Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

chương 11: bé thỏ con, mau ngoan ngoãn mở cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Doãn Tân đến Triệu gia, nhưng mà mỗi lần đến đều chỉ là ở đại sảnh nói nói mấy câu, ngồi không được bao lâu liền phải rời đi, không bị đuổi đi đã là tình huống tốt nhất rồi.

Cho nên càng không nói đến chuyện đi qua những nơi khác của Triệu gia, hoặc là tham quan các phòng khác.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Doãn Tân nghiên cứu và phân tích kết cấu phòng ốc bên trong của Triệu gia.

Biệt thự của Triệu gia có tổng cộng ba tầng, ở phía trêи cùng là tầng gác mái.

Dưới tình huống bình thường, lầu một là các loại phòng sinh hoạt chung, lầu hai hẳn là phòng ngủ của chủ nhà cùng phòng dành cho khách, còn từ lầu ba trở lên chính là phòng cho người giúp việc cùng với phòng chứa đồ.

Doãn Tân trước tiên đi lên lầu hai, sau đó nhìn tấm thảm mềm mại nhưng lại dày ở trêи hành lang, suy nghĩ trong chốc lát.

Thật ra ngày hôm nay Triệu Tiểu Tiên ngủ cũng không được sâu, có thể nguyên nhân là bởi vì có tâm sự, cả một đêm đều nằm mơ, một buổi sáng thì tỉnh tỉnh ngủ ngủ rất nhiều lần, thời gian ngủ một lần so với một lần lại ngắn hơn, đầu vô cùng đau đớn.

Cho nên thời điểm ở dưới lầu mơ hồ truyền đến chút âm thanh, thật ra Triệu Tiểu Tiên đều biết, tuy rằng hiệu quả cách âm làm cho nàng không thể nào nghe rõ người dưới lầu đang nói cái gì, nhưng tiềm thức lại rất rõ ràng, giờ này đến đây, ngoại trừ Doãn Tân ra thì chắc là không còn người nào khác.

Sau khi quản gia cùng Doãn Tân nói xong, âm thanh ở dưới lầu liền hoàn toàn biến mất, Triệu Tiểu Tiên mở ra một đôi mắt ʍôиɠ lung, trong vòng mấy phút liền cảm thấy khó chịu trở mình mấy lần.

Cuối cùng vẫn là từ bên trong ổ chăn ngồi dậy tựa ở đầu giường, ánh mắt đờ đẫn suy nghĩ trong chốc lát về cuộc đời.

Mãi cho đến khi có người gõ vang cánh cửa phòng nàng.

Triệu Tiểu Tiên:!

Lập tức liền bị hoảng sợ, sau đó Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng bình tĩnh lại, đêm qua nàng đã dặn dò quản gia, nếu là Doãn Tân đến thì để cho cô ta ở dưới lầu chờ, tuyệt đối không được cho phép cô ta lên lầu.

Cho nên... người phụ nữ kia chắc là không đến mức kiêu ngạo như vậy chứ?

"Là chú Trần phải không?" Nghĩ đến đây Triệu Tiểu Tiên nhẹ giọng mở miệng, thật cẩn thận hỏi.

Tiếp theo ngoài cửa truyền đến một tiếng khàn khàn "Ân".

Triệu Tiểu Tiên lúc này mới yên tâm, để chân trần từ trêи giường đi xuống, bước từng bước nhỏ ra mở cửa.

Kết quả là một giây tiếp theo liền bị một bóng hình bao phủ ở trêи đầu, cơ thể theo bản năng lui về phía sau hai bước, thời điểm kịp phản ứng thì đã bị người kia gắt gao vây chặt ở góc tường cạnh cửa.

Sau đó một tiếng "Ầm" cũng không tính là vang dội, cửa phòng lại một lần nữa được đóng lại.

Triệu Tiểu Tiên mờ mịt nhìn người con gái ở trước mắt, đang dùng hai tay giam cầm chính mình, tiếng thét chói tai gần như đã đến bên miệng, đột nhiên lại bị người kia giơ ra một bàn tay che kín miệng.

Vẻ mặt gian xảo tươi cười của Doãn Tân càng làm cho người khác tức giận đến đau dạ dày, lại còn dùng cái loại giọng điệu giả vờ, ra sức ở bên lỗ tai của đối phương biểu đạt sự đắc ý của mình vào lúc này. "Cô nhất định là chưa nghe qua câu chuyện về thỏ con."

Triệu Tiểu Tiên:...

Nói ai là thỏ con chứ?!

Mình mở cửa còn không phải là bởi vì... Bởi vì kẻ địch quá mức giảo hoạt quỷ kế đa đoan!

Doãn Tân sau khi đắc ý thì bàn tay liền bị người kia cắn một cái thật mạnh, mới tạm thời có chút thu liễm lại.

Cô nhịn đau rút lại cái tay đang bịt miệng của Triệu Tiểu Tiên. "Cô là tuổi chó sao?"

Triệu Tiểu Tiên hất hất cằm. "Tôi có phải tuổi chó hay không, cô không biết sao!"

Doãn Tân:...

Nha, thiếu chút nữa quên mất, hai người các cô đều là tuổi chó.

Cho nên đây chính là nguyên nhân mà mỗi năm hai người các cô đều cắn xé lẫn nhau hay sao?

Triệu Tiểu Tiên dùng hai cánh tay đang được bao phủ bởi hai ống tay áo dài, hung hăng đẩy Doãn Tân ra, thuận tiện kéo lại cổ áo ngủ rộng thùng thình của mình. "Cái người này, cô có biết phép tắc hay không! Đây nhà của tôi, phòng của tôi!"

Doãn Tân bị Triệu Tiểu Tiên đẩy lui về phía sau hai bước, cũng không nóng giận, thong thả ung dung sửa lại: "Rất nhanh nó cũng sẽ trở thành nhà của tôi, phòng của tôi. Trước tiên tôi tham quan một chút thôi mà, có vấn đề gì sao?"

"Cô...!" Triệu Tiểu Tiên xấu hổ ngượng ngùng nhặt lên cái gối ở trêи thảm, đánh lên người Doãn Tân. "Cô mau đi ra ngoài!"

"Tôi có thể đi ra ngoài, nhưng mà cô..." Doãn Tân đánh giá một chút quần áo mà Triệu Tiểu Tiên đang mặc lúc này, đồ ngủ bằng tơ lụa lỏng lẻo ở trêи người nàng, nếu không cẩn thận đụng một cái, cảm giác dường như bất kỳ lúc nào cũng sẽ từ trêи người Triệu Tiểu Tiên rơi xuống.

Đặc biệt là cái đôi chân nhỏ kia, tuy rằng thời tiết không lạnh, nhưng mà chất gỗ trêи sàn nhà cũng không quá ấm áp, còn ống quần lại dài như vậy, để chân trần đi tới đi lui như thế này, cũng không sợ chính mình vấp ngã.

Bị Doãn Tân nhìn nhìn, cả người Triệu Tiểu Tiên sợ hãi lui về phía sau hai bước, tay đang nắm vạt áo càng siết chặt hơn. "Tôi thì làm sao?"

"Cô như thế này là rời giường rồi sao?"

"...Nếu không thì sao?"

Doãn Tân lúc này mới gật gật đầu. "Vậy thì tốt rồi." Cô hơi hơi mỉm cười, thuận tiện ánh mắt chuyển đến đồng hồ treo tường ở trong phòng. "Bây giờ là mười giờ ba mươi, trước mười một giờ có thể tắm rửa, thay quần áo hay không?"

"Cô nói đùa cái gì vậy, nửa tiếng làm sao mà đủ?"

Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên một cách đầy ẩn ý. "Nếu như không đủ, tôi không ngại giúp đỡ cô."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

"Không cần!" Triệu Tiểu Tiên tránh né cái nhìn thiêu đốt bức người kia của Doãn Tân, khó chịu nghiêm mặt thúc giục một lần nữa. "Cô mau đi ra ngoài đi!"

Đương nhiên khả năng để cho Doãn Tân ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh là rất thấp, đặc biệt là dựa vào năng lực giải quyết vấn đề mà nói, bản thân mình căn bản cũng không phải là đối thủ.

Cho nên Triệu Tiểu Tiên chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia chẳng những không đi ra ngoài mà còn không chút khách khí lại hướng trong phòng đi vài bước.

Ân...

Doãn Tân cảm thấy cảnh tượng trước mắt ở trong phòng là một mảnh hỗn loạn, cùng với cô dự liệu thật đúng là không hơn không kém.

Cô lựa chọn một góc sôpha không có bị đồ vật bao trùm, sau đó tự giác mà ngồi xuống, thoạt nhìn một bộ dáng ôn hòa. "Tôi ngồi ở đây đợi cô là được rồi."

"Tôi... tôi phải kêu chú Trần!!"

Doãn Tân nâng tay lên, một bộ dáng "Cô cứ tùy ý kêu".

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Đồ hỗn đản không biết xấu hổ! Lưu manh!

Triệu Tiểu Tiên đương nhiên không có khả năng thật sự kêu quản gia đến, vốn dĩ đã đủ xấu hổ, cũng không thể lại vì đem Doãn Tân từ trong phòng đuổi ra ngoài một lần nữa.

Triệu Tiểu Tiên thở phì phò, sau khi "hừ" một tiếng lại quay đầu vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn không quên cảnh cáo bổ sung. "Không được làm lộn xộn đồ của tôi."

Doãn Tân suy nghĩ một chút, với cách sắp xếp này, không cần đụng vào cũng đã loạn đến mắt không thấy.

Nhưng mà cô cũng thường nghe nói, có người tuy rằng phòng rất lộn xộn, nhưng đồ đạc đặt ở chỗ nào, chủ nhân đều có thể tìm ra đầu tiên, ngược lại người ngoài giúp đỡ sắp xếp lại mọi thứ ngăn nắp, sẽ phát hiện ra một đống lớn đồ vật không rõ nguồn gốc, đặc biệt thần kỳ.

Không biết Triệu Tiểu Tiên có phải cũng là loại tình huống này hay không.

Đáp án hiển nhiên không phải.

Vội vàng dưới áp lực của Doãn Tân, Triệu Tiêu Tiên mỗi ngày sửa soạn cho bản thân lề mà lề mề tiêu tốn ít nhất một tiếng rưỡi đồng hồ, hiện tại mạnh mẽ rút ngắn xuống còn khoảng bốn mươi phút.

Sau đó ở bên trong căn phòng đầy ấp quần áo, bắt đầu tìm kiếm bộ trang phục vốn dĩ dự định sẽ mặc ngày hôm nay.

"Cô đang tìm cái gì?" Doãn Tân tràn đầy hứng thú nhìn bộ dáng sôi sục ý chí chiến đấu của Triệu Tiểu Tiên.

"Váy." Triệu Tiểu Tiên nói lời ít mà ý nhiều.

Doãn Tân nghe vậy nhìn thoáng qua căn phòng có thể che lắp đất trời, khắp nơi đều có quần áo vứt lung tung, mười bộ là có đến chín bộ đều là váy.

Còn không bằng chưa nói.

"Cái dạng váy gì?"

Động tác tay của Triệu Tiểu Tiên cũng không có ngừng lại, giọng nói cũng thiếu kiên nhẫn. "Ai nha, chính là cái màu hồng nhạt!"

Doãn Tân lại nhìn thoáng qua trong phòng, thật tốt, chín cái thì hết tám cái là màu hồng nhạt.

Cô đoán câu tiếp theo của tiểu công chúa chắc là "đáng yêu", bởi vì tám cái thì có đến bảy cái là đáng yêu.

Trang phục ở trong phòng này không đến một trăm cái thì cũng có đến tám mươi cái, Triệu Tiểu Tiên dự định là tìm đến khi nào?

Thật ra vừa rồi, thời điểm Triệu Tiểu Tiên ở trong phòng vệ sinh, Doãn Tân đại khái có nhìn thoáng qua, trong phòng còn có một căn phòng đặc biệt lớn dùng để đựng quần áo, cô từ bên ngoài nhìn lướt qua, phát hiện ở bên trong còn rất nhiều vị trí trống. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thật sự không thể tưởng tượng được, đống quần áo này vì cái gì sẽ ở trong phòng ngủ, càng không rõ người phụ nữ Triệu Tiểu Tiên này ngày thường sẽ sinh hoạt như thế nào.

"Cái váy kia rất đẹp?" Nhìn bộ dáng tiểu công chúa đặc biệt cố chấp, Doãn Tân suy đoán nói.

"Còn chắp vá."

"Chắp vá?"

Triệu Tiểu Tiên lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía Doãn Tân, cũng không biết có phải là cố ý muốn chọc giận Doãn Tân hay không. "Tuy rằng hơi chắp vá, nhưng mà tôi cũng có thể nghĩ đến, đó là bộ quần áo xấu nhất của tôi."

---------------------------

Ngày --

P/S: Chân thành cám ơn tình cảm của các bạn đã ủng hộ mình

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio