Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

chương 80: c80: bao vây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiên nữ!" Tiểu trợ lý buột miệng thốt ra.

Sau khi Mộc Chiêu biết tiểu trợ lý là đang nói mình, lập tức lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nói: "Không, tôi vẫn chưa đến cấp độ thần tiên."

"Vậy, vậy cũng rất lợi hại!" Lớp trang điểm trên mặt tiểu trợ lý lấm lem vì khóc, trông giống như một chú mèo con lấm lem, khiến người ta muốn cười.

Cô nàng chạm vào cánh tay mịn màng của mình, nước mắt lại trào ra.

"Dừng lại! Không cho khóc!" Mộc Chiêu lên tiếng làm tiếng sắp khóc của tiểu trợ lý biến thành tiếng nấc.

"Không phải tôi đã giúp cô giải trừ liên kết giữa cô và con quỷ kia rồi sao, đừng khóc nữa, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi, tại sao vừa rồi cô nói cô ta tới rồi?"

"Gió... Vừa rồi có một cơn gió lạnh thổi, ngài không cảm nhận được sao?"

"Gió?" Mộc Chiêu liếc nhìn cửa sổ đang hé mở bên cạnh, bây giờ thời tiết trở lạnh, gió cũng lạnh buốt, thực sự có cảm giác giống như gió từ cõi âm. "Có lẽ nào... Vừa rồi chỉ là một cơn gió bình thường thổi từ bên ngoài vào?"

"Gió, gió bình thường?"

"Đương nhiên, làm gì có con quỷ nào có thể đến gần công ty chúng ta!" Ngoại trừ mình ra, có lẽ chỉ có Quỷ Vương tới sẽ không bị nướng?

Nếu con quỷ mà tiểu trợ lý nói thật sự là Quỷ Đỏ, vậy căn bản không thể nào tới gần nơi này, cho dù có đến gần thì nàng cũng không thể không phát hiện ra.

"Nhìn đứa nhỏ đáng thương bị dọa kìa, được rồi, hôm nay tôi cùng cô đi bắt con quỷ đó, giúp cô bắt con quỷ đó lại, mau rửa mặt đi, trang điểm nhòe hết rồi."

"Hu hu hu..." Tiểu trợ lý ôm chặt Mộc Chiêu, vừa lúc ghìm cổ nàng, lực tay kia lớn đến lạ kỳ, siết Mộc Chiêu suýt chút nữa đã ngất đi, "Bà cố tổ ơi! Buông tay! Tôi sắp chết rồi!"

Nghe được tiếng kêu của Mộc Chiêu, tiểu trợ lý vội vàng buông tay.

"Xin lỗi, xin lỗi! Ngài không sao chứ?" Tiểu trợ lý giúp nàng vuốt lưng.

"Suýt chút nữa đã chết rồi..." Mộc Chiêu hít thở từng ngụm không khí trong lành, tiểu trợ lý này nhìn có vẻ yếu ớt nhưng hóa ra là thâm tàng bất lộ!

"Ờm, phu nhân... Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ, tôi nghĩ tôi cần phải báo cho ngài biết." Tiểu trợ lý nhớ đến chuyện lúc trước, da đầu liền tê dại.

"Nói thẳng đi, đừng dè dặt trước mặt tôi như vậy, chẳng phải tôi trông hiền hơn Phó tổng của các cô nhiều sao?" Mộc Chiêu chớp chớp mắt với tiểu trợ lý, cuối cùng làm cho người khóc nãy giờ bật cười.

"Con quỷ mà tôi gặp, cô ta vẫn luôn tìm kiếm một con ma khác, cô ta nói tên con ma kia là... Mộc Chiêu. Cảm giác như cô ta đang tìm kẻ thù, nhưng ngài không phải là ma, cho nên hẳn là không phải đang tìm ngài, đúng không? Có thể là do tôi nghĩ nhiều." Cũng chính là vì ngày nào nữ quỷ kia cũng nổi điên nói muốn tìm Mộc Chiêu, muốn làm cho nàng hồn phi phách tán, cho nên tiểu trợ lý nghi ngờ Mộc Chiêu là biến thành ma trở về.

"Không, có lẽ cô thật sự không nghĩ nhiều." Nữ quỷ, quần áo màu đỏ, điên cuồng tìm kiếm mình, bóng dáng của vị quỷ kia hiện lên trong đầu Mộc Chiêu, "Nữ quỷ mà cô đang nói đến, là mặc áo cưới màu đỏ đúng không?"

"Đúng vậy! Là loại váy cưới từ xa xưa! Ngài thật sự biết cô ta sao!" Tiểu trợ lý kinh ngạc nói.

"Thật trùng hợp..." Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, thật sự không ngờ Quỷ Tân Nương biến mất ở thành phố H bị biết bao nhiêu người tìm kiếm lại bị nàng tìm thấy như thế này.

Vl! Vừa rồi mình giúp tiểu trợ lý xóa dấu ấn trên người cô nàng, sẽ không làm Quỷ Tân Nương kia kinh động đó chứ?

"Đi! Tôi giúp cô xin nghỉ. Bây giờ chúng ta đi đến nhà cô ngay!" Mộc Chiêu đứng dậy.

"Dạ dạ dạ!" Tiểu trợ lý điên cuồng gật đầu, nắm lấy cánh tay của Mộc Chiêu, đứng dậy.

"Trước đó nữ quỷ kia vẫn luôn lang thang quanh nhà cô sao?"

"Thỉnh thoảng cô ta sẽ đến tìm tôi, cũng không biết bình thường cô ta ở đâu." Có lẽ là vì cảm giác an toàn quá mạnh nên tiểu trợ lý đã nắm tay Mộc Chiêu quên buông ra, sau đó tình cờ gặp phải hai người ở góc rẽ.

Ba người khác im lặng nhìn nhau, chỉ có Mộc Chiêu là không cảm thấy bầu không khí có gì không ổn, vẫy vẫy tay, nụ cười hôm nay còn xán lạn hơn cả mặt trời: "Học tỷ!"

Vừa rồi, sau khi Phó Du Thường thảo luận với một người họ Triệu khác về cách nên xử lý người trong công ty của cô như thế nào, bỏ qua Triệu tổng đang kêu gào mình trong phòng tiếp khách, trực tiếp kêu bảo vệ trông chừng hắn, cũng nói rằng chốc lát nữa Triệu gia sẽ đến đón người.

Sau khi những người kia đến sẽ đưa hắn đến khoa tâm thần của bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng, không tra ra chút vấn đề là sẽ không để hắn ra ngoài.

Đương nhiên, Phó Du Thường cũng không nói đoạn sau cho người họ Triệu khác biết, dù sao đây cũng là một "bất ngờ" chờ hắn về nhà, nếu nói trước thì sẽ không còn gì ngạc nhiên nữa.

"Phó Du Thường, cô có biết vợ cô là cái thứ gì không? Thứ dơ bẩn gì cũng dám rước về nhà, cô không muốn sống nữa nhưng tôi thì muốn! Mau thả tôi ra! Cmn, ông đây sẽ không bao giờ tới công ty của cô nữa." Không chỉ vậy, sau khi trở về hắn sẽ tìm đạo sĩ và hòa thượng đến trừ tà khỏi người hắn, nếu con quỷ kia dám tìm đến hắn, hắn nhất định sẽ để cho nàng không còn cơ hội đầu thai!

Triệu tổng lo lắng đi tới đi lui trong phòng tiếp khách, như thể ở lại nơi này thêm một giây nữa sẽ khiến toàn thân hắn bốc cháy.

"Một hồi người nhà của Triệu tổng sẽ đưa bác sĩ tâm thần đến, mọi người cẩn thận đừng để Triệu tổng làm chuyện nguy hiểm." Phó Du Thường nói với bảo vệ.

"Dạ, Phó tổng."

"... Tinh thần của tôi rất bình thường! Nếu hôm nay cô không tin tôi, ngày mai cô chết như thế nào cô cũng không biết! Ông đây không muốn chết theo cô! Nếu cô không cho tôi ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Thấy Phó Du Thường quay người bỏ đi, Triệu tổng có chút sợ hãi.

"Này! Cô không thể nhốt tôi ở đây! Quỷ sẽ đến tìm tôi! Mau thả tôi ra! Này! Phó Du Thường!"

Tiếng kêu chưa có ý định từ bỏ của Triệu tổng vẫn truyền đến từ phía sau, mãi đến khi cửa phòng tiếp khách đóng lại, tiếng ồn mới được ngăn lại.

"Meo?" Phó Du Thường vừa đóng cửa lại đã nghe thấy bên cạnh mình có tiếng mèo kêu.

"Hòn Than? Con đến đúng lúc lắm, mang mẹ đi tìm Chiêu Chiêu được không?" Phó Du Thường ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu mèo.

Hòn Than dùng đầu cọ cọ tay cô rồi nện bước dẫn đường.

Bởi vì lần này bị người phía sau uy hiếp, những người nào đó ngo ngoe rục rịch chỉ dám nhìn chằm chằm mèo con trên đường mà không dám trực tiếp tiến lên vuốt ve.

Chẳng bao lâu Hòn Than đã tìm thấy vị trí của Mộc Chiêu, trên đường đi còn tình cờ gặp được thư ký, cô ấy vừa đi theo vừa báo cáo công việc, sau đó cô ấy nhìn thấy người học việc của mình đang bám lấy phu nhân ở góc rẽ.

"..."

"..."

"Lớp trang điểm của em bị lem hết rồi, mau đi rửa đi!" May mà thư ký phản ứng nhanh, vừa nhận ra áp suất quanh người Phó tổng có gì đó không ổn đã nhanh chóng đuổi cô học trò nhỏ của mình đi.

Nhưng cô học trò nhỏ bình thường vốn rất thông minh, phản ứng hôm nay có vẻ có chút đần độn, mặc dù nhắc nhở rõ ràng như vậy nhưng vẫn không nhúc nhích, ngược lại trốn ở phía sau phu nhân.

Em trốn tránh cái gì?! Huyết áp của thư ký lập tức tăng lên, lúc đầu không có gì, nhưng học trò vừa trốn tránh ngược lại gây ra hai phần cảm giác không đúng.

Có muốn nhận phiếu nghỉ phép nhưng vẫn tính lương hay không hả?!

"Học tỷ, lát nữa em sẽ đến nhà cô ấy! Có thể buổi tối em sẽ ở lại đó!" Mộc Chiêu vỗ vai tiểu trợ lý.

Thư ký nghe xong những lời này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mới có mấy tiếng mà quan hệ giữa phu nhân và học trò đã tốt như vậy rồi sao? Đã có thể đến nhà ở qua đêm?!

Trong lòng thư ký có chút vi diệu, cô ấy còn chưa từng đến nhà học trò... Thư ký chỉ có thể tự an ủi mình, nghĩ rằng các cô gái cùng tuổi có nhiều chủ đề chung hơn, phu nhân cũng rất dễ gần, cho nên mới... Rất nhanh đã có thể mời đến nhà chơi?

"Mau tới đây!" Thư ký vẫy tay với học trò đang mơ hồ, sợ học trò sẽ đụng thẳng vào họng súng.

"... Có thể đưa cô ấy đến nhà của chúng ta." Phó Du Thường bình tĩnh hơn thư ký nghĩ rất nhiều, ít nhất khi Mộc Chiêu đề nghị tối nay sẽ ở lại nhà trợ lý, cô đã đoán được có ẩn tình giấu trong đó, mùi của sự ghen tuông vẫn đang sôi sục dần dần bị cô thu về.

"Chúng ta phải đến nhà cô ấy, bạn cũ của em đang ở đó!" Vì có thư ký đang ở đây, Mộc Chiêu chỉ có thể nói mập mờ.

"Bạn cũ?"

"Chính là La phu nhân!"

La...

Vẻ mặt Phó Du Thường lập tức tối sầm, thuộc hạ của Quỷ Vương biến mất ở thành phố H, không ngờ lại gặp được cô ta sớm như vậy, nhưng vì mọi người đều biết nữ quỷ kia có sát ý cực mạnh với Chiêu Chiêu, làm sao cô có thể để Chiêu Chiêu lấy thân đi mạo hiểm? "Chờ chút đã, còn có mấy người muốn gặp cô ta, để bọn họ đi cùng em." Phó Du Thường muốn tìm một số người cùng tới bắt La phu nhân.

Nhưng có lẽ bản thân sẽ vô tình kinh động đến La phu nhân, Mộc Chiêu sợ Quỷ Tân Nương kia bỏ chạy nên vớt Hòn Than trên mặt đất lên, nói: "Bọn họ quá chậm, em mang Hòn Than đi trước, cho tiểu Chước nghỉ nha ~"

Mộc Chiêu tiến lên nắm lấy cánh tay vợ, nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của học tỷ, nàng lập tức dùng thủ đoạn làm nũng mình am hiểu nhất "càn quấy", thư ký bên cạnh lập tức đưa mắt nhìn xuống đất, giả vờ như không thấy gì cả, không nghe thấy gì cả.

Chỉ là tiểu trợ lý chưa luyện được kỹ năng phản xạ có điều kiện như sư phụ, đôi mắt lấm lem vì khóc nhìn cơm chó bên kia không chớp mắt, một lúc sau đã cảm thấy mình quá no.

"Ngọt quá... Yêu đương thật tuyệt, mình cũng muốn yêu đương." Tiểu trợ lý lẩm bẩm một mình, sau đó đầu cô nàng bị sư phụ ấn xuống.

"Em sẽ không làm loạn, chỉ là có lẽ em đã kinh động đến cô ta, phải nhanh chóng đi trông chừng cô ta." Mộc Chiêu thì thầm vào tai Phó Du Thường: "Hơn nữa, không phải còn có Hòn Than ở đây sao? Hòn Than sẽ bảo vệ em an toàn, phải không?"

"Meo!" Hòn Than kêu nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bản thân rất lợi hại.

"Ngoan quá!" Mộc Chiêu xoa đầu mèo.

"Hòn Than mạnh hơn A Tầm nhiều, đối phó với một con Quỷ Đỏ, hơn nữa còn là Quỷ Đỏ bị trọng thương, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!"

"Meo!" Hòn Than lại vui vẻ lên tiếng.

Sức mạnh của Ô Hạm Tầm vốn cao hơn những Quỷ Đỏ bình thường, nhưng Hòn Than, vốn kế thừa bản chất hung dữ của Đào Ngột, còn mạnh hơn Ô Hạm Tầm, một con Quỷ Đỏ bị trọng thương mà thôi, nó chỉ cần mở miệng một cái!

"Em còn mang theo tập tranh nữa, tuyệt đối an toàn! Bây giờ chúng ta hãy nhanh chóng kêu các Thiên Sư đến nhà tiểu trợ lý, nói không chừng chúng ta có thể cùng nhau đến đó! Được không chị, có không giữ, mất đừng tìm, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác!" Chủ yếu là vì Mộc Chiêu có một vấn đề vô cùng muốn hỏi La phu nhân!

Sau khi xác nhận sức chiến đấu của Mộc Chiêu sung túc, Phó Du Thường không lay chuyển được nàng, chỉ có thể lập tức tìm người bên Thiên Sư, nói đã tìm được La phu nhân, đồng thời yêu cầu bọn họ lập tức đến một địa chỉ để chi viện.

Người nghe điện thoại là một người phụ nữ, cô ấy im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ sắp xếp người đến ngay."

"Ờm... Phó tổng phải không? Tôi muốn hẹn riêng với ngài để nói về sư đệ không biết cố gắng của tôi đã gây ra rắc rối cho cô."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio