Dịch : Autumnnolove
CHƯƠNG
Lạc Ninh coi trọng và tán thưởng Bặc Hiên như thế, người nghe cũng cảm thấy cậu ta rất tuyệt. Trên khuôn mặt khôi ngô của Bặc Hiên lộ ra một nụ cười, "Có thể được anh Ninh khen, trong lòng tôi còn cảm thấy ngọt hơn là uống mật".
Cậu ta biết rằng trình độ của Lạc Ninh đã bỏ xa cậu ta cả một con phố. Thật ra lúc cậu ta phá giải mật mã, ngoài mặt trông khá bình tĩnh, nhưng trong lòng rất căng thẳng. Sau đó, cậu ta nghe Lạc Ninh phổ cập kiến thức cho đám Nhạc Khiếu, thỉnh thoảng còn khéo léo xen lẫn vài lời nhắc nhở, nên cậu ta mới dần dần thả lỏng tâm tình. Nếu không rất có thể cậu ta sẽ mất đến hơn ba giờ đồng hồ để giải được mật mã của ổ khóa.
Lạc Ninh khẽ cười, nói: "Thì ra lời khen của tôi còn có tác dụng như vậy, sau này tôi cần phải khen ngợi cậu nhiều hơn".
Phàn Dã cũng nói: "Chị Ninh đừng chỉ lo khen đội trưởng, bọn em cũng cần được khen nè!"
"Đúng đúng, thật ra bọn em cũng có rất nhiều ưu điểm và thế mạnh", Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cũng nói theo.
Lạc Ninh gật đầu, "Không thành vấn đề, sau này tôi sẽ khai thác ưu điểm và thế mạnh của các cậu mà khen".
Dù sao thì lời nói không mất tiền mua, họ vui vẻ là tốt rồi. Cô chỉ vào chiếc hộp đang mở và nói: "Hãy nhìn xem có gì trong chiếc hộp này".
Những người khác cũng phản hồi, tò mò hỏi: "Đúng đúng, chúng ta xem thử manh mối là gì".
Bặc Hiên mở chiếc hộp ra, bên trong xuất hiện một chùm sáng, sau đó là một giao diện ảo hiện ra ở không trung. Bắt đầu xuất hiện từng dòng chữ viết, Lạc Ninh lập tức móc di động ra và mở chức năng quay phim trước khi dòng chữ đầu tiên kịp hiện ra.
Những người khác thấy vậy: "...", chơi vậy cũng được sao.
Thật ra lúc giao diện vừa mới xuất hiện, họ đã bật chức năng ghi âm của đồng hồ thông minh như lần đầu tiên. Nhưng manh mối lần này của nhiệm vụ lại không phát ra âm thanh, người ta gõ chữ. Đồng hồ thông minh mà ban tổ chức phát cho mọi người có thể ghi âm, nhưng lại không thể chụp ảnh và quay phim, nên họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Ai ngờ Lạc Ninh trực tiếp lấy ra một cái điện thoại để quay lại, họ có thể không ngỡ ngàng đến ngơ ngác sao?
Vả lại, tốc độ của cô ấy còn nhanh như vậy.
Phàn Dã nhỏ giọng hỏi: "Chị hai, chị kiếm di động ở đâu ra vậy?"
Lạc Ninh trả lời: "Nhặt được ở bên ngoài khi nãy. Mặc dù không thể kết nối mạng, nhưng tôi nghĩ có lẽ còn có thể sử dụng vào mục đích khác, nên nhặt hai chiếc bỏ vào ba lô".
"Bây giờ đúng thật là cần đến nó", cô thật sự chỉ hành động theo thói quen. Cảm thấy những món đồ có thể tận dụng được, cô sẽ thu thập chúng, sau đó xông bừa đánh bậy như lần này.
Đám Phàn Dã cũng chẳng biết nên nói gì cho hay, quả nhiên anh Ninh mới là "đàn chị", họ chỉ có thể là đám đàn em bán sức lao động mà thôi.
"Chị Ninh, chị quá trâu bò", mọi người đều khâm phục mà dựng ngón tay cái lên. Sau đó cười hắc hắc với vẻ mặt kích động, "Xem ra chúng ta lại có thể cầm manh mối này đi bán rồi".
Lạc Ninh bày tỏ thái độ như thể họ không biết giữ ý tứ, "Trong lòng các cậu biết thì tốt rồi".
Mấy cậu nhóc lập tức đưa tay làm động tác kéo khóa miệng, "Ok!"
[ Hahaaaa, anh Ninh của em quá đáng yêu. ]
[ Mấy chàng ngốc đều bị hành động của Lạc Ninh làm cho bàng hoàng luôn rồi, chắc họ cũng không nghĩ ra anh Ninh có thể móc điện thoại ra mà quay phim lại đâu. ]
[ Ngay cả tôi còn không nghĩ đến nữa mà. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ cho rằng thành phố này không có mạng, có di động cũng vô ích. ]
[ Trước đó em cứ luôn thắc mắc, sao anh Ninh lại đi nhặt di động trên quảng trường. Lúc phát hiện không có mạng, sao lại không ném nó đi như những người khác, mà nhét vào ba lô. Thì ra là người ta đã suy nghĩ nên sử dụng nó như thế nào rồi. ]
[ Mạch não của anh Ninh và mạch não của chúng ta quả nhiên là không giống nhau. ]
[ Ban tổ chức cũng quá "trúa hề". Trước đó thì bị anh Ninh ghi âm, nên lần này đã sửa lại là đánh chữ, nhưng anh Ninh của chúng ta vẫn có thể lưu lại được! ]
[ Ha ha, chắc ban tổ chức cũng không nghĩ ra anh Ninh sẽ giữ điện thoại khi nhặt được đâu. ]
[ Sao tôi cứ có cảm giác là ban tổ chức sẽ bị anh Ninh chơi xấu nhỉ? ]
[ Ha ha, bạn không cô đơn! ]
–truyenlol.com : Autumnnolove–
Cơn mưa bình luận vẫn mang tính chất vui vẻ, trái ngược hẳn với những tiếng mắng chửi trên kênh phát sóng trực tiếp của chính phủ ở các quốc gia khác. Người bên phía chính phủ xem, rất hài lòng với Lạc Ninh vì đã mang đến phản ứng tích cực này.
Sau khi dòng chữ cuối hiện ra, bảng điều khiển nhanh chóng biến mất. Bặc Hiên nhìn vào vị trí tấm bảng vừa biến mất, khoanh hai tay lại và nói: "Trên manh mối nói rằng, tận thế là có cá nhân thúc đẩy, vi-rút thây ma cũng do người này cố ý thả ra".
"Y không chỉ ra tay với con người, còn dùng loại vi-rút này để thúc đẩy quá trình biến dị ở động vật và thực vậy".
"Chúng ta cần phải tìm ra y, sau đó lấy được công trình nghiên cứu vi-rút từ tay y, hoặc tìm vắc-xin".
"Quan trọng nhất là, nhiệm vụ này là tiền đề bổ sung cho nhiệm vụ trước".
"Nói cách khác, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ mà manh mối này cung cấp, những giá trị mà chúng ta tích lũy lúc trước, không có hiệu quả đổi điểm tổng về sau".
Nhạc Khiếu nhíu mày: "Tôi biết ngay nhiệm vụ lớn sẽ không dễ dàng hoàn thành mà, khó nhằng luôn".
Bọn họ không biết chút gì về thành phố này, cũng không có quá nhiều người sống sót, giữa biển người bao la, muốn tìm ra người đã thả vi-rút uống, không khác gì mò kim đáy bể.
Phàn Dã cũng nói: "Đúng vậy, có thể đưa đẩy thế giới đến bờ vực hiện tại, chứng tỏ y là một thiên tài y học có chỉ số thông minh rất cao. Y đã muốn che giấu thân phận, chắc chắn rất dễ dàng, chúng ta phải tìm như thế nào đây!"
Cận Phi Dương cũng lên tiếng: "Ban tổ chức cũng quá đen tối rồi".
"Chẳng trách họ vẫn luôn quảng cáo giải đấu cạnh tranh lần này không khác gì địa ngục. Trước đó tôi còn chẳng cảm thấy gì, vừa nhận được manh mối này, tôi chợt nhận ra điều này là chắc chắn".
Bặc Hiên hơi nhíu mày, "Quan trọng là họ còn không cho thêm bất kỳ manh mối nào khác, chỉ có cái này thì chúng ta biết bắt đầu từ đâu đây?"
Phàn Dã nói: "Tôi cảm thấy muốn hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng là quá khó khăn".
"Ban tổ chức bị làm sao ấy, cho chúng ta một đề bài khó như thế, lừa đảo!", Nhạc Khiếu nở một nụ cười cay đắng.
Thế thì mọi người còn chơi kiểu gì? Khó còn hơn lên trời!
Lạc Ninh bật cười: "Chẳng phải như thế sẽ càng thú vị sao? Quá đơn giản thì sẽ nhàm chán".
"Nếu như đội nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ lớn, thì còn gọi là giải đấu cạnh tranh mang tính chất địa gục gì nữa?"
Lạc Ninh không cảm thấy buồn bực chút nào, ngược lại ánh mắt còn mang theo vài phần phấn khởi. Đã lâu rồi cô không động não nhiều như thế, trông có vẻ rất thú vị. Cô thích những gì có độ khó cao một chút, nếu không sẽ rất nhàm chán.
Đám người Phàn Dã với vẻ mặt đau khổ: "...", cảm giác tự ti lại ập đến rồi.
Phàn Dã không khỏi nói: "Chị Ninh, thái độ này của chị, nếu như bị người đội khác nhìn thấy, họ có thể đập chị chết tươi đó".
Cận Phi Dương cũng nói: "Chị Ninh, sau này chị đi ra ngoài gặp người của đội khác, chị đừng nói gì hết, nếu không thật sự sẽ gây thù chuốc oán với người ta đó".
Nếu "anh Ninh" không phải là một cô gái xinh đẹp, mà là một tên thô kệch, họ nhất định sẽ vén tay áo lên tẩn cho một trận, quá xem thường những người có chỉ số thông minh thấp như họ. Tất nhiên, trước mặt Lạc Ninh và Bặc Hiên ở đây, họ chấp nhận bản thân là người có chỉ số thông minh thấp. Nhưng họ cũng tự biết, so sánh với rất nhiều người bên ngoài, chỉ số thông minh của họ tương đối cao. Trước đó họ cũng đã làm bài kiểm tra IQ, chỉ số thông minh đúng là cao hơn người bình thường rất nhiều.
Lạc Ninh trợn trắng mắt, "Các cậu đang tự nói bản thân sao?"
Phàn Dã lập tức lắc đầu phủ định, "Sao vậy được, bây giờ chị là bảo bối của đội, sao bọn em có thể làm như thế được".
Những người khác cũng phụ họa, "Đúng đúng, đó là những người khác thôi, chúng ta chính là người đứng cùng một chiến tuyến".
Họ lo lắng còn chưa kịp tranh tài đã bị "anh Ninh" xử lý trước rồi, cho nên vội vàng chống chế.