Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Nhà cũ là nơi cha tôi ở, tọa lạc trong khu biệt thự ở ngoại ô.

Đến nay biệt thự đã xây được hai mươi mấy năm, nói là nhà cũ nhưng lại chẳng có thứ gì cũ.

Chỉ là cha tôi thích cậy già lên mặt với tôi, khoác lên hình tượng trưởng bối.

Khi tôi chuyển ra khỏi nhà cũ, ông nội sợ tình phụ tử giữa tôi và cha tôi ngày càng phai nhạt nên đặt ra quy định tuần cuối mỗi tháng tôi phải về nhà ăn cơm.

Nhưng có hai điều ông đã nghĩ sai.

Một là tôi và cha tôi khi đó đã không còn tình phụ tử gì nữa.

Hai là đã nhiều năm như vậy, dù mỗi tháng tôi đều theo lệ thường đi một lần, tôi và cha tôi vẫn ghét nhau như xưa.

Có thể nói bữa tối mỗi tháng một lần này đối với cả hai chúng tôi đều là một loại tra tấn.

Chúng tôi hoặc là xem như người kia không tồn tại, ăn xong lập tức giải tán tuyệt đối không dây dưa, hoặc là cố ý chọc tức đối phương.

Cứ như ngồi ở bàn ăn không phải người thân huyết mạch tương liên mà là kẻ thù có thâm cừu đại hận vậy.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tôi bước vào nhà cũ đúng ngay giờ cơm.

Không sớm một giây để cha tôi có cơ hội tìm tôi nói chuyện phiếm.

Cũng không muộn một giây để ông ta có cớ giáo huấn chỉ trích tôi.

Nhưng hôm nay trên bàn ăn có thêm hai người.

Hai phụ nữ, một người lớn tuổi và một người trẻ tuổi.

Tôi nhìn lướt qua hai gương mặt lạ lẫm chưa thấy bao giờ.

Người phụ nữ lớn tuổi được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn thì mới khoảng nhưng lại bị nếp nhăn lờ mờ trên mặt tiết lộ tuổi thật.

Cô gái trẻ cũng xấp xỉ Khương Sênh Sênh, có lẽ còn nhỏ hơn.

Người phụ nữ lớn tuổi đứng cạnh bàn ăn, hai tay không biết để đâu, có chút bối rối.

Cô gái trẻ ngồi trên ghế không nói gì, dáng vẻ rất an tĩnh.

Tôi không phản ứng với họ, tìm chỗ nào cách xa cha tôi nhất ngồi xuống.

Cha tôi nhíu mày: "Không thấy trong nhà còn có người sao? Không lớn không nhỏ, cũng chẳng chào hỏi người ta nữa."

"Lại kết hôn à?" Tôi nhíu mày, "Con đếm không xuể nữa, đây là người thứ tư hay thứ năm vậy?"

Cha tôi lập tức đen mặt.

Tôi nói tiếp: "Nhưng ở đây có hai người, con sợ gọi sai nên không dám xưng hô tùy tiện, không biết cha cưới người lớn hay người nhỏ."

Cha tôi nổi giận: "Con nói mò gì đó!"

Tôi không chút nao núng: "Con cũng đâu có nói mò."

Cha tôi chỉ vào cô gái trẻ nói: "Con nhìn xem con bé mới bao nhiêu lớn! Còn nhỏ hơn con nữa kìa! Ta mà cầm thú vậy sao!"

"Vợ hai của cha, chính là cái người sau khi mẹ con chết chưa bao lâu thì đã vào nhà ấy, con nhớ hình như là bạn thời đại học của con thì phải, cũng đâu lớn tuổi hơn con nhỉ. Tuổi cô ta lúc đó......" tôi quay đầu nhìn về phía cô gái trẻ, "chắc cũng bằng người này thôi."

"Con, con, con......" Cha tôi tức giận đến mức không nói nên lời.

Cha tôi tức giận một hồi thì dỗ dành người phụ nữ lớn tuổi nguôi giận, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Tôi hơi kinh ngạc.

Cha tôi cũng không phải người giữ được bình tĩnh, nếu là trước đây chắc ông ta đã phất áo bỏ đi từ lâu.

Người phụ nữ lớn tuổi họ Lưu, cha tôi bảo tôi gọi nàng là dì Lưu.

Cũng may ông ta nhất thời không bị choáng đầu mà bắt tôi gọi mẹ, nếu không tôi sẽ buồn nôn đến ăn không ngon.

Mà tôi ăn không ngon thì cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để ông ta cũng ăn không ngon.

Cô gái trẻ tên là Lưu Tịnh Tịnh, cha tôi nói là em gái tôi.

Tôi cũng chẳng biết mình có bao nhiêu anh trai em gái nữa, con riêng của cha tôi đếm không xuể, ông ta không mang về nhà nên tôi xem như không tồn tại.

Về phần Lưu Tịnh Tịnh, tôi bình tĩnh nhìn cô ta một cái.

Họ Lưu, không phải họ Khương.

Quá nửa là không phải con ruột của cha tôi.

"Nghe nói Khương Sênh Sênh ở chỗ con." Cơm ăn được một nửa thì cha tôi đột nhiên mở miệng hỏi tôi.

Ông ta không nói gì tôi còn có thể làm như không thấy người này, ông ta vừa mở miệng thì đồ ăn trong cổ liền trở nên khó nuốt.

Tôi gác đũa, gật đầu nhẹ: "Vâng."

Cha tôi nhíu mày: "Sao lại tùy tiện cho người ngoài vào ở thế hả."

"Nó đâu phải người ngoài." Tôi nói, "Nó là em họ của con."

Cha tôi nói: "Cha nó chẳng qua chỉ là con riêng, ai biết cha con nó đang mưu đồ gì."

"Cha yên tâm." Tôi nói, "Con không vô dụng đến mức để ông nội thà giao công ty cho con riêng còn hơn."

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe làm cha tôi tức giận đến xanh mặt.

Tôi vờ như không thấy.

"Đứa con trai kia đâu." Cha tôi lại nói, "Nó chắc chắn là người ngoài nhỉ."

Tôi nhíu mày: "Ai?"

Cha tôi nói: "Cái đứa con mang về nhà kia kìa."

À, Hứa Tri Niên.

Tôi lạnh mặt: "Cha nghe ai nói vậy."

Cha tôi hừ một tiếng: "Con là con trai ta, chẳng lẽ ta không hỏi được à?"

Tôi cười mỉa mai.

"Cho dù con thích đàn ông." Cha tôi lên giọng dạy đời, "Nuôi ở ngoài là được rồi, không cần phải mang về nhà."

Tôi và Hứa Tri Niên cũng không phải kiểu quan hệ này.

Tôi không thích cậu ấy, cậu ấy đối với tôi cũng chỉ là nhất thời ỷ lại, không tính là thích.

Nhưng tôi chẳng có ý định giải thích với cha tôi.

"Con không giống cha." Tôi nhìn vào mắt ông ta.

Cha tôi sửng sốt: "Cái gì?"

Tôi nói mà mặt không đổi sắc: "Cha có thể đặt trong nhà một cái bình hoa rồi ở ngoài bao nuôi vô số phụ nữ, nhưng con thì không."

"Người con thích, nhất định sẽ để cậu ấy đường đường chính chính ở trong nhà con."

Cha tôi cảm thấy tôi đang cố ý chọc giận mình.

Thực ra tôi đều nói sự thật, chọc giận ông ta chỉ là thuận tiện mà thôi.

Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí ngượng ngập.

Tôi đang muốn đứng dậy cáo từ thì cha tôi gọi lại: "Còn một chuyện."

"Là gì?" Tôi nhíu mày, không biết ông ta còn nảy ra chủ ý xấu xa nào nữa.

"Căn phòng mẹ con trên lầu ba đã nhiều năm không ai ở." Cha tôi nói, "Ta định để dì Lưu của con vào đó ở."

Biểu cảm trên mặt tôi lập tức biến mất.

Bảo sao hôm nay ông ta có thể nhường nhịn tôi đến cùng.

Thì ra muốn làm tôi buồn nôn đây mà.

Có lẽ thấy tôi biểu hiện không đúng lắm, dì Lưu nói: "Nếu con để ý......"

Tôi ngắt lời bà ta: "Bà muốn ở phòng mẹ tôi?"

Dì Lưu: "Ta......"

Tôi nói: "Tôi không ngại, sao tôi lại để ý chứ."

Dì Lưu nói: "Vậy thì tốt rồi......"

Tôi nói tiếp: "Chỉ cần dì Lưu không ngại căn phòng kia từng có người chết là được."

Dì Lưu giật nảy mình: "Cái gì?"

Tôi cười lạnh: "Đúng vậy, chết trên cái giường kia, máu chảy đầy đất, hy vọng ban đêm dì Lưu ngủ đừng gặp ác mộng."

"Con nói lung tung gì đó!" Cha tôi nổi giận đùng đùng ngắt lời tôi, "Đừng có mà dọa người!"

Tôi nhíu mày: "Nói thật thôi."

Dì Lưu rõ ràng bị dọa, kéo áo cha tôi nói: "Hay là em khỏi vào đó nữa......"

Lúc rời nhà cũ, tôi đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu.

Giống như bị kim đâm chi chít.

Đường trong khu biệt thự cũng không rộng, sắc trời dần mờ tối, lái xe cũng chậm.

Đi một hồi, tôi bảo chú Dương dừng xe, hạ kiếng xe xuống nhìn ra ngoài.

Xuất hiện trong tầm mắt tôi chính là một ngôi biệt thự.

Tháng trước ở biệt thự này xảy ra hỏa hoạn, đến giờ vẫn còn thấy bức tường bị cháy đen.

Đây chính là ngôi biệt thự mà Nghiêm Chi Triết cầm tù Hứa Tri Niên.

Biệt thự này nằm ở vùng ngoại ô, người lui tới cũng không nhiều, ban đêm càng vắng vẻ hơn.

Một tháng trước, tôi ở nhà cũ ăn cơm xong thì về nhà, trên đường nhìn thấy ánh lửa ngút trời.

......

Tôi cứ thế cứu Hứa Tri Niên ra ngoài.

Gió lạnh thổi qua, đầu tôi càng đau.

"Về nhà đi." Tôi bảo chú Dương.

Lúc về tới nơi đã là đêm khuya, trong nhà đen kịt một màu.

Tôi mò mẫm mở đèn, sau đó giật nảy mình.

Trên ghế sa lon có người ngồi.

Là Hứa Tri Niên.

Cậu ấy dụi mắt, có vẻ như bị tôi đánh thức: "Anh về rồi à."

Tôi hỏi cậu ấy: "Tối vậy sao không bật đèn."

"Chị Vương và Tiểu Sênh ngủ cả rồi." Hứa Tri Niên nói, "Tôi sợ đánh thức họ nên không bật đèn."

Tôi kỳ quái hỏi: "Họ ngủ rồi mà sao cậu còn chưa ngủ?"

Hứa Tri Niên đáp: "Tôi đang chờ anh."

"Chờ tôi làm gì?"

Hứa Tri Niên nghiêm túc trả lời: "Chị Vương nói anh về nhà cũ tuy nói là ăn cơm nhưng thật ra chỉ ăn hai miếng, không no chút nào."

Tôi nhíu mày: "Sao cái gì chị ấy cũng nói với cậu thế."

Hứa Tri Niên không để ý tới tôi mà nói tiếp: "Cho nên tôi muốn đợi anh về làm chút gì đó cho anh ăn."

Tôi nhất thời không biết phải nói gì, đành lạnh nhạt lên tiếng: "À."

"Nhưng tôi không ngờ anh lại về muộn như vậy." Cậu ấy ngượng ngùng nói, "Vô tình ngồi đợi trên sa lon rồi ngủ thiếp đi mất."

Tôi có chút buồn cười.

Hứa Tri Niên nấu cho tôi một bát mì hải sản.

"Lần trước anh nói thích ăn tôm nên chị Vương mua nhiều hơn chút." Hứa Tri Niên nói, "Để cả ngày rồi, chẳng biết còn tươi không nữa."

Tôi nói: "Ăn ngon lắm, rất tươi."

Hứa Tri Niên lộ vẻ tươi cười.

Tôi nói: "Cậu chỉ nhìn tôi ăn chứ không ăn à?"

"Hả?" Hứa Tri Niên sửng sốt một chút, "Tôi chỉ nấu một bát thôi."

Tôi hỏi cậu ấy: "Có đói không?"

"Không......"

Tôi xụ mặt, nghiêm túc ngắt lời cậu ấy: "Nói thật đi."

Hứa Tri Niên giống như bị tôi dọa sợ, xoa bụng nhỏ giọng nói: "Có, có chút đói."

Tôi nhìn cậu ấy rồi quay người vào bếp cầm bát ra, chia một nửa mì trong bát tôi cho cậu ấy.

"Cùng ăn đi." Tôi nói.

Sợ cậu ấy từ chối nên trong giọng nói của tôi còn mang theo ý ra lệnh.

Quả nhiên Hứa Tri Niên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.

Ăn mì xong, đầu tôi hình như đỡ đau hơn.

Nhưng ban đêm tôi vẫn chẳng ngủ được, trằn trọc trên giường nửa tiếng, tôi đứng dậy lấy chai thuốc ngủ trong ngăn kéo.

Cái chai rất nhẹ, tôi thấy chẳng còn được mấy viên.

Xem ra hai ngày tới lại phải đến tìm bác sĩ Diêu một chuyến.

Uống thuốc xong tôi nhắm mắt nằm một hồi mới dần ngủ được.

Giấc ngủ này cũng không yên ổn, sau nửa đêm tôi bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ, mẹ tôi như đang nổi điên hỏi tôi: "Tại sao con phải thích đàn ông? Tại sao con không nghe lời mẹ như lúc còn bé?"

Tôi mặt không đổi sắc nói với bà: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ nghe lời mẹ hết."

Nhưng mẹ tôi làm như không nghe thấy, chỉ hỏi đi hỏi lại hai câu kia.

Tôi có chút phiền chán, im lặng nhìn bà.

Bà phát điên một lúc lâu rồi cuối cùng bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười không rõ vui buồn với tôi.

Tôi đột nhiên thấy rùng mình.

Bà nói: "Có phải vì mẹ có bệnh nên con mới bị bệnh không."

Sau đó cảnh tượng trong mơ lại thay đổi.

Nhìn thấy cách bài trí quen thuộc chung quanh, tôi nghẹt thở.

Là căn phòng mà mẹ tôi ở.

Mẹ tôi nằm trên giường, thân thể lạnh giá, không còn hô hấp.

Trên cổ tay bà có mấy vết thương, máu tươi chậm rãi chảy ra từ vết thương, nhuộm đỏ ga giường trắng tinh rồi chảy xuống sàn nhà.

Cả phòng đều bị nhuộm thành màu đỏ tiên diễm.

Bà mở to mắt, trên khuôn mặt tái nhợt là hai con ngươi đen láy không còn động đậy.

Dáng vẻ quỷ dị chết không nhắm mắt khiến sống lưng lạnh toát.

Bà nhìn về phía cửa.

Tôi biết bà đang nhìn mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio