Ba năm trước.
“Cái gì? Cậu vẫn còn là trai tân á? Xin người! Cậu sắp đến tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân? Nói ra chỉ tổ làm mất mặt khoa của chúng ta đó!”
Khuôn mặt của Lục Dịch Phi đỏ bừng mà nhìn các bạn cùng khoa của mình. Hiện trường có cả nam lẫn nữ, ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu như một loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Đúng là không nên chơi trò thật hay thách này! Chẳng qua chỉ được yêu cầu trả lời câu hỏi một cách trung thực thôi mà đáp án lại như khơi dậy ngàn con sóng.
“Đúng vậy đó! Cậu còn là gay nữa. Sao gay có thể đơn thuần hơn mấy cậu trai thẳng kia được chứ?”
“Nhóc Lục, cậu lớn lên xinh như vậy mà cũng không có bạn trai thì thực sự hơi phi lý. Thằng Liêu xấu xí kia còn khoe ra cả bạn gái nữa rồi kia kìa!”
Mọi người ríu ra ríu rít bàn tán về chủ để riêng tư của Lục Dịch Phi, điều này càng làm cho cậu khó xử hơn.
Thân là một chàng gay với dáng dấp ưa nhìn, tuổi vẫn chưa lên người với ai, vốn là chuyện rất mất mặt ư?
Lục Dịch Phi lau mồ hôi đi. Cậu đến từ một thị trấn nhỏ, người trong thị trấn đều khá bảo thủ. Cậu đã từng có người chị đến thành phố lớn làm công, sau đó chưa lập gia đình đã có thai, tiếp đó sảy thai, cuối cùng bị gã đàn ông cặn bã kia bội tình bạc nghĩa. Vì quá đau lòng, chị ấy đã tự vẫn. Chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh không bao giờ quên của gia đình cậu. Ngày nào cũng nghe thấy mấy bà cô hàng xóm láng giềng lôi ra để bàn tán, nói rất khó nghe. Vì vậy, Lục Dịch Phi vẫn luôn giữ mình trong sạch, cậu có bất cứ nhu cầu gì đều sẽ tự DIY, cùng lắm thì chỉ xem phim heo trên mạng chứ không dám tùy tiện ra ngoài tìm người lên giường. Dù cậu không phải là đàn bà hay không thể mang thai đi chăng nữa.
(do it youself: tự mình làm lấy aka tự thẩm du.)
“Nhóc Lục trong sáng quá! À, đúng rồi, nếu không thì thế này. Cuối tuần chính là sinh nhật của cậu đó, chúng tôi tặng cho cậu một món quà sinh nhật cực kỳ đặc biệt được không?”
Một cậu bạn gay khá thân thiết với Lục Dịch Phi đưa ra chủ ý cho cậu.
“Cậu từng nghe đến Blue Sky chưa? Chỗ đấy rất nổi tiếng trong giới gay đó. Cứ theo các anh đây đi chơi vui vẻ một chút. Ngày mai nhé? Đi bar giết thời gian, kiếm anh trai lực lưỡng, vĩnh biệt tấm thân trai tân ngay trước khi bước sang sinh nhật tuổi của cậu?”
(蓝色天空: tạm dịch trời xanh nhưng ở mình để tiếng anh nghe cho sang:)))
“Ui cha tìm một người sao đủ được! Không nhiều không ít, tìm anh đẹp trai, sinh nhật không cần phải cắm nến, đến cắm bông cúc của cậu, cắm đến thoải mái nha!”
Lục Dịch Phi như một con nai nhỏ bị hoảng sợ, hai mắt mở to sợ sệt nhìn đám bạn tốt của cậu. Đối với cậu, những lời trêu đùa đó không hề buồn cười, cảnh tưởng đó tái hiện trong đầu của cậu còn khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Mấy người bạn này thật sự là bậc thầy phong lưu khắp hộp đêm, kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Tuy đều là gay nhưng cậu và bọn họ không phải là cùng một loại người, chưa bao giờ đến một nơi như bar. Thậm chí cậu còn không có trò chơi giải trí gì, hầu hết thời gian không phải đi học vẽ tranh thì chính là làm công tại cửa hàng Pizza. Nhàm chán và khô khan.
“Hay là thôi đi. Tôi không hợp đi bar, rượu cũng không uống được mấy. Các cậu cứ chơi vui vẻ đi nha!” Lục Dịch Phi mỉm cười kiếm cớ lui.
“Đừng làm người vô vị như thế!”
“Đi đê! Tất cả mọi người cùng đi. Không sao cả.”
“Đúng đấy! Đúng đấy! Cậu cũng nên phung phí tuổi trẻ của mình đáng hơn đi.”
Đầu hàng trước lời khuyên của đám bạn, Lục Dịch Phi ấp ủ tâm trạng thấp thỏm nhận lấy “cách chúc mừng sinh nhật” này, nhưng cậu không ngờ được đây lại trở thành điều quan trọng quyết định đến việc thay đổi vận mệnh cả đời của cậu.