CHƯƠNG : ÁO MƯA NHỎ.
Áo mưa nhỏ: Nói huỵch toẹt ra là bαo ƈαo sυ. :)
"Em nói đối tác kia của anh thật biết cách chọn thời gian." Đường Trì nói: "Trước không tìm, giờ thật vất vả anh mới dẫn em đi chơi một lần, vậy mà đuổi đến tận đây."
Nghiêm Ngộ Sâm ôm eo Đường Trì, đưa tay vén vạt áo sơ mi của Đường Trì lên một chút, khẽ nhéo: "Được rồi, bảo bối đừng tức giận, anh cũng không biết sao cậu ta lại đột nhiên nhớ tới liên hệ với anh. Bất quá, nếu em không vui, giờ anh liền đổi hẹn."
"Không cần." Đường Trì hạ mi mắt ương ngạnh: "Nếu anh đổi vậy việc làm ăn của anh liền thua lỗ, ai bước qua được tiền, lại nói, tiền anh kiếm được đều là cho em tiêu, em liền cố hết sức đi cùng anh một chuyến."
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, sủng nịch vuốt đầu Đường Trì: "Yên tâm, anh sẽ đuổi cậu ta sớm chút, sau đó ôm bảo bối về phòng."
Đường Trì hừ tiếng: "Bây giờ anh nói chuyện thật buồn nôn, anh nói mỗi ngày fan đều nói anh cao lãnh nhìn được, có vỡ mộng hay không?"
"Vỡ mộng thì vỡ mộng, anh chỉ đối với em như vậy, bọn họ không nhìn được." Nghiêm Ngộ Sâm nói, bàn tay đặt dưới eo Đường Trì bỗng dùng lực kéo người vào trong lồng ngực.
Đường Trì đấm một quyền lên ngực anh: "Buông tay cho em, nếu không em đánh anh đấy."
Nghiêm Ngộ Sâm không sợ nói: "Em đánh anh một cái, đêm nay anh làm thêm một một lần."
"Quỷ háo sắc." Đường Trì giả bộ giận dữ mắng anh một câu.
Thời điểm hai người sắp đến đại sảnh, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên nhớ ra, anh để quên tai nghe bên bể bơi.
"Em đi lấy cho anh." Đường Trì nói.
"Không cần, anh đi cho, em ở đây chờ anh." Nghiêm Ngộ Sâm xoay người quay lại bể bơi.
Không sớm không muộn, anh vừa đi, Đàm Thần liền tới, nhìn thấy Đường Trì không khỏi ngạc nhiên: "Sao cậu ở đây?"
Đường Trì cũng rất khó hiểu: "Vậy sao anh ở đây?"
"Tôi đến nói chuyện làm ăn, ở đây chờ đối tác." Đàm Thần giải thích.
Nói chuyện làm ăn... Đường Trì cau mày, trùng hợp như thế?
Đường Trì: "Anh tới tìm ai nói chuyện làm ăn vậy?"
Đàm Thần nói: "Nói cho cậu cũng không biết. Bất quá, cậu quan tâm tôi như vậy, là có hảo cảm với tôi?"
Đường Trì lườm qua: "Tôi nói sao con người anh tự luyến như vậy?"
Đàm Thần nhíu mày cười nói: "Chỉ đùa chút thôi, đừng tưởng thật mà."
"Nói đi, anh đến tìm ai nói chuyện làm ăn vậy?" Đường Trì thúc giục.
Chẳng lẽ là Nghiêm Ngộ Sâm?
Tuyệt đối không được, như thế quá lúng túng.
Đàm Thần không trực tiếp trả lời, mà rút ra một nhánh hoa hồng từ trong bình hoa bên cạnh, tiêu sái đến trước mặt Đường Trì đưa cho cậu: "Nhận hoa của tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Đường Trì xấu cự nói: "Không nói liền thôi."
Đàm Thần thất vọng nói: "Tôi cũng không ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn cậu nhận hoa của tôi mà thôi."
Nói, ánh mắt Đàm Thần đặc biệt vô tội nhìn Đường Trì.
Đường Trì bị giật mình: "Anh có độc a."
Theo bản năng lùi về phía sau, liền đụng phải lồng ngực một người.
Đàm Thần cười với người sau lưng Đường Trì nói: "Tính ra thời gian từ lúc tôi nhắn tin đến giờ, lâu như vậy anh mới ra, thật khiến người chờ đến nóng ruột."
Tâm Đường Trì hơi hồi hộp, đang chuẩn bị quay đầu, Đàm Thần vẻ mặt áy náy kéo tay Đường Trì đem cậu từ trong lồng ngực Nghiêm Ngộ Sâm ra.
"Xin lỗi, ban tôi vừa nãy không cận thận, không phải cố ý, hi vọng Nghiêm tổng đừng chấp nhặt với cậu ấy." Đàm Thần thay Đường Trì xin lỗi Nghiêm Ngộ Sâm.
"Bạn?" Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt âm trầm nói.
Đường Trì phát hiện tâm tình Nghiêm Ngộ Sâm không đúng, vội vàng nói: "Không phải, em không phải bạn anh ta, anh đừng hiểu lầm."
Đàm Thần nắm tay Đường Trì, không ngừng nháy mắt với cậu: "Tính khí hắn không tốt, đừng nói lung tung."
"Nghiêm tiên sinh, cậu ấy thật sự là bạn tôi, hơn nữa còn là bạn trai tôi." Đàm Thân kéo Đường Trì ra sau lưng che chở: "Nghiêm tổng nể tình tôi, đừng chấp nhặt với cậu ấy."
Nói bạn thì không đủ nể mặt, vậy nói là bạn bai mình, dù sao Nghiêm Ngộ Sâm cũng nên cho chút mặt mũi, không tức giận đi... Đàm Thần nghĩ như vậy.
"Em là bạn trai cậu ta?" Nghiêm Ngộ Sâm nheo mắt, thâm trầm nhìn Đường Trì.
Đường Trì vội vàng lắc đầu: "Không phải, anh đừng hiểu lầm."
Đàm Thần không rõ, rõ ràng hắn đang che chở Đường Trì, sao Đường Trì không hiểu?
"Ngốc, cậu có biết, cậu phải thừa nhận là bạn trai tôi, Nghiêm tổng mới nể tình tôi không so đo với cậu, cho nên cậu mau chóng phối hợp chút đi." Đàm Thần dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Đường Trì quả thực tuyệt vọng: "Đại ca, anh còn nói thêm câu nữa, anh liền xong đời đấy biết không?"
Đàm Thần mờ mịt: "Có ý gì?"
"Anh ấy là chồng tôi." Đường Trì cắn răng nhìn Đàm Thần ngốc nghếch.
Đàm Thần nghe vậy, trong phút chốc ngây người, nửa ngày mới phản ứng lại, nhưng vẫn cảm thấy không tin hỏi: "Hắn là chồng cậu?"
Không đợi Đường Trì trả lời, Nghiêm Ngộ Sâm đến bên người Đàm Thần, vươn tay kéo Đường Trì vào trong lòng mình.
Nghiêm Ngộ Sâm ôm đặc biệt chặt, Đường Trì có thể cảm nhận được rõ tiếng tim đập như nổ moto của Nghiêm Ngộ Sâm.
Xong đời, lần này anh ấy thật sự tức giận rồi.
"Tôi chính là chồng em ấy, nghe nói cậu là bạn trai em ấy, cậu không thấy nên cho chúng ta một câu giải thích rõ ràng sao?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói.
Chân Đàm Thần có chút mềm: "Đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm."
"Có đúng không?" Nghiêm Ngộ Sâm nhớ tới bữa tiếc vào nửa tháng trước, Đàm Thần nói hắn đã nhất kiến chung tình với mèo hoang nhỏ gì đó, âm lãnh nói: "Cho nên cái người mà cậu nhất kiến chung tình, là em ấy?"
Nói, Nghiêm Ngộ Sâm rũ mắt nhìn Đường Trì được mình ôm trong ngực.
Đàm Thần nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đường Trì mờ mịt nói: "Anh đang nói gì vậy? Cái gì nhất kiến chung tình?"
Sao cậu nghe không hiểu thế?
"Cậu ta đối với em nhất kiến chung tình, em không biết?" Nghiêm Ngộ Sâm trầm giọng nói.
Đường Trì: "..."
"Cuộc trao đổi này, tôi thấy cũng không cần thiết nữa, tôi không muốn hợp tác với người mơ tưởng đến vợ tôi, gặp lại." Nghiêm Ngộ Sâm nói xong, trực tiếp khiêng Đường Trì lên vai.
"Nghiêm Ngộ Sâm anh muốn làm gì, anh thả em xuống!" Đường Trì xấu hổ nói.
Nghiêm Ngộ Sâm đánh một cái lên mông cậu: "Ngoan, chớ lộn xộn."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm vừa nhắc nhở vừa liếc mắt nhìn Đàm Thần, cõng Đường Trì về.
Đàm Thần đứng trong đại sảnh, lúc lâu sau, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra gọi điện cho ba hắn.
"Ba, con toang rồi."
Đàm ba ba đang ở nhà luyện chữ, nghe vậy ngòi bút bị trượt làm hỏng một tờ giấy luyện chữ: "Con trai, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Thần khóc không ra nước mắt: "Con không những xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn."
Đàm ba ba: "Con đừng hoảng, mau nói cho ba, có thể sử dụng tiền ba liền dùng tiền giải quyết."
"Dùng tiền không giải quyết được chuyện này." Đàm Thần nói.
Đàm ba ba: "Tại sao?"
"Bởi vì hắn có tiền hơn so với con." Đàm Thần tuyệt vọng: "Con đã chọc giận Nghiêm Ngộ Sâm."
Bên kia Đàm ba ba nhất thời im lặng.jpg.
Bên này, Đường Trì bị Nghiêm Ngộ Sâm một đường ôm vào phòng ngủ, sau đó mạnh mẽ ném trên giường.
Nhìn sắc mắt biến đen kia của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì căng thẳng hơi dịch lên đầu giường: "Anh đừng tới đây, nếu không phải lúc đó anh ly hôn với em, em cũng sẽ không gặp được anh ta, cuối cùng, đều là anh sai, căn bản không liên quan đến em."
"Đó là Nghiêm Đồng ly hôn với em, không phải anh?" Nghiêm Ngộ Sâm giải thích.
Đường Trì: "Nếu vậy, anh đi tìm Nghiêm Đồng mà tính sổ. Hơn nữa em thật sự không thích anh ta, em nói nhiều lần em có chồng, nhưng anh ta không tin, em cũng không có cách nào."
"Muốn anh tin em cũng được." Nghiêm Ngộ Sâm lấy trong ngăn kéo ra một dây... áo mưa nhỏ màu hồng, tổng cộng bảy cái: "Để anh dùng hết bằng này anh sẽ tin em."
"?!!!" Đường Trì chấn kinh rồi.
Bảy cái, bảy lần, anh đây là muốn gϊếŧ chết em sao?
Phàn Phàn có lời muốn nói: :) Xin vĩnh biệt cụ.
————————————
CHƯƠNG : GẶP QUỶ.
"Chồng, anh bình tĩnh chút, kích động là quỷ, kích động không giải quyết được vấn đề gì." Đường Trì căng thẳng nuốt nước miếng, khuyên.
Nghiêm Ngộ Sâm cởϊ áσ sơ mi: "Kích động không giải quyết được vấn đề, thế nhưng kích động có thể khiến anh vui vẻ."
"Không, anh không vui." Đường Trì giả bộ đáng thương nói: "Chồng, em biết anh tức giận, nhưng nếu tức giận nữa, cũng phải vì thân thể của em mà nghĩ chứ, bảy lần, thật sự không tốt đâu, sẽ dẫn đến chết đó."
"Em yên tâm, trong lòng anh nắm chắc, nếu như em thật sự không chịu được, có thể dùng đùi làm giảm bớt một chút gánh vác." Nghiêm Ngộ Sâm vừa nói xong, nghiêng người đè lên, Đường Trì muốn nói không muốn mà đã chậm.
...
...
...
Đêm nay, Đường Trì nhiều lần cảm thấy mình không được.
"Những thức như đồng nhân văn, thực sự rất hại người." Đường Trì sờ cái eo đau nhức của mình.
Nghiêm Ngộ Sâm không rõ: "Sao đột nhiên lại nhắc đến cái này?"
Đường Trì: "Bởi vì hôm qua chơi lâu như vậy, anh trước đây không thế, anh cực thuần thiết, hiện tại, ha ha."
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Anh chỉ là một người đàn ông trưởng thành bình thường, cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, thuần khiết làm gì, lại nói, trước có nhiều kinh nghiệm như vậy, muốn anh kỹ thuật kém chẳng phải sẽ khiến em thiệt thòi?"
Đường Trì: "..."
Dĩ nhiên không có gì để nói.
Mà không biết có phải Đường Trì bị ảo giác hay không, cậu cảm thấy chồng mình càng ngày càng sắc.
Quả nhiên, đàn ông lên giường đều là cầm thú.
Không, Nghiêm Ngộ Sâm không bằng cầm thú.
"Bảo bối." Nghiêm Ngộ Sâm nhận ra Đường Trì bất động, vươn mình ôm lấy Đường Trì.
Đường Trì muốn đáp nhưng cổ họng giống như nuốt phải than lửa, căn bản không phát ra được âm thanh nào.
Đường Trì tâm mệt nuốt nước miếng, trực tiếp dùng cùi chỏ đụng ngực Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm bị đau hừ một tiếng, không nhịn được cau mày nói: "Bảo bối, vừa rời giường em liền đánh anh? Chẳng lẽ không hài lòng với biểu hiện đêm qua của anh?"
Đường Trì thử nghiệm vài lần, rốt cuộc gian nan khàn khàn nói: "Anh ngậm miệng cho em."
A a a a, cổ họng đau quá QAQ.
Nghe âm thanh của Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm kinh ngạc: "Bảo bối cổ họng em bị sao vậy?"
"Anh không thấy ngại còn hỏi? Mặt mũi anh đâu?" Đường Trì buồn bực nói.
"Chẳng lẽ do ăn bạch tinh sao?" Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nở nụ cười, bên trong có tuyến ôn nhu, mang theo vài phần cố chấp.
Giọng điệu này, không đúng lắm... Đường Trì quay đầu, lúc đối diện với ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, cả người Đường Trì không khỏi run lên, vội vàng tránh thoát cái ôm ấp từ "Nghiêm Ngộ Sâm".
"Tiểu Trì, để em ôm chút nữa đi." Nghiêm Đồng gắt gao ôm Đường Trì trong ngực, cúi đầu ngửi tóc Đường Trì thập phần mê muội nói.
Đường Trì có chút hoài nghi nhân sinh.
Cậu nhớ rõ, tối qua người làm cậu chính là Nghiêm Ngộ Sâm mà, làm sao đột nhiên biến thành Nghiêm Đồng?
"Bảo bối nhi, mùi hương trên người em thật thơm, da dẻ cảm giác thật mịn, thật khiến người ta càng sờ càng nghiện."
Đường Trì vừa tiếp nhận hiện thực về sự xuất hiện của Nghiêm Đồng, nhưng từ "bảo bối nhi" này lại có chuyện gì nữa?
Đây là gặp quỷ à?
"Anh là ai?" Đường Trì cố nén cả kinh nói.
Nghiêm Nhất Tự nhíu mày: "Em nói xem, tiểu bảo bối của tôi."
Nói đến đây, Nghiêm Nhất Tự tiến tới bên tai Đường Trì, cố ý hạ thấp giọng nói: "Lại nói, tối qua tiếng kêu của bảo bối nhi thật làm người muốn người không được, hiện tại hồi tưởng lại, khiến tôi khống chế không được."
"Cho nên, tối qua, làm tôi chính là anh?" Đường Trì ngạc nhiên.
"Đương nhiên là tôi, không phải tôi bảo bối em còn muốn ai nữa?" Nghiêm xx.
Đường Trì: "???"
Có ai có thể nói cho cậu biết tình huống trước mặt này rốt cuộc là sao không? Mỗi phút một người?
Lẽ nào cậu chưa tỉnh ngủ?
Đúng, tối qua vận động quá mạnh, chắc chắn do mình chưa tỉnh ngủ, bệnh tâm thần tái phát.
Ngủ một hồi nữa, chút nữa tỉnh dậy liền bình thường.
Cậu vừa nhắm mắt, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên hôn mi tâm cậu: "Bảo bối, xế chiều rồi còn muốn ngủ?"
Đường Trì: "Trước tiên anh đừng nói chuyện với em, để em yên tĩnh."
Cậu muốn bình tĩnh chút, thuận tiện nhớ lại tối qua rốt cuộc ai làm cậu ba lần.
Tối qua, tuy rằng Nghiêm Ngộ Sâm ăn nói ngông cuồng, nói muốn dùng toàn bộ bảy cái bαo ƈαo sυ, thế nhưng cuối cùng, ở Đường Trì liều mạng chống lại chỉ dùng có ba cái.
Cũng may chỉ dùng có ba cái, nếu như thật sự dùng hết bảy cái, Đường Trì cảm thấy ngày hôm nay mình triệt để bị rách.
"Em sao vậy?" Nghiêm Ngộ Sâm có chút lo lắng hỏi.
Đường Trì mở mắt ra, hết sức nghiêm túc hỏi Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh xác định bây giờ ký ức có cùng liên hệ với hai người kia?"
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Đường Trì: "Vậy anh có biết vừa nãy bọn họ ra ngoài không?"
Nghiêm Ngộ Sâm bật cười: "Bảo bối em đang nói nhăng gì đó, vừa nãy vẫn là anh mà."
Sao có khả năng!
Ánh mắt cố chấp kia của Nghiêm Đồng, còn có lời nói đầy tao khí của Nghiêm Nhất Tự, Đường Trì tự nhật mình tuyệt đối không nhận sai.
"Đừng nháo, nghiêm túc trả lời, vừa nãy bọn họ không đi ra?" Đường Trì nghiêm chỉnh hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm sủng nịch nhéo chóp mũi Đường Trì, sau đó giơ ba ngón tay nhìn trời: "Anh thề, nếu như lúc nãy bọn họ đi ra, anh chính là chó con."
Đường Trì: "..."
Nhưng bọn họ thực sự đi ra mà!
"Nghiêm Ngộ Sâm, mấy ngày nay anh có cảm giác có chỗ nào không đúng không?" Đường Trì không quản cái mông đau nhức, ngồi dậy, nâng mặt Nghiêm Ngộ Sâm lên lo lắng nói.
"Không có, gần đây anh rất tốt, bọn họ chưa từng đi ra." Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Bảo bối, rốt cuộc em sao vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm kiên định như thế, Đường Trì không khỏi hoài nghi, lẽ nào vừa nãy thật sự là do ảo giác?
"Hẳn là do em nghĩ nhiều." Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm: "Bất quá, anh có nói cho bác sĩ biết chuyện gần đây anh chưa từng chuyển đổi nhân cách không?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "Có nói."
Đường Trì hỏi: "Vậy ông ấy giải thích thế nào?"
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu: "Ông ấy cũng không nói rõ được chuyện này rốt cuộc là thế nào, ông ấy còn nói, loại hiện tượng ký ức liên hệ này cũng rất khó thấy, hiện tại không có nguyên nhân gì đột nhiên xuất hiện dấu hiệu khỏi hẳn tương tự, trên vấn đề y học tạm thời chưa có cách nào giải thích."
Đường Trì lo lắng: "Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm ôm eo Đường Trì: "Bảo bối, có phải em không muốn cùng anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm có chút hèn mọn nhìn Đường Trì.
Đối diện ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, tâm Đường Trì nháy mắt hóa thành thủy: "Không có, đừng nói bừa, trước đều đáp ứng anh, tin em không được sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, mặt kề sát eo Đường Trì, giống như Husky cọ cọ: "Bảo bối thật tốt."
Đường Trì vuốt đầu chó của Nghiêm mỗ tổng, lòng nói, em thấy mình chẳng có chỗ nào tốt.
Nếu như tình huống chuyển đổi lúc nãy là ảo giác thì tốt, còn nếu như không phải, vậy cậu nên làm gì đây.
Rõ ràng tối qua chỉ cùng Nghiêm Ngộ Sâm làm, sáng sớm vừa mở mắt, làm cậu tổng cảm thấy tối qua mình bị làm ba lần giống như là ba người khác nhau.
"Chậc, Nghiêm Ngộ Sâm, anh đừng kéo quần em." Đường Trì cau mày: "Tối qua anh ăn chưa đủ no sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu: "Vĩnh viễn ăn không đủ, ai bảo bảo bối nhà anh câu dẫn người như vậy."
"Miệng lưỡi trơn tru." Đường Trì hừ.
Nghiêm Ngộ Sâm phản bác: "Anh miệng lưỡi trơn tru cũng không bằng Nghiêm Nhất Tự."
"Sao anh toàn so sánh với những thứ không đàng hoàng vậy?" Đường Trì phục rồi, thật sự anh học cái kiểu tao khí này từ ai cũng rõ, đúng là cái tật xấu gì không rõ.
Tối qua còn tàn dư lại kɦoáı ƈảʍ, vốn Đường Trì còn muốn cùng anh triền miên chốc nữa, nhưng vừa hôn lên, vô ý mở mắt lần thứ hai bắt gặp ánh mắt cố chấp quen thuộc.
—————————————
Phàn Phàn có lời muốn nói: Mai tui bận chút việc, nay lên bù ngày mai đó. Chụt— cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Còn chương nữa là hoàn, cố lên!