【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Con người đúng là một sinh vật phức tạp.
Ban đầu ở bệnh viện, lần đầu tiên gặp Hứa Tri Niên, tôi nhìn vết thương của cậu ấy đã biết những gì cậu ấy trải qua.
Nhưng đối với chuyện này tôi vẫn thờ ơ bình thản.
Thế mà sau một thời gian dài sống chung, chỉ mỗi vết sẹo nhỏ trên trán cậu ấy cũng có thể khơi dậy sóng gió trong lòng tôi.
Tôi thừa nhận mình đang đau lòng vì cậu ấy.
Tôi nói: "Nếu cậu không thích thì sau này đừng chơi dương cầm nữa."
Cậu ấy nở nụ cười với tôi: "Vâng."
Sau đó rất lâu chúng tôi đều không lên tiếng.
Cậu ấy lại ngẩng đầu ngắm sao trên trời.
Tôi đột nhiên nhớ ra đêm nay là lần đầu tiên Hứa Tri Niên chủ động nhắc đến chuyện ba năm qua với tôi.
Tôi không biết khi cậu ấy và bác sĩ Diêu trò chuyện có nhắc tới việc này hay không.
Có thể có, cũng có thể không.
Nhưng từ trước đến giờ mỗi lần tôi và cậu ấy trò chuyện sẽ không bao giờ chuyển sang chủ đề này.
Cậu ấy không muốn nhắc lại chuyện cũ, còn tôi sợ bất cẩn chạm vào vết thương của cậu ấy.
Tôi không biết sự thay đổi này có ý nghĩa gì, nhưng hẳn là một điều tốt.
Cậu ấy đang dần thoát ra khỏi bóng ma của quá khứ.
"Chắc cậu thích âm nhạc lắm nhỉ?" Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy quay đầu, mở to mắt nhìn tôi, giống như đang hỏi tôi tại sao.
"Bởi vì lúc cậu hát trông rất hào hứng." Nghĩ ngợi một lát tôi bổ sung thêm, "Cũng rất hay nữa."
Hứa Tri Niên nói: "Cám ơn."
Trong bóng tối, mặt tôi hơi nóng lên: "Không phải tôi đang khen cậu đâu, chỉ nói thật thôi."
Hứa Tri Niên mỉm cười: "Lời nói thật của anh cũng khiến tôi rất vui."
"Từ nhỏ tôi đã thích ca hát." Cậu ấy nói, "Trước kia thầy dạy nhạc nói tôi cảm thụ âm nhạc rất tuyệt, âm vực cũng tốt, rất có thiên phú, ông ấy còn hỏi tôi có hứng thú phát triển con đường âm nhạc hay không."
Tôi nói: "Cậu từ chối à?"
Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Vâng."
Tôi hiếu kỳ: "Vì sao?"
"Vì nghèo." Hứa Tri Niên nói, "Con đường âm nhạc này vừa gian nan vừa tốn kém, lúc ấy tôi suy nghĩ rất thực tế, chỉ muốn học cho giỏi rồi thi đậu vào một trường đại học trọng điểm để bà tôi có thể sống tốt một chút."
Tôi nói: "Đây là sự thật, cậu đã làm được rồi."
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Đáng tiếc lúc tôi vào đại học thì bà tôi đã qua đời."
Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
"Khi còn bé thật ra tôi rất muốn học một loại nhạc cụ." Hứa Tri Niên lại chuyển chủ đề sang âm nhạc, "Nhưng khi đó trong nhà không có điều kiện, trên đường đi học về có một tiệm đàn, tôi nhìn qua cửa kính thấy rất ghen tị với đám trẻ trong đó vì chúng có thể tự do phát triển sở thích như mình muốn."
Tôi nói: "Giờ cậu cũng có thể học mà."
Hứa Tri Niên ngây ngẩn cả người: "Bây giờ sao?"
"Đã có thiên phú thì đừng lãng phí." Tôi nói, "Không bao giờ là quá muộn để học cả."
Cậu ấy tỏ ra mờ mịt.
"Nếu cậu không biết phải học gì," tôi đề nghị, "Cậu muốn học ghita không?"
Hứa Tri Niên lập lại: "Ghita?"
Tôi gật đầu: "Cậu không thấy nam sinh đàn ghita rất ngầu rất đẹp trai sao."
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Hình như là vậy."
Tôi nói: "Tôi nghĩ ghita rất hợp với cậu. Chẳng phải cậu muốn đi học tiếp sao, dưới lầu ký túc xá đại học, nam sinh vừa đàn ghita vừa hát rất lãng mạn, trên TV đều chiếu như thế cả."
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên nói, "Đây là trào lưu mười năm trước rồi mà."
"Đúng không?"
Tôi sờ mũi, có chút xấu hổ.
Hứa Tri Niên lại bật cười: "Nhưng đề nghị này làm tôi động tâm rồi."
Tôi nhíu mày.
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi nói: "Chờ tôi học xong ghita sẽ hát cho Khương tiên sinh nghe được không."
Tôi nhìn cậu ấy thật sâu.
Ánh mắt cậu ấy dịu dàng, mang theo sự chờ mong.
Tôi nói: "Được."
Tôi không đành lòng từ chối cậu ấy.
Hứa Tri Niên cong môi mỉm cười.
Tôi có thể nhận ra sự tinh nghịch trong nụ cười của cậu ấy.
Giống như tiểu hồ ly đạt được mục đích.
Nhưng tôi cũng không ngại.
Tôi hy vọng từ nay về sau trong thế giới âm nhạc của cậu ấy chỉ có ghita, không có dương cầm.
Cuộc trò chuyện ngày hôm đó kết thúc tại đây.
Một thời gian sau, khi chú Dương và tôi nói chuyện phiếm, chú nói Hứa Tri Niên dạo này rất thích đi dạo mấy cửa hàng bán đàn.
"Hình như cậu ấy rất có hứng thú với ghita." Chú Dương nói, "Hỏi thầy dạy nhạc rất nhiều thứ, còn ngắm ghita mấy lần nữa."
Tôi hỏi: "Vậy cậu ấy có mua không?"
Chú Dương lắc đầu: "Không có, tôi thấy cậu ấy rất muốn mua nhưng còn do dự."
Cậu ấy đang do dự cái gì?
Vẫn chưa quyết định học ghita hay không à?
Hình như không giống lắm.
Tôi trầm tư một lát rồi đột nhiên hiểu ra.
Tôi hỏi chú Dương xem Hứa Tri Niên nhìn trúng cây ghita nào, sau đó bỏ tiền ra mua.
Đối với Hứa Tri Niên thì cây ghita này quá đắt đỏ.
Đương nhiên trong mắt tôi thì chỉ là một con số chẳng có nghĩa lý gì.
Tôi đưa cây ghita này cho cậu ấy.
Khi Hứa Tri Niên nhận ghita thì vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc: "Đây là......?"
"Đây là tôi tặng cậu." Tôi nói.
Hứa Tri Niên mở to mắt.
Tôi nói thêm: "Mua bằng tiền của tôi."
Cậu ấy lập tức nói năng lộn xộn: "Cám... cám ơn Khương tiên sinh."
Tôi xoa đầu cậu ấy.
"Giờ trên người tôi không có đồng nào cả." Hứa Tri Niên nói, "Tôi có tiền nhưng đều là tiền Khương tiên sinh lấy từ Nghiêm Chi Triết."
"Nhưng tôi không muốn mua cây ghita này bằng tiền của anh ta."
Tôi nói: "Tôi biết."
Đây là cuộc sống mới và khởi đầu mới của cậu ấy.
Sẽ không có chút liên quan nào đến Nghiêm Chi Triết.