"Thật hay giả đấy? Mục trưởng quan sẽ đến dạy tiết thực chiến cho chúng ta hả?"
"Tin vịt đấy à?"
"Tôi cũng thấy vậy, phải biết đó chính là Mục trưởng quan đấy...!Tôi thấy kiểu gì cũng không có khả năng đâu!"
Tiếng xì xào bàn tán của nhóm học viên quẩn quanh trong sân huấn luyện thực chiến.
Đúng lúc này, cánh cổng kim loại của sân huấn luyện phát ra tiếng tít, sau đó chậm rãi mở rộng ra hai bên.
Tuy tất cả mọi người đều cảm thấy đó chỉ là tin vịt, nhưng họ vẫn theo bản năng lập tức yên tĩnh, nín thở nhìn về phía cổng.
— Thân hình của một thiếu niên xuất hiện tại lối vào.
"Thời An! Bên này nè!"
Mắt Lâm Ngạn Minh sáng lên, vội vàng vẫy tay với Thời An.
Còn những học viên khác thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng là ai, hóa ra là Thời An đã lâu không xuất hiện.
Cậu ta đi vào ngay lúc này thật sự dọa những học viên khác nhảy dựng.
"Thời An, sao anh đến trễ vậy?"
Tuy trên mặt Thời Thụy là nụ cười quan tâm, thế nhưng dưới đáy mắt lại lướt qua một tia ngầm chế giễu: "May mà giảng viên vẫn chưa tới, nếu không thì..."
Cậu ta còn chưa nói xong, trong lối vào sau lưng Thời An bỗng truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, một người đàn ông có thân hình cao lớn đang tiến vào.
Lời nói còn chưa kịp phát ra của Thời Thụy bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cả sân huấn luyện thực chiến lập tức trở nên yên tĩnh, các học viên trợn mắt há mồm, gần như không dám tin vào hai mắt của mình, họ kinh ngạc nhìn người đàn ông xuất hiện sau lưng Thời An.
Tóc bạc mắt xanh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Người đàn ông có khí thế rất mạnh, trên người anh phảng phất như có một sự sắc bén lạnh thấu xương có thể hóa thành vật chất.
Anh bình tĩnh nhìn một lượt cả sân huấn luyện, sâu trong đôi mắt xanh thâm thúy kia không có bao nhiêu cảm xúc nhưng lại khiến trong lòng tất cả mọi người sinh ra sự kính sợ một cách kì diệu, khiến họ vô thức nín thở.
...!Thế, thế mà thật sự là Mục Hành?
Mục trưởng quan thật sự đến dạy bọn họ?
Mặt Thời Thụy cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.
Những người khác không biết nhưng cậu ta biết rõ, Thời An và Mục Hành có một loại quan hệ đáng sợ.
Vậy vừa rồi...
Khi ánh mắt Mục Hành lướt qua người Thời Thụy, cậu ta gần như không thể khắc chế suy nghĩ muốn lùi về sau của mình.
Mục Hành mặt không cảm xúc thu hồi tầm mắt, anh rủ mắt, bàn tay thoáng đặt lên trên vai Thời An: "Về hàng đi."
Anh đi đến trước mặt đám học viên.
Tiếng bước chân của Mục Hành không nhanh không chậm, đế giày cứng rắn giẫm lên mặt sàn kim loại, phát ra âm thanh vững vàng có quy luật, mỗi một bước chân hạ xuống đều khiến trong lòng các học viên không khỏi run rẩy.
Anh đứng tại một khoảng sân cách các học viên không xa, mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh, nói:
"Tôi sẽ dạy mọi người tiết huấn luyện thực chiến này."
Mục Hành nhìn chằm chằm nhóm học viên trước mặt, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp: "Thực chiến thật sự khác xa với tưởng tượng của mọi người, cũng khác xa hoàn cảnh mô phỏng học viện tỉ mỉ thiết kế cho các cậu.
Trên chiến trường, các cậu sẽ không dùng tới những kiến thức lí thuyết học được trên lớp, biến hóa trong chớp mắt sẽ quyết định sự sống chết của các cậu."
"Chỉ có hai thứ có thể áp dụng vào thực chiến, đó là kinh nghiệm và trực giác."
Anh yên lặng chỉnh lại găng tay của mình, nói: "Thay vì giảng giải kĩ xảo cho các cậu, cá nhân tôi có khuynh hướng để các cậu tự mình cảm nhận hơn."
Song song với lúc Mục Hành giải thích, vài thành viên mặc đồng phục cục quản lí xách vài bệ máy móc có tạo hình kì lạ đến.
Họ cúi người, bắt đầu trực tiếp lắp đặt ngay trong sân huấn luyện.
Các học viên hai mặt nhìn nhau, đồng thời thấy được sự bất an giống hệt bản thân trong ánh mắt của người đối diện.
Họ, họ đang chuẩn bị làm gì vậy?
Là đang mô phỏng gì đó sao?
Thế nhưng các học viên luôn có cảm giác dường như lần này sẽ không giống như những gì họ đã trải qua trước đó...
Một thành viên trong số những người chịu trách nhiệm lắp đặt máy móc mở miệng giới thiệu: "Đây là thành quả tiên tiến nhất trong phòng nghiên cứu của cục quản lí.
Nó có thể phục chế lại nguyên vẹn tình hình thực chiến những trận chiến các thành viên cục quản lí từng trải qua.
Sau khi bắt đầu mô phỏng, mọi đau đớn và tử vong đều sẽ được mô phỏng chân thật."
Các học viên đều kinh hãi.
Mô phỏng thực chiến...!chân thật?
Đó là gì?
Rất nhanh sau đó, nhóm học viên đầu tiên bắt đầu tiến vào trong sân mô phỏng.
Gần như là trong nháy mắt khi tiến vào, nhóm học viên lập tức phát hiện cảnh vật trước mặt đột ngột thay đổi.
Bầu trời âm u đỏ tựa máu, bốn phía là nham thạch đen kịt hoang vu.
Vô số ma vật hình thù quái dị thấp thoáng bò ra từ nơi giáp ranh, sâu trong đôi mắt của chúng lóe lên ác ý và sự đói khát khiến lòng người không rét mà run.
...!Hoàn toàn khác xa với thực chiến diễn tập mà các học viên từng trải qua.
Mô phỏng thực chiến trong học viện tuy cũng có ma vật thật, nhưng chúng đã được đeo vòng cổ để tránh chúng nó tàn sát bừa bãi, có thể chế ngự chúng nó bất kì lúc nào.
Dù là chủng loại, độ mạnh yếu, thậm chí là mật độ phân bố của ma vật đều đã được tính toán tỉ mỉ.
Thay vì nói là thực chiến thì càng giống như một vườn hoa êm đềm.
Còn cảnh tượng đang hiện trước mặt họ, lại là một trận chém giết chân thật.
Không được tính toán sẵn, không phải diễn tập, không có quy luật, không có sách lược, chỉ có dùng tính mạng để vật lộn từng giây.
Có thể giây trước vừa mới đánh lùi một ma vật, giây sau một ma vật khác sẽ ập tới, im hơi lặng tiếng cắn đứt cổ họng của bạn.
Chỉ mới bắt đầu được năm phút đã có rất nhiều học viên ấn nút thoát hiểm khẩn cấp, chạy nửa sống nửa chết ra khỏi cảnh tượng mô phỏng, ngồi xổm bên ngoài sân huấn luyện ói mửa.
Nhóm học viên thứ hai đợi bên ngoài nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, từng người đều sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh buốt, trừng to mắt.
Nhóm học viên đầu tiên cầm cự không đến nửa tiếng.
Rất nhanh sau đó, nhóm học viên thứ hai tiến vào.
Thời An ở trong nhóm này.
Cậu đi vào trong sân mô phỏng.
Cảnh tượng trước mặt lập tức xảy ra biến hóa.
Bầu trời đỏ như máu hiện lên trước mặt cậu.
Thời An cảm thấy có gì đó là lạ, cậu có cảm giác tầm mắt hiện tại cao hơn nhiều so với độ cao quen thuộc thường ngày của mình.
Thời An cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy bản thân mặc một áo khoác chiến đấu đen nhánh, trên tay đeo găng tay cùng màu, trong tay nắm một thanh trường kiếm rét lạnh.
Thời An: "...Hở?"
Cậu vô thức dùng tay sờ sau đầu, Thời An sờ thấy một mái tóc dài màu bạc lạnh buốt.
Thời An: "!!!"
Hiện tại cậu mới hiểu cái gì gọi là mỗi người các cậu đều sẽ trở thành một thành viên tham gia trận thực chiến chân thật.
Hóa ra quả thật là ý trên mặt chữ!
Vị trí của mỗi một học viên trong sân mô phỏng đều là vị trí của nhân viên chiến đấu đã từng thật sự tham dự trong trận thực chiến.
Thời An chớp mắt vài cái, nhấc trường kiếm trong tay lên.
Nhưng mà, sao vị trí của cậu lại là Mục Hành nhỉ? Chẳng lẽ là ngẫu nhiên ư?
Có chút mới lạ á.
Thời An thuận tay chém bay đầu ma vật xông về phía mình, cậu giương mắt nhìn xung quanh một lượt.
Đúng lúc này, Thời An thấy được gương mặt chính diện của một đội viên của mình.
Khuôn mặt của những người khác đều là gương mặt xa lạ của thành viên trong cục quản lí.
Tuy có học viên đang điều khiển đằng sau, nhưng gương mặt của mỗi người vẫn được mô phỏng trực tiếp như trong trận chiến thật sự.
Trên mặt mỗi người đều dính máu và bụi đất, vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng, từng người thoạt nhìn đều có kinh nghiệm phong phú.
Duy nhất chỉ có một khuôn mặt sạch sẽ, tràn đầy sợ hãi và khủng hoảng — Đó là mặt của Thời Thụy.
Thời An cong môi, nở một nụ cười mỉm vô hại.
À há.
Khéo thật nhỉ.
Mô phỏng thực chiến nhóm thứ hai kết thúc.
Thời Thụy vọt ra bên ngoài mép sân ói lên ói xuống.
Cậu ta dữ tợn chộp lấy một trong số các thành viên cục quản lí, sắc mặt trắng bệch, giọng khàn khàn: "Thứ này của các người là sao thế hả! Vì sao lại xuất hiện xung đột giữa người với người!"
Thành viên cục quản lí nọ bị Thời Thụy ép lùi vài bước, nói: "Máy mô phỏng này sẽ trích xuất những trận chiến chân thật, chỉ cần cậu muốn thì cũng có thể đánh nhau với đồng bạn của mình..."
Khuôn mặt Thời Thụy vặn vẹo: "Con mẹ nó anh..."
Đúng lúc này, Mục Hành cất bước đi tới, anh rủ mắt lạnh nhạt hỏi:
"Chuyện gì thế?"
Tầm mắt Thời Thụy thấy được mặt người tới, cậu ta co rúm lại theo bản năng, dường như bị ám ảnh tâm lí, bỗng chốc lùi về sau mấy bước.
Thành viên cục quản lí thuật lại ngắn gọn đầu đuôi sự việc cho Mục Hành.
Mục Hành bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, trên chiến trường thật sự, bất kì điều gì cũng có thể xảy ra."
"Thậm chí có khi đồng đội bị ma vật kí sinh xâm chiếm, điều khiển đồng đội của cậu tấn công cậu." Sâu trong đôi mắt xanh thẳm của người đàn ông không có chút dao động cảm xúc: "Là ai giết cậu?"
Thời Thụy ngập ngừng một lúc, sau đó lắc đầu.
"Là chính ngài." Ba chữ này nghẹn trong cổ họng Thời Thụy, dù cậu ta có thêm mấy lá gan nữa cũng không dám nói lời này ra khỏi miệng.
Buổi học kết thúc.
Mục Hành xoa đầu Thời An, chậm rãi hỏi: "Chơi vui không?"
Thời An híp mắt cười: "Siêu vui luôn á!"
Cậu đã nhịn Thời Thụy lâu lắm rồi, nếu không phải vì Thời Thụy có mối quan hệ mật thiết với thân phận nhân loại của cậu thì Thời An đã sớm không nhịn được tính tình nóng nảy của bản thân mà thiêu rụi cậu ta.
Tuy lần này không phải ra tay thật sự, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy sảng khoái.
Thế nhưng, đối với Thời An, kì thật điều thú vị hơn là có thể tham gia chiến đấu dưới góc nhìn của Mục Hành, thậm chí điều này còn hấp dẫn hơn gấp mấy lần so với việc tiện tay chém chết Thời Thụy.
Đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu với tư cách là một nhân loại, chứ không phải dưới góc độ là một ma vật.
Không có ma vật sợ hãi hơi thở của cậu, có chiến hữu bảo vệ sau lưng, loại cảm giác này quả thật rất mới lạ với Thời An.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến việc nhóm học viên khác cũng sẽ có người rút thăm được thân phận của Mục Hành thì Thời An liền cảm thấy rất không thoải mái.
Giống như thứ chỉ thuộc về mình bị người khác chạm vào.
Thời An suy nghĩ một lát bèn hỏi: "Mỗi một nhân vật đều được rút thăm ngẫu nhiên hở?"
Mục Hành nhìn Thời An: "Chỉ có của anh là không phải."
Thời An chớp mắt vài cái: "?"
Mục Hành: "Nhân vật của anh chỉ em mới có thể dùng."
Thời An lập tức được dỗ ngọt.
Là một Cự Long có dục vọng chiếm hữu cực mạnh với vật sở hữu của mình, những lời này khiến Thời An vô cùng thoải mái.
Cậu nhìn nhân loại trước mặt, càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Mục Hành không chỉ sáng lấp lánh cực kì phù hợp với thẩm mỹ của cậu, hơn nữa anh còn có sự tự giác của một vật sưu tầm, thật sự quá hoàn mĩ!
Thời An vui vẻ mỉm cười, cảm xúc vui sướng gần như không chút che giấu lộ ra từ đuôi lông mày và khóe mắt.
Mục Hành ngừng lại trước mặt thiếu niên.
Tầm mắt anh rơi lên trên bờ môi đang mỉm cười của Thời An, ánh mắt không khỏi hơi tối lại.
Rất tốt.
Dù em có ích kỉ hơn một chút, mạnh hơn một chút cũng chẳng sao cả...
Dù em có muốn nhiều hơn, dù em muốn bao nhiêu cũng được.
Mãi đến khi em không thể nào chạy thoát khỏi anh.
Có điều, trước khi ngày đó đến, anh phải cẩn thận ẩn giấu tất cả mọi cảm xúc âm u và cực đoan của bản thân, không thể để lộ bất kì manh mối nào, phải tiến hành chậm rãi.
Phải kiên nhẫn.
"!"
Thời An đột nhiên dừng bước, dường như cậu chợt nghĩ tới điều gì đó, hơi trừng lớn hai mắt.
Đợi đã...
Chẳng phải hôm nay mình muốn dứt khoát kéo dài khoảng cách với Mục Hành, chấm dứt mối quan hệ mập mờ kì quái này hở!
Vì sao không những không thành công chấm dứt mối quan hệ này, mà ngược lại hình như còn thân mật hơn chứ!
Điều này quá bất thường!
Mục Hành ngừng lại, quay đầu nhìn Thời An: "Sao vậy?"
Thời An có chút không tập trung.
Làm sao để chuyển chủ đề sang việc khác nhỉ?
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt sâu thẳm rơi lên trên người Thời An: "Em có cảm nhận gì về phương án huấn luyện Trác Phù cho em thử nghiệm trước đó không?"
Thời An nhớ lại, đáp: "Rất tốt."
Cậu nói thật.
Mặc dù chỉ thí nghiệm trong chốc lát nhưng quả thật Thời An có thể cảm nhận được, tốc độ hấp thu ma lực từ những ma vật bị câu thiêu rụi bên ngoài vết nứt vực sâu đã trở nên nhanh hơn.
Trong lúc không hề hay biết, Thời An lại bị chuyển hướng suy nghĩ.
Mục Hành xoa đầu cậu một cái, thờ ơ hỏi: "Em đói chưa?"
Thời An: "!!!"
Mắt cậu sáng rỡ: "Đói rồi!"
Mục Hành im lặng mỉm cười: "Đi thôi, tới chỗ lần trước nhé."
Mắt anh hơi tối lại và khó đoán, thế nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng:
"Ăn xong rồi ăn kem."
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Sự thật chứng minh, nhóm ma vật đã đoán đúng.
Nhân loại thật sự quá hèn hạ!!!.