉ cắn một miếng mà còn cào một cái, móng vuốt nhỏ rút ra một sợi chỉ.
Huyết áp, huyết áp tăng lên!
"Hòn Than! Hôm nay mẹ sẽ hít trọc cái đầu nhỏ của con!"
"Meo meo meo!" Hòn Than bỏ chạy, cả văn phòng trở nên hỗn loạn.
Mộc Chiêu theo sát phía sau, nhảy lên nhảy xuống, thề sẽ bắt được vật nhỏ không ngoan hôm nay, cứ như vậy, nàng tạm thời quên mất chuyện khiến mình tức ngực khó thở vừa rồi.
"Tuổi trẻ thật tuyệt..." Lam Ngu Cảnh không khỏi thở dài sau khi nhìn thấy một màn tràn đầy sức sống như vậy trong văn phòng, cô ấy bước đến bên cạnh bạn nối khố, gõ nhẹ vào vai Phó Du Thường. "Cưới một người nhỏ tuổi như vậy, mỗi ngày ở bên nhau, có phải cảm thấy trẻ ra mấy tuổi không?"
"Đương nhiên." Phó Du Thường mỉm cười khẽ di chuyển con chuột, nhẹ nhấp vào gạch đỏ, đóng tập tin đang mở trên màn hình lại.
Nhưng trong thâm tâm cô lại không hề thoải mái như bề ngoài.
Bất kể Chử Hâm muốn làm gì, có âm mưu gì, nguy hiểm đến thế nào, trừ khi cô có thể giấu kín chuyện này, nếu không, cuối cùng người đau buồn sẽ là Chiêu Chiêu.
Cứ như vậy, mọi việc trở nên khá khó giải quyết.
Phó Du Thường đầy băn khoăn, muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, cũng có chút không tiện xuống tay.
"Ông già nhà mình đưa cho cậu cái gì? Những chuyện này... Có liên lụy đến chị ấy không?" Lời cuối của Lam Ngu Cảnh nhỏ như tiếng muỗi bay.
"Đơn giản thì chuyện này sẽ không, nhưng... Nếu liên lụy quá nhiều, cô ấy khó tránh khỏi bị vạ lây, đây là chuyện không có cách nào." Phó Du Thường thấy sắc mặt Lam Ngu Cảnh trở nên hết sức rối rắm, còn kèm theo một tia lo lắng.
"Có nguy hiểm không?"
"Có." Phó Du Thường gật đầu không chút do dự, điều này làm cho Lam Ngu Cảnh bất an, như đọc hiểu sắc mặt của cô ấy, Phó Du Thường bổ sung một câu: "Hậu quả nghiêm trọng nhất chính là như cậu nghĩ."
"Lão Phó, mình cảm thấy cậu đang hù mình." Lam Ngu Cảnh lén hít mấy hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, nhìn Phó Du Thường bằng ánh mắt nghi ngờ, "Cậu không phải là người thuyết phục mà Liễu Thất Ngọc phái tới đó chứ?"
"Sao có thể? Mình cũng không thân với cô ấy." Bộ dáng nghiêm túc của Phó Du Thường thực sự khó nhìn ra, Lam Ngu Cảnh nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng quyết định tin tưởng.
"..." Lam Ngu Cảnh hít sâu một hơi, sau đó nặng nề thở ra.
Ai bảo bạn gái... À không đúng, là bạn gái cũ là phi nhân loại chứ, đối với những chuyện này, cô ấy không hiểu gì cả, dốt đặc cán mai.
"Lão Phó, cậu có thể dẫn mình nhập bọn được không?" Lam Ngu Cảnh nói.
"Tại sao?" Phó Du Thường cố ý hỏi.
"... Đương nhiên là bởi vì bùa đuổi quỷ trước đây mình mua đều là giả! Liễu Thất Ngọc ỷ mình là quỷ, ngày nào cũng dính mình như kẹo mạch nha, mình muốn tìm một đạo sĩ nghiêm túc, không được sao?" Lam Ngu Cảnh ngoài mạnh trong yếu trông giống như một con cọp giấy.
"Được rồi, Lam đại tiểu thư đã lên tiếng thì có thể không được sao? Mình sẽ cho cậu thông tin liên lạc, mình cũng sẽ nói cho vị kia một tiếng."
"Biết ngay lão Phó cậu là đáng tin cậy nhất mà!" Lam Ngu Cảnh suy nghĩ một chút, lấy một cái gương nhỏ từ trong túi xách ra nhìn nhìn mặt mình, "Lão Phó, cậu có cảm thấy cốt cách của mình có hơn người không? Là chất liệu tốt để tu tiên?"
"Phụt..." Mộc Chiêu thật vất vả mới bắt được Hòn Than, phát ra âm thanh khả nghi khi lén nghe cuộc trò chuyện của hai người, như không nhịn được cười ra tiếng.
Sau đó, để che đậy sai lầm của mình, tránh khỏi ánh mắt như dao găm của Lam học tỷ, Mộc Chiêu vội vàng ôm Hòn Than lảm nhảm: "Con có biết như vậy là sai không? Để mẹ nói cho con biết, một chú mèo con ngoan ngoãn nghe lời là phải học miêu đức..."
"Khụ... Mình không biết nhiều về những phương diện này, cũng không biết xem tướng mặt, bằng không cậu có thể hỏi Chiêu Chiêu, hẳn là em ấy biết nhiều hơn mình." Phó Du Thường sợ Lam Ngu Cảnh mất mặt, thế là cô cúi đầu giả vờ nhìn vào tài liệu trên tay.
"... Dạ?"
Không khí im lặng, Mộc Chiêu thận trọng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt vô cùng sắc bén của Lam học tỷ.
Nếu... Nàng nói tư chất của Lam học tỷ chỉ tốt hơn củi mục một chút, liệu nàng có bị ném ra ngoài không?