Kết thúc đàm phán song phương, Ngụy Thanh Linh cảm thấy trong chuyện này mình cự kỳ ngu xuẩn, lại càng đừng nói đến mạch não của người trong cuộc.
Không hề muốn dây vào tí nào.
Tình nhân cãi nhau, cún cũng ghét bỏ.
Quả thực lãng phí sự thông minh của tui.
Tống Liên: (tui nên làm sao giã lại bạn trai cũ một lòng muốn chia tay đây?)
Đường Kham Nhất: (bà giúp tui nghĩ cách tách Tống Liên và Liêu Giai ra với.)
Ngụy Thanh Linh đợi đến sau khi tan học mới không nhanh không chậm trả lời.
To: Tống Liên: (ông cần duy trì trạng thái một thân một mình, không nên lại gần người khác phái quá, kể cả Liêu Giai.)
To: Đường Kham Nhất: (đã xong.)
Vì vậy, giờ cơm tối Đường Kham Nhất thành công giữ được Tống Liên đang ăn cơm một mình.
Tống Liên lặng yên quy củ và cơm, thấy sau khi ngồi xuống hắn cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt mong đợi liền chuyển thành oan ức.
Là ai nói chia tay vậy.
Vì sao lại cứ như tui mới là người làm chuyện xấu vậy.
Đường Kham Nhất bị đôi mắt ngập đầy hỏa khí này đâm đến xì hơi, ngữ khí không tự chủ mà chậm rãi hơn, mang theo chút dụ dỗ: “Hôm nay cùng về nhà với anh có được không?”
Tống Liên cảm thấy Ngụy Thanh Linh thực sự quá thần kỳ.
Thế nhưng bây giờ cậu không thể đáp ứng liền luôn.
Lúc mới chia tay, bạn không thể luôn chủ động liên hệ đối phương, cũng không nên luôn dính lấy hắn, cần tận lực giữ một khoảng cách nhất định.
Bạn nên đổi một kiểu thân phận khác, dùng một tâm thái khác để trò chuyện với đối phương, ví dụ như, bạn bè.
Nhưng mà tui muốn cùng Đường Kham Nhất về nhà.
Tống Liên nghiêm mặt, vừa chọt chọt bát cà rốt, vừa tưởng tượng cách mình ở chung với Liêu Giai, nếu Liêu Giai mời mình tới nhà bả ngủ ——
“Không.” Cậu nghiêm túc nhìn Đường Kham Nhất, “Như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt với anh đó.”
Đường Kham Nhất:???
Đường Kham Nhất bắt đầu suy nghĩ tại sao mang bạn trai cũ về nhà để ổn định tình hình trước rồi tìm cơ hội hợp lại sau thì có cái ảnh hưởng gì không tốt.
Lẽ nào Tống Liên quyết định chia tay thật rồi, cả cơ hội quay lại cũng không cho mình?!
Cho nên quả nhiên là rất lâu trước kia cậu ấy đã dự định cùng mình tách ra?
Đường Kham Nhất hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế chất vấn ác liệt đã vọt đến bên miệng, dùng ngữ khí hòa hoãn nói: “Nhưng anh muốn thảo luận với em một chút, anh cảm thấy giữa hai chúng ta có hiểu lầm.”
Tống Liên nhớ tới mấy đề nghị của những cặp tình nhân từng ly hợp mà mình xem trên diễn đàn tình cảm:
—— nếu như hai người vì một mâu thuẫn mà dẫn đến chia tay, không bằng trong lúc song phương tỉnh táo, tâm tình ổn định, công bằng lắng nghe những chuyện mà cả hai quan tâm nhất, sau khi cùng nhau lý giải, mới có thể giải quyết cái mâu thuẫn này.
Tống Liên tự nhận bản thân bây giờ đang rất bình tĩnh, cũng không đến nỗi phiền muộn tới khóc lên như mấy ngày trước.
Thế nhưng trước cái vẻ mặt ôn nhu của Đường Kham Nhất này, đáy lòng vẫn nổi lên chút ấm ức, từ ngực một đường lan thẳng đến khoang mũi.
Vì phòng ngừa lát nữa lỡ may không kềm được, quay qua ủy khuất chỉ trích Đường Kham Nhất, khiến cho con đường hợp lại của hai người vốn gian nan lại càng như chó cắn áo rách, Tống Liên nói: “Em đi mua một cốc sữa nóng. Anh dùng đồ uống lạnh được không?”
“Anh đi cho.” Đường Kham Nhất xoa xoa đỉnh đầu Tống Liên, uể oải dần dần dâng lên.
Tống Liên nhuộm màu tóc mới, màu nâu đỏ, khiến cho làn da trắng nõn càng khiến người ta yêu thích không thôi, hôm nay cậu mặc sơ mi màu trắng, vạt áo rộng lớn phủ trên cặp chân dài bên trong chiếc quần bò xanh, cả người tinh tế gầy yếu, tràn đầy cảm giác thanh xuân, như là chàng nam chính đi ra từ tiểu thuyết của thiếu nữ. Chỉ là mua một cốc trà sữa, vậy mà lúc Tống Liên đem khay thức ăn của hai người trả về nơi thu gom xong, cậu đứng trước cửa của cửa hàng trà sữa một lát đã bị một đống con gái vây quanh, các nữ sinh ngập tràn phấn khởi mà tám nhảm, mấy cô tuổi còn nhỏ, vừa nhìn đã biết là tân sinh, thậm chí còn đánh bạo muốn xin cách liên lạc với Tống Liên.
Thật được hoan nghênh.
Đường Kham Nhất đè nén cảm giác không thích trong lòng, đi vào đem cốc trà sữa nóng nhét vào đôi tay có chút lanh nhe băng của đối phương, như thị uy mà nhẹ giọng nói: “Sữa nửa đường, có được không?”
gốc: nãi nắp bán đường:))
Đôi mắt Tống Liên vừa lớn vừa sáng, tâm tình của hắn có vẻ tốt hơn không ít so với vừa nãy, ( được nói chuyện với con gái liền vui vẻ vậy sao, Tống Liên ngập tràn vị chua mà nghĩ) không chờ được mà nhấp một ngụm, gật gật đầu, “Được mà, em rất thích.”
(Đoạn này loạn quá, người mang dọn khay cơm là ai? Người đi mua trà sữa lại là ai? Người được hoan nghênh lại lại là ai? Người tâm tình tốt lên không ít lại lại lại là ai Người đang ghen lại lại lại lại là ai? Mình để nguyên như bản gốc ấy, mấy bạn gth hộ với @@)
Thích là tốt rồi.
Đường Kham Nhất thỏa mãn cười cười.
Người chung quanh rất có ánh mắt mà tản đi.
Đường Kham Nhất tự nhiên dắt tay Tống Liên, đem tay Tống Liên nhét vào trong túi áo lớn của mình, nắm chặt, chỉ cảm thấy tâm tình nóng nảy nhiều ngày rốt cục an tĩnh lại.
Một đường không nói gì, bầu không khí lại khiến người thư thích.
Tống Liên không muốn rời xa mà nghiêng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đường Kham Nhất.
Thật sự thích hắn quá.
Sao có thể thích một người đến như vậy nhỉ?
Hi vọng trong mắt hắn vẫn luôn có mình, ánh mắt nhìn mình vĩnh viễn ôn nhu như thế, chăm chú như thế.
Thế nhưng Đường Kham Nhất là một người rất ôn nhu.
Cho nên hắn nhìn bất kỳ ai đều kiên trì như thế.
“Anh thích kiểu người thế nào?” Quỷ thần xui khiến, hỏi hắn.
Đường Kham Nhất dừng bước, hắn nghi hoặc nhìn Tống Liên, vì vậy không hề vỏ lỡ ánh mắt từ hoảng loạn cùng khổ sở đến dần dần trở nên kiên định của Tống Liên.
Lần đầu tiên bắt gặp cặp mắt ngập đầy ánh sáng kia hắn đã xiêu lòng, giờ khắc này nó lại phản chiếu dáng dấp của hắn, hắn thấy bản thân trong mắt Tống Liên chậm rãi tới gần làn mi kia, nhếch miệng.
Đường Kham Nhất tiểu tâm dực dực, khẽ hôn Tống Liên.
vô cùng cẩn thận
“Anh yêu em.”
“Cho nên em có thể giải thích xem tại sao lại muốn chia tay với anh hay không?”
Tên ác bá bắt đầu hiện nguyên hình, nắm tay cậu.
Tống Liên ỷ có áo khoác che chắn, không cam lòng yếu thế mà mười ngón đan nhau, cậu đến gần một bước, dựa ngực Đường Kham Nhất, khoảng cách đủ gần để lỡ như đáp án của Đường Kham Nhất làm cậu không hài lòng, cậu có thể lập tức chặn miệng đối phương.
“Vậy anh có thể giải thích xem tại sao đêm nào cũng đều len lén luyện tập chia tay không?”
Bầu không khí lập tức đông cứng.
Tống Liên kiên nhẫn chờ trả lời.
Trong một mảnh trầm mặc, Đường Kham Nhất hồi lâu mới phản ứng lại, hắn thấp giọng cười, như trút được gánh nặng, lại như muốn tiến lên hôn Tống Liên, bị Tống Liên thẹn quá hóa giận nhanh chân làm trước.
Tống Liên phút chốc ngộ ra là có hiểu lầm gì đó.
Nhưng hành vi đã không giải thích lại chỉ cười của Đường Kham Nhất rất khiến người tức giận.
Cậu cắn môi dưới của đối phương, không nỡ dùng lực, chỉ hy vọng đối phương dừng lại không cười nữa ——
Đường Kham Nhất đã cười đến cà phê cũng cầm không chắc, chính hắn cũng không hiểu có chỗ nào buồn cười, nhưng thật sự là, thật đáng yêu quá đi.
Hắn nắm tay Tống Liên, nhẹ nhàng gãi gãi lại thổi mạnh lòng bàn tay của cậu, đem đối phương ôm vào trong ngực.
“Vậy em theo anh về nhà, anh liền giải thích cho em nghe.”
“Không nghe. Anh biến đi.” Tống Liên mặt lạnh, tay phải run run nắm lấy mấy ngón tay hạnh kiểm xấu của đối phương, một tay kia lại nói một đằng làm một nẻo mà ôm kẻ đang cười đến cả người run rẩy.
Có những lúc Đường Kham Nhất thật sự rất đáng ghét.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Liên: Em không giỏi ứng phó với con gái.
Đường Kham Nhất ghen muốn nổ trời: Anh thấy em rất am hiểu ha.
Tống Liên: Sao anh trông như không mấy vui vẻ vậy?
Hỏi chính mình đi chớ (?? Д?) “