Ôn Dao đẩy cửa ra, nhìn về phía Thời Thụy đang ngồi một mình trong phòng thẩm vấn.
Ánh sáng ảm đạm chiếu vào từ khung cửa sổ chật hẹp, căn phòng thẩm vấn không lớn bị bao phủ trong một tầng không khí áp lực.
Khi nhìn kĩ, gương mặt của Thời Thụy có vài phần giống với Thời An, thế nhưng khí chất của hai người lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nếu như không để hai người đứng cạnh nhau nghiêm túc quan sát thì gần như rất khó để có thể tin rằng hai người này có quan hệ huyết thống.
Không biết có phải là vấn đề về ánh sáng hay không, mặt Thời Thụy trông có vẻ tái nhợt đến kì lạ.
Tuy Thời Thụy đã cố che giấu, nhưng sự nôn nóng và bất an vẫn toát ra từ dưới đáy mắt cậu ta.
Ôn Dao đi tới, ngồi xuống trước mặt Thời Thụy.
Cô cúi đầu, nhìn lướt qua hồ sơ trong tay: "Thời Thụy?"
Thời Thụy theo thói quen nhếch miệng nở nụ cười với người đối diện:
"Đúng vậy."
Mỉm cười.
Cậu ta rất giỏi trong việc bày ra vẻ mặt này.
Khóe miệng giương lên có thể làm dịu lại đường nét trên gương mặt Thời Thụy, khiến ánh mắt cậu ta híp lại, che kín tất cả mọi cảm xúc dưới đáy mắt.
Chỉ cần khống chế một góc độ thích hợp, nụ cười mỉm này sẽ trở thành một lớp bọc hoàn mĩ, và cũng là một vũ khí giúp mọi việc suôn sẻ.
"Không biết...!vì sao ngài lại gọi tôi tới nơi này ạ?"
Thời Thụy dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ yếu ớt: "Trải qua sự cố vừa rồi thật sự khiến tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt, có lẽ cha tôi cũng đang rất lo lắng về sự an toàn của tôi.
Xin hỏi...!khi nào thì tôi có thể rời đi?"
Lời này của Thời Thụy vô cùng xảo diệu.
Không chỉ đặt bản thân vào vị trí của người bị hại, hơn nữa còn không để lại dấu vết nêu ra bối cảnh gia đình của mình.
Thế nhưng, người phụ nữ da nâu trước mặt dường như không hề bị lay động.
Trên mặt cô không có quá nhiều biểu cảm, đôi mắt sâu không thấy đáy, như một hồ nước tĩnh lặng.
Thời Thụy vô thức buộc chặt ngón tay.
Cậu ta đã từng nghe đến danh tiếng của người phụ nữ trước mặt.
Ôn Dao.
Thân tín của Mục Hành, đội trưởng ban chiến đấu.
Tuy còn rất trẻ nhưng đã đạt được chiến công hiển hách, rất được xem trọng.
Mặc dù Thời Thụy tin rằng mình sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.
Ôn Dao thu hồi tầm mắt, hỏi qua loa:
"Đừng lo lắng, tôi chỉ hỏi thăm vài vấn đề theo thường lệ mà thôi.
Hỏi xong là cậu có thể rời đi."
Tuy Thời Thụy gật đầu biểu hiện mình sẽ phối hợp, nhưng từng khối cơ bắp trên người cậu ta đều bắt đầu căng lên.
Ôn Dao hỏi: " Cậu và người anh trai Thời An cùng cha khác mẹ có quan hệ thế nào?"
Mặc dù Thời Thụy không đoán được rằng người đối diện sẽ đi thẳng vào vấn đề như thế nhưng cậu ta đã sớm chuẩn bị đáp án cho vấn đề này.
"Ừm, vẫn khá tốt?" Thời Thụy mím môi, có chút muốn nói lại thôi.
"Ít nhất là tôi cảm thấy vậy."
Ôn Dao: "Ồ?"
Thời Thụy hít sâu một hơi, dường như đã buông bỏ không muốn che giấu nữa, cậu ta lúng túng cười một tiếng: "Hẳn là ngài cũng đã biết, dù sao tôi cũng chỉ là con riêng, nên anh trai...!Thời An không thích tôi cũng là điều bình thường.
Mặc dù chúng tôi có cùng một người cha, nhưng quan hệ lại chỉ thường thường, không tính là thân thiết, nhưng cũng không có xung đột gì nhiều."
Ôn Dao gật đầu: "Là vậy à."
Cô không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi sang vấn đề khác: "Hiện tại Thời An đang không rõ tung tích, cậu có biết Thời An có thể sẽ đi đến chỗ nào không?"
Trong nháy mắt đó, Thời Thụy thầm thở phào nhẹ nhõm.
— Hóa ra là vì việc này.
Là vì tìm Thời An à.
Trên mặt Thời Thụy toát lên vẻ lo lắng: "Sao ạ? Anh trai mất tích?"
Ôn Dao: "Đúng."
Thời Thụy nhíu chặt lông mày, tròng mắt im lặng suy tư vài giây, sau đó cậu ta chậm rãi lắc đầu: "Thật xin lỗi...!như tôi vừa nói khi nãy, quan hệ của tôi và anh trai, Thời An không quá thân thiết, về phần có khả năng anh ấy sẽ đi đến nơi nào tôi thật sự không rõ lắm."
Thời Thụy giương mắt, đề nghị một cách cực kì chân thành: "Hoặc là ngài thử đi hỏi bạn của anh ấy xem sao? Mấy người Lâm Ngạn Minh, Vương Lê, Triệu Xã ấy, nói không chừng họ biết hướng đi của anh ấy."
Ôn Dao gật đầu, đẩy một tờ giấy tới: "Viết tên của họ."
Thời Thụy soàn soạt viết mấy cái tên đó xuống.
Cậu ta đặt bút xuống, do dự vài giây rồi mới mở miệng nói: "Tuy tôi không biết mình không có lập trường để nói những lời này, nhưng..."
Thời Thụy ngẩng đầu, sự sầu lo và ân cần dưới đáy mắt không chút giả bộ: "Tôi xin mọi người tìm được anh ấy, bằng không thì cha tôi..."
Cổ họng Thời Thụy như nghẹn lại.
Ôn Dao gật đầu, thu hồi tờ giấy, nói: "Hiện tại cậu có thể đi rồi."
Trong nháy mắt nghe thấy câu nói này của Ôn Dao, tảng đá lớn nặng nề trên ngực của Thời Thụy như đã được dời đi, cậu ta cảm thấy mình lại một lần nữa hít thở trôi chảy.
Trên mặt Thời Thụy vẫn còn duy trì biểu cảm ưu sầu lo lắng cho anh trai, cậu ta cúi người với Ôn Dao.
Giọng nói lạnh nhạt của Ôn Dao truyền đến từ trên đỉnh đầu:
"...!Thoạt nhìn có vẻ cậu không quá muốn biết rốt cuộc trong học viện đã xảy ra chuyện gì nhỉ."
Thời Thụy thầm cảm thấy hồi hộp.
Cậu ta ngẩng đầu, đáp lại ánh mắt yên lặng của người phụ nữ đối diện.
Ánh mắt Ôn Dao rất sâu xa: "Toàn bộ quá trình cậu đều không hỏi một câu liên quan đến sự việc bất ngờ lần này."
Sau giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, Thời Thụy lại lần nữa bày ra nụ cười mỉm theo thói quen, đáp:
"Dù sao...!loại chuyện này, dù tôi có hỏi thì hẳn cũng sẽ không nhận được đáp án, thế nên tôi dứt khoát không hỏi làm gì."
Ôn Dao bình tĩnh nhìn Thời Thụy.
Dường như cô đã tiếp nhận lời giải thích này, gật đầu rồi thu lại tầm mắt: "Cậu có thể đi được rồi."
Bóng lưng Thời Thụy biến mất bên ngoài cửa phòng thẩm vấn.
Ôn Dao cầm tờ giấy trên bàn, vò thành một cục ném vào trong sọt rác.
Lần này cô tới đây không phải vì để hỏi thăm hướng đi của Thời An, cũng không phải vì để đạt được tin tức hữu dụng gì từ trong miệng Thời Thụy.
Chỉ vì để quan sát mà thôi.
Ngay khi Thời Thụy phát hiện mình bị đưa tới nơi này có liên quan đến Thời An, trạng thái sau đó của cậu ta càng thêm thả lỏng và tự nhiên hơn một cách rất rõ ràng.
Cậu ta quá muốn thể hiện mặt tốt liên quan đến Thời An, dẫn đến việc cậu ta mất khống chế đối với tình hình chung.
Người học viên Thời Thụy này không chỉ có điều giấu giếm liên quan đến Thời An, mà thậm chí còn có thể đang che giấu nhiều bí mật khác.
Ôn Dao gọi cấp dưới của mình vào:
"Tìm một người giỏi về pháp thuật ẩn nấp đi theo cậu ta."
"Dù cậu ta có liên hệ với ai, nói chuyện với người nào, nói cái gì đều phải báo cáo lại cho tôi."
"Vâng."
Cấp dưới rời đi.
Ôn Dao hít sâu một hơi, đưa tay nhéo mũi mình.
Suy đoán của Mục Hành lại hiện lên trong đầu cô.
Hệ thống bảo vệ bên ngoài của Học viện năng lực giả không hề bị tổn hại, rất có thể là có người đã thả đám người kia vào.
Theo lí mà nói thì một học viên không thể có quyền hạn này.
Hi vọng...
Suy đoán của cô là sai.
Ôn Dao không để mình có thời gian nghỉ ngơi, cô đứng dậy, bước nhanh về phía cửa đi ra ngoài.
Cô chuẩn bị trở về cục quản lí một chuyến.
Tuy Trác Phù không đáng tin cậy, thế nhưng hiện tại Trác Phù là hi vọng cuối cùng của cô để tìm được Mục Hành.
Mục Hành cảm thấy mình rơi vào một giấc mơ rất sâu, rất xa xôi.
Dường như anh đã từng thấy qua giấc mơ vừa vỡ vụn vừa hỗn loạn này.
Trước mắt là bóng tối sâu không thấy đáy.
Thiếu niên cúi người dán vào bên tai anh, cánh tay trắng nõn lặng im không một tiếng động quàng lên vai Mục Hành.
Lông mi thiếu niên đen nhánh, vòng eo thon thả, bờ môi vừa mát lạnh vừa mềm mại.
Cánh tay của thiếu niên hơi siết chặt lại.
Mục Hành nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ trong xương cốt của mình.
Bóng tối xung quanh như một vũng bùn sâu không thấy đáy, nó kéo anh rơi xuống nơi sâu thẳm dưới đáy vực.
Trước khi rơi xuống, Mục Hành tỉnh dậy.
Anh chợt mở hai mắt ra.
Không khí lạnh băng và khô ráo bỗng tràn vào lồng ngực, như hàng ngàn hàng vạn thanh dao cắt vào trong cổ họng, mang đến cảm giác đau nhói bén nhọn.
Mục Hành ho khan, kí ức trở về, trong đầu hiện lên cảnh tượng cuối cùng bản thân nhìn thấy trước khi hôn mê.
Bóng tối, cuồng phong, Cự Long tiến tới gần, cái đuôi quấn quanh hông.
Anh ổn định hơi thở, giương mắt đánh giá chỗ hiện tại.
Đây là một hang động cực lớn, vắng vẻ lại im ắng, trên tảng đá hiện ra một màu đen nâu quái dị, giống như đã bị hòa tan sau đó đông lại, trên đỉnh đầu là một cửa động hình tròn bất quy tắc, tia sáng rét lạnh chiếu vào từ bên ngoài, thấp thoáng chiếu sáng cảnh tượng trong hang động.
Gần như trong nháy mắt, Mục Hành liền ý thức được e rằng anh đã bị mang về trong hang ổ của Cự Long rồi.
Lẽ nào nơi này chính là chỗ Cự Long ẩn thân từ đầu đến giờ?
Mục Hành nhíu mày.
Anh đã từng thấy Cự Long giết chóc, việc giết người đối với Cự Long giống như đang thờ ơ giết chết con sâu cái kiến.
...!Vì sao Cự Long lại không giết anh?
Mục Hành không biết đáp án, cũng không cần phải biết rõ đáp án.
Anh chỉ biết, lần này không lập tức giết anh là quyết định sai lầm nhất của Cự Long.
Đôi mắt người đàn ông rét lạnh lại u ám, như vực thẳm sâu không lường được.
Anh đè lại lồng ngực hơi nhói lên của bản thân, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của mình.
Vài cây xương sườn bị đứt gãy và dịch chuyển, vết cào trên vai sâu đến mức có thể thấy xương, tuy nghiêm trọng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Hành mở lòng bàn tay, đầu ngón tay tái nhợt nắm lại.
Thanh kiếm ngưng tụ từ ma lực không xuất hiện trong lòng bàn tay của anh, dẫu sao sau khi nhìn thấy kiếm của mình bị gãy hai lần, Mục Hành đã hiểu rõ, muốn giết rồng thì không thể nào sử dụng vũ khí bình thường.
Thanh kiếm kia.
Chỉ có thanh kiếm kia mới có thể xé rách lớp vảy kiên cố không gì phá nổi của Cự Long, xé rách lồng ngực nó, khoét lấy trái tim nóng hổi.
Mục Hành giương mắt, nhìn về mảnh trời xanh qua khe hở trên đỉnh đầu.
Anh phải rời khỏi nơi này trước khi Cự Long trở về.
Thế nhưng, vừa bước được một bước, Mục Hành liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh giơ tay lên, chậm rãi đặt bàn tay mình lên không trung.
Một lá chắn ma lực vô hình đang chặn đường đi của anh.
Đây là...!Cự Long tạo ra ư?
Mục Hành khẽ giật mình.
Thế nhưng, đúng lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vỗ cánh có quy luật.
Gió lớn bị cuốn lên, gào thét giữa vách đá, phát ra tiếng gió bén nhọn.
Một giây sau, chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh, một bóng đen bao trùm đỉnh hang động, dường như toàn bộ ngọn núi đều đang run rẩy.
Cự Long dùng móng vuốt sắc nhọn đáng sợ ghim vào vách đá, mảnh vỡ vụn của tảng đá rơi xuống rải rác, rớt xuống đáy hang động phát ra tiếng vọng trống rỗng.
Mục Hành ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy toàn thân màu trắng bạc của Cự Long dừng lại tại chỗ cửa động.
Nó cúi đầu xuống, đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng như ngọn lửa bừng lên, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt vô hình, lặng yên không một tiếng động nhìn về phía nhân loại bị bản thân nó cướp về ở sâu trong hang động.
Trong khoảnh khắc đó, Mục Hành cảm thấy một cảm giác run rẩy quái dị bò lên sống lưng.
Đó không phải là sợ hãi.
Mà là...!hưng phấn.
Dường như máu tươi toàn thân đang cuồn cuộn bắt đầu sôi trào, mỗi một tế bào trên người đều đang khát vọng, muốn đắm chìm vào trong máu tươi của Cự Long, muốn nhìn nó gào khóc thảm thiết.
Giống như sự dây dưa của vận mệnh đang quấy quá trong vô hình, dục vọng giết chóc đang thì thầm bên tai anh.
Mục Hành chậm rãi nheo mắt lại.
Một giây sau, anh nhìn thấy Cự Long đang dừng lại chỗ cửa động lùi về sau một bước, bóng đen trên mặt đất biến mất.
Mục Hành: "..."
???
Mục Hành còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bóng đen lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn đang rơi xuống phía dưới.
Mục Hành theo phản xạ lùi về sau một bước.
Anh chợt ngẩng đầu, đồng tử bỗng co rút lại.
— Một giây sau, chỉ thấy rất rất nhiều cỏ khô vàng óng ánh nhẹ nhàng rơi xuống từ trên đỉnh đầu.
Mục Hành không kịp tránh, bị đổ trúng nguyên người.
Anh cứng đờ: "..."
Ngay sau đó, càng nhiều cỏ khô ào ào rơi xuống, giống như một trận mưa to kì quái, trong giây lát đã bao phủ, che lấp toàn bộ hang động.
Rất nhanh sau đó, khi cỏ khô đã chất đống ngang bắp chân Mục Hành thì cơn mưa này mới ngừng lại.
Bóng đen lại một lần nữa bao trùm cửa hang động trên đỉnh đầu.
Cự Long với thân hình khổng lồ đang phe phẩy hai cánh, ưu nhã và nhẹ nhàng hạ xuống từ cửa hang động.
Cỏ khô dưới đáy hang bị dòng khí lưu cuốn lên, điên cuồng bay múa trong không gian khép kín chật hẹp.
Cự Long cúi người, dùng ánh mắt uy nghiêm đánh giá hang động phủ kín rơm rạ trước mặt.
Ngay sau đó, nó thò móng vuốt ra, cẩn thận túm lấy một bó cỏ khô, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt vào nơi có lớp cỏ khá mỏng, khiến cả hang động trở nên bằng phẳng hơn.
Cự Long vui vẻ dùng móng vuốt gảy gảy cỏ khô bên dưới, sau đó thoải mái cuộn mình vào trong đống cỏ.
Mục Hành: "..."
Anh im lặng nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt, như biến thành một pho tượng không biết nhúc nhích, cũng không biết nói chuyện.
— Chỉ là trên vai và tóc anh đang rơi đầy mảnh vụn của cỏ khô.
Con rồng này...
Đang làm gì vậy?
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói: Long long đang cố gắng tạo ra hang động ân ái cho hai người đó ~.