Trịnh Lam khó mà quên được dãy số điện thoại này.
Thời gian họ ở trong nước ít hơn nhiều so với thời gian ở nước ngoài nên lúc đầu Trịnh Lam không biết số điện thoại trong nước của Bùi Yến.
Lần ấy mất liên lạc với cậu, Bùi Yến đã lái xe mấy tiếng đồng hồ chỉ để tìm cậu.
Lúc gặp Trịnh Lam, câu đầu tiên anh hỏi là vì sao cậu lại không nghe điện thoại của anh.
Trịnh Lam bối rối, cậu nhận được cuộc gọi từ Bùi Yến bao giờ.
Bùi Yến bắt cậu mở máy lên, một hàng dài màu đỏ, tất cả đều đến từ một dãy số.
Lúc đó cả người Trịnh Lam không có tinh thần nhưng cậu vẫn dỗ dành anh, nói cậu không biết số điện thoại của anh, không phải cố ý không nghe.
Bùi Yến hiểu nhưng anh vẫn giận, bảo cậu lặp đi lặp lại số điện thoại của anh, cứ sai một lần anh sẽ cắn môi cậu một cái.
Trịnh Lam là sinh viên y khoa, từ nhỏ trí nhớ của cậu đã rất tốt, chỉ cần nhìn một lần đã nhớ được.
Nhưng cậu lại cố ý nói sai nhiều lần, đương nhiên Bùi Yến hiểu ý của cậu, anh cũng không vạch trần mà chỉ hôn cậu từng chút từng chút, đến cuối cùng hai người ôm lấy nhau.
Hôn hít như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau này để chứng minh rằng mình có thể nhớ được, Trịnh Lam vẫn luôn không lưu ghi chú số điện thoại của Bùi Yến.
Không ngờ hai năm sau, anh cũng giống như cậu, không hề đổi số điện thoại của mình.
Trịnh Lam nắm chặt thẻ phòng, cậu không biết Bùi Yến gọi cậu đi lên làm cái gì nhưng cũng không tự mình đa tình mà nghĩ rằng Bùi Yến muốn ôn lại chuyện cũ với cậu.
Nhưng có lẽ cậu cần phải đi, Trịnh Lam dựa vào thang máy, cậu nhìn những con số màu đỏ nhảy lên, chúng nhanh hơn cậu dự đoán rất nhiều.
Tầng cao nhất chỉ có hai phòng, Trịnh Lam rất vội vàng khi đi lên, nhưng lại đi chậm rãi khi đến cửa.
Sau khi xác nhận mình đã đến đúng nơi vài lần, cậu thở dài rồi mới ấn chuông cửa.
Một lát sau âm thanh ồn ào truyền đến từ trong phòng, cửa được mở ra.
Trịnh Lam lúng túng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới không phải Bùi Yến mà là Trần Gia Ngôn.
Trần Gia Ngôn nhìn thấy cậu thì không hề ngạc nhiên, hắn mỉm cười mời cậu vào và còn đưa cho cậu một đôi dép.
Trịnh Lam khom lưng xuống đi vào, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Giản Ký nhanh chóng chạy từ trong nhà ra và nhảy lên lưng Trần Gia Ngôn, hỏi cậu: "Cậu đến rồi à?"
"Ừm." Trịnh Lam gật đầu, bỗng hơi không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Trần Gia Ngôn nắm lấy hai chân Giản Ký, liếc mắt nhìn vào một căn phòng, nói: "Bùi Yến ở trong đó, cậu ấy vừa mới tỉnh dậy không lâu, giờ vẫn đang nằm trên giường."
Trịnh Lam không biết nên trả lời thế nào, Giản Ký lộ ra vẻ mặt hóng chuyện vui, vẫy vẫy tay với cậu, nói: "Bái bai nha..."
Trần Gia Ngôn vỗ mông Giản Ký một cái, nói hắn không hiểu chuyện.
Giản Ký không thèm để ý việc đấy, hai người mở cửa và rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Trịnh Lam ngập ngừng đứng trước cửa một lúc rồi mới nhấc chân đi vào trong.
Trịnh Lam mở cửa định đi vào căn phòng ấy, cậu đứng cạnh cửa nhìn vào trong thấy người nằm trên giường.
Tự nhiên Trịnh Lam không nghĩ ra tại sao mình đi lên đây, đến cửa cậu lại thấy hơi hối hận, muốn lùi lại thì ngờ đâu người trên giường bỗng ho khan mấy cái, ho như thể sắp long cả phổi ra đến nơi.
Trịnh Lam hoảng hốt đi tìm ấm nước nhưng nước bên trong đã lạnh rồi.
Cậu không biết nước này Trần Gia Ngôn và Giản Ký đã để bao lâu rồi, đành cầm đi đun sôi.
Nước sôi trong mấy phút nhưng lại quá nóng không uống được.
Trịnh Lam lục lọi tìm được hai cái cốc, đổ nước từ ấm vào một cái cốc rồi đổ qua đổ lại giữa hai cốc, cho đến khi uống được rồi cậu mới mang vào trong phòng.
Đi đến đầu giường, nửa gương mặt Bùi Yến đang vùi trong chăn, điện thoại được đặt trên tủ đầu giường sát bên cạnh.
Trịnh Lam nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh uống nước nhé?"
Bùi Yến mở mắt ra, cả người lơ mơ nhìn Trịnh Lam, một lúc sau mới tỉnh táo lại và ngồi dậy, cầm lấy cốc nước từ tay cậu uống một ngụm lớn.
Cốc thủy tinh được đặt trên mặt bàn kêu cạch một tiếng, Trịnh Lam hỏi: "Anh gọi em lên đây, có chuyện gì không?"
"Có chứ." Bùi Yến vò tóc, ánh mắt không quá rõ ràng, anh ôm eo Trịnh Lam thật chặt và lôi cậu lên giường.
Trịnh Lam vừa vào nhà, áo khoác còn chưa kịp cởi ra, quần áo cởi một nửa bị anh đè ép.
Bùi Yến nhìn có vẻ ốm yếu nhưng sức lực vẫn rất lớn, xoay người một cái đã đè Trịnh Lam xuống người mình.
Hai tay anh nắm lấy eo của cậu, đầy cái áo len vướng víu lên trên, Trịnh Lam nhấc chân lên đá Bùi Yến nhưng dù bị đau, anh vẫn không thu tay lại.
Trong mắt anh hằn lên tia máu, yếu ớt và lạnh lẽo.
"Em đi lên đây, chia tay với anh, bây giờ còn đá anh nữa sao?" Bùi Yến hỏi.
Chỉ trong vài giây, Trịnh Lam đảo mắt, ngửa đầu lên nhìn anh.
Sau đó đôi mắt ấy phủ một tầng nước mắt, như mặt đất vào một ngày mưa.
Bùi Yến thấy khó hiểu, sao em ấy vẫn thích khóc như thế chứ, lại bị ai bắt nạt ư? Ngón tay anh quẹt nhẹ dưới mi mắt cậu.
Trịnh Lam nghiêng đầu theo tay của anh rồi nhìn anh.
Tối hôm qua uống say như vậy, hôm nay còn có sức đâu mà nghĩ tới, Trịnh Lam sắp bị anh làm cho phát điên, cậu cũng giận chính mình vì sao lại dễ dàng để anh trêu đùa đến vậy.
Vào thời điểm mâu thuẫn và khổ sở nhất, Bùi Yến cũng chưa từng đối xử với cậu như vậy, có vẻ anh tiến bộ lên khi hai người tách ra.
Cuối cùng Trịnh Lam tức không chịu nổi, má phồng lên, một bạt tai nhẹ nhàng rơi trên mặt anh, rồi cậu buông tay xuống.
Cậu tát anh một cái nhưng lại giống như đang chơi đùa, một bàn tay không gây ra một chút đau đớn nào.
Bùi Yến sửng sốt, cau chặt lông mày lại, anh bắt lấy tay cậu, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Bùi Yến." Trịnh Lam nhìn anh, vừa tủi thân vừa buồn bã, nói: "Anh là thằng khốn."
Bùi Yến khẽ giật mình, bị cậu dễ dàng đẩy ra và ngồi đó nhìn người kia chạy đi.
Bỏ mặc Bùi Yến đang ngồi đó hoang mang, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trước kia ai nói lời chia tay, ai già mồm nói hai người bọn họ đều đã thay đổi.
Nhưng tại sao cậu lại trở thành người cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng.
Bùi Yến gần như sắp quên đi.
Trịnh Lam đi xuống tầng, quét thẻ mở cửa phòng rồi nằm úp mặt xuống giường.
Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cậu đập chiếc chăn bông một cách tức giận, với sức mạnh còn lớn hơn so với việc tát Bùi Yến vừa rồi.
Nửa đêm hôm qua thấy anh ở ven đường, cậu còn sợ người khác làm tổn thương đến anh nên sao cậu nỡ đánh anh đau được?
Trịnh Lam che mặt, hơi thở gần như sắp dừng lại, một lúc sau mới quay mặt để thở.
Nước mắt tích tụ trong hốc mắt, cậu đang muốn khóc thì tiếng điện thoại vang lên.
Trịnh Lam mở lên xem thì thấy cuộc gọi từ Dư Việt, không thể không nhận.
Trịnh Lam kìm nén, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Sau một giây, có lẽ Dư Việt đã nghe ra cậu có gì đó không đúng lắm, hắn hỏi: "Bây giờ bọn anh lập tức về lấy hành lý rồi chuẩn bị ra sân bay luôn, cậu thu dọn xong chưa?"
"Tôi thu dọn xong rồi." Trịnh Lam hít vào một hơi rồi mới nói: "Mọi người mau trở lại đi."
Vì nghĩ đến sáng mai đi chơi nên hành lý của mọi người cũng đã thu dọn xong từ trước, sau khi Dư Việt về thì ngồi bên giường một lúc, cả nhóm lấy hành lý và chuẩn bị đi.
Bệnh viện bố trí xe cho bọn họ, Trịnh Lam ngồi bên cửa sổ nhìn điện thoại một lúc, vẫn không nhịn được mà bấm vào phần tin nhắn xóa chuỗi số kia đi.
Trong mấy tiếng ngồi trong máy bay, Trịnh Lam không ngủ được, đầu óc của cậu đều xoay quanh chuyện của Bùi Yến.
Uống say, vì sao lại hôn cậu? Anh ấy biết mình đã hôn ai sao? Có biết người mình hôn đã đối xử với anh như thế nào không? Vì sao vẫn muốn hôn người ta chứ?
Tâm trạng Trịnh Lam không tốt khi xuống máy bay, trong lúc chờ lấy hành lý, Dư Việt không nhịn được hỏi cậu: "Cậu nghỉ ngơi không tốt à? Hai ngày nghỉ này ngủ một giấc cho lại sức nhé."
Trịnh Lam thở dài, nói: "Cảm ơn anh."
Bách Hạo đến sân bay đón cậu, vừa thấy Trịnh Lam kéo vali đi ra liền chạy tới đón.
Trịnh Lam rất mệt nên cũng không khách sáo với hắn, hai người cùng nhau đến xe cất hành lý đi.
Trịnh Lam ngồi xuống ghế phó lái, kéo dây an toàn ra, xong xuôi tất cả thì ngủ mất.
Trước khi ngủ cậu còn nghe thấy Bách Hạo chậc chậc chậc mấy tiếng, nói quầng thâm mắt cậu ghê quá, trông không có tinh thần gì cả.
Trịnh Lam tức nhưng cậu lười đôi co với hắn.
Sau khi về đến nhà, Bách Hạo đánh thức cậu dậy, Trịnh Lam không bị gắt ngủ nên tỉnh là tỉnh luôn, mơ mơ màng màng đi theo Bách Hạo vào nhà của hắn.
Trịnh Lam mới đến nhà Bạch Hạo vài lần, vừa tới cửa Bách Hạo đã đọc mật khẩu cho cậu, có lẽ thấy cậu còn chưa tỉnh ngủ hẳn, liền hỏi lại: "Bạn tao ơi, nhớ chưa đấy?"
"Nhớ rồi..." Trịnh Lam bất lực cười một tiếng.
Những ngày Trịnh Lam ra ngoài, Bách Hạo đã giúp cậu chuẩn bị mọi thứ cần thiết, hắn cũng không đụng đến hành lý mà Trịnh Lam mang theo, tất cả chúng đều được hắn để gọn trong phòng.
Bách Hạo giục Trịnh Lam đi tắm, còn nói sẽ gọi đồ mang đến cho cậu.
Trịnh Lam mệt mỏi nên cũng không nói nhiều, nhưng trái tim cậu thật sự cảm thấy ấm áp vì người bạn thân đã nhiều năm của mình, cậu vỗ vỗ vai của hắn, nói: "Cảm ơn mày nha."
"Được rồi." Bách Hạo né khỏi tay cậu, nói: "Không nói nữa.
Mày tắm đi xong rồi ăn cơm, nói chuyện sau nhé."
Trịnh Lam giật cả mình, nhớ về chuyện không hay, cậu ồ một tiếng khô khốc rồi vội vàng bỏ chạy.
Trịnh Lam tắm khá lâu nên khi cậu lau khô tóc xong và bước ra ngoài thì đồ ăn cũng đã được giao đến.
Bách Hạo mở hộp đồ ăn ra, từng món từng món bày lên bàn ăn.
Còn hắn thì ngồi sau bàn ăn, ôm lấy khuỷu tay, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu.
Trịnh Lam đi tới ngồi xuống, cầm đũa gắp thức ăn, vừa nhét vào trong miệng vừa nói: "Đồ ăn của quán nào đấy, ăn ngon thật đó."
"Ừ ừ." Bách Hạo không để ý tới cậu, nói: "Bạn kể tao nghe tí đi.
Trải nghiệm tuyệt vời về hội thảo lần này của bạn ấy."
Trịnh Lam nhìn hắn một cách đáng thương từ phía bên kia bàn ăn, nói: "Tao đói."
Cậu nói như thể Bách Hạo không cho cậu ăn vậy.
Bách Hạo đứng dậy định đi, hắn nhướng mày, vừa mới cất bước đã nghe thấy Trịnh Lam gọi lại: "Sao mày lại bỏ đi..."
Bách Hạo nắm chặt tay thành nắm đấm, đưa lên miệng giả vờ ho khan một cái rồi ngồi lại chỗ cũ, nghiêm nghị nói: "Tao đề nghị bạn nên thành thật, có thể sẽ được khoan hồng."
"Không có gì..." Trịnh Lam vừa gắp thức ăn vừa nói thầm.
Thế nhưng Bách Hạo không tin, không có gì mà vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi mà vẫn gọi điện thoại cho hắn, lại còn hết lần này đến lần khác hỏi chuyện về Bùi Yến?
Trịnh Lam gọi Bách Hạo lại nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm như cũ, chẳng nhẽ Bách Hạo không hiểu cậu chắc? Cái bộ dạng không muốn nói này, chắc chắn là có chuyện giấu diếm hắn.
Hắn cũng không ép, chỉ đề nghị với cậu: "Mày cứ như vậy cũng không phải chuyện tốt."
Đương nhiên Trịnh Lam hiểu được chuyện này, cậu cau mày nhưng dường như đang tự nói với chính mình: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
"Hay quen người mới đi, thấy sao?" Khi Bách Hạo hỏi như vậy, trong lòng hắn cũng không tự tin cho lắm.
Trịnh Lam hiểu ý tốt của Bách Hạo, cười khổ nói: "Làm sao có thể chứ..."
"Sao lại không được." Bách Hạo ngạc nhiên nói: "Hơn hai năm rồi, bên cạnh mày không có một người nào cả.
Tao thấy mày không phải là người thất tình đâu.
Mày xuất gia luôn rồi."
Trịnh Lam khuấy khuấy đũa vào trong bát, một lúc sau mới nói với Bách Hạo: "Quên đi, không tìm đâu."
"Không tìm á?" Bách Hạo đứng phắt dậy, hắn còn kích động hơn cả Trịnh Lam, hỏi: "Mày định vì Bùi Yến mà sống cô độc suốt quãng đời còn lại đấy à?"
"Không phải vì anh ấy mà..." Trịnh Lam thanh minh cho bản thân nhưng cũng không phải hoàn toàn là lời nói dối.
"Gì mà không phải vì anh ấy." Bách Hạo còn lâu mới tin lời cậu: "Ngày mai tao sẽ sắp xếp người để mày gặp, làm quen với vài em trai giùm tao đi."
Trịnh Lam suýt chút nữa bị nghẹn.
Xem mắt thì thôi lại, lại còn "vài", cuối cùng là có bao nhiêu người vậy chứ.
Cậu tranh thủ thời gian ngăn cản Bách Hạo: "Đừng đừng, tao không có thời gian đâu, đừng làm loạn nữa."
Bách Hạo hừ một tiếng, nói: "Mày không có thời gian? Không có thời gian mà cả ngày mày suy nghĩ những thứ này à?"
Trịnh Lam bị hắn làm cho cứng họng, nhưng mà không nên trì hoãn chuyện của người ta, cậu vò mẻ không sợ nứt nói: "Đúng là tao vẫn nhớ Bùi Yến."
Lúc cậu thốt ra lời này, phòng ăn lập tức yên tĩnh.
Bách Hạo im lặng nhìn cậu làm Trịnh Lam vô cùng chột dạ.
"Sao thế?"
Nói thật mà...
Ai biết Bách Hạo bỗng nhiên cười, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nhìn cậu một cách dịu dàng: "Thế mới đúng chứ, mày phải dám đối mặt với con tim mình..."
Biết Bách Hạo đang trêu mình, Trịnh Lam ngừng lại, suýt chút nữa ném đũa đi, oán giận nói: "Sao mày có thể như vậy chứ..."
"Ai dà, có người lòng lang dạ sói..." Bách Hạo che mặt, lại lén nhìn Trịnh Lam.
Cậu nhìn chằm chằm vào trong bát nhưng hai tai lộ ra bên ngoài lại đỏ bừng.
"Thế nào? Mày nghĩ kĩ chưa thế?" Bách Hạo hỏi.
"Nghĩ kỹ gì cơ?"
"Nghĩ kỹ cách theo đuổi chồng trở về với mình đó..." Bách Hạo cười một tiếng.
"Chồng cái gì chứ..." Trịnh Lam bị sự không biết xấu hổ của hắn làm cho sửng sốt, cậu dùng đũa chọc vào cơm, rầu rĩ nói: "Hai bọn tao không thể đâu."
"Tao nghĩ hai người bọn mày rất có khả năng ấy chứ." Bách Hạo liếc nhìn Trịnh Lam, thấy cậu vẫn im lặng, hắn nghiêm túc lại hỏi cậu: "Vì sao mày lại nói như vậy?"
Trịnh Lam nhìn hắn, đôi mắt ấy rõ ràng hiện ra sự khó chịu nhưng cậu lại nghẹn ngào không nói nên lời."
"Tóm lại là...!Không có khả năng, tao đã sai, Bùi Yến anh ấy...!Hình như cũng không quá thích tao đâu."
Ngay cả từ yêu mà Trịnh Lam cũng không dám dùng, khi nói những lời này, cậu lại nhớ về Bùi Yến mạnh bạo dưới ánh đèn đường.
Anh hôn cậu, gọi cậu lên phòng của mình cũng chỉ vì muốn làm cậu mà thôi.
Ban đầu tiếp xúc thân mật là một chuyện ngọt ngào, nhưng đến giờ nó giống như một sự khiêu khích.
Những năm tháng này, Trịnh Lam sống một mình.
Quá nhiều củi, gạo, dầu và muối, những ngày tháng buồn tẻ nhưng bận rộn khiến Trịnh Lam càng cảm thấy quãng thời gian ở bên Bùi Yến giống như một giấc mơ.
Một tình yêu mà mình cho là đích thực, nhưng thực chất lại chỉ là một giấc mơ để trốn tránh thực tại.
Nói tới đây, Bách Hạo biết Trịnh Lam đã tự mình suy nghĩ nhiều, hắn không khuyên nhủ cậu điều gì nữa, chỉ nói: "Có chuyện gì nhớ nói với tao đấy."
Trịnh Lam gật đầu một cái, bắt đầu tập trung ăn cơm.
Mấy ngày vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, Trịnh Lam đều đặt chúng trong lòng.
Cho dù có như thế nào, nhờ cuộc trò chuyện với Bách Hạ mà cậu cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Ăn cơm sau đó lên giường nằm và nhắm mắt lại, cảm giác ổn hơn rất nhiều.
Đêm nay có lẽ không cần buộc dây, Trịnh Lam nghĩ như vậy nhưng vẫn đưa tay sờ xuống dưới gối.
Bàn tay sờ lên ga giường mềm mại tìm tòi một lúc, vị trí quen thuộc không có đồ cậu muốn tìm.
Trong lòng Trịnh Lam hoảng hốt, cậu ngồi dậy, mở đèn ngủ, ném gối đầu ra chỗ khác.
Chỉ có màu xanh đen của ga giường, không còn gì khác.
Cậu căng thẳng, suy nghĩ kỹ lại cậu đã để nó ở đâu rồi mới nhớ ra mình đang ở nhà của Bách Hạo.
Hôm nay là buổi tối đầu tiên cậu ngủ lại đây.
Trịnh Lam thở phào nhẹ nhõm, lúc này cuối cùng cậu cũng nhớ lại, khi thu dọn hành lý ở khách sạn thì sợi ruy băng bị trượt ra nên cậu đã tiện tay nhét vào túi áo.
Cậu định ngày mai mang áo khoác ra tiệm giặt, bây giờ nó đang được treo trên giá.
Trịnh Lam xuống giường, đi chân trần chạy tới lục tìm cả hai túi áo.
Càng tìm càng bực bội.
Tạo sao lại không có?
Không thể nào.
Không thể có chuyện đó được.
Trịnh Lam bật đèn lên, lật cả túi ra, bên trong trống rỗng, không có cái gì cả.
Cậu chán nản ngồi xuống mép giường, ôm mặt, rồi lại nghĩ.
Đúng là cậu đã bỏ vào trong túi, chắc chắn cậu không nhớ lầm.
Sau đó thì sao?
Sau đó cậu đã đi đâu?
Trịnh Lam nằm xuống, đầu óc quay cuồng nghĩ.
Xong đời.
Lúc sau cậu vào phòng của Bùi Yến..