Editor: Lam Phi Ngư
Đuôi rồng là từ chỗ xương cụt kéo dài ra, gốc đuôi thô to và tròn, chóp đuôi lại hẹp dài và nhọn.
Bề mặt trên của đuôi được bao phủ bởi một lớp vảy rồng cứng rắn dày đặc, so sánh với lớp vảy mặt trên thì phần vảy mặt dưới có vẻ nhỏ bé trơn nhẵn hơn, càng đến gần gốc đuôi thì lớp vảy càng mềm mại và tinh tế.
"Cậu sao thế?"
Mục Hành chú ý thấy Thời An có chút không tập trung, anh nhíu mày hỏi.
Cái đuôi của Thời An không chịu khống chế vẫy một cái dưới chăn, cậu hơi kinh hãi, vội vàng lấy tay đè lại:
"Không, không sao cả."
Gốc đuôi mẫn cảm cọ lên trên giường, khiến cả người Thời An vô thức run lên.
Mục Hành nhìn Thời An.
Thiếu niên cúi đầu, từ góc độ của Mục Hành chỉ có thể nhìn thấy được hơn phân nửa gò má trắng nõn và vành tai đang nhanh chóng sung huyết thành màu đỏ.
Vành tai của thiếu niên rất nhỏ, dưới ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy lông tơ nhẵn mịn, khi dần đỏ lên thì gần như trong suốt.
"..."
Mục Hành mím môi, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó xoay người đi ra ngoài: "Cậu thu dọn một chút rồi tôi dẫn cậu đi."
Trước khi ra ngoài, Mục Hành hơi ngừng bước, anh quay đầu nhìn lướt qua tủ đầu giường của Thời An.
Cửa phòng lại lần nữa khép lại.
Tiếng bước chân vững càng đều đều của người đàn ông dần đi xa, rồi cuối cùng cũng biến mất.
Thời An thở dài một hơi, sống lưng căng thẳng nãy giờ mới thả lỏng, cậu chậm rãi ngã lưng xuống giường.
May quá may quá, không bị lòi đuôi.
Thời An vén chăn lên, dùng tay bắt lấy cái đuôi rồng mọc ra sau lưng mình, cậu bắt đầu buồn rầu.
"Phải thế nào mới có thể thu mi vào đây hả?"
Dưới hình thái nhân loại, có một cái đuôi rồng không chỉ dễ khiến người khác chú ý mà nó còn chiếm chỗ, không giấu đi được.
Càng bết bát hơn là chỉ cần Thời An không chú ý một chút thôi, nó sẽ tự lắc lư theo cảm xúc.
Quả thực không phải là thứ vướng víu bình thường đâu!
Thời An vừa suy tư vừa sờ dọc lên theo cái đuôi của mình, mãi đến khi sờ đến vị trí giao nhau giữa phần da và lớp vảy.
Một dòng điện xẹt qua xương sống.
Thời An run lên, eo lập tức mềm nhũn.
Chuyện, chuyện gì thế này?
Kì lạ quá!
Lỗ tai Thời An nóng hổi đỏ bừng, cậu cuống cuồng thả tay ra, kinh nghi bất định nhìn chằm chằm cái đuôi của mình.
(kinh nghi bất định: Vì sợ hãi, nghi hoặc nên không thể xác định được suy nghĩ.)
Trước, trước đây chưa từng xuất hiện tình trạng này mà!
Khói đen lặng lẽ lấp ló lú đầu ra, vẻ mặt nó xoắn xuýt, muốn nói lại thôi.
Là một ma vật bị giam trong cái hộp nhỏ hơn vạn năm, đồ vật duy nhất nó có thể dùng để giết thời gian chỉ có cuốn sổ tay ghi chép của Mục gia.
Nó gần như có thể đọc làu làu cả quyển sách, trên thế giới này không ai có thể quen thuộc với loài rồng hơn nó.
Tuy khói đen biết rõ nguyên nhân, nhưng mà...!nó không dám nói.
Mặc dù mỗi loài rồng có số lần lột xác không giống nhau, thế nhưng dù là chủng loại rồng gì thì lần lột xác cuối cùng sẽ là lần quan trọng nhất, không hoàn thành lần lột xác này thì dẫu có sống lâu đến mấy cũng không được tính là rồng trưởng thành.
- Bởi vì sau lần lột xác cuối cùng, rồng sẽ phải nghênh đón kì phát tình.
Chủng tộc càng hiếm, rồng có thực lực càng cường đại thì kì phát tình ập tới càng hung mãnh.
Trong rất nhiều truyền thuyết, rồng bản tính hoang dâm, đó cũng không phải là suy đoán lung tung không có căn cứ.
Có điều, bởi vì tính đặc thù của Cự Long Vực Sâu nên tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Thời An, đến hiện tại khói đen cũng chưa từng nghĩ đến vậy mà Thời An lại chưa vượt qua lần lột xác thứ tư, vẫn chưa thể xem là rồng trưởng thành.
Mãi đến khi nghe thấy ma trùng kể lại việc đã trải qua trong núi tuyết nó mới biết được chuyện này.
Sổ tay ghi chép của Mục gia gần như ghi chép về tất cả loài rồng, chỉ có Cự Long Vực Sâu là không có chút thông tin nào.
Vì vậy khói đen cũng không thể khẳng định hoàn toàn.
Có điều, nó có thể khẳng định, hiện tại Thời An hẳn là vẫn chưa hoàn toàn vượt qua kì lột xác.
Bây giờ Thời An mới chỉ trải qua một chút triệu chứng mà thôi.
Sau khi tiêu hóa tất cả năng lượng trong xác rồng, hơn nữa còn phải khôi phục lại phần lớn thực lực trước khi lột xác thì mới có thể được xem là chính thức vượt qua kì lột xác.
Mà tới lúc đó, phỏng chừng kì phát tình chân chính cũng sẽ ập tới.
Nhìn thiếu niên vẻ mặt kinh hoảng, mờ mịt trên giường, khói đen không khỏi rơi vào trầm tư.
Hiện tại nó có thể xác định, tuy thời gian Thời An sống rất lâu, nhưng trong vài vạn năm trước đó, hẳn là Thời An hoàn toàn không có bất kì kinh nghiệm về phương diện kia...
Mà càng quan trọng hơn là, hiện tại Thời An lại là con rồng cuối cùng trên thế giới.
Thời An phải tìm bạn đời kiểu gì hả!
- Khói đen thật sự không ngờ có một ngày bản thân nó lại sẽ lo lắng về vấn đề kết hôn của một con rồng.
Lẽ nào đây là chỗ lợi hại của khế ước thuộc dân ư!
Ma trùng hoàn toàn không biết trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, người anh em cùng hội cùng thuyền với nó có vô vàn suy nghĩ phức tạp xoay chuyển trong đầu.
Ma trùng vỗ cánh bay đến trên giường, nó nghi hoặc hỏi: "Đại nhân, ngài sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?"
Trong lòng Thời An vẫn còn sợ hãi nhìn cái đuôi của mình, nhét cái đuôi xuống dưới chăn.
Loại cảm giác kì quái kia rốt cuộc cũng biến mất.
Thời An nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng chỉ mới giải quyết xong một chuyện, còn một chuyện khác càng gấp gáp hơn lại lần nữa bày ra trước mặt cậu.
Thời An buồn rầu nhíu mày, nói: "Hiện tại Mục Hành đang ở dưới lầu chờ ta, nhưng ta không thu đuôi về được..."
Lúc này khói đen mới lôi suy nghĩ đâu đâu của mình trở về.
Nó bay ra khỏi cái hộp nhỏ của bản thân, nói: "Đại nhân, tui có ý này!"
Khói đen lần nữa mở quyển sách cổ dày cộm kia ra, nó thuần thục lật đến một trang, sau đó lú một làn khói hơi mờ chỉ chỉ một hàng ma chú trong trang giấy:
"Ngài nhìn cái này xem, tui thấy có lẽ khả thi á!"
Mười lăm phút sau.
Mục Hành nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.
Thiếu niên ăn mặc chỉnh tề đi xuống dưới cầu thang, thoạt nhìn tinh thần tốt hơn khi nãy rất nhiều.
Nhưng không biết vì sao trông thiếu niên có vẻ tay chân cứng đờ, ánh mắt lơ lững.
Thời An vẫn chưa thu đuôi lại được, vì vậy cậu đành phải mặc cái quần cạp thấp, để đuôi dài rủ xuống.
Thời An dựa theo ma chú cổ xưa ghi chép trên quyển sách kia làm một phép thuật che chắn.
Căn cứ vào trình độ hiểu biết hiện tại của nhân loại đối với ma pháp cổ xưa thì hẳn sẽ không thể phát hiện được chỗ sơ hở.
Ánh mắt Mục Hành lướt qua cái đuôi sau lưng Thời An.
Thời An không nhịn được bắt đầu khẩn trương.
Tuy vì có ma chú che chắn, Thời An biết rõ Mục Hành hẳn là không nhìn thấy được, nhưng trong nháy mắt ánh mắt Mục Hành xẹt qua, cậu vẫn không nhịn được cảm thấy có một loại cảm giác...!thẹn thùng khó có thể hình dung.
Mục Hành nhíu mày, nhìn hai tay trống không của Thời An, sau đó anh mở miệng hỏi: "Cậu không thu dọn đồ đạc gì à?"
Thời An sững sờ: "Hở? Thu dọn gì cơ?"
Mục Hành: "Ngày mai khai giảng, quên rồi hả?"
"..."
Thời An chưa lấy lại tinh thần, mờ mịt nhíu mày: "Chưa quên..."
Thế nhưng không phải lúc nãy anh nói đi cục quản lí kiểm tra hở?
- Đương nhiên, sau khi đến cục quản lí cậu nhất định sẽ không ngoan ngoãn để họ kiểm tra hình thái này đâu, đến lúc đó cậu sẽ động tay động chân một chút lên dụng cụ kiểm tra, làm giả mọi thứ thành số liệu bình thường không phải là việc quá khó với Thời An.
Mục Hành: "Sau khi kiểm tra xong không cần quay về đây."
Vẻ mặt anh bình tĩnh, thản nhiên nói ra lời kinh hãi thế tục: "Buổi sáng ngày mai tôi sẽ trực tiếp đưa cậu đi."
Thời An ngớ người hai giây, nhất thời chưa thể liên kết hai câu nói lại với nhau.
"Tôi đã nhắn tin cho cha cậu rồi, ông ta không có ý kiến." Mục Hành nói tiếp.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám có ý kiến.
Đáy mắt người đàn ông lướt qua một tia ý lạnh.
Vừa rồi ở trong phòng Thời An, tuy dấu vết không sâu nhưng Mục Hành vẫn cảm nhận được một chút ma lực vực sâu còn sót lại.
Loại ma lực còn lại này vô cùng cứng nhắc và thưa thớt, không giống như do ma vật loại vực sâu để lại mà ngược lại càng giống như ma lực bám trên một loại đạo cụ nào đó.
Nếu như trước đó Mục Hành vẫn còn đang do dự thì hiện tại anh thật sự lo lắng khi để Thời An ở lại nơi này.
Mặc dù phải ở đâu thì anh vẫn chưa suy nghĩ kĩ nhưng ít nhất không thể để Thời An ở lại nhà chính Thời gia.
Thời An muốn giãy giụa: "Không...!không cần phiền phức vậy đâu, tôi về nơi tôi ở lúc trước là được."
Trên mặt Mục Hành vẫn bình tĩnh như cũ: "Không phiền."
Anh chỉnh lại ống tay áo, không nhanh không chậm nói: "Tôi tiện đường."
Thời An: "..."
?
Trên đường đi tới cục quản lí, lưng Thời An thẳng tắp, cái đuôi được sử dụng pháp thuật ẩn đi bị nhét qua bên còn lại để tránh Mục Hành, cậu sợ bị anh đụng trúng trong không gian chật hẹp này.
Mục Hành thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn lướt qua Thời An ngồi gần mình.
Khác với lần trước anh giải vây giúp thiếu niên.
Lần đó, Thời An vừa lên xe cậu không hề xa cách ngồi ngay cạnh anh, mà lần này lại ngồi rất xa.
Thiếu niên áp sát vào cửa xe bên kia, giống như sợ khoảng cách giữa hai người vẫn chưa đủ lớn.
Ban đầu Mục Hành cũng không thèm để ý loại việc tận lực kéo dài khoảng cách này.
Dù sao thì có không biết bao nhiêu người sợ hãi thân phận và năng lực của anh, họ cũng biết anh quái gở không thích tiếp xúc thân mật, vì vậy chưa có ai dám dán lại quá gần.
Thế nhưng, không biết vì sao khi nhìn thấy Thời An thế này, trong lòng Mục Hành xẹt qua một chút không vui kì lạ.
Rất nhanh đã đến cục quản lí.
Mặc dù hiện tại đã là lúc tòa nhà đóng cửa nhưng thân là một trưởng quan cao cấp trong cục quản lí, Mục Hành dẫn Thời An đi vào trong không chút trở ngại, hai người nhanh chóng đi tới phòng thí nghiệm.
Hiển nhiên Trác Phù đã bị Mục Hành khiển trách vì vụ việc trước đó đồng ý để Thời An bị Thời gia mang đi, vì vậy lần này vẻ mặt Trác Phù thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, so với dáng vẻ cà lơ phất lơ lần trước thì chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Trác Phù lại lần nữa hỏi tượng trưng Thời An liên tiếp vài vấn đề, sau đó dẫn cậu đi làm toàn bộ kiểm tra đo lường.
Lúc kiểm tra Mục Hành đứng chờ bên ngoài, mà Trác Phù là một người có năng lực nghiên cứu cao hơn năng lực thực chiến, vì vậy Thời An muốn lừa gạt Trác Phù quả thực dễ như ăn cháo.
Toàn bộ kiểm tra đo lường nhanh chóng hoàn tất.
Trác Phù cúi đầu viết gì đó lên báo cáo, nói: "Có lẽ phải qua một tuần mới có thể có kết quả, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho các cậu."
Trác Phù viết xong, nhấn đầu bút một cái rồi cất vào trong túi áo bên ngoài áo khoác trắng, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt:
"Mục trưởng quan, đêm nay cậu và An An có kế hoạch gì không?"
Ánh mắt Mục Hành thâm trầm: "An An?"
Khi Trác Phù chạm phải ánh mắt của Mục Hành thì không nhịn được cảm thấy hoảng sợ: "Sao vậy, gọi như thế đáng yêu mà."
Lúc này, dường như Trác Phù đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, tôi nghe cậu nói là cậu dẫn An An rời khỏi Thời gia rồi hả? Nếu không thì trước khi vào học cứ đến nhà tôi ở đi, ngay gần đây thôi, ngày mai tôi có thể đưa An An tới thẳng trường học luôn..."
Thời An suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng khá tốt?
Cậu đang chuẩn bị đồng ý.
Đúng lúc này, Mục Hành lạnh băng mở miệng, cắt ngang lời nói của Trác Phù: "Không cần."
Trác Phù nhướng mày, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "Vì sao?"
Mục Hành: "Để tôi phụ trách."
Trác Phù: "...!Hả?"
Mục Hành vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ngày mai tiện đường."
Trác Phù: "......"
Gì? Tiện đường chỗ nào cơ?
Tôi nghi ngờ cậu đang lừa tôi đấy!
Đột nhiên, Trác Phù nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cả kinh.
Trác Phù biết Học viện năng lực giả vẫn luôn hi vọng có thể mời Mục Hành làm giảng viên, còn đưa ra thù lao vô cùng phong phú, nhưng Mục Hành chưa từng đồng ý, lẽ nào lần này...?
Trác Phù lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy đêm nay An An ở đâu?"
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc ngay chương nhé mn.
Giọng Mục Hành lạnh lùng trầm thấp, ánh mắt khó lường: "Nhà tôi.".