Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên thế giới này có hai thứ không thể che giấu nổi, một là ho, hai là tình yêu, cho dù cậu đặt nó sâu đến đâu, nó cũng không thể hoàn toàn trở thành bí mật.
Giống như Tịch Sâm đối với cậu ôn nhu, thân cận hơn so với người khác, làm Trác Dương nhiều lần sinh ra ảo giác anh cũng yêu thích cậu, mà tình yêu của Trác Dương đối với Tịch Sâm tuy rằng khắc chế, nhưng chưa bao giờ dừng lại, cậu không làm được như Tịch Sâm đem tất cả tâm tình giấu đi, nếu không cái khát vọng muốn đến gần anh những ngày cấp ba kia sẽ không bị Tịch Sâm nhìn thấy.
Gần đây, Tịch Sâm phát hiện số lần Trác Dương nhìn anh tăng lên.
Cậu không dám trực tiếp nhìn, mỗi lần đều là lén lút. Tịch Sâm không phải mỗi lần đều tận mắt bắt được, thế nhưng anh cảm giác được ánh mắt cậu dừng nơi anh, mỗi khi anh nhận ra, nhìn lại Trác Dương đều thấy cậu vội vàng thu hồi tầm mắt.
Mà đối với mỗi lần nhìn lén đều bị bắt được này, Trác Dương cũng cảm thấy rất phiền muộn. Cậu muốn nhịn xuống nhưng mỗi lần đối diện Tịch Sâm, dục vọng muốn nhìn anh như bản năng sinh ra đã có, khiến cậu muốn nhịn cũng nhịn không được. Vì thế, cậu chỉ có thể điên cuồng học thuộc lòng kiến thức, tiến độ học tập ngược lại tăng nhanh như gió.
…
Giữa tháng sáu, nhiệu độ ngoài trời tăng lên từng ngày.
Sau khi cùng Tịch Sâm ăn trưa, cậu rời công ty nhưng không vội về biệt thự ngay mà lái xe đến trung tâm thương mại gần đó.
Sinh nhật Tịch Sâm sắp đến, anh lớn hơn cậu một tháng, Trác Dương biết điều này từ khi học trung học.
Khi đó, Tịch Sâm luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường, không phải chỉ vì ngoại hình mà còn bởi thành tích rất tốt, trong nhà cũng rất có tiền. Tất cả các mục đều xuất sắc, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Sinh nhật năm lớp mười và mười một, anh đều mời bạn học cả lớp tới nhà dự tiệc sinh nhật, làm cho không ít bạn học lớp khác thầm ước ao. Lần đầu tiên Trác Dương nghe đến sinh nhật Tịch Sâm liền ghi nhớ ngày này, dù nhiều năm trôi qua như vậy cũng không quên.
Trác Dương đã đi dạo trung tâm thương mại mấy ngày, đều vì muốn mua quà cho anh. Muốn mua đồng hồ đeo tay, thế nhưng mỗi đồng hồ anh đeo đều hơn trăm vạn, Tịch Sâm cũng không hút thuốc lá, nếu không cậu có thể mua cho anh cái bật lửa rồi. Cuối cùng cậu phân vân giữa bút máy và caravat, sau một hồi suy nghĩ, quyết định chọn caravat.
Giá caravat bốn chữ số, đối với Trác Dương là quá đắt, đổi thành trước đây cậu chắc chắn không nỡ mua đồ mắc như vậy, thế nhưng tiền lương Tịch Sâm cho cậu hàng tháng đủ cho cậu mua tận mấy cái. Trác Dương tự biết năng lực của mình, trước mắt thậm chí là tương lai mấy năm nữa, cậu sẽ không tìm được công việc nào có mức lương cao như vậy, Tịch Sâm cố ý tăng lương cho cậu.
Đã chọn xong quà sinh nhật, sau bữa tối, trong phòng Tịch Sâm, cậu hỏi anh, ngày sinh nhật anh muốn đặt một nhà hàng để chúc mừng hay mời bạn bè đến biệt thự tham gia tiệc sinh nhật?
Tịch Sâm từ chối cả hai gợi ý này, nói: “Đặt một bữa tối đơn giản tại nhà hàng nào đó là được.”
“Được.” Trác Dương ghi nhớ, lại hỏi, “Ngài muốn mời Vương tổng cùng Lưu tổng không?” Hai vị tổng tài này đều khá trẻ, anh cũng cùng họ ăn cơm mấy lần, quan hệ tương đối tốt.
“Không cần.” Tịch Sâm đáp, “Chỉ có hai chúng ta.”
Trác Dương cảm giác mình nghe không rõ, “Chúng ta?”
“Ừ.” Tịch Sâm lặp lại, “Chúng ta.”
Trác Dương gật gù, “Được.”
Tịch Sâm cùng Trác Dương từng một mình ở chung rất nhiều lần, nhưng cậu cảm thấy một mình cậu cùng anh trải qua sinh nhật ý nghĩa sẽ rất khác biệt, đặc biệt là giọng điệu vừa nãy anh lặp lại lần thứ hai, giống như nhấn mạnh, lại phảng phất như có thâm ý khác.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến sinh nhật Tịch Sâm.
Buổi sáng, lúc Trác Dương thay quần áo, cậu có ảo tưởng như hôm nay đi hẹn hò với Tịch Sâm.
Hôm nay là ngày làm việc, Tịch Sâm vẫn đi làm như bình thường, sáng sớm trước khi đi anh dặn cậu buổi trưa mang cơm đến công ty thì mang sách cùng máy tính theo luôn, buổi chiều cùng anh ở văn phòng, sau khi tan việc trực tiếp đến nhà hàng luôn.
Buổi trưa, khi Trác Dương đến văn phòng của Tịch Sâm, anh đang video call. Sau khi cậu tiến vào thì nghe thấy âm thanh kích động của Nghiêm Khải từ đầu kia truyền tới, “Trác trợ lý? Có phải là Trác trợ lý tới đưa cơm? Anh họ, anh mau đưa điện thoại cho Trác trợ lý, em muốn nói với cậu ấy hai câu.”
Lúc trước Trác Dương cùng Nghiêm Khải trao đổi Wechat, hắn thỉnh thoảng cũng gửi tin nhắn hỏi cậu đang làm gì, Trác Dương đơn giản trả lời hai câu, thường xuyên qua lại cũng coi như quen biết.
Tịch Sâm đưa điện thoại cho Trác Dương, cậu nhận lấy liền thấy gương mặt đẹp trai của Nghiêm Khải trên màn hình, nhìn thấy cậu liền phàn nàn nói, “Trác trợ lý, tôi nghe nói cậu muốn tổ chức sinh nhật cho anh tôi, anh ấy lại không cho tôi tới, cậu mau mau giúp tôi nói một tiếng, sao lại có thể đối với anh em trong nhà vô tình như thế!”
Trác Dương cười nói, “Nghiêm tiên sinh, tôi là trợ lý sinh hoạt của Tịch tổng, tôi nghe theo ngài ấy.”
“Tại sao cậu vẫn gọi Tịch tổng vậy!” Hắn nói, “Anh họ, hành động của anh cũng quá chậm chạp.”
Ánh mắt Trác Dương lộ ra không hiểu, Tịch Sâm bên cạnh đã lấy lại di động, ra hiệu Trác Dương tiếp tục bày cơm.
Trong video, Nghiêm Khải đột nhiên nói, “Anh, em còn có chuyện muốn nói với Trác trợ lý.”
Tịch Sâm nhàn nhạt liếc y một cái, “Hai câu.”
“Được rồi được rồi, còn không phải sợ em làm bóng đèn sao.” Nghiêm Khải lầm bầm xong liền cười hì hì nói, “Anh họ, chúc anh thế giới hai người vui vẻ!”
Bên kia truyền đến âm thanh của Trác Dương, Tịch Sâm nhìn sang, chỉ thấy cậu nhặt đôi đũa rơi trên khay rồi đặt lên bát.
Tịch Sâm quay đầu lại nói với Nghiêm Khải, “Tháng sau sẽ xử lý cậu.”
Sau đó trong tiếng kêu gào thảm thiết của hắn, Tịch Sâm cúp điện thoại, anh đặt di động xuống rồi bước đến bàn trà. Trác Dương vẫn đứng tại chỗ, hai lỗ tai đỏ chót, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn anh.
Tịch Sâm biết khi Nghiêm Khải nói câu sau cùng kia, cậu nhất định nghe được. Anh không muốn cậu luống cuống, vờ như không hay biết.
Trác Dương hít sâu, tự nhủ rằng mình nghe nhầm rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Trác Dương vốn muốn lên phòng hội nghị ở tầng trên trải qua buổi chiều, nhưng Tịch Sâm nói chiều nay có cuộc họp phải dùng phòng hội nghị, nên cậu đành tiếp tục ở lại phòng làm việc của anh, dùng bàn trà làm bàn máy tính. Chỉ là bàn quá thấp, vì không muốn bị mỏi cổ, cậu trực tiếp ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, độ cao vừa vặn.
Một buổi chiều, văn phòng Tịch Sâm người ra người vào, hễ có ai tiến vào đều tò mò nhìn Trác Dương, đặc biệt là tư thế cậu ngồi. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người dám ở trước mặt Tịch Sâm thả lỏng như thế. Bọn họ biết cậu là trợ lý sinh hoạt của anh. Đối với người trợ lý sinh hoạt này, họ mới chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ thấy người thật, mỗi ngày Trác Dương đến công ty hay rời đi đều dùng thang máy chuyên dụng, chưa bao giờ thấy cậu ở các tầng khác. Cả công ty chỉ có mấy thư ký tại quầy lễ tân và bên ngoài văn phòng Tịch Sâm là quen mặt cậu.
Trác Dương làm việc mấy năm ở khách sạn, cũng tiếp đón và chào tạm biệt nhiều người, sẽ không bởi vì những người này dò xét đánh giá mà cảm thấy khó chịu. Cậu không để ý mấy ánh mắt kia, một lòng đối với máy tính chuyên tâm học tập.
Năm giờ rưỡi, Tịch Sâm đứng dậy, cầm áo khoác mặc vào, nhân tiện bảo Trác Dương thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.
“Được.” Cậu tắt máy tính, tay chống bàn trà chuẩn bị đứng lên, nhưng cậu ngồi khoanh chân cả buổi chiều, lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ vừa động liền phát hiện hai chân tê rần, cậu không giữ được, té ‘phịch’ một cái, lại ngồi xuống.
Khóe miệng Tịch Sâm tràn lên ý cười, đi tới đỡ cậu dậy, nói, “Lần sau nhớ thay đổi tư thế.”
Trác Dương lúng túng gật đầu, hận không thể chôn mình xuống đất, thật vất vả lấy dũng khí ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt đang mỉm cười của anh, cả người đều ngẩn ngơ.
~Hết chương ~