Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Môn thi cuối cùng của Hứa Tri Niên vào chiều thứ Sáu.

Tôi bảo chú Dương dừng xe ngoài cổng trường rồi tự mình đến dưới lầu đợi cậu ấy.

Trong đám sinh viên, tôi vừa liếc mắt đã thấy ngay Hứa Tri Niên.

Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo khoác đen, chắc vì sợ lạnh nên cổ còn quàng khăn trắng dài đến ngực.

Viết chữ hơn một giờ, tay cậu ấy chắc bị đông lạnh nên nhét vào túi, sau đó cứ thế đi ra ngoài.

Giống như...... một chú chim cánh cụt?

Dù vậy cậu ấy vẫn rất nổi bật trong đám người, thỉnh thoảng có nữ sinh nghiêng đầu nhìn trộm cậu ấy rồi xì xào bàn tán.

Hứa Tri Niên luôn nói mình chỉ là người bình thường nhưng lại không biết tướng mạo cậu ấy giữa đám người bình thường khiến người ta chú ý cỡ nào.

Hứa Tri Niên cũng nhanh chóng tìm được tôi.

Ngay khi nhìn thấy tôi, cậu ấy chớp mắt, sau đó bước chân trở nên nhẹ hẫng, gần như chạy ào đến chỗ tôi.

Đến trước mặt tôi, cậu ấy tươi cười gọi: "Khương tiên sinh!"

Tôi sờ đầu cậu ấy rồi đáp lại.

Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Sao Khương tiên sinh lại tới đây?"

Tôi kỳ quái nói: "Chẳng phải lúc trưa tôi đã nhắn Wechat nói sẽ tới đón cậu rồi sao? Cậu không nhận được à?"

"Không phải." Hứa Tri Niên lắc đầu nói, "Tôi cứ tưởng Khương tiên sinh sẽ chờ tôi trong xe như lúc trước chứ."

Tôi bình tĩnh giải thích: "Đến khá sớm, ngồi trong xe hơi chán nên tôi xuống đi dạo một chút."

Hứa Tri Niên không nghi ngờ gì mà nói: "Ở ngoài lạnh lắm, trong xe vẫn ấm hơn, chúng ta mau về đi."

Tôi nói: "Ừ."

Trong xe mở điều hoà không khí, sau khi ngồi vào xe, thân thể đông cứng lập tức thoải mái hẳn lên.

Tôi và Hứa Tri Niên cùng ngồi ghế sau, Hứa Tri Niên rút tay từ trong túi ra đặt lên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh như học sinh trong lớp.

Tôi hỏi cậu ấy: "Thi cử thế nào?"

Hứa Tri Niên chần chờ nói: "Cũng được ạ......."

Tôi nói: "Sao lại thiếu tự tin thế?"

Hứa Tri Niên cười cười: "Thật ra tôi trả lời được hầu hết các câu hỏi, còn có hai án lệ vừa xem qua trước khi thi nên chắc kết quả sẽ không tệ. Vừa rồi tôi chỉ khiêm tốn chút thôi."

Tôi: "......"

Xem ra lần trước dẫn cậu ấy đi trượt tuyết thư giãn cũng không tệ.

Phong cảnh ngoài xe lướt qua vùn vụt, Hứa Tri Niên nhìn một lát, đột nhiên nhận ra điều gì nên quay lại hỏi tôi: "Hình như đây không phải đường về nhà."

"Ừ." Tôi nói, "Hôm nay ăn tối bên ngoài để chúc mừng cậu thi xong môn cuối cùng và được giải phóng."

Hứa Tri Niên tò mò hỏi: "Vậy chúng ta ăn gì ạ?"

Tôi nói: "Lẩu."

"Dạ?" Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt.

Tôi liếc nhìn cậu ấy: "Lần trước Khương Sênh Sênh đòi đến ăn nhà hàng sang trọng, tôi thấy cậu có vẻ không thích nên nghĩ có lẽ cậu thích ăn lẩu hay đồ nướng hơn."

Tôi hỏi cậu ấy: "Sao? Chẳng lẽ cậu không thích à?"

"Thích chứ ạ." Hứa Tri Niên vội vàng gật đầu, dừng một chút rồi nói, "Nhưng tôi nhớ dạ dày Khương tiên sinh không tốt nên không thể ăn món cay mà."

Tôi hời hợt nói: "Hơi cay thì không sao, gọi lẩu uyên ương cũng được."

Tiệm lẩu không mấy đông khách.

Tôi đặt phòng riêng, nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi lên lầu hai.

Tôi rất ít khi ăn lẩu nên đưa menu cho Hứa Tri Niên để cậu ấy tự gọi món mình thích.

Cậu ấy nhìn giá cả rồi líu lưỡi nói: "Sao đắt thế! Một đĩa thịt mà hơn mấy trăm tệ!"

Thật ra tôi không thấy đắt nên chỉ nói: "Cũng được."

Hứa Tri Niên lầm bầm: "Hèn chi vắng khách như vậy, giá cả đắt đỏ thế này thì người bình thường làm sao ăn nổi."

Tôi cười: "Cậu cứ tùy ý gọi đi, tôi mời cậu."

Hứa Tri Niên: "...... Vâng."

Cuối cùng bữa lẩu này hai chúng tôi ăn có giá bốn chữ số.

Lúc tính tiền, Hứa Tri Niên còn tỏ vẻ khó tin nổi.

Mãi đến lúc về nhà, cậu ấy còn chê bai: "Quán kia ngon thì có ngon nhưng thật quá —— đắt!"

Cậu ấy kéo dài giọng, còn cường điệu gật đầu nói tiếp, "Không lợi chút nào."

Tôi lấy từ trong ngăn tủ ra một chai vang sủi đặt lên bàn rồi nói: "Giờ cậu còn muốn tiết kiệm tiền cho tôi nữa à?"

Hứa Tri Niên lập tức im bặt.

Đôi mắt to đen láy của cậu ấy nhìn tôi, tôi vẫy tay gọi cậu ấy: "Tới đây."

Dường như ý thức được điều gì, cậu ấy mở to mắt nhìn, khép nép đi tới ngồi xuống đối diện với tôi.

Tôi khui chai vang sủi rót cho cậu ấy và tôi mỗi người một ly.

Vang sủi có độ cồn thấp, hương vị cũng không quá mạnh, là loại rượu hiếm hoi mà tôi có thể chấp nhận được.

Tôi thấp giọng hỏi cậu ấy: "Câu hỏi lần trước cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

Hứa Tri Niên lập tức đỏ mặt ấp úng nói: "Nghĩ, nghĩ kỹ rồi ạ."

Tôi nhìn xoáy vào cậu ấy: "Vậy cậu nói xem."

Hứa Tri Niên ngồi đó, ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi nhíu mày nói: "Chẳng phải đã nghĩ kỹ rồi à? Sao không trả lời? Tại sao tôi muốn hôn cậu?"

Hứa Tri Niên hít sâu một hơi rồi nhỏ nhẹ nói: "Vì, vì Khương tiên sinh...... Khương tiên sinh thích tôi phải không?"

Tôi đi đến trước mặt Hứa Tri Niên rồi đặt tay lên đầu cậu ấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc.

Sau đó tôi dời tay xuống sờ mặt cậu ấy.

Mặt cậu ấy rất đỏ, rất nóng, như thể cậu ấy vừa nói ra điều gì xấu hổ lắm.

Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt.

Trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy mong chờ.

Giống như đang đợi đáp án và phán quyết của tôi.

Tôi nói: "Phải."

Hốc mắt cậu ấy lập tức đỏ lên.

Tôi cúi xuống đặt một nụ hôn lên mắt cậu ấy.

"Niên Niên." Tôi nói, "Anh thích em."

Vào khoảnh khắc nói ra câu này, lòng tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ hẫng như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.

Bấy lâu nay tôi đều liên tục phủ nhận chuyện này.

Tôi tự nhủ hết lần này đến lần khác: "Mình không thể và cũng sẽ không thích Hứa Tri Niên."

Nhưng trái tim tôi phẫn nộ vì tôi lừa mình dối người.

Nó không ngừng gào thét: "Mi sai rồi!"

Tôi mặc kệ nó.

Rốt cuộc bây giờ tôi đã đối mặt với nó, thừa nhận nó.

Tôi đã đòi Hứa Tri Niên đưa ra câu trả lời thì tại sao lại không bắt chính mình trả lời.

Giờ khắc này trái tim tôi đã được toại nguyện.

Tôi thừa nhận mình thật sự rất thích Hứa Tri Niên.

Một giây sau, Hứa Tri Niên đưa tay ôm lấy tôi.

Cậu ấy ôm rất chặt, giống như níu lấy cọng cỏ cứu mạng sau cùng, giữ chặt không chịu buông ra.

Cậu ấy giụi đầu vào ngực tôi, thanh âm nghẹn ngào như khóc.

"Khương tiên sinh." Cậu ấy vừa khóc vừa nói, "Không phải em không biết mà là em không tin được."

"Khương tiên sinh sao lại thích em cơ chứ?"

"Em tầm thường như thế, so với người khác quả thực kém xa, cái gì cũng không có. Quá khứ của em rất tồi tệ, hiện giờ cũng kém cỏi, cái gì em cũng không thể cho anh được."

"Khương tiên sinh thích em...... Chuyện này cứ như đang mơ vậy, em không dám nghĩ tới chút nào."

"Chuyện tốt như vậy sao lại đến lượt em chứ."

Tôi hôn lên tóc cậu ấy: "Đây không phải đang mơ, Niên Niên. Em không tầm thường, không tồi tệ, cũng không kém cỏi. Em rất tốt, chỉ là em không biết đó thôi. Anh thích em, mọi điều về em đều khiến anh động lòng."

Nước mắt Hứa Tri Niên rơi xuống như mưa thấm ướt cả áo tôi.

Cậu ấy khóc làm tim tôi đau.

Rất lâu sau cậu ấy mới nín khóc rồi sụt sịt rời khỏi ngực tôi.

"Khương tiên sinh......" Cậu ấy gọi tôi, vừa rồi khóc lâu quá nên lúc này giọng nói khàn khàn.

Tôi nói: "Anh đây."

Cậu ấy hỏi tôi: "Em thật sự không phải đang mơ sao?"

Tôi không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi cậu ấy.

Đây là một nụ hôn đầy tính xâm lược.

Đầu lưỡi của tôi luồn vào như đang tuần tra địa bàn của mình, ngang ngược mà bá đạo hoành hành khắp nơi.

Thân thể cậu ấy hoàn toàn mềm nhũn.

Hơn nửa ngày sau tôi mới buông cậu ấy ra rồi thấp giọng hỏi: "Còn cảm thấy mình đang mơ không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt có vẻ choáng váng.

Cậu ấy nói: "...... Càng giống như đang mơ hơn."

Tôi: "......"

Hứa Tri Niên nói: "Là giấc mơ vô cùng vô cùng đẹp! Bình thường cũng không dám nghĩ đến!"

"À." Tôi nói mà chẳng có biểu cảm gì, "Vậy bây giờ mộng đẹp của em thành sự thật rồi đấy."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio