Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tiểu Tiên thoải mái gật gật đầu, sau đó khiêm tốn tiếp tục thỉnh giáo sâu hơn. "Vậy ba mẹ mấy năm đó, làm sao dạy dỗ được Tiểu Tân, mới khiến cho cô ấy được giáo ɖu͙ƈ tốt như vậy?"
Nói đến chuyện này, Lâm Thư dừng lại một chút, tựa hồ đang chìm trong hồi ức.
Chẳng qua cái hồi ức này tựa hồ hơi mất thời gian, Triệu Tiểu Tiên lúc ban đầu cõi lòng tràn đầy chờ mong, càng về sau thì càng mơ mơ hồ hồ.
Nàng hoài nghi không biết có phải là Lâm Thư trợn tròn mắt mà ngủ quên rồi hay không, vì thế giơ tay vẫy vẫy ở trước mặt bà ấy.
Ngay lập tức Lâm Thư hoàn hồn nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ. "Lúc ấy ba mẹ không có giống như vậy."
"Như thế nào là không giống như vậy?"
"Những đứa trẻ cùng tuổi với nó khi đó, mỗi một gia đình đều ép buộc con mình thành cái bộ dạng gì, học cái này học cái kia, giống như là sợ sau này không có ai kế thừa sản nghiệp của gia tộc, lại hoàn toàn không có băn khoăn lo lắng nội tâm của con mình sẽ như thế nào, tuổi còn nhỏ đã phải đeo trêи lưng áp lực to lớn đến cỡ nào."
Triệu Tiểu Tiên rất là tán thành gật gật đầu. "Đúng vậy, cho nên sau này con nhất định sẽ không ép con của con như vậy."
Lâm Thư lại nói: "Mẹ và ba chưa bao giờ ép Tiểu Tân."
"Có phải là ba mẹ tương đối tôn trọng giáo ɖu͙ƈ tự do hay không?"
"Ân... Đó là đương nhiên." Lâm Thư gãi gãi đầu, cố gắng hết mọi khả năng để không chột dạ. "Muốn học cái gì hay không muốn học cái gì, đều tự nó quyết định, ba mẹ không quan tâm."
"Nếu nói như vậy, cô ấy rất là không ngừng phấn đấu." Có thể ở trong môi trường tự do nuôi thả, bản thân tự phát huy sức mạnh, nỗ lực từng bước vươn lên cho đến ngày hôm nay.
Lâm Thư nhướng mày một cái. "Quả thật là như vậy." Bà nói: "Bản thân đứa trẻ có thiên phú cũng rất là quan trọng."
Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư giống như đang nghiên cứu học thuật, vô cùng nghiêm túc thảo luận hết cả một buổi chiều, kết quả buổi tối lại bị một câu của Doãn Tân vạch trần không còn lại gì.
"Mẹ thật đúng là không biết xấu hổ nói như vậy với cô?"
Triệu Tiểu Tiên gật đầu, nghi hoặc nói: "Ân, làm sao vậy?"
"Wow, mẹ tôi thật là quá giỏi..."
Triệu Tiểu Tiên:??
"Cô nói chuyện với bà ấy, đừng có tưởng bà ấy nói chuyện thật sự đúng là như vậy, đối với sự giáo ɖu͙ƈ của mẹ tôi, chỉ có một câu."
"Cái gì?"
Doãn Tân hắng giọng một cái, bắt chước nói: "Tiểu Tân à, phải cố gắng lên nha, con còn có mười tám năm nữa là phải kế thừa công ty."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân: "Sau đó sinh nhật lần thứ hai của tôi. Tiểu Tân a, phải cố gắng lên nha, con còn có mười bảy năm nữa là phải kế thừa công ty."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân: "Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, chắc là bà ấy nói mười tám năm, đương nhiên chuyện mấy năm trước vì còn nhỏ nên tôi không nhớ rõ, có thể là do tôi không có ấn tượng lắm."
"Cho nên sứ mệnh khi sinh ra của cô chính là kế thừa công ty?"
"Đúng vậy." Doãn Tân cười nói: "Ngoại trừ cái đó ra, tôi thật đúng là không có ấn tượng gì về việc giáo ɖu͙ƈ của mẹ tôi."
"Muốn chơi cái gì thì chơi, muốn học cái gì thì học, không muốn học cũng không sao, chỉ cần sau này có thể kế thừa công ty là được." Doãn Tân bất đắc dĩ nói: "Tôi cứ như vậy mà bị đầu độc từ nhỏ cho đến lớn, cuối cùng như ý nguyện kế thừa công ty. Cho nên a, bà ấy mới là người đứng mũi chịu sào, sợ sau này sản nghiệp của gia tộc không có người kế thừa."
Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên nghiêm túc. "Nghe qua thì thấy vô cùng lận đận."
Doãn Tân nhịn không được cười nói: "Được rồi, cũng còn ổn, ngược lại bà ấy có một câu nói rất đúng, thiên phú tương đối quan trọng."
Triệu Tiểu Tiên: "Nhưng mà tôi cảm giác tấm lòng của mẹ rất là rộng lớn a."
Triệu Tiểu Tiên vẫn luôn cảm thấy tấm lòng của bản thân rất rộng lớn, bây giờ nhìn một cái, nói về rộng lớn thì vẫn là Lâm Thư càng rộng lớn hơn.
Doãn Tân nói: "Cũng không sao, thật ra sau khi tôi trưởng thành có hỏi qua bọn họ. Lỡ như tôi không cẩn thận làm cho công ty bị phá sản thì làm sao bây giờ, hai người cứ như vậy tin tưởng mà giao hết mọi thứ cho tôi sao, sau đó có thể an tâm xuất ngoại đi du lịch sao? Cô đoán xem mẹ tôi nói như thế nào?"
"Nói như thế nào?"
"Tài sản được chia làm hai phần, một phần thì bọn họ giữ lại đủ dùng cả đời, phần còn lại tùy ý để tôi sử dụng, nếu như không đủ thì bản thân tôi tự sinh tự diệt đi, bọn họ sẽ không quản tôi."
Sắc mặt của Triệu Tiểu Tiên phức tạp. "Nói lời tàn nhẫn như vậy sao?"
"Còn không phải, tôi có nghiệm chứng qua, hai người họ thật sự chia làm hai phần, phần của bọn họ một xu tôi cũng không được đụng vào, sau đó còn lại bao gồm cả nhà cửa, xe, công ty, tất cả những tài sản này, giống như là củ khoai lang nóng làm phỏng tay bọn họ, trong vòng một đêm liền đem hết tất cả tài sản chuyển sang danh nghĩa của tôi, chính là hoàn toàn không có dự định dính vào." Doãn Tân nói: "Nếu không thì cái tòa nhà Thiên Hạc Hồ kia, làm sao tôi có thể dễ dàng cho cô như vậy?"
Triệu Tiểu Tiên trợn mắt há mồm. "Chỗ nào gọi là giáo ɖu͙ƈ tự do a, cái giáo ɖu͙ƈ này giống như là đập nồi dìm thuyền a."
Suy nghĩ chủ yếu chính là, sống chết cứ như vậy, thích như thế nào thì cứ làm như thế đó. Dù sao thì hai vị đại nhân không có lo lắng việc ăn uống, con trẻ tự cầu nhiều phúc là được.
Triệu Tiểu Tiên sững sờ xong không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, đặc biệt là nhớ đến thời điểm buổi chiều, cái biểu tình nói chuyện rất có trình tự kia của Lâm Thư lúc cùng nàng bàn về việc nuôi con cái. "Mẹ nói nuôi con rất lao tâm khổ trí, còn khuyên tôi nếu muốn sinh thêm thì nhất định phải suy nghĩ cho kỹ càng."
"Tôi thừa nhận nuôi con là việc rất lao tâm khổ trí, nhưng mà mẹ tôi, nếu nói bà ấy lao tâm khổ trí thì tôi sẽ không thừa nhận."
"Hiếm thấy được tình cảm mẹ con của hai người còn có thể tốt như vậy." Triệu Tiểu Tiên cười nói.
Doãn Tân nhún nhún vai. "Dù sao cũng là mẹ ruột."
"Vậy còn ba thì sao?"
"Ba của tôi?" Doãn Tân nhức đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương. "Ở trong thế giới của ba tôi, mẹ tôi chính là chân lý, cái loại sức mạnh tín ngưỡng này chính là giống như tà giáo vậy."
"Ha ha ha..." Tuy rằng cười đến mức không quá phúc hậu, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn rất tích cực rút ra được trọng điểm từ trong câu chuyện vui buồn lẫn lộn này. "Tình cảm của ba mẹ thật tốt."
Doãn Tân thở dài một cái: "Điểm này tôi thừa nhận."
Bởi vì rất ít khi đi ra cửa, những ngày tháng sống trong biệt thự thật ra rất đơn giản, vì chiếu cố cho thân phận thai phụ của Doãn Tân, ngay cả điện thoại di động Triệu Tiểu Tiên cũng không dám chơi, sợ các loại ảnh hưởng do phóng xạ.
Cho nên mỗi ngày nghe một chút các mẫu chuyện nhỏ và các câu chuyện xưa, xem như là thú tiêu khiển số một của nàng, nhưng thật ra cũng rất có ý nghĩa.
Cảm giác một khoảng thời gian sau, chuyện xưa mà nàng sưu tầm có thể ra sách được rồi.
"A, cô thật sự không thích Lục Nguyệt Hi sao?" Trong đó chuyện mà Triệu Tiểu Tiên xem trọng và yêu thích nhất vẫn là chuyện của Du Lý. "Tại sao cô không thử một chút, mở rộng tấm lòng đối với cô ấy?"
"Không có cảm giác." Du Lý vừa mặt không đỏ thở không gấp hít xà đơn, vừa nói: "Không muốn thử."
"Ai nha, cô không cần phải độc đoán như vậy." Triệu Tiểu Tiên khuyên bảo: "Cô nhìn thử xem, thật ra Lục Nguyệt Hi lớn lên rất xinh đẹp, gia đình cũng có tiền, tuy rằng tính tình hơi kém một chút. Nhưng mà trước mắt cũng đã rất tích cực sửa đổi, chứng minh là bản chất của cô ta rất mềm dẻo."
"Không phải là cô không thích cô ta sao?"
"Vì cô nên tôi cũng đang rất nỗ lực để khám phá ra ưu điểm của cô ta."
Du Lý buông lỏng tay, từ trêи xà đơn nhảy xuống dưới, thuận tay cầm lấy cái khăn lông ở một bên, lau lau mồ hôi ở trêи trán.
Mùa đông đi qua, thời tiết lại một lần nữa trở nên ấm áp, nhưng thật ra cũng không có ấm đến mức có thể mặc một cái áo ba lỗ đi ra ngoài, nhưng mà Du Lý chính là khỏe mạnh như vậy, mặc một cái áo ba lỗ mà có thể ra đầy một thân mồ hôi.
"Còn hơn một tháng nữa." Du Lý nói: "Cô có thể đừng nhàm chám như vậy hay không."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Cũng... cũng không phải hoàn toàn là nhàm chán, tôi cũng là quan tâm đến cô."
Du Lý nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, trong ánh mắt không nhìn được có mấy phần cảm kϊƈɦ, nhưng cũng không tính là quá lạnh nhạt. "Tôi còn trả lại cho cô ấy cái lắc tay."
Ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên sáng lên. "Trả rồi à?"
"Ân." Du Lý gật gật đầu. "Nhưng mà rất kỳ quái."
"Như thế nào kỳ quái?"
nói: "Cô ấy nhận được lắc tay, nhưng cảm giác hình như rất không vui. Tôi hỏi cô ấy có phải là tôi mua sai rồi hay không, cô ấy cũng nói là không phải." Cô cảm thấy khó hiểu nói: "Vậy thì có cái gì mà không vui?"
Triệu Tiểu Tiên không nhịn được muốn trợn mắt liếc nhìn Du Lý một cái. "Cô cho là người ta thật sự chờ cô đem trả lại cái lắc tay sao?"
Du Lý vẫn là khó hiểu.
"Người ta chỉ là mượn chuyện cái lắc tay này, muốn cùng cô duy trì liên lạc, nếu không cái đầu gỗ giống như cô sao có thể đi tìm cô ấy?"
"...Phức tạp như vậy?"
Đôi tay của Triệu Tiểu Tiên chống nạnh. "Tôi cảm thấy rất khó hiểu, khoảng thời gian trước kia làm sao cô có thể nói chuyện yêu đương?"
Du Lý: "..."
Du Lý ngồi xuống gò đất bằng đá ở một bên. "Cụ thể thì không nhớ rõ lắm, cảm giác chính là thuận theo tự nhiên, tôi thích cô ấy, cô ấy thích tôi, tôi tặng cho cô ấy một món quà, cô ấy bày tỏ với tôi, liền ở bên nhau."
"Sau đó ở bên nhau thì như thế nào?"
"Cô ấy sẽ đến tìm tôi, sau đó cùng nhau đi ăn cơm, đi xem phim." Du Lý kể lại mọi chuyện một cách máy móc: "Sau đó tôi tặng quà cho cô ấy, đại khái chính là lặp đi lặp lại như vậy."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Đi ăn cơm, đi xem phim ai trả tiền?"
"...Tôi."
Triệu Tiểu Tiên: "Ân... Làm một cái máy rút tiền, cô cũng rất xứng đáng với chức vụ."
Du Lý trầm mặc trong hai giây, thuận tiện một bộ dạng "chuyện cũ nhớ lại mà đau lòng" rồi cúi thấp đầu, trong ấn tượng của cô, hình như Doãn Tân cũng đã nói qua lời giống như vậy.
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên giơ tay, vỗ một chút bả vai của Du Lý, xoay chuyển nói một lời: "Nhưng mà cô và Lục Nguyệt Hi thì không phải băn khoăn như vậy a! Cô ấy có tiền... Ai Ai, cô đừng bỏ đi a!"
Du Lý đứng dậy, cầm áo khoác lên, vừa xoay người đi nhanh về phía trước, vừa giơ lên ngón tay út ngoáy ngoáy cái lỗ tai.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Đương nhiên thất bại ở một trình độ nào đó mà nói thì không có khả năng làm cho Triệu Tiểu Tiên nản lòng. Ngày hôm sau, đúng vào lúc này, nàng lại xuất hiện một lần nữa.
"Cô cảm thấy Lục Nguyệt Hi... Ai! Cái gì tôi cũng chưa nói, cô muốn đi sao?" Triệu Tiểu Tiên hướng về phía bóng dáng của Du Lý, kêu lên: "Cô có thể cho tôi chút mặt mũi hay không? Tâm sự một chút thôi mà!!"
Du Lý đã đi xa tự nhiên sẽ không có khả năng quay đầu lại, cô đưa lưng về phía Triệu Tiểu Tiên vẫy vẫy tay, rất nhanh liền rẽ vào trong nhà.
Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên viết đầy chữ bất mãn, vểnh cái miệng lên: "Keo kiệt."
Nàng cảm thấy thiếu hụt hứng thú, thở dài một cái, sau đó một mình đi đến ghế xích đu ở một bên ngồi xuống trong chốc lát. Cho dù đã là xế chiều, nhưng ánh mặt trời vẫn rất tốt như cũ, Triệu Tiểu Tiên đem đầu dựa vào dây thừng của ghế xích đu, híp mắt thong thả tự đưa đẩy bản thân theo biên độ trầm bổng.
Giờ này Doãn Tân vẫn còn đang ngủ, càng gần đến ngày dự sinh, thời gian Doãn Tân nằm ở trêи giường càng nhiều, bình thường mỗi ngày đều phải ngủ đến mười bảy mười tám tiếng đồng hồ.
Triệu Tiểu Tiên cũng sẽ thừa dịp thời điểm Doãn Tân đang ngủ mà đi ra ngoài tản bộ một chút, thuận tiện hơi hơi thả lỏng cái tâm tình khẩn trương sắp được làm mẹ.
Quả thật là nàng có chút khẩn trương, khẩn trương đến mức gần đây bắt đầu có chút mất ngủ.
Nàng suy nghĩ đến việc sau khi đứa bé chào đời, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng...
Chắc là nàng nên mặc một bộ quần áo nào tương đối đẹp một chút?
Triệu Tiểu Tiên vô cùng lo âu, đương nhiên cái vấn đề này chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là nàng nên lấy cái phương thức như thế nào để nuôi lớn đứa nhỏ này.
Nàng đã mua mấy cuốn sách hướng dẫn nuôi dạy con cái, thời điểm không có việc gì làm cũng lấy ra lật vài tờ xem thử, chỉ là thời điểm xem cảm giác rất là dễ dàng cũng có thể hiểu được, nhưng mà vừa buông quyển sách xuống một cái lại cảm thấy mờ mịt.
Nàng không nhịn được lo lắng không yên, lại không nhịn được sự hưng phấn.
Thời điểm Kha Kha với cái chân ngắn chạy từ trong nhà ra ngoài, trong miệng còn đang ngậm một quả bóng chày không biết lấy từ đâu ra, Triệu Tiểu Tiên lơ đãng nhìn nó chạy thẳng đến gần chỗ này, sau đó gian nan lay lay chân của nàng, ý bảo đứng dậy.
Triệu Tiểu Tiên ngẩn người, sau đó mới cầm quả bóng chày, ra hiệu cho Kha Kha chạy đi lấy.
Vung tay một cái, lại ném đi ra ngoài.
Cái chân nhỏ trong nháy mắt giống như mũi tên rời khỏi dây cung, chạy xông ra ngoài về phía quả bóng chày, nửa phút sau lại một lần nữa ngậm quả bóng chạy trở về.
Cứ chơi vài lần như vậy, sau đó rất nhanh Triệu Tiểu Tiên đã không còn hứng thú, không bị chuyện bát quái của Du Lý làm phiền, trong đầu đều tràn đầy chuyện của Doãn Tân và đứa nhỏ.
Cảm giác hạnh phúc bùng nổ, đồng thời cũng có chút mệt mỏi.
May mắn là hình như có người tâm hữu linh tê, cho nên đúng ngay lúc này liền gọi điện thoại cho nàng. Thời điểm Triệu Tiểu Tiên nghe thấy tiếng chuông vang lên thì lấy điện thoại từ trong túi quần ở phía sau, đồng thời khi nhìn thấy ghi chú tên người gọi đến thì kinh ngạc đến mức quả bóng chày ở trong tay liền rơi xuống.
Triệu Hiểu Du?
...Lúc này hình như mới đột nhiên nhớ đến, người này còn chưa có triệt để thông suốt.
Điều quan trọng nhất chính là, trong cái thời điểm mấu chốt này, cô ta ở nước ngoài gọi cuộc điện thoại này về, lại muốn làm một con thiêu thân nhỏ bé gì đó sao?
Trong lòng của Triệu Tiểu Tiên không nhịn được xuất hiện một loại dự cảm không tốt, đột nhiên lại tựa hồ hiểu được ý nghĩa của việc trêи dưới Doãn gia đều kiểm tra nghiêm ngặt, đại khái chính là để đề phòng cái loại người Triệu Hiểu Du này.
Chỉ là đại khái cũng đang nhàn rỗi, Triệu Tiểu Tiên căm phẫn dâng trào đồng thời trong lòng cũng mang theo một tia hiếu kỳ, cho nên sau khi cân nhắc một chút vẫn là kết nối điện thoại.
"Alô." Nàng nhàn nhạt mở miệng, trong âm thanh lộ ra một cỗ lạnh nhạt, nhưng trái tim theo bản năng lại treo lên, tựa hồ lo sợ đối phương sẽ ném cho nàng một quả bom nặng ký nào đó.
Chẳng qua là hiển nhiên đối phương hoàn toàn không có cái loại cảm xúc phức tạp này, cũng không biết là Triệu Hiểu Du đang làm massage hay là đang tắm nắng, nghe giọng nói cảm giác bộ dáng giống như là đang uể oải, trong lúc nhất thời thậm chí còn khiến người ta xuất hiện một loại ảo giác là chị em sau khi ăn cơm xong không có việc gì làm, liền hòa thuận vui vẻ ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm giết thời gian.
"Gần đây như thế nào?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Nếu nói Triệu Hiểu Du gọi cuộc điện thoại này chỉ là để quan tâm đến tình trạng hiện tại của nàng, Triệu Tiểu Tiên tuyệt đối sẽ không tin, nàng khẽ nhíu mày lại, ngoài miệng lại không hề yếu thế: "Làm phiền cô quan tâm, đương nhiên là rất tốt."
"Vậy là tốt rồi."
Triệu Tiểu Tiên:?
Triệu Hiểu Du cười nói: "Nếu như cô sống không được tốt, vậy thì thật đúng là không thú vị."
"Rốt cuộc cô đang nói cái gì?"
Triệu Hiểu Du duỗi lưng một cái. "Gần đây tôi điều tra được một chuyện đặc biệt rất có ý nghĩa."
"...Cái gì?"
Triệu Hiểu Du bĩu môi một cái, giống như đang nhớ lại, ngữ khí ra vẻ nghiêm túc nói: "Cô có còn nhớ trước khi cô và Doãn Tân kết hôn, công ty của gia đình thiếu chút nữa phải phá sản hay không."
Triệu Tiểu Tiên: "Đương nhiên nhớ rõ, làm sao vậy?"
"Cô có biết lý do là sao không?"
Triệu Tiểu Tiên nói: "Còn không phải là bởi vì thị trường kinh tế bị biến động, cái gì mà tài chính quay vòng trễ, cộng thêm việc..." Nàng mua cái tòa đó hay sao?
Triệu Hiểu Du cười cười. "Haiz, vốn dĩ mọi người đều cho rằng là như vậy."
"Nếu không thì thế nào?"
"Hoàn cảnh chung lúc ấy cũng có rất nhiều công ty chịu ảnh hưởng, nhưng chỉ có duy nhất Triệu gia chúng ta là bị thương nặng nhất, thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, cảm giác giống như là có người nào đó ở phía sau hậu trường thuận nước đẩy thuyền..."
Triệu Hiểu Du càng nói về sau thì ngữ điệu càng chậm, càng giống như là đang hướng dẫn từng bước, càng giống như là lời nói có ẩn ý sâu xa.
Nhưng chỉ cần có một chút năng lực phán đoán đều sẽ không khó để nghe ra được, Triệu Hiểu Du muốn ám chỉ điều gì.
Triệu Tiểu Tiên gãi gãi cái mũi, mặc dù đối phương chỉ mới nói được một nửa, nhưng nàng tựa hồ đã biết được kịch bản ở phía sau của Triệu Hiểu Du.
"Cho nên thì sao?"
"Cô không hiếu kỳ sao?" Triệu Hiểu Du hỏi.
"Không hiếu kỳ." Triệu Tiểu Tiên không chút suy nghĩ mà trả lời.
Triệu Hiểu Du: "..."
"Triệu Tiểu Tiên, tốt xấu gì cô cũng là người của Triệu gia chúng tôi, ba mẹ đối xử với cô không tệ, cô chính là như vậy mà báo đáp bọn họ? Một chút đều không quan tâm đến sự an nguy sống chết của Triệu gia?"
Triệu Tiểu Tiên nghe mấy lời nói nhảm này, lỗ tai đều muốn mọc kén. "Cô mau tỉnh lại đi, cần gì phải cứ động một chút là chụp cho tôi cái mũ lớn như vậy chứ?"
Triệu Tiểu Tiên cười lạnh nói: "Tôi đã là một người gả ra khỏi nhà, chuyện lớn như vậy cô nói với tôi thì có ích lợi gì? Cô không phải là rảnh rỗi đến mức cuống cuồng lên chứ? Nếu muốn giải quyết vấn đề, cô đi mà nói với ba a!"
Triệu Hiểu Du: "..."
"Triệu Hiểu Du, hai người chúng ta thật sự cũng không có thân thiết như vậy đâu. Chẳng những không thân, quan hệ giữa hai chúng ta còn có chút bị phá vỡ, trong lòng của mọi người đều biết rõ, cô cũng đừng có giả vờ nữa được không? Quá buồn nôn."
"Triệu Tiểu Tiên!" Đối phương lập tức đem lời nói chọc thủng hết mọi thứ, hiển nhiên là chọc giận đến chỗ hiểm yếu của Triệu Hiểu Du.
Cái người này quả nhiên ngay lập tức đã lười phải giả vờ, thậm chí nghe động tĩnh hình như là tức giận đến mức đang nằm liền ngồi dậy. Nhưng mà Triệu Hiểu Du vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nỗ lực nhịn xuống cái ý định chửi ầm lên, sau đó không chút dấu vết thở ra một hơi thật sâu, giọng điệu kỳ quái nói: "Được, tôi nói thẳng với cô."
"Đặc biệt nói riêng với cô, đương nhiên là có nguyên nhân." Triệu Hiểu Du hừ lạnh nói: "Bởi vì cái người đứng ở phía sau thúc đẩy, chính là Doãn Tân."
Quả nhiên.
Không biết vì sao, thời điểm Triệu Tiểu Tiên nghe được cái đáp án này thế nhưng lại không có chút ngoài ý muốn nào, trong nội tâm cũng không có chút gợn sóng nào.
Nhưng mà cũng không phải là bởi vì hoàn toàn tín nhiệm Doãn Tân, dù sao cái tòa nhà năm tỷ cũng là do Doãn Tân gài bẫy, làm chút động tác nhỏ này cũng không phải là không có khả năng. Đơn thuần là cảm thấy mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, mặc kệ có phải là Doãn Tân hay không, tất cả đã không còn ý nghĩ gì nữa.
Cho nên tuân theo nguyên tắc làm cho Triệu Hiểu Du bị tức chết, Triệu Tiểu Tiên rất là bình tĩnh không thèm để ý, "Oh" một tiếng.
Tiếp đó không còn nói gì nữa.
Triệu Hiểu Du:???
Triệu Tiểu Tiên lại bĩu môi, nghe qua giống như là bộ dạng không có kiên nhẫn. "Cô còn có chuyện gì khác hay không?"
"Triệu Tiểu Tiên, rốt cục là cô có nghe rõ tôi đang nói cái gì với cô hay không?"
"Nghe rõ, lỗ tai của tôi rất là tốt."
Triệu Hiểu Du có chút nóng nảy. "Cô cùng cái loại người như vậy ở bên nhau, tại sao cô còn có thể yên tâm thoải mái như vậy?"
"Lời này của cô không được thích hợp cho lắm." Triệu Tiểu Tiên rất không đồng tình nói: "Rốt cục thì cô so với "cái loại người như vậy" ở trong miệng cô, còn rác rưởi hơn nhiều."
"Có phải là cô bị bệnh hay không a?"
Triệu Tiểu Tiên: "Cô mới là người có bị bệnh hay không a?"
Rốt cục Triệu Tiểu Tiên có chút tức giận xông thẳng lên đầu. "Trước tiên, tôi không nói đến chuyện cô đặt điều vu khống, tôi có một trăm lý do để hoài nghi không tin tưởng cô. Còn nữa, nếu như thật sự là Doãn Tân thì làm thế nào?"
"...Cái gì gọi là làm thế nào?"
Triệu Tiểu Tiên: "Ý của cô là, hiện tại chắc là tôi nên lập tức ly hôn
với cô ấy, hơn nữa từ nay về sau đối với cô ấy bên ngoài thì kính trọng bên trong thì cách xa, cả đời không qua lại với nhau có đúng không?"
Triệu Hiểu Du: "Nếu như cô có thể lĩnh ngộ tư tưởng cao như vậy thì rất là tốt."
"Triệu Hiểu Du, cô có thấy xấu hổ hay không a?" Khóe miệng của Triệu Tiểu Tiên run rẩy. "Cô lấy đâu ra tự tin mà nói như vậy, để đưa ra yêu cầu như vậy? Có thấy buồn cười hay không..."
Triệu Tiểu Tiên oán giận nói một hơi mấy câu, kết quả có thể là làm cho cái người ở đầu dây điện thoại kia tức giận nóng nảy, lời nói còn chưa kịp nói xong, điện thoại liền trực tiếp bị cắt đứt.
Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt, có chút giống như chưa đã ghiền. Nàng đem điện thoại từ trêи lỗ tai lấy xuống, như có điều suy tư nhìn một lát màn hình điện thoại đã bị đối phương cắt đứt.
Tiếp đó, liền gọi lại.
Từ chối kết nối.
Chậc! Đúng là lòng dạ hẹp hòi!
Dù sao thì Triệu Tiểu Tiên cũng không có việc gì làm, lại không kiềm lòng được gọi lần thứ hai.
"Cô bị bệnh tâm thần a! Gọi cái gì mà gọi, còn chưa đủ sao?!"
Triệu Tiểu Tiên bình tĩnh chờ đợi đầu dây bên kia mắng xong, sau đó mới nói: "Vừa rồi tôi có chút kϊƈɦ động, tiếp đó tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy là tôi không nên nói như vậy."
Triệu Hiểu Du:...?
"Có ý gì?"
"Như thế này đi." Triệu Tiểu Tiên nói có trình tự: "Trước tiên cô nói cho tôi biết nguồn gốc cái tin tức kia ở đâu ra, bằng chứng liên quan, những người liên quan, ví dụ như là người nào đã nói với cô, tin đồn kia như thế nào xuất hiện... Mấy cái đó đều nói cho tôi biết một chút."
Triệu Hiểu Du: "..."
"Dù sao mỗi ngày tôi cũng không có việc gì để làm, sau đó tôi sẽ cẩn thận phân tích rồi lại phân tích, nếu thật sự là do Doãn Tân làm, tôi sẽ..."
Triệu Tiểu Tiên giống như cố ý thừa nước đục thả câu, ngừng lại một chút, lúc ấy liền khiến cho Triệu Hiểu Du sốt ruột chờ đợi: "Nếu như thật sự là cô ta, cô sẽ làm gì?"
Cuối cùng, Triệu Tiểu Tiên có chút không còn sức lực để kiềm nén được sự nghiêm túc này, ngay lập tức lớn tiếng cười: "Sẽ cứ như vậy thôi, còn có thể làm gì được nữa chứ. Ha ha ha..." Nhiều nhất thì trong tay có thêm một cái lợi thế, chờ sau khi Doãn Tân sinh xong đứa nhỏ, Triệu Tiểu Tiên có thể dựa vào chuyện này gài bẫy cô ấy mấy lần.
Cũng rất là sảng kɧօáϊ.
Triệu Hiểu Du: "...!"
Sau khi điện thoại lại một lần nữa bị tắt máy, Triệu Tiểu Tiên vẫn còn ôm bụng cười mấy phút.
Đại khái là Triệu Hiểu Du đã bị nàng làm cho tức giận đến quá sức, mấu chốt là còn bị chọc tức đến hai lần, lúc này đoán chừng chắc là đang nghiến răng đi khắp nơi để tìm người vung lửa.
Thật ra nếu như nói trở lại, cùng Doãn Tân ở bên nhau lại yêu nhau lâu như vậy, Triệu Tiểu Tiên thật đúng là không quá tin tưởng sự việc lúc đó là do Doãn Tân đứng ở phía sau thúc đẩy.
Mặc dù chuyện tòa nhà năm tỷ kia rõ ràng chính là một cái bẫy, nhưng cũng chỉ là vì muốn bẫy nàng, bởi vì muốn cùng nàng ở bên nhau mà thôi. Nhưng mà chuyện này của Triệu Hiểu Du, đó lại hoàn toàn là một vấn đề khác, nói một câu không dễ nghe, quả thật nhân phẩm treo trêи móc câu.
Đây cũng là nguyên nhân để Triệu Hiểu Du có thể nắm chắc tự tìm đến như vậy.
Triệu Tiểu Tiên cẩn thận hồi tưởng lại một chút, từ nhỏ đến lớn giữa nàng và Doãn Tân có đủ các loại ân oán tình thù. Tuy rằng hai người luôn đánh nhau không thể can ngăn được, nhưng ngoại trừ cái lần liên quan đến nữ thần, thì thật đúng là không có một lần nào làm cái hành vi quá đáng làm ngộ thương người khác.
Doãn Tân không có, Triệu Tiểu Tiên cũng không có, cái này giống như là một loại ăn ý không cần nói giữa hai người các nàng, một loại ước chế giới hạn lẫn nhau.
Cho nên dù nghĩ như thế nào, cũng đều cảm thấy giống như là Triệu Hiểu Du tự thêu dệt nên chuyện này.
Người phụ nữ này ở nước ngoài ngây người một thời gian dài như vậy, liền suy nghĩ ra cái chiêu như vậy?
Nhưng mà mọi chuyện đều không có tuyệt đối, vì muốn tìm được một cái đáp án chính xác, Triệu Tiểu Tiên vẫn là mang theo một tinh thần cùng nhau nghiên cứu thảo luận, sau khi Doãn Tân rời giường liền đại khái thuật lại một lần cho cô ấy.
"...Chết tiệt, cái người phụ nữ này còn chưa chịu ngừng lại?" Mới vừa nghe xong, mắt Doãn Tân liền trợn trắng lên, thầm nghĩ sớm biết là không nên dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy. Lúc này lại làm ầm ĩ chuyện này, đến khi nào mới có thể kết thúc?
Triệu Tiểu Tiên nghiêng đầu, ngược lại bộ dạng thoạt nhìn không nhìn thấy được chút tức giận ở trêи mặt, chính là vẫn giữ nguyên tinh thần ham học hỏi. "Cho nên có phải là sự thật hay không?"
Doãn Tân: "..."
Nói như thế nào đây, phải hay là không phải.
Nhưng mà lời nói thẳng như vậy khẳng định là không thể nói, Doãn Tân mờ mịt nhìn Triệu Tiểu Tiên hai giây, sau đó lại rũ lông mi xuống một cách thành thạo, vừa bất lực lại vừa đau lòng, oán niệm âm u nói: "Cô có tin tôi không?"
---------------------------------
Ngày --
P/S: Chúc tất cả các bạn nữ có một ngày lễ nhiều niềm vui và đặc biệt là... nhiều quà