Vớ vẩn
Nực cười.
Cho dù bạn không được giáo dục, cũng biết thiên hạ không thể nào xảy ra chuyện như vậy được.
Bạn biết đây là trò đùa hay một thứ lừa bịp, nhưng bạn vẫn còn do dự, chần chừ ấn vào cái nút.
[Có]
Màn hình hiện lên ánh sáng trắng, sắc trời đột nhiên thay đổi, sau khi ánh sáng mờ đi, xung quanh lại yên lặng như cũ.
Một trận gió lạnh thổi qua, vài mảnh tuyết trắng từ phía trên rơi xuống.
Bạn không thể tin được, vươn tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm bông tuyết đang sắp tan trên đầu ngón tay.
Điện thoại lại sáng lên, màn hình biểu thị — Ngày tháng năm
Thời gian quay trở lại rồi!!!!
Không……
Đây không phải là thật!!
Khủng hoảng, kinh hỉ, bất ngờ, đủ loại cảm xúc ập đến. Bạn giơ tay tát mạnh vào mặt mình, cảm giác đau đớn nói cho bạn biết tất thảy đều không phải mộng cảnh.
Bạn siết chặt di động, bất chấp tất cả chạy điên cuồng về nhà.
“Bố”
Phía sau truyền đến tiếng gọi, là thứ tiếng đã mất hút từ lâu.
Con gái của bạn đang đứng dưới nền tuyết trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng màu trắng gạo bạn tự tay đan lấy, nhiều năm rồi, sợi chỉ đã đều bung ra.
Con bé như bông hoa vừa chớm nở, lặng lẽ đứng đó với quyển sách ôm trên tay, ngắm nhìn bạn, ánh mắt vẫn trong sạch như thế.
“Tinh Tinh….”
Nước mắt lăn dài trên má, lòng đau như cắt, bạn không kiềm chế được mà bật khóc lên như một đứa trẻ.
“Bố, bố sao vậy ạ?”
Con gái chạy tới đỡ dậy, để ý tới quần áo mỏng manh trên người bạn, mày nhăn lại, lảm nhảm dặn dò: “Trời lạnh thế này, bố ra đường sao không mặc áo ấm” Vừa nói, cô bé vừa chú ý tới di động trên tay bạn: “Bố đổi di động rồi ạ?”
Bạn không dám để con gái biết chuyện gì đã xảy ra, thần sắc bất động giấu điện thoại đi: “Không lạnh không lạnh, chúng ta đi thôi”
Con gái nắm tay bạn, bước từng bước về nhà.
Cô bé bắt đầu làm cơm, bạn len lén xem xét đồ đạc cũng như tin thời sự, tất cả mọi thứ đều đã trở về nửa năm trước.
Bạn cảm thấy không ổn, lại lấy điện thoại di động ra, đột nhiên phát hiện APP có thay đổi, là một lựa chọn.
[ Con gái nửa tiếng sau sẽ đến lớp bổ túc, ngài chọn —
A: Đích thân đưa cô ấy đi
B: Để cô ấy đi một mình
C: Ngăn cản cô đi
Nhắc nhở: Lựa chọn của ngài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết cục của con gái, và một khi đã chọn, ngài sẽ không có quyền can thiệp vào sự phát triển của sự kiện]
Bạn chợt nhớ ra, lần đầu con gái thay đổi bắt đầu vào cái ngày con bé đến lớp bổ túc trong hôm tuyết rơi, có thể ngày hôm nay chính là nguồn gốc của bi kịch…..
Bạn không chút do dự, chọn C.
“Tinh Tinh, hôm nay bố không được khỏe cho lắm, con có thể không đến lớp bổ túc được không?”
Con gái sửng sốt một chút.
Cô bé luôn ngoan ngoãn nghe lời, đối với bạn vô cùng hiếu thuận, bạn chắc chắn con gái sẽ đồng ý. Quả nhiên, cô gật đầu.
Buổi tối chẳng mấy chốc đã đến, con gái đã trở về phòng làm bài tập, trên màn hình điện thoại vẫn chưa xuất hiện thay đổi gì.
Bạn thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, cuối cùng dựa vào sofa nhắm mắt lại.
Đinh!
Điện thoại reo.
Bên trên hiển thị một dòng chữ nhỏ: [ Sự kiện xuất hiện thay đổi, có muốn kiểm tra hay không? ]
Có.
Một giây sau khi nhấp vào lựa chọn, màn hình hiện ra một cửa sổ video, trong đó rõ ràng là thân hình của con gái, thời gian ở bên trên góc phải là :.
Con gái đang lật xem màn hình điện thoại, trên đó có một cái nút nhỏ. Bạn thử ấn vào nó, thấy rõ nội dung trên di động của cô bé.
[ Trần Tuyết Tinh: Hôm nay cậu không tới học bổ túc hả?]
[ Tinh Tinh: Bố mình không khỏe nên không đi được.]
[Trần Tuyết Tinh: Thế cậu có muốn tới nhà mình xem mèo con không? Hôm nay bé ấy sinh được một thằng nhóc đấy]
[Tinh Tinh: Mèo con sinh ra rồi á?!!! ]
Mấy dấu chấm than thể hiện rõ niềm hưng phấn của con gái.
[ Trần Tuyết Tinh: Đúng rồi, đến nha đến nha, không phải cậu muốn nuôi một em mèo sao, mình có thể cho cậu bé]
Con gái không biết đang nghĩ gì, im lặng một chút rồi chậm rãi đánh chữ.
[ Tinh Tinh: Quên đi, nhà mình không hợp để nuôi mèo cho lắm, có điều mình có thể đi xem. Chờ mình một chút nhé, mình đến ngay đây. ]
Cô bé tắt điện thoại, mặc quần áo, nhân lúc bạn không biết lẻn ra ngoài. Sau đó đạp xe đến một con ngõ hẻm.
Bóng lưng con gái cứ như bị màn đêm nuốt chửng.
Bạn rùng mình, hàm răng run rẩy tiếp tục nhìn xuống.
Con gái dừng xe trước cửa một tiểu khu, ngựa quen đường cũ đi vào trong, gõ gõ cửa phòng.
Cửa mở.
Là Trần Tuyết Tinh, bạn tốt nhất của con gái bạn.
“Tinh Tinh, cậu tới chậm thế”
Trong phòng còn có tên nam sinh, bước chân của con gái rõ ràng rất chần chừ, hạ giọng nói: “Sao bọn Triệu Đông cũng tới đây vậy?”
Bạn nhớ rõ cái tên mà con gái nhắc tới, là đứa bất lương trong trường. Hiệu trường là thân thích của bọn họ, dù có mắc lỗi lầm gì cũng chỉ mở miệng giáo dục cái mà thôi.
“Hì hì hì, có sao đâu, càng đông càng vui chứ” Trần Tuyết Tinh khoác tay con gái bạn, cười tủm tỉm dẫn con bé vào: “Mèo con ở trong phòng ngủ á, để mình dẫn cậu đi xem”
Không ổn…….
Tinh Tinh, Tinh Tinh đừng vào với bọn họ!
Đừng vào!!
Bạn hét lên, ném điện thoại xuống muốn lao ra khỏi cửa, tuy nhiên lại bị một hàng rào vô hình tàn nhẫn ngăn cản.
[ Lựa chọn của ngài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết cục của con gái, và một khi đã chọn, ngài sẽ không có quyền can thiệp vào sự phát triển của sự kiện]
Những lời này hiện lên rõ ràng trong tâm trí bạn.
Bịch!
Bạn ngã xuống đất, chiếc điện thoại di động rơi bên cạnh liên tục truyền đến hình ảnh.
Bạn thấy rèm cửa đóng chặt, trong phòng u ám không hề có ánh sáng;
Bạn thấy con gái bạn bị người thiếu niên kia đè xuống đất;
Bạn thấy con bé bị lôi kéo, chà đạp, giày vỏ như vải rách.
Bạn thấy con gái đang khóc, thiếu niên đang cười, cô gái ngoài cửa đang ôm con mèo đen kia đang dựa vào tường khóc ròng;
Bạn thấy cô bé liều mạng chống lại, cuối cùng chỉ còn là chết lặng…..
Sau đó —
Bạn nghe thấy tiếng máy ảnh, cùng lời cảnh báo bỡn cợt.
“Từ Tinh Tinh, ảnh bọn tao chụp hết rồi. Mày mà dám nói ra thì tao sẽ đem mấy thứ này gửi cho mỗi người một phần. Có nghe thấy không? Con. Đim. Thối?”
Con bé không trả lời, ôm lấy quần áo núp ở góc, như một con rối gỗ.