Ngày báo danh khai giảng lớp , Liêu Giai đứng ở cửa cầu thang lưu luyến không rời nhìn Tống Liên, người quen xung quanh đều có chút hiểu biết về hành vi diễn sâu này và cũng ôm tâm thái xem náo nhiệt, trong tiếng hô dồi dào tình cảm của Liêu nữ sĩ “Con trai à, một mình cũng phải chăm sóc bản thân mình cho tốt nha, đừng nhớ tui quá nha, phải hòa thuận ở chung với người xung quanh, bị người ta ăn hiếp nhất định phải nói với tui nha balabala”, Tống Liên một tay che mặt, một tay che miệng cô bạn thân lại, giữ người ở trong lòng cố định cô bạn thân quơ chân múa tay ham muốn biểu diễn quá thừa thãi, lôi người đến cửa phòng học /, người nào đó từ lúc ra khỏi cửa nhà đã bắt đầu lải nhải đột nhiên yên tĩnh đến cực kỳ, cứ không chịu đi vào dù chặn cửa giáo viên cũng quyết không cho Tống Liên đi.
Tống Liên buồn cười trả lại nguyên văn cho bà cô này.
“Buổi trưa tui tìm bà đi ăn cơm chung.”
“Ừm!” Thiếu nữ rốt cuộc vui vẻ gật đầu, tung tăng nhảy nhót vào phòng học giống như con thỏ lủi vào trong đám người quen, thấy Tống Liên vẫn đứng sừng sững ở cửa phòng học nhìn cô, lập tức vẫy vẫy tay ý bảo Tống Liên nhanh về lớp của mình báo danh.
“Đừng đứng ở cửa lớp tụi tui nữa, người ta đều bị ông chắn mất không vào được kìa!” Thiếu nữ khoa trương làm khẩu hình, không lên tiếng làm động tác đuổi người, trong mắt mang theo sự nghịch ngợm và giảo hoạt quen có.
Tống Liên phất tay tạm biệt, trở về phòng học lớp thực nghiệm.
Lớp cấp hai của Tống Liên không tính là lớp chọn, người được vào lớp thực nghiệm đã ít lại càng ít, quan hệ tương đối tốt cũng chỉ có Ngụy Thanh Linh thân quen thông qua Liêu Giai.
Ngụy Thanh Linh nhuộm tóc thành màu vàng xõa tung, da trắng như tuyết, mặc váy màu đen lạnh mặt ngồi ở một góc dựa vào cửa sổ, để mặt mộc nhưng lại hệt như tiên giáng trần, dẫn tới ánh mắt của không ít nam sinh âm thầm tập trung vào cái góc nhỏ xó xỉnh đó. Tống Liên cười cười, thả cặp xuống, vừa lễ phép vừa mang theo vài phần biết rõ còn hỏi: “Tui có thể ngồi ở đây không?”
“Không phải tui chiếm chỗ cho ông đấy à?” Ngụy Thanh Linh thoáng trợn mắt, kéo ghế ngồi ra cho Tống Liên, “Mười tám kiểu tiễn đưa xong rồi hả?”
“Hôm nay sao bà nóng thế.” Tống Liên nhún nhún vai, “Tính công kích hơi cao, ai chọc bà hả?”
“Nếu ông chỉ vì nhuộm cái đầu mà bị chủ nhiệm giáo dục kéo lại ở cổng trường dạy dỗ nửa ngày thì ông cũng nóng thôi.”
“Quả là thế” Một giọng nói tuần hoàn phát đi phát lại trong đầu chợt vang lên sau lưng, dẫn tới Tống Liên đột ngột quay đầu lại, thấy Đường Kham Nhất ngồi xuống vị trí cạnh mình, gương mặt thù sâu hận lớn cùng chung mối thù nói, “Quả thực là xử tội công khai.”
Dường như Đường Kham Nhất đã cao hơn so với lần gặp trước, lúc đứng đã có thể cảm nhận được rõ ràng, cho dù ngồi xuống thì nửa người trên cũng cao hơn mình một chút, mặt đen hơn không ít, cánh tay cơ bắp mượt mà dưới áo thun trắng là màu tiểu mạch khỏe mạnh lại đẹp đẽ, ngũ quan tuấn lãng mang theo nụ cười thân thiện xán lạn, còn tóc ——
“Màu nâu đỏ sao? Rất đẹp.” Tống Liên cười rạng rỡ thật lòng khen ngợi.
“Tớ cũng thấy thế.” Đường Kham Nhất tự giới thiệu bản thân mình, “Đúng rồi, có lẽ cậu không nhớ tớ, tớ tên Đường Kham Nhất, trước kia ở lớp ba, nhưng mà tớ biết cậu, trước kia cậu ở lớp năm nhỉ, tên Tống Liên đúng không. Sau này quan tâm nhau nhiều nha!”
“Tớ, ” Tống Liên vui mừng vì đối phương biết mình, Ngụy Thanh Linh ngồi bên cạnh bàng quan không chen được lời nào thề, cô nhìn thấy ánh mắt Tống Liên lập tức sáng rỡ lên, “Tớ nhớ cậu! Hôm thi cấp ba cám ơn ô của cậu!”
Quả thực là hiện trường theo đuổi ngôi sao fans gặp idol nói năng lộn xộn! Nội tâm Ngụy Thanh Linh điên cuồng che mặt, cô đột nhiên hiểu rõ mấy câu nhảm nhí mà tối hôm qua Liêu Giai điên cuồng gửi tin nhắn lải nhải quấy rầy giấc ngủ của mình —— Tống Liên thật sự là vừa đối diện cái người tên Đường Kham Nhất này thì đầu óc liền hết xài được.
“Tớ cũng nhớ cậu.” Ngụy Thanh Linh hắng giọng một tiếng xáp tới, tự giới thiệu mình, “Tớ tên Ngụy Thanh Linh, rất hân hạnh được biết cậu.” Giọng Ngụy Thanh Linh là giọng thiếu nữ ngọt ngào, một khi cô dẹp bỏ tính tình kiên nhẫn nói chuyện với người ta, sẽ mang theo sự mềm mại đặc hữu của địa khu Ngô Nông.
Tuy rằng trong tiềm thức cảm thấy không thể để hai người này tiếp tục đối diện nhau im lặng không nói gì, bằng không thì người bị hại nhất định là mình, nhưng Ngụy Thanh Linh tiếp nhận đề tài trở thành trung tâm chú ý lại không biết nên tiếp tục nói gì. Chẳng lẽ phải bàn xem loại sữa rửa mặt và kem dưỡng da nào dùng tốt? Gần đây hiệu quả giảm béo thế nào? Tiểu thuyết đang theo có chương mới hay chưa, aiz, cái này thì cũng được, cơ mà tiểu thuyết gần đây mình đọc lại là ngôn tình, không đọc sách gì có chiều sâu có thể dùng để làm màu cả.
Làm sao bây giờ, thật sự không biết nên nói chuyện gì với con trai hết, cứu mạng.
“Bình thường mấy cậu dùng kem tẩy lông hiệu nào vậy?”
Tống Liên, Đường Kham Nhất:???
Cuối cùng kéo đề tài sang bài tập hè mới coi như hóa giải được trận lúng túng trí mạng này.
Lúc xếp chỗ Tống Liên may mắn được phân đến hàng thứ tư cạnh cửa sổ, bên cạnh là Ngụy Thanh Linh, phía sau là Đường Kham Nhất. Vừa quay đầu là có thể thấy Đường Kham Nhất lộ ra nụ cười ôn hoà đẹp đẽ và ánh mắt hỏi ý lễ phép.
Tống Liên mỹ mãn nhắn tin cho bạn thân ở lớp học xa tận cuối hành lang:
– Đường Kham Nhất ở chung lớp bọn tui nè, hơn nữa ngồi ngay sau lưng tui luôn!
Giáo viên chủ nhiệm mới của Liêu Giai vừa nói xong “đừng mang điện thoại di động vào trường học, dù có mang theo thì vào trong trường cũng phải tắt máy”, điện thoại của cô liền phát ra tiếng “đinh” chói tai, trong cái nhìn căm tức của giáo viên chủ nhiệm, Liêu Giai cười gượng chỉnh im lặng đồng thời lén giấu xuống dưới bàn.
Cô muốn xem là cái tên trời đánh nào dám gửi tin nhắn lúc này, cô không —— à, Tống Liên.
Sau một lúc thật lâu đối phương mới hồi âm ngắn gọn: ờ.
Lạnh lùng quá đi, Tống Liên quyết định chia sẻ thêm một chút vui sướng cho cô:
– Hơn nữa hắn còn có thể gọi được tên của tui!
– Vui lắm luôn!
Liêu Giai ngồi ở hàng trước chịu ánh mắt nghiêm khắc của giáo viên chủ nhiệm, trong tiếng dạy bảo đầy nhịp điệu nỗ lực dùng ngón trỏ chọt màn hình di động: rồi, biết rồi.
Phí lời, hắn không chỉ biết ông, hắn còn có tỷ lệ rất lớn là thích ông có mưu đồ gây rối với ông nữa đó!
Liêu Giai bị Đường Kham Nhất add bạn bè hồi nghỉ hè quả thực muốn lay tỉnh cậu bạn thân hiện giờ đang hưng phấn chỉ vì chút việc nhỏ này, nhẫn nhịn một chút, vẫn không gửi qua mấy câu chanh chua như “Vậy sau này chuyện khiến ông vui vẻ hơn còn thật sự rất là nhiều đó”.
Việc bất ngờ kiểu này, vẫn nên chờ ngày nào đó hai người kia tự mình bộc bạch mới thú vị.
Loại yêu thầm từ hai phía này, cảnh tượng em đoán anh có thích em hay không như phim truyền hình chơi vui hơn, nếu người khác nói ra thì không còn gì thú vị nữa.
Liêu nữ sĩ mang theo vài phần tâm tính xem náo nhiệt cùng với ưu tư không hy vọng bắp cải trắng thanh mai trúc mã của mình cứ như vậy bị người ta cắp đi, an ủi lương tâm của mình: đương nhiên là mình ủng hộ người có tình ở bên nhau, nhưng chung quy thì yêu sớm không tốt, nếu mẹ mình mà biết mình xúi giục Tống Liên yêu đương, không lột da mình mới là lạ.
Nhưng nếu Tống Liên tự mình thông báo, vậy nhất định cô sẽ giúp cậu loại bỏ muôn vàn khó khăn, giơ hai tay tán thành.
Chỉ không biết rốt cuộc Đường Kham Nhất có thích Tống Liên hay không. Liêu Giai có chút khổ não nghĩ.
Di động của Ngụy Thanh Linh rung một tiếng, kinh ngạc vì Liêu Giai gửi tin nhắn cho mình vào lúc này, Ngụy Thanh Linh lén lút mở ra, ngẩn người, mang theo ý cười quay đầu đánh giá người bên cạnh.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ngụy Thanh Linh nhẹ nhàng quay đầu, một tay chống cằm khéo léo dùng thân thể chắn điện thoại, một tay nhanh chóng gửi tin nhắn cho bạn trai đương nhiệm của mình:
– Anh cảm thấy tính cách Đường Kham Nhất thế nào?
– Hoặc là, anh biết hắn thích ai không?
Hết chương
Nguyên nhân Tống Liên không thổ lộ: Đường Kham Nhất không quen biết mình + Đường Kham Nhất không thích mình + đột nhiên bị người xa lạ tỏ tình nhất định hắn sẽ rất bối rối + sao có thể vì mình vui vẻ mà gây thêm phiền toái cho người khác chứ +…
Tống Liên QAQ: Thôi, khỏi đi, bàn trước bàn sau đã rất tốt.
Nguyên nhân Đường Kham Nhất không tỏ tình: Tống Liên không thích mình.
Đường Kham Nhất:… Điểm này là đủ rồi, cảm ơn.