Nguyên Khâu Minh vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc mình thiếu điểm so với điểm trúng tuyển nên chỉ có thể vào trường quốc tế, cuối cùng cách anh em tốt hơn nửa khu, chỉ có thể gặp nhau cách sân luyện tập vào tiết thể dục ngày thứ tư, không khỏi quá thảm. Mới qua một kỳ nghỉ hè năm lớp , bạn cùng bàn của đồng bọn đã đổi thành người khác.
Đả kích quá lớn.
Phải biết có người tuy rằng lên sân khấu muộn, nhưng người đó vừa xuất hiện, bạn liền cảm thấy người đó chính là bạn tri kỷ định mệnh của mình.
Đối với Nguyên Khâu Minh thì Đường Kham Nhất chính là một loại tồn tại như vậy.
Người anh em này, trước khi thi cuối kỳ một năm lớp , lúc mà đa số bạn học đều vùi đầu ôn tập hận không thể nhai nuốt cả sách vở, thì vị đại ca này đeo cặp sách đi theo giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp trong tiếng đọc sách buổi sáng, tuy rằng lúc đó căn bản không có mấy người chịu tốn tâm tư phân ra một chút tinh lực cho bạn nam chuyển trường đến vào thời gian kỳ quái này, nhưng Nguyên Khâu Minh không quan tâm học tập chỉ ngóng trông kỳ nghỉ đông một tháng sau thì lại không nằm trong số đó.
Nguyên Khâu Minh ngồi ở bàn cuối cùng mỗi ngày nhàm chán chỉ có thể vẽ lung tung trên sách giáo khoa rốt cuộc nghênh đón một đồng bọn có chiều cao xấp xỉ mình chỉ có thể ngồi trong góc hàng sau cùng mới không bị bạn học ngồi sau dùng cán bút chọt lưng mãnh liệt khiển trách vì chắn tầm nhìn.
Cái cảm giác ngay cả lúc tập thể dục đứng cuối cùng hạc trong bầy gà mà cũng có người đứng cùng, thực sự là quá tuyệt vời.
Nguyên Khâu Minh quay đầu nhìn thoáng qua đàn chị bị thân hình của mình chắn đến không có kẽ hở, cảm khái nghĩ.
Nguyên Khâu Minh cảm động tột đỉnh, lập tức quyết định kéo Đường Kham Nhất vào câu lạc bộ bóng rổ —— “Cái chiều cao này của cậu, không chơi bóng rổ rất lãng phí!”
Vì vậy nghỉ đông xong vào học kỳ hai, đúng lúc tiết xuân se se lạnh, mỗi ngày Đường Kham Nhất đều bị bạn cùng bàn cứ như thiếu sợi dây thần kinh của mình kéo đến sân bóng rổ tập luyện. Mới vừa khai giảng, cho dù sắp nghênh đón năm lớp áp lực học tập nặng nề, thì tạm thời việc học cũng không quá nặng, tất cả mọi người đều mang theo chút lười nhác và vui sướng sau kỳ nghỉ tết, hân hoan kể những chuyện lý thú trong kỳ nghỉ với người chung quanh.
Trong bầu không khí như vậy, Đường Kham Nhất hòa nhập với các bạn cùng lớp rất nhanh, hoặc là nói, với cái bề ngoài này và tính tình dễ ở chung, ở nơi nào cũng sẽ rất nổi tiếng —— các lớp khác cùng khối đều biết có một soái ca kỳ lạ mới nhập học vào lúc thi cuối kỳ, trên hành lang thường có mấy cô gái lén chỉ vào Đường Kham Nhất giải thích với người bên cạnh: “Mau nhìn mau nhìn, đó chính là anh đẹp trai lớp / mới chuyển trường tới, tên là Đường Kham Nhất, chơi bóng rổ giỏi cực!”
“Oa! Hắn cao ghê!”
Đám con gái như đàn chim sẻ nhỏ kết bè kết phái trong rừng cây, liều mạng đè thấp giọng nói trong trẻo tràn đầy vui sướng và tò mò, ríu rít thảo luận về bạn nam xuất sắc lại đẹp trai cùng khối.
“U, được hoan nghênh ghê nha!” Nguyên Khâu Minh đùa giỡn gác tay lên vai nhân vật chính trêu chọc, “Ông vừa đến đã đoạt danh hiệu hot boy lớp của tui rồi, sao ông có thể như vậy hả!”
“Đừng quậy.” Đường Kham Nhất hoàn toàn không có kiên nhẫn nhìn bạn tốt chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này, “Ngày mai là cuộc thi khảo sát đầu học kỳ, ông xem bài chưa?”
“Hôm qua tui ở KFC với ông chép bù bài tập nghỉ đông đến rạng sáng, ông cảm thấy tui xem chưa?”
Để kịp nộp bài tập trước kỳ hạn cuối cùng, tay hắn sắp chép đến gãy luôn.
Đường Kham Nhất nghiêm túc chăm chú nhìn bạn cùng bàn buông tay dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, cảm thấy vẫn không nên để bạn mình tự sa ngã như vậy: “Hay đêm nay ông xem một chút đi, vừa khai giảng đã lên bảng đen, họp phụ huynh liền thảm đó.”
“Thôi, thời gian một buổi tối có thể xem được bao nhiêu đâu!”
Cho nên Nguyên Khâu Minh vạn vạn không ngờ rằng cuối cùng anh em tốt của hắn thật sự cùng hắn lên bảng, chỉ là hắn không hề bất ngờ mà lên bảng đen, còn người anh em lúc nào cũng thức chơi game muộn hơn hắn tích phân luôn ở top thì lại thình lình xếp tên trên bảng vàng.
“Tên phản đồ ông.” Nguyên Khâu Minh che mặt, quả thực không dám tưởng tượng hôm họp phụ huynh mẹ hắn xem bảng điểm của bạn cùng bàn xong có thể tức giận đến độ về nhà xé xác hắn hay không, không có so sánh sẽ không có tổn thương.
Lúc này nếu mình vẫn không có bạn cùng bàn như trước kia thì tốt rồi. Mẹ nó dù bên cạnh mình là cái ghế trống thì cũng tốt hơn người bên cạnh là một tên môn nào cũng .
Đường Kham Nhất nghiễm nhiên trở thành đại danh từ tâm cơ trong lòng Nguyên Khâu Minh.
Chuyện này kéo dài tới lần thi tháng tiếp theo, rốt cuộc Đường Kham Nhất chịu không nổi ánh mắt u oán của Nguyên Khâu Minh mà đánh dấu trọng điểm cho hắn sau đó trúng tủ hết, mới coi như xong việc. Nhưng đôi lúc rảnh rỗi Nguyên Khâu Minh chợt nghĩ bâng quơ, không khỏi cảm thấy có lẽ giữa người và người thật sự không giống nhau, cùng là lên lớp ngủ tan học chơi bóng, tiết tự học sáng sớm cùng nhau chép bài tập, nhưng có người trời sinh chính là học thần, có người lại chỉ có thể ôm chặt đùi học thần.
Nhưng nói tóm lại, Đường Kham Nhất là một người ôn hòa dễ ở chung, cũng sẽ không làm người ta lúng túng, dù người khác có trêu đùa quá đáng thì hắn cũng sẽ không tức giận, chỉ tốt tính cười cười rồi làm chuyện của mình, nhưng loại tốt này lại rất có cảm giác xa cách, dường như cách một lớp sương mù làm người ta nhìn không rõ suy nghĩ của Đường Kham Nhất, chỉ có thể mơ hồ đặt hắn ở mục “người tốt”, sau đó không dám mạo phạm nhiều. Cho nên bạn học có thể chơi thân với Đường Kham Nhất rất nhiều, nhưng nói đến bạn tốt nhất thì dường như chỉ có Nguyên Khâu Minh.
Cũng may người thích hắn thật ra không ít, từ lớp đến lớp dự bị, thậm chí là lớp lớn nhất cũng không kém, Đường Kham Nhất hấp dẫn không ít fangirl, cho nên mỗi lần câu lạc bộ tập luyện, sân tập bóng rổ luôn là nơi náo nhiệt nhất. Chủ tướng CLB bóng đá không chỉ một lần thảo luận với chủ tướng CLB bóng rổ trên cuộc họp mặt CLB là mặt mình rốt cuộc kém hơn chỗ nào, chủ tướng bóng rổ Nguyên Khâu Minh trầm tư hồi lâu, bày tỏ: “Tui cũng rất muốn biết đấy!”
Loại náo nhiệt này dâng lên tới đỉnh điểm vào lúc hotboy khối tháp tùng thanh mai trúc mã của cậu đến xem tập luyện.
“Wow, cô gái kia hôm nay cũng tới, kiên trì bền bỉ thế cơ à?”
“Được nha Kham Nhất, nhan sắc ông vượt qua cả hotboy khối rồi đấy!”
Đường Kham Nhất đảo mắt nhìn thiếu niên mặc áo sơ mi trắng bắt mắt trên khán đài, cúi đầu cười cười buộc dây giày: “Thanh mai trúc mã? Bọn họ là quan hệ người yêu hả?”
“Hửm?” Nguyên Khâu Minh đang nghỉ ngơi giữa trận vén vạt áo lên lau mồ hôi đầy đầu, cơ bụng xinh đẹp và đường nhân ngư biến mất dưới dây thun quần vận động dẫn tới một trận kinh hô trên khán đài, “Tống Liên và Liêu Giai lớp / á? Không đâu, hồi lớp Tống Liên nói cậu ấy thích con trai.”
“Thích con trai?” Đường Kham Nhất hết hồn ngẩng đầu đánh giá thiếu niên đang trò chuyện với nữ sinh tóc ngắn, dường như thiếu niên cảm nhận được ánh mắt của hắn mà quay đầu lại, lúc tầm mắt đối diện nhau, Đường Kham Nhất nhịn không được nín thở ngưng thần, mãi đến khi thiếu niên quay đầu đi tiếp tục trò chuyện dưới sự nhắc nhở của bạn, Đường Kham Nhất mới không dấu vết thở dài ra một hơi thật sâu.
“Nhưng cũng có thể là đùa giỡn.” Nguyên Khâu Minh chớp chớp mắt, “Hiếm thấy ông tò mò như vậy nha, lần sau tui sẽ giúp ông hỏi một chút.”
Đường Kham Nhất biết lúc này cần từ chối thẳng thừng, nhưng hắn lại muốn biết một cách khó hiểu, nhiều chuyện một cách khó hiểu. Vì thế hắn hàm hồ gật gật đầu, uống cạn nước còn lại trong chai, bóp dẹp cái chai rỗng ném vào thùng rác bên cạnh, nói: “Đi thôi, còn không đi thì thầy sẽ nổi giận đó.”