Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi Nịnh Nịnh sinh ra, đây là lần đầu tiên Trác Dương vì công tác mà phải xa nhà. Trước đây vì chăm sóc Nịnh Nịnh cùng mẹ Trác, cậu tìm công việc nào đi nữa thì đều sẽ về nhà trong ngày. Ở khách sạn làm việc luân phiên ba ca, mỗi ngày luôn có thời gian ở chung với bé, Nịnh Nịnh lại luôn dính người, nay đột nhiên xa nhà, đừng nói đến Nịnh Nịnh, ngay cả cậu cũng không quen.
Trác Dương đi đến đại sảnh, nhấn bắt đầu video call.
Nịnh Nịnh đang ngồi trên ghế salon, trong lòng ôm Tiểu Hắc, nhìn thấy Trác Dương qua điện thoại, vui vẻ gọi, “Ba ba.”
Thần sắc Trác Dương trở nên mềm mại: “Nịnh Nịnh có nhớ ba ba không?”
“Con nhớ ba ba nha, bà nội cũng nhớ ạ.” Nịnh Nịnh lắc lắc móng vuốt mèo con, “Tiểu Hắc cũng nhớ ba ba nè.”
TIểu Hắc mờ mịt nhìn điện thoại di động, meo một tiếng, như thể đồng ý với Nịnh Nịnh.
Tiểu hài tử nói rất nhiều, cầm điện thoại nói với Trác Dương biết bao sự việc phát sinh trong vườn trẻ hai ngày nay, lại nói ngày hôm nay bé cùng bà nội cùng bán bữa sáng, còn có Tiểu Hắc lén lút cào ghế sô pha bị bé bắt được lại kiên quyết không thừa nhận.
Tiểu nha đầu líu ra líu ríu, Trác Dương vẫn luôn cười phụ hoạ theo, bỗng nhiên trong ống kính, Nịnh Nịnh mở to hai mắt, giọng điệu non nớt cao giọng hô, “Chú đẹp trai!”
Trác Dương nhìn màn hình bên này liền thấy thân ảnh Tịch Sâm xuất hiện phía sau cậu. Cậu nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy anh bưng cốc cà phê hướng cậu đi tới.
Trác Dương để điện thoại xuống, “Tịch tổng.”
Tịch tổng ra hiệu cậu tiếp tục, đồng thời chính mình đến gần camera, trả lời Nịnh Nịnh, “Chào Nịnh Nịnh.”
“Con chào chú.” Nịnh Nịnh chớp đôi mắt to, “Chú, con tặng chú tiểu khủng long, chú có thích không ạ?”
Tịch Sâm lộ ra nụ cười nhẹ, “Chú rất thích, cảm ơn con.”
Khuôn mặt Nịnh Nịnh hồng hồng, kích động vân vê lỗ tai Tiểu Hắc, có chút ngại ngùng nói, “Chú cười rộ lên thật là đẹp nha.”
Tịch Sâm đáp, “Con cũng rất dễ thương.”
“Chú ăn sáng chưa?”
“Chú chưa, còn con?”
Hai người cách điện thoại một hỏi một đáp mà tán gẫu, Trác Dương kinh ngạc nhìn Tịch Sâm kiên trì nói chuyện với Nịnh Nịnh. Cậu lo lắng nhìn di động, vừa muốn Tịch Sâm và Nịnh Nịnh mau chóng kết thúc nói chuyện, lại hi vọng họ có thể nói nhiều hơn một chút, dù sao hai người là cha và con gái, sau này nếu không có gì ngoài ý muốn, họ sẽ không có quen biết nữa.
Mãi đến khi dì Vương dọn cơm lên, Trác Dương mới đề nghị kết thúc cuộc gọi. Biểu tình Tịch Sâm không nhìn ra cái gì, còn Nịnh Nịnh là một mặt chưa hết thòm thèm cùng không muốn, bé còn chưa nói đã, cái bộ dáng than thở trước khi cúp điện thoại kia thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Trác Dương cùng Tịch Sâm vào phòng ăn, dì Vương đang kêu người dọn đồ ăn lên. Bởi vì hai ngày trước Trác Dương đều tiếp Tịch Sâm ăn cơm, cho nên ngày hôm nay cậu chủ động hỏi, “Tịch tổng, sáng nay có cần tôi tiếp ngài dùng cơm hay không?”
“Không chỉ sáng nay.” Tịch Sâm ngồi xuống, “Sau này mỗi bữa cơm, chỉ cần cậu ở đây, sẽ luôn cùng ăn với tôi.”
Trác Dương ngồi xuống, dì Vương bưng một bàn đồ ăn lên, sắp xếp rồi đặt một bát cháo trước mặt Trác Dương, “Trác tiên sinh, nghe nói hôm qua cậu bị dị ứng, đây là cháo và rau dưa bác Lý làm cho cậu.”
Trác Dương không nghĩ tới dì Vương biết chuyện cậu bị dị ứng, cậu đâu có nói ra, không khỏi nhìn về phía Tịch Sâm.
Anh ngước mắt nhìn cậu, “Khi bị dị ứng, ăn nhiều rau tương đối tốt.”
Xem ra đúng như cậu đoán, là anh nói với bọn họ, thậm chí phần cháo và rau này là chủ ý của anh nên bác Lý mới cố ý nấu.
“Cảm ơn Tịch tổng.” Tim Trác Dương đập hơi nhanh, nhịn không được muốn bay lên nhảy nhót.
“Ăn cơm đi.” Tịch Sâm giục.
Trác Dương ăn một thìa cháo, mới phát hiện bày trước mặt mình đều là món ăn cậu yêu thích, tâm trạng lại càng tốt hơn.
Ăn cơm xong, Tịch Sâm cầm quyển sách ngồi trên ghế salong đặt trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, còn Trác Dương xem xét kế hoạch ba ngày tới của anh. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lạch cạch đánh máy của cậu và loạt xoạt lật sách của anh.
Cảnh xuân tươi đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Tịch Sâm đắm chìm trong nắng sớm, sợi tóc cùng hàng mi cong bị tia sáng trêu trọc tựa như được phủ thêm một tầng ánh sáng mờ nhạt. Trác Dương vừa nâng mắt, nhìn thấy cảnh này mà bất tri bất giác ngẩn người, mãi đến khi Tịch Sâm có chút cảm giác mà quay đầu qua, cậu mới cuống quít thu tầm mắt lại.
Nhìn lén bị tóm gọn, mặt Trác Dương từ từ nóng lên.
Tịch Sâm tựa như không chú ý đến cậu mà cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hơn chín giờ, máy tập thể hình được đưa tới. Trác Dương dừng công việc đang làm đi tới bàn giao những việc cần chú ý. Phòng tập thể hình ở tầng trên cùng, bên cạnh là phòng giải trí, để chơi game, xem phim.
Có lẽ đọc sách đã chán nên Tịch Sâm chậm rãi theo Trác Dương lên lầu. Trác Dương đặt tương đối đầy đủ các loại máy tập thể hình. Tịch Sâm cầm một quả bóng ném về phía Trác Dương.
Nhìn thấy quả bóng bay tới, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, quả bóng đập vào đầu không đau lắm, chờ qua đi cậu mới mở mắt ra, nghe anh nói, “Nhìn thấy bóng bay tới còn không biết tránh.”
Âm thanh Tịch Sâm như mang theo ý cười, Trác Dương gãi đầu, có vẻ bị đập đến choáng váng đứng yên tại chỗ. Cậu biết Tịch Sâm đang nói đến chuyện gì, chỉ là không hề nghĩ tới, anh đương nhiên còn nhớ.
Năm lớp mười một, giờ nghỉ trưa, cậu đi qua sân bóng rổ, tình cờ thấy Tịch Sâm cùng một đám người đang giành nhau quả bóng. Tịch Sâm thời thiếu niên người cao chân dài, khí chất lười nhác phối hợp với dung mạo tuấn mĩ, đặc biệt lôi kéo sự chú ý. Hình dáng anh rê bóng, ném bóng vô cùng mê người, Trác Dương cùng các bạn khác đứng xem đều ngẩn ngơ.
Lúc đó cậu định chỉ đứng một lát rồi đi. Chỉ là trên sân có một bạn học, kĩ năng chuyền bóng không quá tốt, bóng trượt khỏi tay, đập vào chân một bạn học khác, vọt ra ngoài sân, bay về phía cậu. Đáng ra Trác Dương cũng định trốn đi, thế nhưng ánh mắt cậu đảo qua, vừa vặn chạm mắt Tịch Sâm, liền cứng người, thời điểm hồi phục đã bị bóng đập trúng người ngã xuống.
Lúc ấy cậu vô cùng chật vật, máu mũi chảy ròng, mọi người vây xung quanh cậu, trong đó có cả Tịch Sâm. Nhưng cậu rất lưu ý hình tượng của mình, không muốn anh thấy bộ dáng buồn cười ấy, cậu bịt mũi, muốn đứng dậy rời đi, lại không nghĩ tới bị anh kéo lại.
Khi đó Tịch Sâm nói cái gì, đến bây giờ cậu đã không nhớ nổi, thực sự kí ức ngày đó đối với cậu cũng mơ hồ, không rõ ràng lắm, chỉ nhớ là cuối cùng Tịch Sâm đưa cậu đến phòng y tế, cùng cậu đợi ở đó hai giờ.
Đấy là lần đầu tiên cậu và anh có tiếp xúc gần như thế.
…
Tịch Sâm dùng lực rất nhỏ ném quả bóng, đáng lẽ ra sẽ không đau, nhưng thấy Trác Dương ôm đầu không nói lời nào, anh khẽ cau mày, không yên lòng hỏi: “Đập đau à?”
Trác Dương thu hồi nỗi nòng, nhẹ nhàng đáp, “Không sao.”
Đôi mày anh giãn ra, sau đó ném quả cầu đi, đồ vật nguy hiểm thế này nên tránh xa cậu một chút.
…
Hai giờ chiều, Tịch Sâm có cuộc hẹn tại câu lạc bộ golf. Buổi trưa, anh và cậu ăn cơm ở biệt thự sau đó thay quần áo bắt đầu xuất phát.
Người hẹn Tịch Sâm tên là Nghiêm Khải, em họ của anh. Tịch Sâm mới về nước đã tới thành phố này, vừa vặn mấy ngày nay Nghiêm Khải đến bên này công tác, cho nên hẹn gặp mặt.
Khi Tịch Sâm cùng Trác Dương đến câu lạc bộ, còn chưa đến hai giờ. Bọn họ vào phòng cà phê chờ Nghiêm Khải, sau khi anh ngồi xuống, Trác Dương muốn đi rửa tay.
Khi đi ra, tại chỗ rẽ, cậu va phải một cô gái đang cúi đầu tìm đồ trong túi.
Thật ra Trác Dương đã tận lực tránh né, nhưng cô gái không hề ngẩng đầu, cho nên hai người va vào nhau. Cô ta mang đôi giày cao gót gần mười phân, đứng không vững, Trác Dương vươn tay đỡ một chút.
Cô gái trẻ quan sát Trác Dương từ trên xuống dưới một lượt, thấy cậu một thân chính trang nghiêm chỉnh, ở nơi này ăn mặc như vậy, hoặc là nhân viên của câu lạc bộ, hoặc là trợ lý của lão bản đến đây tiêu khiển.
“Đi đường không có mắt à?” Cô ta tránh khỏi tay Trác Dương, không khách khí nói một câu.
“Tôi xin lỗi.” Trác Dương nói.
Cô ta hừ một tiếng, quay người, tiếp tục bước tới phòng vệ sinh, vẫn vừa đi vừa lục túi xách của mình.
Trác Dương không hề để thái độ khinh bỉ của cô ta trong lòng, sửa sang quần áo một chút rồi đi tìm Tịch Sâm.
Khi trở lại, cậu thấy trước mặt anh là một chàng trai trẻ, ngữ khí nói chuyện thân quen, là Nghiêm Khải. Trên thực tế, Trác Dương cũng có ấn tượng với hắn, ba người họ là bạn học cấp ba, Nghiêm Khải không chỉ cùng Tịch Sâm chung lớp mà còn cùng bàn, đi đâu cũng như hình với bóng, quan hệ rất tốt.
Nghiêm Khải không biết Trác Dương vì trước đây họ không hề có tiếp xúc. Trác Dương biết Nghiêm Khải, chỉ đơn giản vì hắn có quan hệ với Tịch Sâm.
Tịch Sâm giới thiệu cậu là trợ lý của anh, Nghiêm Khải lập tức châm chọc, “Anh đúng là một thanh niên tốt, ngày nghỉ đi chơi không mang theo bạn gái lại dẫn theo trợ lý, cuộc sống cũng thật thanh tâm quả dục.”
Trác Dương bất động thanh sắc liếc Nghiêm Khải một cái, nếu nói tính cách Tịch Sâm lãnh đạm, thì Nghiêm Khải chính là ngược lại. Hắn hoạt bát, tuỳ ý đồng thời hoa tâm lạm tình. Trác Dương học trung học hai năm, tận mắt thấy hắn quen không dưới mười người bạn gái, mỗi lần chia tay đều oanh oanh liệt liệt.
Đối với lời Nghiêm Khải nói, Tịch Sâm cầm cốc cà phê lên uống một hớp, nhàn nhạt đáp, “Tôi thấy như vậy rất tốt.”
Nghiêm Khải một bộ bất đắc dĩ thở dài, lúc này tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất truyền tới, một bóng hình xinh đẹp đi đến bên bàn bọn họ, âm thanh uyển chuyển mềm mại vang lên, “Anh Khải.”
Nghiêm Khải nhấc tay, ôm eo cô ta, muốn cô ngồi xuống bên cạnh nhưng không hề có ý muốn giới thiệu.
Cô nàng không ngồi xuống mà chào hỏi Tịch Sâm trước, khi thấy Trác Dương ngồi bên cạnh, nụ cười nhất thời trở nên cứng đờ.
Trác Dương cũng nâng mắt nhìn cô, đây chẳng phải cô gái va vào cậu ở nhà vệ sinh hay sao.
Tịch Sâm chú ý ánh mắt của cậu, mày hơi nhíu.
~Hết chương ~