Dịch : Autumnnolove
CHƯƠNG
Lạc Ninh và đồng đội xem xong tin nhắn, đều đang tự hỏi manh mối có thể được giấu ở chỗ nào?
Nhạc Khiếu bật cười, nói: "Xem ra số chúng ta cũng rất may mắn, đang đứng ở tọa độ của manh mối mới, không cần phải vất vả tìm kiếm như lần trước".
Phàn Dã nói: "Đúng đó. Tôi có người quen ở đội khác, anh ấy vừa mới liên hệ với tôi. Nghe nói họ còn đang vất vả tìm kiếm manh mối đầu tiên kia kìa".
Nhạc Khiếu có chút bất ngờ, "Manh mối đầu tiên mà cũng khó tìm như vậy sao? Đến giờ vẫn còn chưa tìm được?"
Phàn Dã trả lời: "Nghe nói bây giờ thây ma tụ tập càng ngày càng nhiều ở bên kia, họ lại không nhanh nhạy như Lạc Ninh mà phát hiện ra bia đá cất giấu manh mối trong thời gian ngắn như thế, cho nên vẫn đang tiếp tục chậm lại".
"Tôi nghe ngóng được từ chỗ anh ta, rằng ngoài chúng ta thì hiện tại mới chỉ có hơn ba mươi đội tìm thấy manh mối, những đội khác vẫn còn đang cực khổ ở đó".
Cậu ta cười hắc hắc, "Trong khi chúng ta đã tìm được manh mối mới rồi, chúng ta đã bỏ xa họ một quãng".
"Đây chính là chuyện đáng mừng, nhưng chúng ta còn phải cẩn thận tìm kiếm xem manh mối ở chỗ nào".
Cận Phi Dương không muốn giội gáo nước lạnh vào Phàn Dã, nhưng quy mô phòng thí nghiệm rất rộng, muốn tìm được manh mối hoàn toàn không dễ dàng. Phàn Dã nói xong, cậu ta và Nhạc Khiếu đồng loạt nhìn Lạc Ninh và Bặc Hiên bằng ánh mắt háo hức, "Trọng trách tìm manh mối này, giao cho hai người đó".
Bặc Hiên nghẹn họng, "Còn các cậu làm gì?"
Phàn Dã bật cười: "Chúng tôi phụ trách chém gϊếŧ".
Bặc Hiên cũng không quá trông chờ vào những chàng trai này, vì vậy hỏi Lạc Ninh: "Cô có ý kiến gì không?"
Lạc Ninh trả lời: "Tôi cần phải nhớ lại một cách tỉ mỉ những hình ảnh trong phòng kỹ thuật, xem thử có manh mối gì không".
Bặc Hiên ngạc nhiên, hỏi: "Màn hình giám sát ở phòng kỹ thuật nhiều như thế, cô nhớ hết tất cả sao?"
Lúc đó cậu ta cũng cố ý ghi nhớ, nhưng thời gian không đủ, cho nên chỉ có thể nhớ được gần một nửa.
Lạc Ninh gật đầu: "Ừm, tôi đều nhớ trong đầu. Nhưng lúc cần sử dụng nó, còn phải suy nghĩ một lúc".
"Có chuyện gì sao?", cô hỏi.
Khóe môi Bặc Hiên giật giật, có chuyện gì sao, tất nhiên là bị Lạc Ninh làm cho "ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa rồi". Cậu ta nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy năng lực ghi nhớ của cô quá mạnh. Tôi cũng đã ghi nhớ một phần, bây giờ bắt đầu hồi tưởng lại chúng".
Lạc Ninh bật cười: "Ok, sau khi chúng ta nhớ lại toàn bộ thì thương lượng tiếp".
Sau đó, cô đi đến một cái ghế cách đó không xa và ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại những hình ảnh từ camera giám sát. Cung điện ký ức được mở ra, những hình ảnh trên màn hình giám sát một lần nữa xuất hiện trong trí óc của Lạc Ninh.
(Cung điện ký ức - Memory Palace: là phương pháp ghi nhớ được tạo ra từ hàng ngàn năm trước bởi người Hy Lạp cổ đại. Phương pháp này vẫn còn phù hợp và sử dụng cho đến ngày nay. Nó không chỉ sử dụng bởi các thí sinh trong các cuộc thi siêu trí nhớ, các người đang giữ kỷ lục thế giới về trí nhớ mà còn được sử dụng bởi thám tử lừng danh thế giới Sherlock Holmes.)
Đây chính là phương pháp ghi nhớ của riêng cô, kiếp trước cô đã dùng nó, sau này khi xuyên đến các thế giới khác đã cải tiến một chút. Vì vậy, chỉ cần cô xem qua một thứ, cô có thể ghi nhớ bằng cách đặt nó vào cung điện ký ức, khi cần thiết lại nhớ lại. Bặc Hiên cũng tìm một chỗ để ngồi xuống, nhắm mắt và bắt đầu nhớ lại, cậu ta cũng có phương pháp ghi nhớ của riêng mình.
Nhìn thấy hai đồng đội chuyên nghiệp như thế, Phàn Dã đột nhiên nhận ra: "Đến tham gia giải đấu lần này, tôi cảm thấy giống như bị hai người này chế giễu chỉ số thông minh vậy".
Lúc đó cậu ta cũng xem hình ảnh từ camera giám sát, nhưng chỉ có ấn tượng chung chung, bảo cậu ta đi nhớ lại manh mối gì đó, cậu ta cũng chỉ có thể cười ha ha.
Nhạc Khiếu đồng cảm, nói: "Ừa, tôi cảm giác ngày nào cũng phải mặc cảm trước chỉ số thông minh của họ!"
Cận Phi Dương lười biếng nói: "Được rồi, mấy thứ này các cậu có hâm mộ cũng không được đâu, chúng ta cứ chấp nhận số phận làm cu li đi".
[ Ba chàng ngốc này, sau khi kết thúc giải đấu, không biết họ có bị ám ảnh tâm lý không nữa? ]
[ Ha ha, hãy tính diện tích bóng ma tâm lý của ba chàng ngốc. ]
[ Còn phải nói, Lạc Ninh và Bặc Hiên cũng thật sự quá giỏi. Họ còn có thể nhớ rõ hình ảnh giám sát trước đó, tôi đã quên từ lâu rồi. ]
[ Nói cái gì mà nhảm nhí vậy? Nếu cậu không quên, cậu đã có thể đi tham gia thi đấu giải đấu này rồi. ]
[ Tôi rất tò mò, không biết anh Ninh có nhớ ra được cái gì có ích không. ]
[ Vẫn là câu nói đó, anh Ninh của chúng tôi đã làm mọi người thất vọng bao giờ chưa? ]
–Editor: Autumnnolove–
Mọi người đều tập trung xem giải đấu với tâm trạng thấp thỏm. Lần này, họ không xem cửa sổ phát sóng trực tiếp của những đội trong nước nữa, tất cả đều đang tập trung ở cửa sổ tổng quan. Không thể trách họ, ai bảo biểu hiện của đội này lại xuất sắc đến mức hệ thống thông minh vẫn luôn đưa tin về họ trên cửa sổ tổng quan.
Không chỉ có khán giả trong nước xem cửa sổ tổng quan, còn rất nhiều khán giả ngoài nước cũng xem. Lúc này, họ đang thảo luận xem rốt cuộc Lạc Ninh có thể thành công tìm ra manh mối của nhiệm vụ chính hay không, và sẽ mất bao nhiêu thời gian. Đồng thời, họ cũng rất bất mãn vì đội nhà không biết cố gắng. Đặc biệt là ba đội đang đứng hạng đầu, khán giả sắp mắng các thành viên đến chết rồi. Đội Hoa Hạ đã ở trong phòng thí nghiệm, đội của nước họ chỉ mới tìm ra được một manh mối đầu tiên, lang thang trên đường, dò hỏi tin tức về phòng thí nghiệm của tiến sĩ La.
Đúng vậy, phòng thí nghiệm của tiến sĩ La thật ra là phòng thí nghiệm dưới tầng hầm này, chỉ có người của phòng thí nghiệm và quân đội biết. Người bên ngoài không biết được nơi này, cho nên những đội khác không có cách nào tìm ra được vị trí.
–Wattpad: Autumnnolove–
Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, Lạc Ninh mở mắt ra. Một lúc nữa, Bặc Hiên cũng mở mắt ra.
"Cô có phát hiện ra manh mối gì không?"
Cậu ta tiếp tục nói với Lạc Ninh: "Tôi hồi tưởng ở đây, có một chi tiết lóe lên trong đầu tôi...có một chiếc hộp được đặt ở đâu đó, trên đó có chữ viết là tiếng Trung".
Lạc Ninh mỉm cười: "Tôi cũng vừa phát hiện ra, chữ viết trên chiếc hộp này đúng là tiếng Trung. Chúng ta đi tìm chiếc hộp trước, có lẽ nó đang chứa thứ mà chúng ta muốn tìm".
Bặc Hiên thành thật nói: "Tôi không nhớ rõ chiếc hộp được đặt ở chỗ nào".
Cậu ta có thể nhớ ra chiếc hộp này là vì lúc xem băng giám sát, cậu ta đã thấy được chữ viết quen thuộc, cho nên ký ức mới được củng cố.
Lạc Ninh đứng lên và nói: "Không sao, tôi nhớ rõ nó nằm ở đâu. Đi theo tôi!"
"Được!", Bặc Hiên cũng đứng lên, "May mà trí nhớ của cô tốt".
Sau đó, Lạc Ninh dẫn theo mọi người đi tới đi lui trong phòng thí nghiệm. Cuối cùng, đi đến nơi chứa tài liệu và thư viện của phòng thí nghiệm...
Sau khi đi vào, quả nhiên họ phát hiện ra một chiếc hộp kim loại đang nằm ở góc kệ sách. Nhìn thấy Bặc Hiên ôm chiếc hộp ra, Phàn Dã không khỏi xuýt xoa.
"Hai người thật là đỉnh, thậm chí còn có thể nhớ ra thứ nằm trong một góc khuất xa xôi thế này".
Bặc Hiên khẽ cười: "Lạc Ninh giỏi hơn, cô ấy chẳng những nhớ rõ vị trí, còn biết rõ đường đi tìm".
Cậu ta quay đầu và hỏi Lạc Ninh: "Sao cô biết đường hay vậy?"
Lạc Ninh cũng trả lời thành thật: "Màn hình giám sát ở phòng kỹ thuật nằm ở những vị trí khác nhau, liên kết chúng lại chính là bản đồ đường đi của phòng thí nghiệm".
"Tôi tương đối nhạy cảm với tuyến đường trên bản đồ, cho nên lúc xem băng ghi hình, trong đầu đã tự động phác họa ra một bản đồ đơn giản".
Lần này Bặc Hiên cũng không cảm thấy quá bất ngờ, "Quả nhiên là giống như tôi đã dự đoán, chẳng trách trên mạng đều gọi cô là bản đồ sống".
Phản Dã dựng ngón tay cái với Lạc Ninh, "Anh Ninh đỉnh của chóp, sau này Lạc Ninh chính là đàn chị của em. Em không phục anh ruột của em, nhưng em phục chị".
Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cũng không khỏi gật đầu, "Không hồ là anh Ninh của chúng ta, luôn xuất sắc như vậy".
"Cô không phải là người bình thường, trí nhớ và chỉ số thông minh này quá biếи ŧɦái".
Nếu là người bình thường ngồi xem màn hình giám sát, đâu có ai liên hệ tất cả màn hình lại với nhau, tự vẽ ra một tấm bản đồ trong đầu?
Tuyệt đối không có khả năng!
Sau đó, cả ba người đều âm thầm chửi rủa và kỳ thị, Cơ nhị còn muốn theo đuổi Lạc Ninh, chỉ số thông minh của anh ta hoàn toàn có thể bị Lạc Ninh nghiền áp chỉ trong vòng một giây.
---
Không biết mọi người có hay coi siêu trí tuệ hông, những màn thử thách trong siêu trí tuệ mà mình coi nó cũng "huyền huyễn" lắm mọi người, nhưng mà nó thật sự là như vậy á.