【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
"Muốn ạ!" Hứa Tri Niên không chút do dự nói lớn, "Em đương nhiên là......"
Chưa chờ cậu ấy nói hết, tôi đã hung hăng hôn cậu ấy.
Không giống với nụ hôn phớt qua lúc nãy.
Nụ hôn này rất sâu, mang theo sức mạnh như muốn nuốt cậu ấy vào bụng.
Tôi hòa tan tất cả những lời chưa nói hết của cậu ấy vào giữa răng môi.
Thân thể cậu ấy lúc đầu cứng ngắc rồi dần nhũn ra, cuối cùng nhịn không được ngã vào lòng tôi.
Cánh tay cậu ấy vòng quanh cổ tôi.
Tay tôi dần trượt xuống ngang hông cậu ấy, chậm rãi vuốt ve.
Thân thể cậu ấy dán sát vào tôi, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của cậu ấy.
Rất nóng.
Mặt cậu ấy cũng rất nóng, nóng đến đỏ bừng.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên hôn cậu ấy cũng như bây giờ, cậu ấy khẩn trương đến mức quên cả hít thở.
"Lúc hôn phải học cách thở." Tôi thoáng buông cậu ấy ra, thanh âm khàn khàn, "Đây là bài học đầu tiên Khương tiên sinh dạy em hôn đấy."
Mặt Hứa Tri Niên lập tức đỏ bừng.
Cậu ấy thở dốc rồi nói: "Em, em biết mà! Tại lúc nãy quá đột ngột nên mới quên thôi!"
Tôi vuốt tóc cậu ấy: "Quên cũng không sao, anh có thể từ từ dạy em."
Cậu ấy đỏ mặt, xấu hổ nhẹ gật đầu.
Tôi ngồi lại xuống ghế, ôm Hứa Tri Niên trên đùi.
Tay cậu ấy vẫn đang vòng quanh cổ tôi chưa buông ra.
Tôi hỏi cậu ấy: "Niên Niên, em thật sự đã nghĩ thông suốt, muốn ở bên anh sao?"
Hứa Tri Niên không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Đương nhiên em nghĩ thông suốt rồi!"
Tôi nói: "Sau khi thành tình nhân, khoảng cách giữa em và anh sẽ trở nên rất gần rất gần. Vì gần như vậy nên em sẽ thấy rất nhiều điều trước kia chưa từng thấy. Có thể em sẽ phát hiện ra anh không giống như em tưởng tượng. Em chấp nhận được chứ?"
"Em có thể chấp nhận!" Cậu ấy nói, "Dù anh như thế nào cũng là Khương tiên sinh mà em thích, em có thể chấp nhận mọi thứ về anh!"
Tôi sờ gáy cậu ấy không nói gì.
Hứa Tri Niên lo lắng nói: "Khương tiên sinh không tin sao? Em thật sự có thể mà!"
Tôi tựa đầu lên vai cậu ấy nói: "Niên Niên, nếu đôi khi anh không khống chế được mình, em đừng sợ anh nhé."
Hứa Tri Niên nghi ngờ: "Sao ạ?"
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh là người bình thường, anh sẽ có nhu cầu. Vì yêu em nên anh sẽ càng có dục vọng đối với em, đây là điều anh khó lòng khống chế, cũng không thể phòng ngừa. Anh và em ở bên nhau nhất định không thể chỉ yêu đương thuần túy được......"
Tôi dừng lại mấy giây mới nói tiếp: "Nhưng Niên Niên à, có lẽ bây giờ em vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện kia."
Thân thể Hứa Tri Niên lập tức cứng đờ.
Cậu ấy hỏi: "Khương, Khương tiên sinh làm sao biết được?"
Tôi hôn lên cổ cậu ấy một cái, cậu ấy run rẩy.
Tôi không trả lời cậu ấy mà chỉ hỏi: "Niên Niên, em có sợ anh làm chuyện gì quá đáng với em không?"
Cậu ấy lắc đầu nói: "Em, em không biết."
Tôi thương tiếc ôm chặt cậu ấy.
"Thật ra trong lòng em không hề bài xích thân mật với Khương tiên sinh." Cậu ấy buồn bã nói, "Nhưng cuối cùng em sẽ vô thức sợ hãi."
Tôi không ngừng an ủi cậu ấy: "Đừng sợ."
Hứa Tri Niên nói: "Thật xin lỗi, Khương tiên sinh......"
Tôi ngẩng đầu đặt ngón tay lên môi ngăn cậu ấy nói tiếp: "Niên Niên, em không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của em."
Hứa Tri Niên sụt sịt: "Nhưng em như vậy có làm Khương tiên sinh thất vọng không."
Tôi nói: "Không đâu."
Hứa Tri Niên nhìn tôi hỏi: "Thật sao?"
Tôi nói: "Chẳng lẽ em nghĩ anh là người vừa nói yêu đương đã muốn lên giường sao?"
Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải."
Tôi nói: "Niên Niên, anh nói chuyện này không phải vì muốn ép em. Nhưng hiện giờ chúng ta là người yêu, có một số việc nên chia sẻ với nhau. Anh biết em bất an, sợ hãi và kháng cự, không sao, chúng ta có thể từ từ, em yên tâm giao mình cho anh được không?"
Hứa Tri Niên chậm chạp gật đầu.
Tôi cười nói: "Thật ra em nghe không hiểu ý anh đúng không?"
Hứa Tri Niên nói: "Nhưng em tin tưởng Khương tiên sinh."
Tôi xoa mặt cậu ấy.
Hứa Tri Niên kháng cự chuyện tình dục và bài xích tiếp xúc thân thể là một kiểu tự vệ.
Tổn thương trên người mang đến thống khổ quá mức mãnh liệt nên trong tiềm thức mới sinh ra kháng cự đối với chuyện này.
Tôi biết đây không phải là điều cậu ấy có thể khống chế.
Tôi hỏi cậu ấy: "Em có ghét bị anh ôm không?"
Hứa Tri Niên lắc đầu.
Tôi lại hỏi: "Vậy em có ghét anh hôn em không?"
Hứa Tri Niên len lén nhìn tôi: "Không ghét."
Tôi hỏi: "Vậy khi anh ôm hôn thì cảm giác của em thế nào?"
Hứa Tri Niên hồi tưởng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Khương tiên sinh ôm ấp rất dịu dàng, hôn cũng vậy, em cảm thấy rất dễ chịu."
Tôi nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu ấy: "Đây chẳng phải rất tốt sao."
Hứa Tri Niên không nói gì, ánh mắt hơi dao động.
Tôi hỏi: "Vậy tiến thêm một bước thì sao?"
Cậu ấy nói: "Em cũng không biết."
"Không sao." Tôi hôn lên trán cậu ấy, "Chúng ta còn thời gian rất dài, có thể từ từ luyện tập."
Hứa Tri Niên kinh ngạc nhìn tôi rồi gật đầu.
Tôi hỏi cậu ấy: "Chúng ta bây giờ đã là tình nhân đúng không?"
"Vâng." Hứa Tri Niên gật đầu.
"Vậy sao em vẫn gọi anh là Khương tiên sinh?" Tôi cong khóe môi hỏi cậu ấy với giọng điệu trêu chọc, "Bạn trai nhỏ?"
Hứa Tri Niên lập tức đỏ mặt.
Cậu ấy không mở miệng, tôi lại tiếp tục hỏi: "Tên anh là gì?"
Hứa Tri Niên chậm chạp nói: "Khương, Khương Minh Ý."
Tôi nhíu mày: "Chẳng phải nhớ rõ lắm sao? Mỗi lần em gọi anh Khương tiên sinh thì anh lại hoài nghi có phải em quên mất tên anh rồi không."
"Em không có." Hứa Tri Niên nói, "Chỉ là, chỉ là em thích gọi Khương tiên sinh thôi."
Tôi thoáng sửng sốt.
Sau đó tôi bật cười: "Thôi, nếu em thích thì gọi vậy cũng được."
Hứa Tri Niên nói: "...... Dạ."
"Anh là Khương tiên sinh của em, em là bạn trai nhỏ của anh." Tôi xích lại gần cắn vành tai cậu ấy thấp giọng nói, "Đây là tình thú giữa chúng ta."
Hứa Tri Niên run lên, mặt càng đỏ hơn.
Tôi buông cậu ấy ra rồi đưa cái ly trên bàn cho cậu ấy.
Hứa Tri Niên ngẩn người nói: "Đây hình như là ly của Khương tiên sinh."
"Ừ." Tôi nói, "Đây là ly rượu vang cuối cùng hôm nay, anh uống nhiều rồi, ly này để cho bạn trai nhỏ của anh uống dùm."
Vành tai Hứa Tri Niên ửng đỏ, môi cậu ấy dán lên vành ly, chậm rãi uống hết rượu vang trong ly.
Tôi hỏi: "Ngon không?"
Cậu ấy nói: "Ngon ạ."
Tôi thấp giọng hỏi: "Niên Niên, có phải em say rồi không?"
Hứa Tri Niên nói: "Em, em không có."
Tôi nói: "Vậy sao mặt em đỏ thế?"
Cậu ấy sững sờ, sau đó sờ mặt mình lắp bắp: "Có lẽ...... là say đi?"
Tôi nhịn không được cười ra tiếng.
Chờ cậu ấy đặt ly xuống, tôi đi tới bồng cậu ấy lên lầu.
"Trễ lắm rồi." Tôi nói, "Chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Hứa Tri Niên giật mình nói: "Em, em tự đi được."
Tôi nói: "Chẳng phải em say rồi sao?"
Hứa Tri Niên ngây ngốc: "Em đâu đã say đến mức không đi nổi."
Tôi vờ như không nghe thấy, cậu ấy giãy dụa mấy lần nhưng bị tôi đè lại: "Đừng nhúc nhích, em mà vùng vẫy nữa thì chúng ta sẽ ngã xuống cầu thang đấy."
Hứa Tri Niên lập tức ôm cổ tôi nằm im.
Tôi nói: "Em nhẹ quá."
Cậu ấy lại giãy dụa nói: "Ly rượu còn chưa dọn mà."
Tôi nói: "Không sao, ngày mai chị Vương sẽ dọn."
Tôi bồng Hứa Tri Niên đến cửa phòng mình rồi buông xuống nói: "Nếu đã ở bên nhau thì có một số việc phải thay đổi mới được."
Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi.
"Đêm nay em muốn ở đây......" Tôi chỉ vào phòng mình rồi lại chỉ sang phòng cậu ấy nói, "Hay là muốn trở về."
Trong lúc nhất thời cậu ấy không kịp phản ứng, nửa ngày sau cả người đỏ như tôm luộc.
Tôi nói: "Hôm nay anh cho em cơ hội lựa chọn."
"Em, em......" Cậu ấy ấp úng nói không nên lời.
Thấy thế tôi kề sát vào tai cậu ấy thấp giọng nói: "Bạn trai nhỏ, có muốn cho anh cơ hội để giúp em kiểm tra xem mình có thể tiếp nhận đến mức nào không?"