Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con cá cháy sém cuối cùng cũng không vứt đi, dù sao cũng là bọn họ bỏ mấy tiếng ra câu, ném đi rất đáng tiếc. Trác Dương cạo phần cháy sém đi, bên trong vẫn có thể ăn.
Nhưng vì suy nghĩ cho dạ dày của hai người, cuối cùng vẫn đổi thành Trác Dương có kinh nghiệm nướng cá, Tịch Sâm giúp nêm nếm gia vị.
Chờ hai người ăn xong, trời cũng đã tối. Toàn bộ khu nghỉ mát được thắp sáng, xa xa thấy ánh lên lửa trại, rất nhiều du khách tập hợp ở đó, vô cùng náo nhiệt. Trác Dương và Tịch Sâm không ra nhập, hai người ngồi bên cạnh nhìn một lát rồi trở về phòng nhỏ.
Sau khi tắm xong, Trác Dương nhìn đồng hồ, gọi video cho mẹ Trác. Bà nói cho cậu biết, khoảng nửa tháng sau em gái Trác Thiến sẽ trở về, cậu sắp xếp xem có thời gian không, một nhà cùng ăn bữa cơm.
“Cuối tuần à mẹ?” Trác Dương bối rối hỏi, cuối tuần cậu không được nghỉ.
“Không phải.” Mẹ Trác nói, “Hình như công ty tới bên này đàm phán, con bé cùng đi công tác.”
Trác Dương nói, “Vậy để con xem xét tình hình đã, rồi sắp xếp ra một buổi.”
Hai người nói xong, mẹ Trác liền đưa điện thoại cho Nịnh Nịnh vẫn luôn chờ ở bên cạnh. Bé hô một tiếng ba ba sau đó nhìn camera liếc trái liếc phải như đang tìm kiếm cái gì.
Trác Dương nhìn xung quanh một vòng, “Nịnh Nịnh, con đang tìm cái gì?”
Nịnh Nịnh nói, “Chú Tịch của con đâu ạ?”
Trác Dương bị ngữ khí quen thuộc của bé làm cho buồn cười, “Chú Tịch của con không có ở đây.”
Giữa những người có quan hệ huyết thống thực sự tồn tại một thứ nhận thức kì lạ, Nịnh Nịnh rất thân với Tịch Sâm, một người chú chỉ gặp mới mấy lần, mà Tịch Sâm cũng rất kiên nhẫn với Nịnh Nịnh, hai người một lớn một nhỏ mỗi lần trò chuyện đều rất vui vẻ. Khi Trác Dương gọi video cho Nịnh Nịnh, Tịch Sâm cũng lọt vào camera mấy lần, mỗi lần Nịnh Nịnh đều cao hứng chào hỏi anh, anh liền cùng bé tán gẫu vài câu. Hiện tại, Trác Dương cảm thấy so với người ba ba này, Nịnh Nịnh càng mong đợi cùng chú Tịch trò chuyện hơn.
Trác Dương cũng không thấy không vui vẻ, cậu cảm thấy như vậy cũng xem như bù đắp cho bọn họ.
Vừa nghe Tịch Sâm không ở đây, Nịnh Nịnh thở dài thật dài, bé lắc lắc ngón tay của mình nói với Trác Dương, “Ba ba, ba ngày rồi con chưa được gặp chú Tịch nha.”
Tuy rằng Trác Dương có thể cho Nịnh Nịnh tiếp xúc với Tịch Sâm, thế nhưng cậu cũng ích kỷ mà không hi vọng Nịnh Nịnh đối với anh có quá nhiều mong đợi cùng tình cảm, cậu nói, “Chú Tịch có rất nhiều công việc cần làm, hơn nữa chú ấy cũng phải ở chung với người thân, cho nên không thể thường xuyên gặp con nha.”
Nịnh Nịnh tò mò hỏi: “Trong nhà chú Tịch cũng có tiểu bảo bối ạ?”
“Có chứ.” Trác Dương đáp.
Nịnh Nịnh Như hiểu như không mà “Ồ” một tiếng. Trong nhà chú Tịch cũng có một tiểu bảo bối, nên sẽ giống như ba ba của bé vậy, mỗi ngày đều cùng bảo bảo nói chuyện điện thoại, Nịnh Nịnh tiếc nuối nói, “Con là tiểu bảo bối của ba ba rồi.” Nếu như bé cũng là tiểu bảo bảo của chú Tịch thì tốt biết bao, như vậy bé sẽ thường xuyên được gặp chú ấy nha.
Trác Dương vừa nhìn đã biết trong đầu cô bé đang nghĩ gì, không khỏi bật cười.
Ba ba và con gái hàn huyên nửa tiếng, đã đến giờ Nịnh Nịnh phải đi ngủ. Sau khi cúp điện thoại, Trác Dương đọc cuốn sách cậu mang theo một lúc, thấy mình vẫn không buồn ngủ, cuối cùng cầm lấy điện thoại và đi xuống lầu.
Thực ra mỗi lần ở cùng Tịch Sâm, Trác Dương đều rất hồi hộp, cậu không tự chủ được luôn chú ý tới cảm xúc của anh, xem phản ứng của anh mỗi khi đối mặt với cậu, như vậy thật mệt mỏi. Lúc này, một mình ngồi trên ghế nằm bên cạnh bể bơi, gió đêm nhẹ nhàng thổi, tinh thần như được thả lỏng.
Trên lầu, Tịch Sâm mở cửa đi ra, vừa nãy ở trong phòng anh nghe thấy âm thanh cậu xuống lầu, bước tới gõ cửa, không nghe được đáp lại, sau đó từ cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy Trác Dương đang nằm đưa lưng về phía anh.
Tịch Sâm một tay đút túi, đi xuống cầu thang.
Trác Dương đang nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao, chợt nghe tiếng bước chân. Cậu nghiêng đầu thấy Tịch Sâm đi tới, nằm xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Tịch Sâm học theo bộ dáng Trác Dương, hai tay để sau gáy, hai chân bắt chéo, anh hỏi: “Sao chưa ngủ?”
Ở đây chỉ có cái đèn ở phía trước bể bơi là nguồn sáng duy nhất, Trác Dương không thấy rõ biểu tình của Tịch Sâm, cảm giác căng thẳng cũng không quá mạnh mẽ, cậu trả lời: “Không ngủ được, Tịch tổng làm sao cũng chưa ngủ?”
“Giống cậu.” Tịch Sâm nói.
Trác Dương nở nụ cười, sau đó bọn họ đều không nói nữa, hai người lặng yên không tiếng động mà ngắm trời ngắm bầu trời đầy sao.
Một lúc sau, Tịch Sâm cảm giác gió đêm có chút lạnh, liền đứng dậy hướng Trác Dương nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Thế nhưng Tịch Sâm không nhận được đáp lại, anh tới gần mới phát hiện cậu hô hấp đều đều, không biết đã ngủ từ bao giờ.
Lông mày anh sẽ giật, đẩy nhẹ Trác Dương, âm thanh lớn hơn một chút mà gọi cậu thức dậy nhưng dường như cậu ngủ quá sâu, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi ngủ người ta cảm giác xung quanh nhiệt độ thấp hơn, dễ dàng bị cảm lạnh. Tịch Sâm sờ tay Trác Dương, lạnh, nếu để cậu ngủ ở đây ngày mai sẽ sinh bệnh.
Tịch Sâm có thể đến bên tai lớn tiếng đánh thức cậu nhưng anh không đành lòng quấy rối giấc ngủ của Trác Dương. Trước lạ sau quen, anh ôm cậu lên, thanh niên có chút nặng nhưng với Tịch Sâm không vấn đề gì, ôm lên lầu cũng không tốn sức.
Đặt Trác Dương lên giường của cậu, sau đó đắp chăn, cài đặt nhiệt độ phòng cho cậu, rót một cốc nước đặt trên tủ đầu giường. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ một lát rồi trở về phòng.
Khi thức dậy vào sáng ngày hôm sau, mới đầu Trác Dương còn không thấy gì không đúng, mãi đến khi cậu nhớ lại cảnh ngắm sao đêm qua cùng Tịch Sâm, tim bỗng nảy một cái, vội vàng ngồi dậy. Kí ức cuối cùng tối hôm qua cậu nhớ là bầu trời sao vô tận, việc mình làm sao trở về phòng ngủ thì không biết tí gì. Trác Dương giật mình, cúi đầu nhìn, may mắn, cậu vẫn mặc quần áo. Vui mừng xong, cậu không nhịn được ôm đầu, cậu vừa nãy không hiểu sao lại lo lắng cùng Tịch Sâm phát sinh chuyện như sáu năm về trước.
Cậu thấy tâm lý mình phòng bị Tịch Sâm quá mức rồi, dù đêm đó có tồn tại thì cũng là do Tịch Sâm bị cồn ảnh hưởng, hơn nữa cũng là cậu chủ động phối hợp. Tịch Sâm không phải hồng thủy mãnh thú, cậu bây giờ thật giống như chim sợ cành cong.
Chuông điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Trác Dương cầm lên nhìn, là tin nhắn của Tịch Sâm, anh hỏi cậu dậy chưa, mau xuống lầu ăn sáng.
Trác Dương điều chỉnh tâm trạng, nhắn trả lời, “Ngay lập tức.”, sau đó đi rửa mặt.
Ở tầng dưới, thấy Trác Dương đi xuống, Tịch Sâm đang cầm máy tính bảng liền đặt nó lên bàn, nhìn cậu nói, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Tịch tổng.” Trác Dương ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, cậu nói, “Xin lỗi Tịch tổng, tôi ngủ quên.”
Chuẩn bị bữa sáng nên là công việc của một trợ lý như cậu.
“Không sao.” Tịch Sâm đáp, “Chúng ta đến nơi này để thư giãn.”
Tịch Sâm đã gọi món ăn, Trác Dương cầm lấy một cái bánh bao, cũng không tiện hỏi anh chuyện tối qua.
Tịch Sâm lại chủ động nói, “Tối qua cậu ngủ quá sâu, tôi gọi mấy lần đều không tỉnh, cũng không muốn làm gián đoạn giấc ngủ của cậu. Ban đêm gió lạnh, ngủ bên ngoài sẽ cảm lạnh, cho nên tôi ôm cậu về phòng, cậu không ngại chứ?”
Nghe đến Tịch Sâm nói ‘ôm’, Trác Dương thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên, tay nắm lấy vỏ bánh bao, đỏ mặt lắc đầu, “Tôi không ngại, cảm ơn Tịch tổng.”
Tịch Sâm cười nhẹ, đưa cho cậu một bát cháo, “Nghe nói cháo hải sản ở đây khá ngon, cậu nếm thử đi.”
“Được.” Trác Dương nhận lấy và ăn thử một miếng, gật đầu nói, “Quả thật không tệ.”
Bầu không khí giữa hai người nói chung là yên tĩnh, lúc ăn cơm, Trác Dương thỉnh thoảng sẽ làm bộ lơ đãng liếc mắt nhìn Tịch Sâm, sau đó khi bị anh phát hiện thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Có lúc cậu cảm giác Tịch Sâm cũng đang nhìn cậu, lúc đầu cậu còn lấy hết dũng khí nhìn lại, nhưng mỗi lần cùng ánh mắt anh chạm nhau, cậu lại có cảm giác như bị đốt cháy. Vì vậy cậu không dám nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đến buổi chiều, hành trình của họ ở khu nghỉ dưỡng kết thúc. Từ hôm sau, Trác Dương lại bắt đầu công tác không tính là bận rộn của mình.
Một tuần sau, Trác Dương nhận được điện thoại của Trác Thiến. Trước đó mẹ Trác nói nửa tháng tới cô sẽ đến đây công tác, mà không biết cụ thể ngày nào, lần này Trác Thiến gọi tới, nói thứ hai tuần sau cô sẽ về, hai ngày đầu bận công tác, thứ sáu phải về công ty, thứ năm cô có thể xin nghỉ nửa ngày.
Vì vậy Trác Dương báo với Tịch Sâm, cậu hi vọng có thể nghỉ phép vào thứ năm, anh đồng ý.
Tối thứ tư, Tịch Sâm tham gia một tiệc rượu thương mại, Trác Dương theo thường lệ phải đi theo.
Tại tiệc rượu, cậu ngoài ý muốn gặp được Trác Thiến.
Cô kém Trác Dương hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học một năm, làm việc ở thành phố bên cạnh, mỗi tháng trở về một lần. Trác Thiến nhìn thấy Trác Dương, vừa bất ngờ vừa vui vẻ, chỉ là vướng bận công việc, tạm thời không thể rời đi. Cô lén lút hướng Trác Dương chỉ chỉ ban công bên cạnh, ra hiệu một lát nữa ra đó cùng cậu gặp mặt.
Trác Dương cười gật đầu, biểu thị đã biết.
Tịch Sâm quay đầu cùng Trần Trạch nói chuyện, thấy trên mặt Trác Dương mang theo ý cười nhìn nơi khác, anh theo ánh mắt cậu nhìn sang, bên kia là một cô gái trẻ, cũng đang nhìn bên này, vừa thu hồi nụ cười.
Mi mắt Tịch Sâm buông xuống, khi nâng lên, ánh mắt nhiều hơn chút lạnh lẽo.
Sau đó, Trác Dương vẫn luôn chú ý đến Trác Thiến bên kia mà không biết rằng Tịch Sâm cũng đang để ý cậu. Thấy Trác Thiến bưng ly rượu ra ban công, Trác Dương nói với Trần Trạch một tiếng, cũng đi tới ban công. Tịch Sâm đang cùng người khác nói chuyện, ánh mắt cũng rời đi.
Tại ban công, Trác Thiến ôm chặt cánh tay Trác Dương, kinh ngạc nói, “Anh ơi, sao anh cũng ở đây?”
Trác Dương cười nói: “Không phải anh đã nói với em tạm thời thay đổi công việc sao.”
Trác Thiến nghi ngờ hỏi, “Không phải anh nói làm trợ lý sinh hoạt à?” Trợ lý sinh hoạt cũng đến tiệc rượu thương mại sao?
“Trợ lý sinh hoạt phải cung cấp tất cả phục vụ mà ông chủ yêu cầu.” Trác Dương trả lời, “Ngược lại em cũng làm trợ lý, có thích ứng được không?”
Công việc của Trác Thiến cũng giống Trần Trạch, đều là trợ lý công tác, nhưng trình độ không cao bằng Trần Trạch.
Trác Thiến đem chuyện công tác cùng Trác Dương nói ngắn gọn, phiền não đương nhiên cũng có nhưng cô sẽ không kể nể với người nhà. Trác Thiến nói ngày mai cô xin nghỉ từ mười hai giờ, Trác Dương đáp lúc đó sẽ nấu cơm chờ cô về cùng ăn.
Trác Thiến không khách khí bắt đầu gọi món, hai anh em vừa nói vừa cười, bầu không khí hài hòa ấm áp. Khi Tịch Sâm đến, thấy cảnh “ám muội” này, ánh mắt liền tập trung vào tay Trác Thiến đang kéo Trác Dương.
Tịch Sâm không quen biết Trác Thiến, nên hiểu sai rồi. Tay cầm ly rượu không tự chủ được nắm chặt, khi cậu nhìn sang thì ngay lập tức thả lỏng. Sau đó anh sắp xếp lại cảm xúc, tự nhiên đi tới, nhìn Trác Thiến, hỏi Trác Dương: “Vị này là?”
Trác Thiến bị nhìn chằm chằm, sau lưng cảm thấy lạnh buốt.
~Hết chương ~