Mỗi ngày, khi Lục Dịch Phi nhìn lâu cảnh vật xa xăm bên ngoài tấm kính, cậu luôn xuất hiện một khát khao không thể kiềm chế muốn nhảy người xuống.
Ở tầng của phòng làm việc, cách mặt đất ít nhất là m, nếu nhảy xuống ở độ cao này, cậu chắc chắn sẽ chết.
Chỉ cần đầu óc không bị vùi hãm trong công việc, Lục Dịch Phi sẽ nghĩ ngay đến việc sau khi nhảy từ cửa sổ xuống, phải trải qua vài giây đồng hồ mới có thể ngã xấp xuống mặt đất?
Chỉ cần thò nghiêng người ra ngoài, thì sẽ nói lời tạm biệt mãi mãi với cái thế giới ác nghiệt này, cám dỗ thực sự rất lớn.
Dù sao cũng chẳng có người cần.
Lục Dịch Phi luôn suy nghĩ như vậy. Người thân? Cái gia đình bảo thủ kia đã biến cậu trở thành người lập di, người mẹ đã từng yêu thương cậu đã trở thành một mụ phù thủy với những lời nguyền rủa thậm tệ trong miệng, còn cha thì lại giơ đuốc nói thấy cậu lần nào thì sẽ đánh lần đó, mày cút đi nhà tao không có một thằng con đồng bóng.
Sau khi bị người yêu bỏ, bây giờ cậu chỉ có một mình trong thành phố này. Tuy ngoài kia cậu có rất nhiều bạn bè nhưng bạn thân thiết lại rất ít, sau khi chia tay, có rất nhiều người mang ánh mắt thương hại nhìn cậu. Thế giới này không bao giờ đối xử vị tha với người đồng tính. Tuy có người ngoài miệng nói không sao nhưng vài động tác nhỏ nhặt đã bán đứng suy nghĩ của bọn họ. Mà Lục Dịch Phi luôn là một người cực kỳ cảm tính, một ánh mắt né tránh của người khác cũng sẽ khiến cậu bị tổn thương.
Cho nên, dù cậu có thật sự tìm đến cái chết thì sẽ chẳng có ai đau đớn khổ sở trong lòng đâu.
Điều nực cười là hiện tại lý do duy nhất cản trở Lục Dịch Phi nhảy xuống là tòa nhà cấm vứt đồ từ trên cao, điều này rất nguy hiểm. Ở độ cao này, chỉ cần một cái đinh ốc rơi xuống đầu người cũng sẽ gây ra nguy hiểm không hề nhỏ.
Lục Dịch Phi có thể sống không có trách nhiệm với bản thân nhưng cậu không thể ích kỷ làm ra chuyện có thể tổn thương đến người khác.