【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , trời nắng
Hôm nay là ngày tháng , .
Đương nhiên theo tôi đoán thì Khương tiên sinh chắc sẽ không biết ý nghĩa của ngày này đâu.
Dù sao với tính cách lạnh lùng của anh thì rất ít khi chú ý tới trào lưu giới trẻ này.
Dù vậy tôi vẫn chuẩn bị một món quà cho Khương tiên sinh, còn có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến nữa (Không được cười tôi sến súa nha, đồ ăn đều do tôi tự nấu đó!)
Điều khiến tôi bất ngờ là khi tôi đưa quà ra thì Khương tiên sinh cũng tặng quà cho tôi (Thế mà anh lại biết ngày này!!! Bất ngờ ghê!!!)
Trong hộp quà là một con cọp và một con cáo nhồi bông.
???
Tặng thú bông là có ý gì?
Nhìn tôi trẻ con lắm sao?
Tôi hỏi Khương tiên sinh tại sao muốn tặng cái này.
Khương tiên sinh cười nói: "Vì anh là cọp còn em là cáo nhỏ của anh."
...... Thôi được.
Thế là ăn xong bữa tối dưới ánh nến, cáo lớn tiếng nói một câu với cọp: "!"
......
Khương tiên sinh: Sau đó cáo nhỏ bị cọp ăn sạch.
Trời chỉ mưa chốc lát rồi tạnh ngay.
Bên ngoài vẫn ẩm ướt, có lẽ thấy trong phòng quá ngột ngạt nên nhiều người túa ra ngoài, tốp năm tốp ba trò chuyện.
Cỏ cây hai bên thỉnh thoảng lay động làm nước mưa đọng trên lá nhỏ xuống.
Tôi đi đến trước mặt Thôi Cao Dương.
Hứa Tri Niên nhắm mắt theo sau tôi.
Đi vào mới phát hiện người đàn ông trò chuyện với Thôi Cao Dương trông khá quen.
Thoạt nhìn có vẻ là người đầu tư, chắc đã từng gặp ở hội nghị thương mại nào đó.
Hình như anh ta họ...... Dương thì phải?
Có vẻ như bọn họ đang nói đến việc đầu tư vào ngành luật, khi tôi tới gần thì loáng thoáng nghe được vài câu.
Xem ra Dương tổng này khá hứng thú với công ty luật của Thôi Cao Dương.
"Khương tổng!" Thấy tôi đến, anh ta gọi một tiếng.
Trên mặt Thôi Cao Dương cũng lộ vẻ bất ngờ, sau đó biến thành vui mừng.
"Khương tổng tới tìm tôi à?" Thôi Cao Dương hỏi.
Tôi nhíu mày gật đầu.
Dương tổng bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Khương tổng cũng muốn đầu tư vào công ty của luật sư Thôi à?"
"Không phải." Tôi lắc đầu.
Hai người không khỏi thắc mắc về ý đồ tôi đến đây.
Hứa Tri Niên đứng ngay sau lưng tôi, từ góc độ của Thôi Cao Dương không thể không thấy cậu ấy.
Chỉ là cậu ta chưa nhận ra thôi.
Hứa Tri Niên đã thay đổi rất nhiều.
Tôi còn nhớ khi vừa cứu cậu ấy ra khỏi trận hỏa hoạn, cậu ấy gầy trơ xương, mình đầy thương tích.
Khi đó cậu ấy gầy gò đáng sợ, làn da tái nhợt như ma, cả người toát ra vẻ u buồn và yếu ớt, nhìn vào mắt cậu ấy có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và chán nản.
Hiện giờ cậu ấy đã biến hóa long trời lở đất.
Được chị Vương cho uống canh bổ nên cậu ấy đã tròn trịa hơn nhiều, làn da vẫn trắng như xưa nhưng lại hồng hào khỏe mạnh.
Tính cách cậu ấy cũng thay đổi từ dè dặt nhút nhát biến thành sôi nổi hoạt bát.
Rất nhiều chuyện trước kia cậu ấy không làm hoặc không dám làm, nhưng bây giờ thỉnh thoảng sẽ làm khiến người ta giật mình.
Đôi khi còn tới nghịch phá tôi mà không hề sợ tôi tức giận.
Tôi vẫn tưởng sự thay đổi này là trở lại tính cách cậu ấy thời đại học, trở lại ba năm trước không lo không buồn.
Nhưng giờ xem ra không phải như thế.
So với ba năm trước thì cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều.
Dưới sự ảnh hưởng của tôi và Khương Sênh Sênh, gu thẩm mỹ và trang phục của cậu ấy từ lâu đã không còn là cậu sinh viên một nghèo hai trắng năm đó nữa.
Tôi nhìn lại Hứa Tri Niên.
Hôm nay cậu ấy mặc áo sơ mi trắng tôi chọn, cổ áo cài nút chỉnh tề, tay áo xắn lên một nấc, quần tây đen ủi phẳng phiu rất vừa người làm nổi bật đôi chân thon dài của cậu ấy.
Bộ đồ này nhẹ nhàng thoải mái, trên người không có nhiều phục sức rườm rà nhìn vô cùng nhu thuận.
Trời vừa mưa xong, gió đêm hơi mạnh thổi qua tóc mái cậu ấy làm lộ ra vầng trán.
Tóc cậu ấy do Khương Sênh Sênh dẫn đi cắt, kiểu tóc bồng bềnh tôn lên khuôn mặt thanh tú của cậu ấy, khí chất cũng sáng sủa hẳn lên.
Dù ai nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Tri Niên cũng sẽ nghĩ là tiểu thiếu gia nào đó.
Dương tổng nhìn theo ánh mắt tôi, thấy Hứa Tri Niên liền hỏi: "Đây là bạn Khương tổng à?"
Tôi gật đầu rồi nói với Thôi Cao Dương: "Hình như cậu ấy là người quen cũ của cậu thì phải."
Dương tổng: "Ồ? Sao không nghe luật sư Thôi nói gì nhỉ?"
Thôi Cao Dương cũng sững sờ, sau đó nghiêm túc nhìn Hứa Tri Niên, lông mày nhíu lại: "Cậu là......?"
"Chắc luật sư Thôi không nhớ rõ." Hứa Tri Niên cười với cậu ta, "Chúng ta là bạn thời đại học mà, tôi tên Hứa Tri Niên."
Thôi Cao Dương lập tức biến sắc.
Tôi ung dung nhìn Thôi Cao Dương trở mặt.
Cảm giác này rất kỳ lạ, trong lòng tôi sinh ra một nỗi khoan khoái thầm kín.
Hệt như xem phim thấy vai chính trải qua bao trắc trở, cuối cùng báo được thù nên hết sức hả hê.
"Thì ra là bạn học cũ à!" Dương tổng giật mình, "Hứa tiên sinh cũng học luật như Thôi Cao Dương sao?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Chúng tôi không chỉ học chung ngành mà năm đó còn ở chung ký túc xá nữa."
Dương tổng nói: "Vậy chắc thân nhau lắm nhỉ."
Dừng một chút anh ta lại ngờ vực nhìn Thôi Cao Dương: "Thế sao lúc nãy Thôi tiên sinh không nhận ra?"
Thôi Cao Dương cười gượng: "Cậu ấy.... Cậu ấy thay đổi nhiều quá nên tôi nhất thời không nhận ra."
Hứa Tri Niên nói với vẻ sâu xa: "Mấy năm nay đúng là tôi trải qua rất nhiều chuyện, cậu ấy không nhận ra cũng bình thường thôi."
Trên trán Thôi Cao Dương lấm tấm mồ hôi.
Dương tổng hàn huyên với Hứa Tri Niên.
"Chắc Hứa tiên sinh cũng là luật sư nhỉ?" Dương tổng hỏi.
Hứa Tri Niên khéo léo trả lời: "Mục tiêu của tôi là trở thành một luật sư xuất sắc."
Dương tổng cười nói: "Tôi thấy hiện giờ Hứa tiên sinh đã xuất sắc rồi."
"Dương tổng quá khen." Hứa Tri Niên nói, "Tôi còn phải học hỏi nhiều lắm."
Dương tổng: "Chẳng hay Hứa tiên sinh làm việc ở đâu?"
"Công ty luật Long Thái."
"Long Thái à!" Dương tổng trầm trồ, "Công ty này lớn lắm đấy."
Hứa Tri Niên nói: "Hình như Dương tổng rất có hứng thú với nghề luật nhỉ?"
"Đúng vậy." Dương tổng cười ha ha, "Trước kia tôi cũng muốn làm luật sư nhưng tiếc là không có năng khiếu học luật, cứ thấy luật là tôi lại nhức đầu nên đành phải tìm ngành khác, học tài chính kế thừa gia nghiệp."
Hứa Tri Niên chỉ cười mà không nói gì.
Dương tổng sốt ruột: "Sao thế? Cậu không tin à?"
"Đâu có." Hứa Tri Niên nói, "Tôi chỉ hơi kinh ngạc thôi, dù sao luật sư cũng không phải nghề nhẹ nhàng gì."
Dương tổng nói: "Có nghề nào nhẹ nhàng đâu. Tôi vẫn nghĩ luật sư là nghề bảo vệ quyền lợi, bảo vệ lẽ phải, trong tay cầm thanh kiếm pháp luật thực thi công lý, trừng trị cái ác và đề cao cái thiện nên tôi mê lắm!"
Hứa Tri Niên vui vẻ trò chuyện với anh ta: "Không ngờ Dương tổng lại nhiệt tình như thế."
Cậu ấy khẽ lặp lại: "Cầm thanh kiếm pháp luật thực thi công lý...... Nói rất hay."
Dương tổng phấn khởi: "Đúng vậy!" Sau đó quay sang vỗ lưng Thôi Cao Dương, "Luật sư Thôi thấy có đúng không?"
"Hả?" Thôi Cao Dương đang thất thần, bị gọi tên mới hoảng hốt đáp, "Phải...... Dương tổng nói đúng lắm."
Bộ dạng mất hồn mất vía của Thôi Cao Dương rất dễ khiến người ta chú ý, ngay cả người hời hợt như Dương tổng cũng nhận ra khác thường.
Anh ta nhìn Thôi Cao Dương tái mặt rồi lại nhìn tôi và Hứa Tri Niên, nói chuyện cũng dần ít đi.
Thôi Cao Dương thực sự không thể nán lại thêm được nữa, tìm đại một cái cớ vội vàng chạy mất.
Dương tổng khẽ nhíu mày lộ vẻ nghi ngờ và bất mãn.
Cũng may anh ta có ấn tượng rất tốt với Hứa Tri Niên.
"Tiếc là Hứa tiên sinh làm ở Long Thái, nếu cậu có ý định tìm đối tác mở công ty luật thì tôi rất muốn đầu tư."
Tôi nhíu mày: "Chắc không tới lượt Dương tổng đâu."
Dương tổng khựng lại rồi cười nói: "Cũng phải, tôi quên mất Hứa tiên sinh là bạn Khương tổng, nếu thật sự có ngày đó thì tất nhiên phải nhường Khương tổng tới trước rồi."
Hứa Tri Niên tròn xoe mắt: "Chờ mấy năm nữa biết đâu sẽ có cơ hội này thôi."
"Đúng vậy!" Dương tổng nói, "Nhân tài như Hứa tiên sinh đương nhiên sẽ không chịu làm một luật sư bình thường rồi. Đến lúc đó Khương tổng ăn cơm thì nhớ cho tôi miếng cháo húp với nhé."
Nói xong chúng tôi cũng nhịn không được bật cười.
Sau khi từ biệt Dương tổng, Hứa Tri Niên nhận xét: "Anh ta là người rất thú vị."
"Nhìn vậy mà không phải vậy." Tôi gật đầu, "Bề ngoài có vẻ thoải mái không câu nệ nhưng thực ra rất biết cách nhìn mặt nói chuyện."
Hứa Tri Niên tò mò: "Là sao ạ?"
Tôi nói: "Em nhớ lại xem sau khi chúng ta tới, thái độ của anh ta với Thôi Cao Dương và với em thế nào. Em cứ nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào."
Hứa Tri Niên: "......"
Tôi nói tiếp: "Mấu chốt là em chưa cảm nhận được cách đối xử khác biệt của anh ta."
Hứa Tri Niên buồn bực hỏi: "Các anh làm tài chính đều mọc thêm bảy tám cái đầu hay sao?"
Tôi cười: "Em còn non lắm, chỉ tiếc Thôi Cao Dương bị em hù chạy sớm quá, anh còn muốn ngắm sắc mặt lúc xanh lúc tím của cậu ta thêm một lát nữa."
Hứa Tri Niên buột miệng nói: "Em thấy rõ ràng cậu ta bị anh hù chạy mà, em chỉ là cáo mượn oai hùm thôi."
Tôi đưa tay nhéo mũi cậu ấy một cái.
"Ừ, cáo nhỏ."
"......"
"Nhưng em thấy...." Hứa Tri Niên lại gần tựa đầu vào vai tôi, "Cảm giác cáo mượn oai hùm......"
"Thế nào?" Tôi nhíu mày.
Hứa Tri Niên cười: "Thoải mái ghê."
Tôi ôm vai cậu ấy.
Nếu được thì tôi sẵn sàng trở thành chỗ dựa cho cậu ấy, che gió che mưa cho cậu ấy.
Tôi tình nguyện làm chú cọp của cậu ấy.