"Đừng nghĩ nữa, mau ăn cơm đi." Tiêu Hàn thúc giục nói: "Buổi chiều năm người chúng ta còn tiến hành kiểm tra phối hợp lần đâu, bận đấy."
Lần kiểm tra này, mục đích chính là thử thách ý thức phối hợp của mỗi người, sau đó căn cứ tiến bộ luyện tập cùng đặc điểm kỹ năng của mỗi người, để phân phối các vị trí.
Sau, mới có thể tiến hành luyện tập nhóm chính thức.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi vài phút, Đường Trì và Tiêu Hàn đi phòng luyện tập.
Trước khi buổi kiểm tra đánh giá bắt đầu, huấn luyện viên vũ đạo nhiều lần nhắc nhở: "Nhất định phải chú ý hợp tác lẫn nhau."
Nhưng kết quả vẫn không thay đổi trong khi huấn luyện viên vũ đạo đã tam lệnh ngũ thân nhiều lần.
Tam lệnh ngũ thân 三令五申: Răn bảo nhiều lần, bảo đi bảo lại.
Toàn thể di chuyển vị trí lung ta lung tung, thời điểm thay đổi C vị, Giản Hàng cùng Trương Tử Hằng thậm chí còn đụng phải nhau.
Sau một hồi nhảy xong, mặt huấn luyện viên vũ đạo đen thùi lùi.
"Các cậu đang nhảy gì vậy?" Huấn luyện viên vũ đạo mắt lạnh nhìn mọi người: "May mắn ngày hôm nay người đứng chỗ này là tôi, nếu như hôm nay người đứng chỗ này là Nghiêm tổng, nếu các cậu là thực tập sinh của CJ, luyện tập cả ngày, luyện tập thành cái kết quả này, các cậu có thể cuốn gói đi được rồi."
"Đặc biệt là cậu, Trương Tử Hằng." Huấn luyện viên vũ đạo đến trước mặt Trương Tử Hằng: "Khi nhảy cậu đang nghĩ cái gì? Sai vị trí đến ba lần, cùng động tác trước sau hai lần phạm vi chênh lệch lớn như vậy, khiến hiệu quả nhóm thoạt nhìn rối như tơ vò, thậm chí tại nhịp điệu cấp độ thấp như vậy cũng nhảy sai."
Trương Tử Hằng nhỏ giọng nói xin lỗi.
"Nếu xin lỗi hữu dụng vậy, giới giải trí này sớm đã không còn nhiều ca sĩ nhảy sai rồi." Huấn luyện viên vũ đạo liếc mắt nhìn mọi người: "Năm người các em, đều là những người Nghiêm tổng coi trọng, vấn đề thực sự hạn chế sự phát triển của các em trong tương lai, là thực lực của các em. Hôm nay các em chăm chỉ khắc khổ huấn luyện, mỗi một phút, đều được đều đáp xứng đáng bằng thành tích trong giới giải trí tương lai, cho nên, các em cần phải nghiêm túc hơn nữa."
Huấn luyện viên vũ đạo thở dài: "Không chiếm thời gian huấn luyện của các em nữa, hiện tại tôi sẽ trực tiếp dựa trên đánh giá buổi sáng của giáo viên thanh nhạc, cùng với ý kiến cá nhân, để phân phối vị trí trong nhóm. Dư Văn Nhạc - phụ trách âm giọng bổng; Tiêu Hàn - phụ trách âm giọng trầm; Giản Hàng - rapper; Trương Tử Hằng - main dancer; Đường Trì - lead vocal và lead dancer."
Kết quả phân phối vừa ra, Tiêu Hàn có chút ngạc nhiên nhìn Đường Trì, nhỏ giọng nói: "Cậu cư nhiên không phải main dancer?"
Không chỉ riêng Tiêu Hàn, mà ngay cả bản thân Trương Tử Hằng cũng ngạc nhiên không kém.
Từ lần trước sau trận battel với Nghiêm Ngộ Sâm, cậu ta nghe những người khác nói, Nghiêm Ngộ Sâm đang ngầm chỉ định dẫn dắt Đường Trì thành main dancer, thật sự không nghĩ tới, vị trí này cư nhiên sẽ rơi trên người cậu ta, nhất thời có chút hưng phấn.
Nhưng sau này mới biết, lý do cậu ta được xếp vào vị trí dancer, chỉ vì kỹ năng hát của cậu ta quá tệ...
Theo như sự phân phối lời bài hát, main dancer chỉ cần hát hai ô nhịp và hát bè cùng phụ hát, căn bản không có đoạn hát đơn nào.
Nói chung, chỉ hưng phấn nhất thời.
Sau một ngày huấn luyện ma quỷ, Đường Trì uể oải lê thân trở về ký túc xá, vừa mới ngồi xuống, Tiêu Hàn nhìn cổ cậu nói: "Trên cổ cậu sao lại có mấy vết dấu hồng vậy?"
Đường Trì từ trong gương soi soi: "Dị ứng, thời điểm ăn cơm tối xong tới phòng luyện tập liền có, không cần để ý đến nó, ngày mai sẽ khỏi."
Nói xong, cậu cởϊ qυầи áo đi tắm rửa.
Tại thời điểm cậu đang tắm rửa, người biên tập chăm chỉ cắt nối đoạn video nhỏ ngày hôm nay, sau đó đăng lên blog chính thức.
Cùng lúc mỗi ngày mọi người đều cảm khái chế độ huấn luyện ma quỷ của 《 Tạo mộng 》, còn đang một lần lại một lần, không ngại phiền than thở nhan sắc của các anh trai.
Không biết, còn tưởng rằng dưới khu bình luận của blog chính thức nuôi một bầy chuột chũi.
Trong đám chuột chũi • fan rít gào, ẩn giấu đi mấy cái bình luận kỳ quái.
【 Sao trên cổ Trì Trì có mấy dấu ấn hồng hồng vậy? Thật giống như... không thể nói. [ doge] 】
【 Tôi cũng thấy, xem qua từ hình dáng đến độ dài rộng, tám chín phần là dấu dâu tây. [ nụ cười mẹ hiền.jpg ] 】
【 Tốt, tôi hiểu, cái gì cũng không cần nói, tôi tuyên bố, cp tôi ship là thật! 】
..........
Cùng lúc đó, tại một thành phố khác cách xa ngàn dặm.
Nghiêm mỗ tổng tại thời điểm tăng ca muộn, mệt mỏi nghĩ đến thời gian blog chính thức đăng bài sắp đến rồi, liền tiện tay mở Weibo.
Dưới kính hiển vi thời đại của lão nam nhân, Ngh sẽiêm Ngộ Sâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy được mấy cái bình luận "thanh tân thoát tục" lẫn trong một đống bình luận đông đảo.
Thanh tân thoát tục: tao nhã thoát tục.
Tạm gác công việc sang một bên, dựa theo bình luận trong link kiểm tra một lượt các mốc thời gian.
Dấu vết trên cổ Đường Trì quả nhiên có vấn đề!
Bất quá, vừa nhìn liền không phải dấu hôn, bởi vì Nghiêm Ngộ Sâm từng trồng rất nhiều dấu hôn trên cổ Đường Trì, có kinh nghiệm, màu sắc dấu hôn cùng vết hồng này vẫn có chút khác nhau.
Thế nhưng, coi như không phải, anh cũng có thể mượn cớ, gọi điện thoại cho Đường Trì.
Nghiêm Ngộ Sâm từ trước đến giờ luôn là kiểu người lôi lệ phong hành.
Lôi lệ phong hành: Sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Mấy giây sau, Đường Trì vừa tắm xong bước ra liền nhận được cuộc gọi video của Nghiêm Ngộ Sâm.
Bất quá cậu trực tiếp cúp máy.
【 Đường Trì: Đang ở ký túc xá, mọi người đều đang mặc quần cộc đi lung tung, không tiện mở video. 】
【 Nghiêm Ngộ Sâm: Nhưng tôi nhớ em, muốn nhìn em. [ thất lạc.jpg ] 】
Đường Trì nhìn biểu tình thất lạc của Nghiêm Ngộ Sâm, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cũng chịu thua: "Các cậu đi vệ sinh không?" Đường Trì hỏi ba người Tiêu Hàn.
Nhận được câu trả lời không của ba người xong, Đường Trì liền cầm điện thoại cùng tai nghe vào nhà vệ sinh.
Thời điểm Đường Trì chủ động gọi video đến, Nghiêm Ngộ Sâm cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Mà cho dù vậy, qua camera Nghiêm Ngộ Sâm vẫn có chút tiều tụy.
"Công việc rất bận sao?" Đường Trì ngồi trên nắp bồn cầu, nhẹ giọng ân cần hỏi.
Nhà vệ sinh ký túc xá cách âm không tốt, cậu sợ lớn tiếng quá, bọn Tiêu Hàn sẽ nghe thấy.
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu cười nói: "Không bận."
Đều là giả... Từ lúc lên máy bay đến giờ, ăn cơm cũng chưa được sự một bữa tử tế, chỉ gặm qua loa một miếng sandwich.
Kỳ thực, Đường Trì biết Nghiêm Ngộ Sâm không muốn để cậu lo lắng, cố ý nói như vậy, nhưng cậu cũng không vạch trần, chỉ nói: "Không bận thì tốt, chú ý sức khỏe."
"Vợ, em đang quan tâm tôi sao?" Nghiêm Ngộ Sâm một tay đỡ đầu, nguyên bản mặt mày thanh lãnh giờ khắc này lại ôn như như bãi nước.
"Phí lời." Đường Trì lườm anh một cái, nói: "Đúng rồi, hôm nay nhóm chúng tôi đã phân công vị trí, tôi là lead vocal cùng lead dancer."
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Tôi biết, trước khi tôi đi đã sớm sắp xếp."
Đường Trì cau mày: "Là anh sắp xếp?"
Nghiêm Ngộ Sâm thản nhiên ừm một tiếng nữa.
Đường Trì không hiểu: "Tuy rằng trong trận giao đấu hữu nghị tôi biểu diễn tốt, nhưng khuyết điểm trong ca hát vẫn lộ rất rõ, để tôi làm lead vocal, không sợ bị cản trở sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhất châm kiến huyết nói: "Em hát không tốt, kỹ năng ca hát của Trương Tử Hằng còn kém hơn. Trước hết cứ để Trương Tử Hằng đảm nhận vị trí main dancer này trong hai ngày đã, sau khi tôi trở về, có thể sẽ còn điều chỉnh, em không cần sợ, luyện tập cho tốt là được."
Đường Trì: "Vậy cũng tốt."
Nghiêm Ngộ Sâm quay lại chuyện chính: "Thời gian này tôi không ở, vợ em có thông đồng với nam nhân khác không?"
Đường Trì thật muốn chui qua điện thoại, gõ mạnh vào đầu Nghiêm Ngộ Sâm một cái: "Anh mới đi chưa được mười tiếng, cho dù muốn thông đồng, tôi cũng không có thời gian."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Vậy dấu hôn trên cổ em là ai làm?"
"Dấu hôn gì?" Đường Trì sửng sốt một lúc, mới phản ứng được Nghiêm Ngộ Sâm đang nói gì, chợt giải thích: "Đó là dị ứng, không phải dấu hôn."
Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt không tin nói: "Nhưng fan của em đều nói đó là dấu hôn."
Đường Trì: "Đó là bọn họ thấy thú vị, nói mò, anh cũng tin?"
Nghiêm Ngộ Sâm nở nụ cười, mắt đầy sủng nịch ôn nhu nói: "Đương nhiên không tin, nhưng tôi thèm."
Đường Trì nhất thời không hiểu: "Thèm cái gì?"
"Thèm em." Nghiêm Ngộ Sâm trầm giọng nói: "Tôi nghĩ muốn đem dấu hôn giả kia, biến thành thật."
Đường Trì đeo tai nghe, thời điểm giọng nói trầm thấp của Nghiêm Ngộ Sâm truyền vào lỗ tai, cả người cậu đều nổi da gà, khi mở miệng, trong lời nói không che giấu nổi tia xấu hổ: "Anh nói hưu nói vượn gì vậy, tôi nghe không hiểu, tôi muốn ngủ, không thèm nghe anh nói nữa."
Nói xong, lập tức tắt video.
Đường Trì cúi đầu nhìn cậu bé đã "lên" của mình, che mặt tuyệt vọng.jpg.
Thật con mẹ nó hăng hái.
—————————
Phàn Phàn: Xin lỗi mọi người vì lên chậm như vậy, giờ mình mới được bố mẹ cho dùng máy tính. Cảm ơn mọi người đã chờ. Yêu yêu!
—————————
=> Chương : Tôi đã về. []