Lục Dịch Phi vội hất tay của Trần Mật ra: “Không có chuyện này đâu. Em uống say rồi viết linh tinh. Lúc em uống say em làm gì bản thân em còn không rõ nữa là. Cảm ơn anh quan tâm. Em rất ổn. Không có chuyện gì cả. Anh về sớm nghỉ ngơi đi!”
Ngược lại, Trần Mật đi từng bước đến gần, dồn Lục Dịch Phi đến trước góc tường: ” Bé Lục. Anh đã nói rồi. Em rất thích ép buộc bản thân mình. Bình thường em đều dùng lý trí kiềm chế cảm xúc thực của mình. Vậy nên, em chỉ có thể uống say, đánh mất lý trí thì em mới có thể nghe theo đúng cảm xúc nội tâm của chính bản thân mình. Ngày ấy, em và anh quen biết nhau như vậy. Em vốn sẽ không đi khách sạn với anh đúng không? Anh nói đúng chứ?”
Lục Dịch Phi cười phì một tiếng: “Trần Mật. Anh nghĩ quá nhiều rồi đấy! Suy nghĩ nhiều lắm. Cảm ơn anh đến bây giờ vẫn quan tâm em như vậy. Em rất ổn. Không có tý vấn đề gì hết. Bây giờ em vẫn ôm một đống công việc, không có nhiều thời gian để nói chuyện xưa với anh, cho nên… Nếu anh không có chuyện gì khác thì em phải làm việc tiếp đây…”
Một cánh tay của Trần Mật chắn đường Lục Dịch Phi:” Bé Lục, đừng cố gắng chịu đựng nữa. Em vốn không phải một người tài giỏi. Vì sao em không chấp nhận hiện thực này chứ? Cố gắng làm mình bận rộn như vậy không đáng đâu!”
Trần Mật biết, sau khi chị của Lục Dịch Phi tự tử, em ấy đã trở thành đứa con trai duy nhất trong gia đình em ấy. Từ nhỏ, gia đình đều kỳ vọng rất nhiều vào em ấy, hy vọng em ấy có thể thi vào một trường đai học tốt, có thể trở thành người xuất sắc, có thể nở mày nở mặt với hàng xóm. Nhưng Lục Dịch Phi cũng không phải loại người ham đọc sách. Dù em ấy học hành chăm chỉ cũng chỉ đạt được thành tích khá. Em ấy càng không có thiên phúc nghệ thuật. Em ấy lựa chọn đăng ký nghệ thuật chuyên ngành thiết kế mỹ thuật cũng chỉ vì vượt qua được bài thi đánh giá nghệ thuật, yêu cầu thấp hơn so với các ngành khác. Nếu không phải là sinh viên nghệ thuật, dựa vào thành tích của Lục Dịch Phi vốn chẳng thể nào đỗ được đại học . Đây là những điều mà Lục Dịch Phi đã nói hết sạch cho anh vào lúc mới quen nhau. Lúc ấy, Trần Mật còn cảm thấy đứa nhỏ ngốc nghếch này quá chân thành. Sau này, vào đời sớm muộn gì cũng làm người khác lo lắng. Vì vậy, mỗi ngày nhìn thấy Lục Dịch Phi làm việc chăm chỉ như vậy thì anh thật sự khó chịu thay cho cậu. Cậu vốn không có tương lai với nghề này, cùng lắm chỉ có thể làm một thợ thủ công bình thường chứ chẳng thể trở nên chuyên nghiệp được.
Lục Dịch Phi nhìn Trần Mật, trong ánh mắt của cậu lộ ra một chút ưu thương: “Đúng. Không sai. Chính là do em không có gien nghệ thuật nên em càng phải cố gắng làm việc hơn nữa. Tuy em có cố gắng gấp mười lần cũng chẳng thể bằng những người có tài kia một phần nhưng nếu em không phấn đấu nữa thì ngay cả vị trí hiện tại em cũng không giữ được.”
Trần Mật thở dài: “vậy cũng không đến nỗi ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm đi. Cơ thể là thủ đô của cách mạng. Em cứ tiếp tục như thế nữa. Sớm muộn gì cũng bị đột tử. Hay đây là một trong những cách thức tự tử của em ư?”