Nói ra chắc bạn không tin đâu.
Tôi đã đánh Nghiêm Chi Triết.
Khi ý thức được điều này thì trong đầu tôi hiện lên một nỗi kinh ngạc.
Dù sao đánh nhau cũng là chuyện quá xa lạ đối với tôi.
Lần trước đánh nhau là lúc nào nhỉ?
Hình như là năm lớp mười.
Lý do cụ thể thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng cũng chỉ là xích mích vặt vãnh khi đến tuổi nổi loạn mà thôi.
Nhưng sau đó bị cấm túc hơn một tháng lại khiến tôi cả đời khó quên.
Trong hơn ba mươi ngày đó, mỗi khi tôi mở mắt ra chỉ thấy trần nhà và vách tường trắng bóc.
Căn phòng kia rất chật, chỉ chứa được một cái giường và cái bàn bên cạnh.
Chỗ trống còn lại chỉ cần có thêm hai người trưởng thành thì hệt như căn phòng bị lấp đầy.
Cửa lớn và cửa sổ đều bị khóa.
Cửa sổ đóng kín nên đẩy mạnh cách mấy cũng chẳng hề suy suyển, chỉ có thể dựa lên bệ cửa sổ nhìn ánh nắng bên ngoài.
Mỗi lần có người đi vào, động tác mở khóa sẽ phát ra tiếng động rất lớn, loại tạp âm này khiến tôi vốn đã không vui càng thêm bực bội.
Cứ như ve sầu trên cây khi vào hè vậy.
Đương nhiên ngoài phòng cũng chẳng làm tôi vui vẻ hơn là bao.
Tôi phải đối mặt với những cuộc tra hỏi và kiểm tra không ngừng nghỉ về lý do tôi đánh người và suy nghĩ của tôi khi làm thế.
Bị hỏi đi hỏi lại khiến tôi phiền chán.
Muốn đánh thì đánh, cần gì nhiều lý do như vậy.
Nhưng bọn họ giống như đang cầm một cái kính lúp săm soi mọi ngóc ngách trong nội tâm của tôi.
Cứ như muốn tìm ra chứng cớ tôi không kiềm chế được cảm xúc và bắt đầu phát bệnh.
Hay nói cách khác là bọn họ đang thăm dò và xác nhận khả năng tôi là tên điên.
Cuối cùng vì bác sĩ tâm lý liên tục đảm bảo trạng thái tâm lý của tôi rất khỏe mạnh nên tôi mới được phóng thích.
Nhưng từ đó trở đi tôi không bao giờ đánh nhau với ai nữa.
Cũng không phải vì sợ bị trị liệu tâm lý, cùng lắm nó chỉ làm tôi không thoải mái mà thôi.
Chỉ là tôi thấy vì hả giận nhất thời mà bị nhốt hơn một tháng quả thực không có lợi.
Huống chi không cần tự mình ra tay đánh người thì tôi cũng có vô số cách đạt được mục đích của mình.
Sau đó tôi dần trưởng thành, là người thừa kế gia nghiệp được mọi người công nhận, "đánh nhau" càng trở thành chuyện không cần thiết.
Những người cùng đẳng cấp với tôi cảm thấy đây là một hành vi thấp kém.
Nếu muốn đánh ai thì đã có vô số người tình nguyện làm thay mình mà không cần đích thân ra tay.
Nhưng khi tôi đánh người lần thứ hai, tôi buộc phải thừa nhận rằng tự mình đánh và xem người khác đánh dùm vẫn khác nhau rất lớn.
Sự hả hê thoải mái trong khoảnh khắc đó dù có đứng xem bao nhiêu lần cũng không thể sánh được.
Hồi ức tạm kết thúc ở đây, lại nói về chuyện "Tôi đánh Nghiêm Chi Triết".
Tôi muốn đánh Nghiêm Chi Triết lâu lắm rồi.
Điều này cũng chẳng có gì lạ.
Khi tôi biết hắn đã làm gì Hứa Tri Niên thì trong đầu tôi đã nung nấu ý định này.
Hơn nữa tôi và Hứa Tri Niên đã thiết lập quan hệ yêu đương, đồng thời tình cảm ngày càng sâu đậm thì ý muốn này càng thêm mãnh liệt.
Nhất là khi tôi nhìn thấy Nghiêm Chi Triết.
Tôi cứ tưởng giữa "nghĩ" và "làm" cách nhau rất xa.
Nhất là đối với tôi.
Nhưng sự thật chứng minh khoảng cách kia rất ngắn.
Ngắn đến nỗi chỉ cần Nghiêm Chi Triết hời hợt nói mấy câu đã khiến sự phẫn nộ nhấn chìm tôi.
Tôi nghe Nghiêm Chi Triết nói với Thôi Cao Dương thế này.
"Hứa Tri Niên?" Giọng điệu hắn đầy khinh thường, "Cậu sợ cậu ta làm gì. Cậu ta chỉ là tên tiện nhân ỷ mình có chút tư sắc đi dụ dỗ khắp nơi thôi."
Thôi Cao Dương do dự: "Nhưng...... tôi thấy hình như Khương tổng rất thích cậu ta mà."
Nghiêm Chi Triết xua tay: "Khương ca đời nào nghiêm túc với cậu ta chứ, chỉ chơi qua đường thôi."
Thôi Cao Dương vẫn hơi chần chừ.
Nghiêm Chi Triết lại hậm hực nói: "Hứa Tri Niên kia cũng ghê gớm thật đấy, lúc nằm trên giường tôi thì luôn tỏ vẻ bị ép buộc nhìn thanh cao lắm, kết quả tôi vừa xuất ngoại thì cậu ta đã lập tức dụ dỗ Khương ca!"
"Chẳng phải chỉ là thằng điếm đực ai cũng có thể làm chồng sao! Tưởng mình là cái thá gì chứ!"
Tôi thật không ngờ chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi đã sinh ra lực sát thương lớn đến thế.
Tóm lại vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Tôi phải giết Nghiêm Chi Triết!
Trước khi lý trí của tôi kịp ngăn cản, thân thể đã tuân theo nội tâm của tôi.
Tôi đẩy phắt cửa vào rồi đi tới trước mặt Nghiêm Chi Triết và Thôi Cao Dương trong sự kinh ngạc của bọn họ.
"Khương, Khương ca......" Nghiêm Chi Triết giật nảy mình, có vẻ muốn nói gì đó với tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không thèm để ý, tai tôi ù lên.
Sâu trong lòng có một ngọn lửa giận bùng lên, cảm xúc bị tôi đè nén bao năm qua vào thời khắc này bộc phát mãnh liệt.
Tôi chưa từng nghĩ mình cũng có lúc mất khống chế.
Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng thì tôi đã tiện tay vớ lấy vật nào đó trên bàn đánh vào đầu Nghiêm Chi Triết.
Trong khoảnh khắc đó, cùng với tiếng thủy tinh vỡ tan và tiếng hét của Nghiêm Chi Triết, tôi cảm nhận được sự hả hê vô cùng lớn.
Hệt như mọi nỗi bực bội mà tôi đã tích lũy mười mấy năm qua đều xả ra khi tôi đập đầu hắn.
Khi tôi thấy cả đầu Nghiêm Chi Triết đầm đìa chất lỏng màu đỏ thì mới nhận ra mình đã dùng vật gì đập hắn.
Là một chai rượu vang.
Bộ dạng Nghiêm Chi Triết lúc này rất buồn cười.
Hắn há to miệng như bị tôi hù dọa, rượu vang chảy xuống từ trên đầu hắn, có lẽ còn pha lẫn máu nữa.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của hắn, tôi đột nhiên muốn cười.
Cuối cùng tôi cũng chẳng biết mình có cười không nữa.
Có lẽ có, có lẽ không.
Tôi không sao khống chế nổi cảm xúc và biểu lộ của mình lúc ấy.
Tôi chỉ biết sau khi đập chai rượu vang kia, sự phẫn nộ và căm ghét cuồn cuộn trong ngực tôi không vì vậy mà tan đi.
Ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Thế là một giây sau, tôi đi tới nắm đầu Nghiêm Chi Triết đập mạnh lên bàn trà mấy lần.
Bên tai vang lên rất nhiều tiếng la hét nhưng tôi làm như không nghe thấy.
Nghiêm Chi Triết cố vùng vẫy nhưng lại bị tôi khống chế ngay tức khắc.
Hắn cũng không dám đánh lại, từ nhỏ đến giờ hắn luôn sợ tôi, chỉ biết khóc lóc xin tha.
"Khương ca, em sai rồi! Lúc nãy là em nói bậy!" Nước mắt hắn chảy đầm đìa, "Khương ca tha cho em đi!"
Tôi lạnh lùng nhìn hắn khóc một hồi, sau đó thẳng tay đấm một cú vào mặt hắn.
Tôi nghĩ.
Có lẽ mình đúng là di truyền dòng máu của Nghiêm gia.
Sự điên cuồng, khuynh hướng bạo lực hung tàn và tràn ngập thù địch muốn tổn thương người khác.
Có lẽ tôi là một kẻ điên.
Giãy dụa và cầu xin đều không cứu nổi Nghiêm Chi Triết.
Cũng không thể làm tôi bình tĩnh lại.
Tiếng hắn kêu la và tiếng hét chói tai của Thôi Cao Dương khiến nhiều người đổ xô tới đây.
Hứa Tri Niên cũng tới.
Tôi thấy được cậu ấy trong đám người.
Cậu ấy kinh ngạc nhìn mặt đất bừa bộn, trên mặt lộ vẻ bàng hoàng.
"Khương tiên sinh." Cậu ấy gọi tôi.
Tôi dừng tay rồi quay sang nhìn cậu ấy.
Tôi thấy được bộ dạng mình trong mắt cậu ấy.
Hung ác tàn bạo, toàn thân đều bị sự thù hận bao phủ.
Ngay cả đôi mắt cũng biến thành màu đỏ.
Tôi nhìn người chung quanh cậu ấy, có mấy người lui ra sau mấy bước như bị dáng vẻ của tôi dọa sợ.
Hứa Tri Niên không hề nhúc nhích, cậu ấy dường như đang choáng váng.
Tôi dừng lại cách đó mấy bước, trầm mặc nhìn cậu ấy.
Tôi chợt nghĩ.
Liệu cậu ấy có sợ bộ dạng này của tôi không?
Chắc cậu ấy sẽ sợ lắm.
Tôi bất giác nhớ tới sự ngược đãi tàn bạo và nhục nhã mà cậu ấy từng chịu đựng.
Hành vi của tôi dường như gợi cho cậu ấy nhớ lại những ký ức không chịu nổi kia.
Cậu ấy sẽ khiếp đảm, sẽ sợ hãi mọi thứ.
Cũng sẽ sợ tôi hiện giờ.
Vết thương sau vai trái lại bắt đầu đau âm ỉ.
Đó là vết thương cũ đã lành từ lâu nhưng vẫn để lại một vết sẹo.
Đau đớn chỉ là do tâm lý của tôi.
Tôi nhớ lại ngày đó mẹ tôi lạnh lùng vớ lấy con dao gọt trái cây đâm vào người tôi.
Từ hôm đó bà bắt đầu xa lánh tôi, né tránh ánh mắt tôi.
Lúc đầu tôi không hiểu tại sao.
Sau này tôi mới biết vì từ hôm đó trở đi ánh mắt tôi nhìn bà không còn chứa đựng sự trìu mến của con đối với mẹ.
Mà là tràn đầy sợ hãi và hoài nghi.
Tôi không hiểu sao mình cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy sợ hãi.
Còn bà không cách nào đối mặt với mọi chuyện, không cách nào đối mặt với ánh mắt sợ hãi của tôi, cũng không thể khống chế mình đừng tổn thương tôi.
Tôi lẳng lặng nhìn Hứa Tri Niên.
Tôi muốn nói: "Niên Niên đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em đâu."
Nhưng tôi không thể nào nói ra miệng.
Bên tai tôi lại vang lên tiếng huyên náo.
Có thể là người khác đang xì xào nói chuyện.
Cũng có thể chỉ là ảo giác của tôi.
Nhưng tôi không thể phân biệt rõ ràng.
Bọn họ nói ——
"Thấy không, anh ta đúng là một kẻ điên."
"Tôi đã biết sẽ có ngày như vậy mà."
"Ai biết anh ta sẽ phát bệnh lúc nào, cứ né thật xa đi."
......
Tôi nhìn Hứa Tri Niên.
Tôi nhớ lại năm đó mẹ tôi đã từng nhìn tôi như vậy.
Xa xôi, trầm mặc.
Chỉ nhìn tôi như vậy chứ không dám tới gần.
Tôi biết bà sợ mình sẽ tổn thương tôi.
Hệt như bây giờ tôi cũng sợ mình sẽ khiến Hứa Tri Niên bị tổn thương.
Tôi không biết đã qua bao lâu, có lẽ mấy phút, có lẽ chỉ mấy giây.
Thời gian trôi qua cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả.
Tôi lui ra sau một bước định bỏ đi.
Nhưng trước khi tôi nhấc chân thì Hứa Tri Niên đột ngột nhào tới ôm tôi thật chặt.
Cậu ấy nói: "Khương tiên sinh, em không sợ anh mà."
Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi chăm chú.
Trước khi mất đi ý thức, dường như tôi sa vào ánh mắt cậu ấy.
Cậu ấy nói, "Khương tiên sinh, anh sẽ không bao giờ tổn thương em."
"Vì vậy em không sợ đâu."
"Anh cũng đừng sợ gì cả."
Những thứ đã vây hãm tôi hơn mười năm nay tựa như tan thành mây khói trong chốc lát.
Tôi bất tỉnh trong lòng cậu ấy.
Nhưng vòng tay ấm áp và thâm tình của cậu ấy đã bao bọc lấy tôi.
Khiến tôi có thể an tâm trong bóng đêm.
Tôi cảm nhận được nhiệt độ của cậu ấy.