Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[ Nhật ký của Hứa Tri Niên -】

Ngày tháng năm , mưa

Khương tiên sinh bị bệnh.

Khi viết ra câu này tôi vẫn thấy rất khó tin.

Bởi vì trong lòng tôi Khương tiên sinh mãi là người toàn năng.

Hình như tôi chưa bao giờ nghĩ Khương tiên sinh cũng sẽ có ngày bị bệnh.

Mặc dù chỉ là bệnh cảm vặt mà thôi.

Lúc bệnh sắc mặt Khương tiên sinh hơi tái đi, lúc nói chuyện sẽ mang theo giọng mũi, thanh âm nghe càng trầm thấp hơn.

Còn những cái khác vẫn giống hệt ngày thường.

Tôi đút thuốc cho Khương tiên sinh, trong thuốc có thành phần gây ngủ nên giờ anh đã ngủ rồi.

Viết xong câu trên tôi quay lại nhìn.

Khương tiên sinh ngủ rất an ổn, có lẽ vì nhắm mắt nên thần sắc yếu ớt hơn bình thường một chút.

Mỗi khi thấy Khương tiên sinh như vậy, tôi lại rất muốn hôn anh.

Nhưng lúc anh tỉnh thì không cho tôi hôn, nói là sợ lây bệnh cảm.

Anh nói với anh chỉ là cảm vặt nhưng nếu lây cho tôi sợ là sẽ thành bệnh nặng.

Tôi chẳng tin đâu!

Rõ ràng sức khỏe tôi đã tốt hơn trước nhiều lắm rồi!

Hơn nữa giờ anh đã ngủ thiếp đi, dù tôi có hôn trộm anh cũng chẳng phát hiện đâu.

Đắc ý-ing

Ai bảo tôi yêu Khương tiên sinh thế chứ.

—————

Lần đầu Hứa Tri Niên ra tòa mất bốn năm tiếng, lúc kết thúc tôi đã tan sở.

Tôi bảo chú Dương đến tòa đón cậu ấy.

Lúc đi ra Hứa Tri Niên ôm một đống văn kiện, ánh mắt cậu ấy sáng rực như còn đắm chìm trong niềm phấn khích lần đầu tiên ra tòa.

Chỉ là ngồi mấy tiếng liền sắc mặt vẫn lộ vẻ mỏi mệt.

"Thế nào rồi?" Sau khi Hứa Tri Niên lên xe, tôi thấy cậu ấy hơi mệt nên lấy hộp sữa từ tủ lạnh trong xe đưa cho cậu ấy.

Hứa Tri Niên ngậm ống hút uống mấy ngụm rồi nói: "Tranh luận ở toà quả nhiên không giống như em nghĩ."

Tôi hỏi: "Không giống chỗ nào?"

Hứa Tri Niên lập tức khoa tay múa chân giảng giải cho tôi: "Khương tiên sinh đã xem phim truyền hình chưa? Có phải mọi người đều nghĩ tranh luận ở toà là luật sư của hai bên khẩu chiến với nhau, anh tới tôi đi đúng không?"

"Chẳng lẽ không phải vậy à?" Tôi tò mò.

"Dĩ nhiên không phải rồi." Hứa Tri Niên nói, "Tranh luận ở toà đâu phải là thi biện luận."

"Mặc dù tranh luận ở toà cũng có phần biện luận nhưng trong hầu hết vụ án chỉ là thủ tục thôi, đối chứng mới là phần quan trọng nhất. Vì vậy hầu hết tranh luận ở tòa trong thực tế rất nhẹ nhàng, thậm chí nghe hơi chán nữa." Hứa Tri Niên nói, "Nội dung mà luật sư muốn trình bày ở từng giai đoạn đều đã chuẩn bị sẵn, nhiều khi chỉ đọc lên thôi, còn không được đọc quá nhanh nữa, rất hiếm thấy cảnh thao thao bất tuyệt chất vấn đối phương nói không nên lời."

Tôi hỏi: "Tại sao?"

Hứa Tri Niên nói: "Vì để thư ký tòa ghi lại cho kịp đấy."

Tôi: "......"

Tôi nói: "Anh cứ tưởng tranh luận ở tòa phải là bầu không khí nặng nề, hai bên giương cung bạt kiếm, ngôn từ sắc bén, sao nghe em nói cứ như đang họp vậy."

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi: "Nghiêm túc thì vẫn nghiêm túc nhưng quả thật hơi ngột ngạt."

Tôi nhìn cậu ấy: "Vậy em phải ngồi đến trưa chán lắm nhỉ?"

Hứa Tri Niên đáp: "Cũng tàm tạm, chủ yếu là vụ án này em tham gia từ đầu tới cuối nên không thấy chán lắm, khi nghe thầy Dịch phát biểu ở toà cũng rất có cảm giác thành tựu."

Tôi lại hỏi: "Vậy vụ này có thắng không?"

Hứa Tri Niên nói: "Phải đợi một thời gian nữa mới tuyên án, ít nhất cũng mười ngày nửa tháng mới biết kết quả."

Tôi nói: "Anh cứ tưởng tuyên án ngay chứ."

"Tuyên án liền cũng có." Hứa Tri Niên nói, "Nhưng vụ này của em chưa tuyên đâu."

Tôi gật đầu: "Ra là vậy."

Một lát sau Hứa Tri Niên thì thào với tôi: "Nhưng nghe tranh luận vụ này ở toà em cảm thấy có thể thắng tám chín chục phần trăm rồi."

Tôi hứng thú hỏi: "Tự tin vậy sao?"

Hứa Tri Niên gật gù đắc ý: "Không phải em tự tin đâu, một luật sư ưu tú trước khi mở phiên toà sẽ biết được lần này mình thua hay thắng."

Tôi nói: "Lợi hại thế cơ à?"

"Đây có gì mà lợi hại chứ." Hứa Tri Niên nói, "Luật sư lợi hại thật sự là khi nhận vụ kiện đã nắm chắc phần thắng kìa."

Tôi nói: "Vậy tối nay chúng ta đi ăn mừng nhé?"

Hứa Tri Niên không đồng ý, cậu ấy dụi mắt nói: "Hôm nay mệt quá, giờ em chỉ muốn về ngủ một giấc thôi, có muốn chúc mừng cũng phải chờ tuyên án đã, lỡ thua thì em xấu hổ lắm."

Tôi xoa đầu cậu ấy: "Được rồi."

Nửa tháng sau Hứa Tri Niên nhận được phán quyết của tòa, quả nhiên thắng đúng như cậu ấy dự đoán.

Cùng lúc đó, tập đoàn Nghiêm thị tổ chức đại hội cổ đông bất thường, lúc này đại cổ đông nắm giữ số cổ phần cao nhất công ty không phải họ Nghiêm nữa.

Từ khi Nghiêm lão gia qua đời, cổ phiếu tập đoàn Nghiêm thị liên tục rớt giá, còn anh em nhà họ Nghiêm đấu tranh nội bộ mãi cũng không tìm được người cầm quyền đáng tin cậy, nhiều người không quá xem trọng sự phát triển của tập đoàn Nghiêm thị trong tương lai.

Các cổ đông nhỏ đang dao động đổ xô bán tháo cổ phiếu nhân lúc giá chưa chạm đáy, nhất thời cổ phiếu tập đoàn Nghiêm thị rớt giá liên tiếp.

Trong ngành có không ít người hứng thú với miếng mồi béo bở Nghiêm thị này, nhưng khi bọn họ chuẩn bị ra tay mới kinh ngạc phát hiện có người đã đi trước một bước ra tay với Nghiêm thị.

Trong hội nghị cổ đông bất thường, tôi lấy danh nghĩa một công ty đầu tư nắm giữ % cổ phần, giành được quyền kiểm soát tập đoàn Nghiêm thị.

Sau đó đại diện các nhà đầu tư trong hội nghị đưa ra đề nghị thay đổi CEO rồi thông qua bằng hình thức bỏ phiếu.

Cựu CEO là con trai lớn của Nghiêm lão gia chính thức từ nhiệm, CEO mới là người quản lý do đại diện các nhà đầu tư đề cử, không liên quan gì đến Nghiêm gia.

Điều này có nghĩa là tập đoàn Nghiêm thị từ nay trở đi chính thức thay tên đổi họ.

Sau khi CEO mới nhậm chức nhanh chóng công bố một loạt chính sách mới, còn tiến hành điều chỉnh nhân sự trên diện rộng, hầu hết các quản lý cấp cao của Nghiêm gia đều bị thay đổi.

Nội bộ công ty lại rung chuyển khiến nhiều người nảy sinh ý đồ với tập đoàn Nghiêm thị, muốn thừa nước đục thả câu.

Sau khi thay đổi nhân sự trên phạm vi lớn, công ty nhanh chóng thực hiện các biện pháp duy trì sự ổn định, chế độ chính sách mới hiệu quả hẳn lên.

Từ lúc bỏ đi các quản lý Nghiêm gia giữ chức mà không làm việc, ngồi không ăn bám, công ty vận hành càng thêm trôi chảy.

Giống như một gốc đại thụ che trời, chặt bỏ hết cành lá mục nát thì tán cây sẽ yếu đi nhưng càng có sức sống hơn.

"Kế hoạch này cũng không phải một sớm một chiều là có thể định sẵn đâu." Thi Gia Chí cảm khái.

Lúc giá cổ phiếu Nghiêm thị thấp nhất hắn đã mua khá nhiều nhưng chiếm tỷ lệ không cao, hắn cũng không muốn tham gia quản lý công ty nên chỉ chiếm một ghế trong ban giám đốc.

Tôi nói: "Tất nhiên không thể một sớm một chiều rồi."

Thi Gia Chí hỏi tôi: "Anh bắt đầu kế hoạch này từ lúc nào thế?"

Tôi rũ mắt, trên môi lộ ra ý cười: "Anh thử đoán xem?"

Thi Gia Chí: "...... Thôi, tôi lười đoán lắm, tóm lại lần này anh là người thắng lớn nhất, tôi đi theo anh cũng kiếm được chút lợi lộc."

Tuy không cần đích thân theo dõi hoạt động của tập đoàn Nghiêm thị nhưng ít nhiều gì cũng tốn không ít sức lực của tôi.

Sau đó công việc trong công ty cũng dần nhiều hơn, còn có mấy hội nghị tài chính không thể không tham gia, có một cái còn ở nước ngoài.

Vì vậy mà liên tiếp mấy tuần liền tôi không có ngày nghỉ, nếu không phải đi công tác xa thì chính là ngồi trên máy bay.

Khó khăn lắm cuối tuần mới được rảnh rỗi, trợ lý Tôn lại đưa một bức thư mời cho tôi.

Tôi nhíu mày: "Lại là hội nghị nào mời nữa à?"

Trợ lý Tôn nói: "Không phải, là thư mời của hội cựu sinh viên ạ."

Tôi nhìn thoáng qua, đây là thư mời từ trường đại học của tôi, thời gian là cuối tuần này, địa điểm cũng ghi rõ bên trên.

Kiểu họp mặt này tôi đã từng nghe qua, tuy nói là họp mặt nhưng chẳng qua chỉ để mở rộng mối quan hệ, không câu nệ chuyên môn hay tuổi tác nhưng có thể nhận được thư mời thì hầu hết đều có địa vị nhất định.

Mấy năm qua tôi cũng được mời nhưng không có hứng thú, cũng chưa bao giờ tham dự.

Tôi bảo trợ lý Tôn: "Dạo này tôi bận lắm, làm gì có thời gian rảnh, từ giờ trở đi kiểu mời mọc này không cần cho tôi xem, cứ từ chối thẳng là được."

Trợ lý Tôn chậm rãi nói: "Tôi thấy lịch trình hôm đó của anh để trống nên hỏi cho có lệ thôi."

Tôi nói: "Hiếm khi được nghỉ một ngày, tôi muốn về nhà với Hứa Tri Niên."

Trợ lý Tôn đẩy kính nói: "Tôi biết rồi."

Tôi bóp trán, xem văn kiện cả ngày làm mắt khô khốc, đầu cũng đau âm ỉ.

Dạo này công việc quá bận rộn, không ít sự vụ chất thành một đống, áp lực cũng lớn hơn mọi khi rất nhiều.

Với Hứa Tri Niên cũng là gần thì ít mà xa thì nhiều, tôi bận bịu còn cậu ấy thực tập ở công ty luật cũng chẳng dễ dàng gì.

Mấy ngày nay tôi uống không ít thuốc do bác sĩ Diêu kê đơn, nhưng tôi cũng biết gần đây tâm trạng mình bị đè nén quá mức nên cần thời gian thư giãn, tôi đã cố ý để trống cuối tuần này.

Mấy năm nay tôi thường xuyên gặp tình trạng này, bác sĩ Diêu đã giới thiệu cho tôi nhiều cách giải tỏa áp lực, lần trước dẫn Hứa Tri Niên đi trượt tuyết là môn thể thao tôi thường dùng để làm dịu cảm xúc.

Nhưng giờ là mùa hè nên không hợp trượt tuyết, đành tìm trò khác vậy.

Hứa Tri Niên thực tập tốt nghiệp rất thuận lợi, còn theo thầy Dịch nhận một vụ kiện mới nhưng chuyện cần xử lý cũng không nhiều vì cậu ấy còn phải về trường làm thủ tục tốt nghiệp.

Khi tôi về thì Hứa Tri Niên cũng đang ở nhà.

"Hôm nay Khương tiên sinh không phải tăng ca à?" Hứa Tri Niên hỏi.

Tôi nói: "Xong việc sớm nên về sớm."

Hứa Tri Niên "à" một tiếng: "Biết thế em đã nấu cơm cho anh rồi."

"Không cần." Tôi lắc đầu: "Anh ăn rồi."

Đang là mùa hè nhưng lúc này bên ngoài đã tối đen.

Nhìn ra cửa sổ còn thấy được ánh đèn lập loè nhấp nháy.

Hứa Tri Niên thấy tôi không đói cũng chẳng nài ép nữa, tôi đưa tay kéo cậu ấy qua, tay kia ôm lưng cậu ấy đè xuống.

Sau đó chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế salon.

Hứa Tri Niên cũng không để ý mà dứt khoát xem TV, tôi không có hứng thú xem gameshow nên tựa cằm lên vai cậu ấy rồi nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn.

Đèn phòng khách sáng hơn phòng ngủ nhưng cũng không quá chói, ánh sáng bao phủ khắp người cậu ấy như dát lên một tầng hào quang.

Tôi nhích đầu kề sát vào da cậu ấy.

Động tác này rất thân mật nhưng với tôi và Hứa Tri Niên hiện giờ cũng chẳng là gì.

Thân thể Hứa Tri Niên rất mềm mại, dựa vào hết sức thoải mái làm tôi không nỡ xa rời.

Tôi nghĩ ngợi mông lung một hồi, bất giác ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng có một ngón tay xoa nhẹ trên huyệt thái dương của tôi.

Hơi thở cận kề khiến tôi cảm thấy quen thuộc, dường như còn có một sự an tâm không giải thích được.

Chung quanh yên tĩnh hơn nhiều, tôi để mặc ngón tay kia xoa nhẹ huyệt thái dương hồi lâu, ý thức giống như chiếc lông vũ lơ lửng giữa không trung.

Nhẹ nhàng, không biết mình sẽ bay đi đâu, không khí như đặc quánh, không có gió, thế là tôi cũng bay phiêu phất, cứ thế chậm chạp rơi xuống.

Khi lông vũ chạm đất tôi mới tỉnh lại.

Tôi và Hứa Tri Niên đã đổi chỗ cho nhau, cậu ấy rũ mắt nhìn tôi.

TV vẫn đang mở nhưng không có âm thanh, chẳng biết cậu ấy đã tắt tiếng từ lúc nào.

Tôi sửng sốt một hồi mới đưa tay bóp trán nói: "Anh mới ngủ quên à?"

"Dạ." Hứa Tri Niên nói, "Khương tiên sinh không thoải mái sao ạ? Em mới xoa bóp cho anh đấy."

Tôi nhíu mày: "Hai ngày này bận quá, chắc do mệt mỏi thôi."

Nói đến đây tôi sực nhớ ra chuyện gì nên hỏi cậu ấy: "Cuối tuần này em rảnh không? Có thời gian thì chúng ta đến đâu thư giãn một lát đi."

"Cuối tuần này?" Hứa Tri Niên sửng sốt.

"Ừ." Tôi hỏi, "Em bận à?"

Hứa Tri Niên nhìn lảng sang bên cạnh rồi nói: "Tiệc tốt nghiệp của khoa em sẽ tổ chức vào cuối tuần này, em đã đồng ý tham gia rồi."

Như sợ tôi không tin nên cậu ấy lấy điện thoại ra cho tôi xem thông báo gửi tới cho mình.

"Nhưng nếu đi chung với Khương tiên sinh thì em xin vắng mặt cũng không sao." Hứa Tri Niên nói.

Ánh mắt tôi dừng lại trên mặt đất một lát rồi nói: "Không cần đâu, dù sao cũng là tiệc tốt nghiệp, có thể đi thì đừng nên vắng mặt."

Hứa Tri Niên hơi do dự.

"Nói đến cũng thật trùng hợp." Tôi chỉ vào hàng chữ kia, "Hình như hôm đó anh cũng có buổi họp mặt cựu sinh viên ở đây, đến lúc đó chúng ta đi chung là được rồi."

Chẳng biết hai người tổ chức có quen nhau không mà chọn cùng một địa chỉ.

Sau khi xác định lịch trình, tôi gọi điện cho trợ lý Tôn.

Tôi hỏi: "Thư mời họp mặt kia cậu còn giữ không?"

Trợ lý Tôn nói: "Đang định vứt đây ạ."

Tôi nói: "Đừng vứt, đưa tôi đi."

Bên kia im lặng một lát mới nghe thấy giọng điềm tĩnh của trợ lý Tôn: "Vâng."

Nghỉ ngơi một lát tinh thần tôi đã khá hơn nhiều, chờ Hứa Tri Niên xem tivi xong, chúng tôi tắt đèn lên lầu.

Ánh đèn phòng ngủ ấm hơn phòng khách, tôi ngồi bên giường, phát hiện Hứa Tri Niên nhìn tôi không biết đang nghĩ gì, một lát sau mới dời mắt đi.

Tôi cảm thấy hình như cậu ấy muốn làm hay muốn nói gì đó.

Tôi không đoán được nhưng cũng không mở miệng hỏi.

Bởi vì tôi biết cậu ấy sẽ nhanh chóng biến ý nghĩ thành hành động chứ không cần tôi đoán.

Quả nhiên cậu ấy đi tới bên giường, không ngồi xuống mà cứ thế nhìn tôi.

Cậu ấy nói: "Khương tiên sinh ngửa mặt lên đi."

Tôi không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.

"Hôm nay em cảm thấy Khương tiên sinh rất khác." Hứa Tri Niên nói.

Tôi hỏi: "Khác chỗ nào?"

Hứa Tri Niên hấp háy mắt, do dự một lát mới nói: "Cảm giác như hôm nay Khương tiên sinh rất yếu đuối......"

Yếu đuối?

Tôi sững sờ.

Một giây sau lại nghe Hứa Tri Niên nói: "...... Làm em rất muốn hôn Khương tiên sinh."

Câu này vừa thốt ra, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Tri Niên đã cúi đầu hôn lên môi tôi một cái.

Rất nhẹ nhưng lại cực nóng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio