【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , trời nắng
Khương tiên sinh hỏi tôi có muốn ra nước ngoài đăng ký kết hôn không.
Tôi kỳ quái hỏi anh: "Sao tự nhiên lại nhắc chuyện này?"
Khương tiên sinh nói: "Muốn thiết lập quan hệ lâu dài ổn định với em."
Tôi nói: "Pháp luật nước ta không thừa nhận hôn nhân đồng giới như nước ngoài đâu, hôn thú nước ngoài chỉ là một tờ giấy mà thôi."
Khương tiên sinh giống như bị tôi chẹn họng, sau đó anh nói: "Quên mất em là luật sư."
Tôi: "......"
Tôi muốn nói tiếp nhưng Khương tiên sinh đã xoa mặt tôi: "Không sao, vậy chúng ta thiết lập quan hệ yêu đương lâu dài ổn định cũng được."
Hả?
Chẳng lẽ chúng tôi không phải luôn là quan hệ này sao?
Lời chưa nói ra miệng đã bị Khương tiên sinh chặn lại.
Khoan đã......
Tôi bất giác phát hiện.
Khương tiên sinh muốn kết hôn với tôi sao?
A a a a a a a a a a a a a a!
Thế mà tôi lại từ chối???
..................
Dù không đăng ký kết hôn thì tôi vẫn yêu Khương tiên sinh QAQ
—————
Gần đây cuộc sống của Nghiêm Chi Triết không xuôi chèo mát mái cho lắm.
Hắn vào được đại học là nhờ Nghiêm gia xây cho trường một tòa nhà, đừng nói gì đến chăm chỉ nghe giảng, có thể tốt nghiệp cũng đã là kỳ tích.
Đương nhiên rất nhiều người cho rằng hắn có thể tốt nghiệp là nhờ vào công lao của Nghiêm gia.
Đối với kinh doanh mà nói thì hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Thi Gia Chí hăng hái gọi điện cho tôi: "Anh biết gì chưa, hắn tìm mấy người bạn cùng thành lập công ty văn hóa truyền thông gì đấy, vừa mở đã sắp giải thể rồi."
Lúc nhận điện thoại tôi vừa tỉnh dậy, Hứa Tri Niên còn ngủ, sợ đánh thức cậu ấy nên tôi ra ban công nói: "Tôi làm sao biết được. Nhưng có thể chơi chung với Nghiêm Chi Triết thì chắc cũng chẳng học hành gì, nếu tìm người đại diện thạo việc còn đỡ, đằng này để mấy người bọn hắn tự làm thì......"
Tôi chỉ cười khẽ, không nói tiếp nữa.
Có lẽ Nghiêm Chi Triết nghĩ trong ngành giải trí cứ có tiền thì sẽ mặc sức hoành hành bá đạo.
Nói vậy cũng không sai, nhưng giữa thời buổi này chút tiền còm của hắn chẳng đáng là bao, chỉ có đoàn phim nhỏ thiếu tiền mới chịu hợp tác.
Hơn nữa hắn cũng không phải người tinh mắt, nghe nói mấy dự án hắn đầu tư nếu không thất bại ngay từ đầu thì cũng nửa đường đứt gánh, tiền đổ vào không ít nhưng cuối cùng đều tan thành mây khói.
Ngay cả bạn hắn cũng xì xào hắn gặp hạn nên bị vận xui đeo bám.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Công ty hắn thành lập chẳng đáng lọt vào mắt tôi, cũng không đáng để tôi bỏ sức ra đối phó. Thương trường không dễ chơi, cứ để hắn nếm mùi trước đã.
Hơn nữa tôi cũng không muốn can thiệp vào ngành giải trí, nếu muốn ra tay chẳng phải còn Thi Gia Chí sao.
Hắn mới thật sự là người trong nghề.
Thi Gia Chí thờ ơ nói: "Tôi vốn định ngáng chân hắn, ai ngờ còn chưa ra tay thì chính hắn đã tự té trước."
Tôi rũ mắt: "Anh đấu với hắn làm gì, chỉ tự hạ thấp đẳng cấp của mình thôi."
Thi Gia Chí buồn bực: "Chẳng phải anh nói muốn gài bẫy Nghiêm Chi Triết à."
Tôi trầm ngâm: "Muốn gài bẫy hắn thì mục tiêu cũng không phải công ty rách nát kia đâu."
Thi Gia Chí sửng sốt, đột nhiên thấp giọng nói: "Ý anh là...... Nghiêm gia sao?"
Tôi im lặng.
"Không phải chứ." Thi Gia Chí sửng sốt, "Tôi nhớ trước kia Khương gia các anh và Nghiêm gia giao tình cũng không tệ mà, mặc dù bây giờ đã phai nhạt nhưng cũng đâu có thù oán gì."
Tôi làm thinh mấy giây, sau đó hỏi hắn: "Thi Gia Chí, anh cảm thấy Nghiêm Chi Triết có thể ngang ngược làm xằng làm bậy nhưng đến giờ vẫn ung dung nhởn nhơ là nhờ ai?"
Thi Gia Chí trầm ngâm: "Bởi vì hắn họ Nghiêm."
"Đúng vậy." Tôi lạnh giọng nói, "Bởi vì sau lưng hắn có Nghiêm gia nên mới mặc sức làm bậy, dù hại chết người thì vẫn thoát được chế tài. Khương gia và Nghiêm gia đúng là không có thù oán nhưng Nghiêm lão gia chết đi cũng chẳng có tình cũ gì để nhớ. Người tôi muốn nhắm tới là Nghiêm Chi Triết, nhưng có Nghiêm gia che chở thì Nghiêm Chi Triết sẽ vĩnh viễn không có được kết cục mà hắn đáng phải nhận, hơn nữa......"
Tôi nghiêng đầu nhìn Hứa Tri Niên đang ngủ say qua cửa kính rồi nói tiếp: "...... Nghiêm lão gia vừa chết thì Nghiêm gia trong mắt mọi người chính là miếng mồi béo bở, ai mà chẳng muốn nhân cơ hội này đến gặm mấy miếng, sao tôi lại bỏ qua cơ hội này để những người khác được lợi chứ."
Thi Gia Chí thở dài: "Anh nói cũng đúng, vậy tôi phải đi theo anh kiếm miếng cháo húp thôi."
Thi Gia Chí lại hỏi tôi muốn gài bẫy Nghiêm Chi Triết thế nào.
Tôi đáp: "Đơn giản thôi, hắn từng làm chuyện gì thì cứ để hắn ngã ngay tại đó."
Hứa Tri Niên không hay biết gì về kế hoạch của tôi, tôi cũng không định để chuyện phiền lòng này quấy rầy cậu ấy.
Tiến độ của cậu ấy dần theo kịp những bạn học khác, còn bắt đầu chuẩn bị thi tư pháp.
Tôi và cậu ấy lại đi gặp bác sĩ Diêu, bác sĩ Diêu nói cậu ấy khôi phục rất tốt, nhanh hơn anh ta tưởng tượng.
"Cứ theo đà này thì cậu ấy sẽ nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống của người bình thường." Bác sĩ Diêu nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn."
Bác sĩ Diêu đẩy kính nhìn tôi: "Không cần cám ơn tôi, phần lớn đều nhờ công lao của cậu mà, với cậu ấy thì sự tồn tại của cậu giống như một khu vực an toàn, mạo muội hỏi một câu, hiện giờ hai người đang yêu đương đúng không?"
Tôi hiếm khi đỏ mặt như bây giờ, ánh mắt xuyên thấu bác sĩ của Diêu làm tôi bối rối.
Cứ như tôi lợi dụng bệnh tâm lý của Hứa Tri Niên để làm chuyện xấu vậy......
Nhưng tôi vẫn gật đầu: "Đúng."
Bác sĩ Diêu nở nụ cười: "Quan hệ giữa cậu và cậu ấy càng vững chắc thì cảm giác an toàn của cậu ấy càng cao...... Chuyện này đều tốt cho cả hai người."
Tôi nhíu mày: "Chúng tôi?"
Bác sĩ Diêu nói sâu xa: "Yêu đương và tình dục đều là cách hay để giải tỏa áp lực mà."
Tôi: "......"
Tôi vờ như không hiểu ẩn ý của bác sĩ Diêu, lại hỏi anh ta: "Nhưng theo tôi thấy thì chứng sợ giam cầm của Hứa Tri Niên vẫn còn, hầu hết thời điểm cậu ấy thà leo cầu thang chứ không chịu đi thang máy một mình."
Bác sĩ Diêu nói: "Bởi vì cơ chế phòng ngự tâm lý của cậu ấy chưa biến mất. Tâm lý con người rất kỳ lạ, không phải ai cũng có thể thoát khỏi quá khứ ám ảnh để tiến lên phía trước, Hứa Tri Niên từ một người gần như sụp đổ tâm lý khôi phục lại bình thường đã là thành công rất lớn. Nhưng trong tiềm thức cậu ấy vẫn sợ hãi, thậm chí có một số người cả đời cũng không thoát được nỗi sợ hãi này."
Tôi nhất thời im lặng.
"Nhưng đời người còn rất dài." Bác sĩ Diêu bảo tôi, "Trị liệu tâm lý là một quá trình từ từ, cũng cực kỳ chậm chạp, so với thuốc thì thời gian và tình cảm mới là cách trị liệu tốt nhất và êm ái nhất."
Tôi nói: "Tôi hiểu ý anh."
Bác sĩ Diêu lại cười: "Với cậu cũng vậy thôi."
Tôi nói: "Tôi chưa từng sợ hãi gì cả."
Bác sĩ Diêu nói: "Bởi vì cậu đã sớm chiến thắng và thoát khỏi gông xiềng từng trói buộc mình. Điều này khiến cậu biết rõ quá khứ không còn ảnh hưởng đến mình được nữa."
Bác sĩ Diêu nói đúng.
Sau khi tôi tiếp quản sản nghiệp Khương gia và trở thành người nắm quyền, tôi liền nhận ra bất kể cha tôi hay những họ hàng khác của Khương gia đều không thể gây tổn thương gì cho tôi nữa.
Nghĩ tới đây, tôi trầm ngâm hỏi: "Nếu để Hứa Tri Niên biết người cậu ấy sợ hãi không còn tổn thương cậu ấy được nữa......"
Bác sĩ Diêu nói: "Thế thì chắc chắn nỗi sợ hãi của cậu ấy sẽ giảm đi rất nhiều."
Tôi rũ mắt, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Tôi muốn để Hứa Tri Niên tự tay tống Nghiêm Chi Triết vào tù.
Buổi tối tôi và Hứa Tri Niên ngồi trên ghế salon xem gameshow của Diệp Tử An.
Khi thấy Lâm Thư Kỳ xuất hiện, thân mình Hứa Tri Niên lập tức cứng đờ.
Trong gameshow Lâm Thư Kỳ bộc lộ hình tượng hoàn mỹ của mình, là hoàng tử piano cao quý ưu nhã nhưng lại bình dị gần gũi, hệt như nam thần trong mộng của các cô gái.
Cậu ta vừa ra sân đã chinh phục được khán giả bởi vẻ ngoài xuất chúng và một khúc nhạc piano ưu mỹ.
Một số người sẽ cảm thấy cậu ta quá giả tạo, cũng có người khen ngợi cậu ta giống như "hoàng tử bước ra khỏi lâu đài".
Hứa Tri Niên nhìn tivi không chớp mắt, sắc mặt hơi tái, trừ cái đó ra thì cảm xúc không có gì khác thường.
Một lát sau, cậu ấy quay sang vùi mặt vào cổ tôi nói: "Lâm Thư Kỳ......"
Tôi nghiêng đầu hỏi: "Sao?"
Ánh mắt Hứa Tri Niên lộ vẻ mờ mịt: "Em và anh ta...... rất giống nhau phải không?"
Tôi trả lời chẳng chút do dự: "Không giống."
Hứa Tri Niên ngẩng đầu nhìn tôi: "Không giống thật sao?"
Tôi nói: "Đương nhiên, hai người khác xa nhau."
Hứa Tri Niên thở phào nhẹ nhõm: "Em cũng thấy không giống."
Tôi xoa đầu cậu ấy: "Sao em lại hỏi vậy?"
Hứa Tri Niên bần thần nhìn tôi rồi đáp: "Nghiêm Chi Triết......" Khi nhắc đến tên hắn, đáy mắt cậu ấy hiện ra vẻ thống khổ rồi lập tức liền mất, "...... Nhiều lúc anh ta nhìn em rồi lại gọi tên này."
Tôi khựng lại, sau đó cúi xuống hôn lên tóc cậu ấy.
"Mỗi khi anh ta không tỉnh táo hoặc say rượu thì lại hỏi em tại sao không phải là Lâm Thư Kỳ." Hứa Tri Niên nói, "Sau đó em mới biết chính vì ngoại hình em và Lâm Thư Kỳ rất giống nhau nên anh ta mới nhốt em lại, để em biến thành một kẻ thế thân...... Em chưa thấy Lâm Thư Kỳ nên không biết mình và anh ta giống nhau đến mức nào. Nhưng em biết anh ta đàn piano rất hay, anh ta không biết nấu ăn, anh ta thích đọc sách, không thích động vật, khóe mắt anh ta có một nốt ruồi...... Nghiêm Chi Triết nghĩ anh ta có gì thì em có nấy, anh ta biết làm gì thì em cũng biết, anh ta thích gì thì em cũng thích."
"Nhưng...... Nhưng em là Hứa Tri Niên chứ không phải Lâm Thư Kỳ!"
Cảm xúc của Hứa Tri Niên dần trở nên kích động: "Em thích nấu ăn, thích động vật, em không thích piano, khóe mắt em không có nốt ruồi! Em và anh ta là hai người hoàn toàn khác nhau!"
Tôi ôm chặt Hứa Tri Niên rồi kề vào tai cậu ấy kiên định nói: "Anh biết, anh biết em là Hứa Tri Niên, em chỉ là Hứa Tri Niên thôi."
Hứa Tri Niên khổ sở nhắm nghiền mắt: "Tại sao, tại sao anh ta muốn bắt em trở thành người khác chứ!"
"Niên Niên." Tôi nghiêm túc nói, "Em chính là em, sẽ không biến thành bất kỳ ai cả."
"Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên níu ống tay áo của tôi nói, "Thật ra trong lòng em biết rõ mình không nên giận cá chém thớt với người khác, nhưng khi nghe được cái tên này em vẫn vô thức tự hỏi mình và anh ta rốt cuộc có điểm nào giống nhau."
Tôi cầm điều khiển từ xa muốn tắt ti vi nhưng Hứa Tri Niên ngăn lại.
Cậu ấy nói: "Em là người biết phải trái, những chuyện Nghiêm Chi Triết làm không hề liên quan gì với anh ta. Hơn nữa anh ta...... cũng là một người rất ưu tú xứng đáng được yêu thích. Em phải tiếp tục xem để thấy rõ Lâm Thư Kỳ chính là Lâm Thư Kỳ, anh ta và em hoàn toàn không giống nhau."
Tôi nhìn cậu ấy thật lâu rồi nói: "Niên Niên, thật ra em và cậu ta không hề giống nhau."
Hứa Tri Niên chưa bao giờ trốn tránh.
Cậu ấy sẽ không vì Nghiêm Chi Triết tra tấn mình mà có ác cảm với Lâm Thư Kỳ.
Cậu ấy cũng sẽ không vì mình từng làm thế thân cho Lâm Thư Kỳ mà cự tuyệt đối mặt Lâm Thư Kỳ.
Trái lại cậu ấy còn mở to mắt nghiêm túc xem Lâm Thư Kỳ, quan sát cậu ta là người thế nào, có điểm gì tương tự hay khác biệt với mình.
Sau đó cậu ấy kết luận.
Cậu ấy và Lâm Thư Kỳ không giống nhau, cũng chẳng có điểm chung nào.
Đều do Nghiêm Chi Triết mù mắt thôi.
Khi Hứa Tri Niên lên năm thứ tư đại học, Nghiêm Chi Triết rốt cuộc gặp báo ứng.
Thi Gia Chí hóng hớt tin tức xong lập tức gọi điện cho tôi, phấn khởi nói: "Khương tổng, anh biết gì chưa, Nghiêm Chi Triết bị người ta rêu rao trên mạng đấy."
"Ồ?" Tôi nhếch môi, "Hắn cũng đâu phải minh tinh, có tin gì hot thế?"
Thi Gia Chí thì thào: "Có người lên mạng nói mình bị Nghiêm Chi Triết cưỡng bức, muốn đòi lại công bằng."
Tôi nói: "Trên mạng thì đòi công bằng kiểu gì, nếu bị cưỡng bức thì cứ báo cảnh sát thôi."
"Tôi cũng thấy lạ." Thi Gia Chí nói, "Người đăng bài nói mình là nam, pháp luật quy định tội hiếp dâm không bao gồm nạn nhân nam nên anh ta mới phải đăng lên mạng."
Tôi lạnh nhạt nói: "Thế à."
Thi Gia Chí nói tiếp: "Bài mới đăng tối qua, giờ đang gây náo loạn trên mạng, ai cũng bàn tán xôn xao."
Tôi nói: "Ờ."
Thi Gia Chí nói: "Sao anh chẳng kinh ngạc chút nào hết vậy."
"Anh nghĩ tôi có nên kinh ngạc không?" Tôi hỏi.
Thi Gia Chí trầm ngâm: "Nghiêm Chi Triết làm nhiều chuyện như vậy mà bị bưng bít đến tận hôm nay mới khui ra, tôi phải kinh ngạc mới đúng."
Tôi cười.
"Nhưng......" Hắn đột nhiên nói, "Theo tôi biết thì người đăng bài này có dáng dấp khá giống Lâm Thư Kỳ, hơn nữa tôi còn biết người này, hình như từng gặp ở hộp đêm cao cấp nào đó...... Anh có thấy trùng hợp lắm không?"
Tôi nói: "Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi."
Thi Gia Chí bí hiểm nói: "Tôi chỉ muốn biết Khương tổng có dính dáng vào vụ này không thôi."
Tôi dừng một chút rồi đáp: "Có."
Thi Gia Chí nói: "Hèn chi, anh nói muốn gài bẫy Nghiêm Chi Triết chẳng lẽ là vụ này sao?"
Tôi không trả lời mà chỉ nói: "Còn phải đa tạ anh, nhờ đến nhiều hộp đêm như vậy nên tôi mới tìm được người này."
Thi Gia Chí câm nín: "...... Sao nghe cứ như tôi là đồng lõa thế nhỉ."
Tôi cười rồi tắt điện thoại, lên mạng xem tình hình.
Quả nhiên đúng như Thi Gia Chí nói, việc này đang sôi sục trên mạng, mấy từ khóa liên quan đều lên hot search.
Trước mắt tên hắn đang đứng hạng nhất, theo sau là từ "cưỡng hiếp".
Có đủ loại ý kiến, còn đề nghị bổ sung nạn nhân nam vào tội hiếp dâm.
Cũng có người hoài nghi tính chân thực nhưng chỉ càng tăng thêm độ hot cho đề tài này.
Nhưng tôi biết.
Lần này Nghiêm Chi Triết mới thật sự hiểu thế nào là đi đêm có ngày gặp ma.