Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái loại ý tưởng này một khi đã có đầu mối thì không thể dừng lại được, đặc biệt là sau khi suy nghĩ cẩn thận về tất cả các phương diện đều có thể liên kết được với nhau.
Càng suy nghĩ càng cảm thấy sợ hãi chính là, Lâm Thư đã kêu bảo vệ rồi.
Nghĩ đến đây Doãn Tân liền nhấc chân quay trở lại. "Mọi người ở đây chờ cảnh sát, tôi đi lên nhìn một cái."
Du Lý: "Tôi cùng đi với cô."
Doãn Tân vừa lấy điện thoại di động ra bấm gọi một dãy số, vừa quay đầu lại nói: "Cô ở lại đây bảo vệ hai người họ, tôi gọi người đi vào là được."
Tuy rằng ngày thường thời điểm cùng Triệu Tiểu Tiên đi ra ngoài, Doãn Tân không thích dẫn theo người đi bên cạnh, nhưng bởi vì hôm nay có Lâm Thư ở đây, lại là tham gia cái loại tụ tập phức tạp, Doãn Tân vẫn là mang theo mấy người bảo vệ đi bên cạnh.
Chẳng qua là trong tình huống bình thường, những người bảo vệ đó cũng sẽ không trực tiếp lộ diện, tránh cho việc bày trận quá lớn, gây ra động tĩnh không cần thiết. Chỉ là những bảo vệ này đi theo cô đã từ rất lâu, đều là người được đào tạo huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bất cứ lúc nào cũng không phải là vấn đề. "Để lại hai người đến lầu bốn, còn những người khác cùng tôi đến tầng cao nhất." Doãn Tân sắp xếp xong lại gửi một cái định vị cho Tôn Ngang. "Điều tra một chút xem cái khách sạn này là của ai."
Tôn Ngang: "Được."
"Ngoài ra đem hết tất cả hồ sơ mới nhất của các nhân viên an ninh gửi đến đây cho tôi."
Khi Doãn Tân nhanh chóng chạy về phía sân thượng, cảm giác tất cả mọi thứ đều không khác gì với khi cô mới rời đi cách đây không lâu, cả một nhóm người nam lẫn nữ nói chuyện phiếm, cùng nhau uống rượu, vô cùng vui vẻ, không khí rất hòa hợp, tựa như cái gì cũng không xảy ra.
Duy nhất chỉ có cái vị trí mà lúc nãy cô và Lâm Thư đang ngồi, giờ phút này không có một bóng người, nhìn lại bốn phía, vốn dĩ bảo vệ đang canh giữ ở các góc, bây giờ cũng không thấy đâu.
Điều đó chứng minh Lâm Thư đã mang những người bảo vệ này rời đi, nếu như không có, hoặc là Lâm Thư đã đi nhầm chỗ, hoặc là...
Lâm Thư đã bị những tên bảo vệ này mang đi.
"Doãn tổng."
Thời điểm Doãn Tân đi ngang qua, có hai người phụ nữ hướng cô chào hỏi.
"Có thấy mẹ của tôi đi đâu không?"
"Nha, lúc nãy bà ấy mới vừa cùng bảo vệ nói nói gì đó, sau đó thì cùng nhau rời đi."
Quả nhiên.
Doãn Tân ngay lập tức quay trở lại, những người bảo vệ lúc nào gọi thì có mặt đã tiến vào bên trong khách sạn, Doãn Tân sắp xếp cho mỗi người ở các cửa của khách sạn, những người còn lại thì ở trong khách sạn áp dụng phương thức tìm kiếm trêи diện rộng.
Doãn Tân tự mình đi đến phòng điều khiển của khách sạn, nhưng mà hình như mọi chuyện lại giống như kết quả xấu nhất mà cô đã dự đoán, phòng điều khiển căn bản là không được đưa vào sử dụng, cửa đều bị khóa hết.
Lúc này Doãn Tân tựa hồ mới ý thức được, rõ ràng là một khách sạn được xếp vào hàng đầu, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, từ lan can trêи lầu ở bên cạnh nhìn xuống, cho dù không có nhiều khách thì thôi đi, ngay cả cô gái trước đó đứng ở quầy lễ tân lúc này cũng không thấy đâu.
Bên trong khách sạn có hàng trăm phòng, trêи hành lang lại không nhìn thấy một người khách nào.
Nói không có vấn đề cũng không có người tin.
Ngay lập tức Doãn Tân cảm thấy vô cùng buồn phiền, ngày hôm nay các nàng đúng là quá chủ quan.
Lâm Thư tốt nhất là không có chuyện gì, nếu không tuyệt đối cô không thể tha thứ cho bản thân.
Khách sạn rất lớn, mặc kệ chờ đợi là quá trình gian nan và dài đằng đẵng bao nhiêu, tìm kiếm đều cần phải mất một khoảng thời gian.
Nhưng trêи thực tế Doãn Tân thấp thỏm bất an cũng chỉ mới trôi qua hai phút mà thôi, Triệu Tiểu Tiên liền gọi điện thoại cho cô.
Lúc này mỗi một cuộc điện thoại đều có thể khiến cho Doãn Tân kinh hồn bạt vía, cũng may trước mắt mấy người Triệu Tiểu Tiên đều rất an toàn, sở dĩ gọi điện thoại cho Doãn Tân, là bởi vì nàng nhận được một tin nhắn nặc danh.
Nội dung tin nhắn là kêu một mình nàng đi đến phòng phân phối điện ở tầng hầm của khách sạn.
"Cô đừng đi, bây giờ chỗ nào cô cũng không được đi." Doãn Tân nhận được điện thoại liền chạy về phía lầu bốn, cô sợ cái đầu óc Triệu Tiểu Tiên bị chạm, thật sự đi đến chỗ đó. "Chờ tôi quay lại."
Đúng lúc này tin báo trả lời của Tôn Ngang cũng được gửi đến. "Cái khách sạn này hai tuần trước đã bị người khác mua lại, tạm thời chưa điều tra được đối phương là ai."
Hiện tại ai là người mua thật ra cũng không còn quan trọng, dù sao tất cả mọi dấu vết đều chỉ về hướng một người, không thể nghi ngờ chính là Triệu Hiểu Du.
Doãn Tân không biết là người phụ nữ này từ khi nào đã âm thầm trở về nước, nhưng mà chỉ cần cái chuyện lần này xác thật là do cô ta bày ra, Doãn Tân tuyệt đối sẽ nghĩ mọi cách để cho nửa đời sau của người phụ nữ này không thể nhìn thấy ánh mặt trời!
Doãn Tân rất nhanh đã chạy đến bên người của Triệu Tiểu Tiên, đồng thời cũng sắp xếp đội bảo vệ từ trêи lầu đi xuống tầng hầm của khách sạn để tiến hành lục soát, tiếp sau đó rất nhanh cô liền nhận được kết quả.
"Ở dưới tầng hầm có tình huống, chỉ là đối phương tuyên bố trong tay có con tin, chúng tôi không dám tùy tiện hành động."
Doãn Tân: "Đã biết."
Doãn Tân lại nhíu mày nhìn nội dung tin nhắn mấy lần, ngoại trừ kêu Triệu Tiểu Tiên một mình đi ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ còn lại một cái câu vô cùng uy hϊế͙p͙ kia, nói: Nếu không tự gánh hậu quả.
Hậu quả gì đối phương cũng không có nói rõ, nhưng tình huống trước mắt, cho dù chỉ là đoán cũng có thể đoán được.
Doãn Tân gọi điện thoại di động cho Lâm Thư, từ đầu đến cuối cũng không có kết nối, hoặc là không có người nghe, tất cả kết quả có khả năng xảy ra đều khiến cho người ta không dám suy nghĩ sâu hơn.
"Mẹ sẽ không có việc gì chứ?"
Doãn Tân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên. "Sẽ không."
"Vậy rốt cuộc tôi có nên đi hay không a..."
"Không được đi!" Không thể nghi ngờ là Doãn Tân cắt ngang lời nói, nhưng mà vừa nói xong câu này, lại có tin nhắn khác gửi đến điện thoại của Triệu Tiểu Tiên, lần này là quy định thời gian, yêu cầu trong vòng năm phút đồng hồ nhất định phải đến.
"Làm sao bây giờ a? Nếu như tôi lại không đi, bọn họ có thể hay không, có thể hay không..." Triệu Tiểu Tiên gấp đến mức đứng dậy, nhưng mà giây tiếp theo lại bị Doãn Tân một phen kéo xuống ngồi trở lại một lần nữa.
Nhưng lần này Doãn Tân không có nói thêm gì, có thể nhìn ra được tinh thần của cô cũng đang cực kỳ căng thẳng khi phải ở trong thế khó xử, mặc kệ là Lâm Thư hay là Triệu Tiểu Tiên, đều là người quan trọng nhất đối với cô, không có khả năng là lấy bất kỳ người nào trong đó để đi đổi lấy một người khác, càng không có khả năng để cho một người ở trong tình huống nguy hiểm, rồi tùy tiện để cho một người khác đồng thời cũng rơi vào nguy hiểm.
Doãn Tân cầm lấy điện thoại di động của Triệu Tiểu Tiên, gọi lại dãy số của đối phương, nhưng mà giống như trong dự kiến, đối phương trực tiếp tắt máy.
Doãn Tân nhanh chóng phản ứng lại, nhắn tin gửi đi: "Cảnh sát rất nhanh sẽ đến đây, khách sạn lập tức sẽ bị bao vây, hiện tại tôi có thể cho rút lui hết tất cả bảo vệ, cô có thể mang theo người của cô rời đi, coi như chuyện gì cũng không có xảy ra."
"Nếu không cá chết lưới rách chắc là cũng không phải kết quả mà cô mong muốn, suy nghĩ lại thật kỹ, cô vì chuyện này sẽ trả cái giá đắt cỡ nào!"
Doãn Tân liên tục gửi mấy cái tin nhắn, đơn phương đàm phán đồng thời hiển nhiên ở một mức độ nào đó là tiêu hao sự kiên nhẫn của đối phương.
"Đừng có nói chuyện vô nghĩ với tôi, đưa Triệu Tiểu Tiên đến đây! Tôi có thể thả Lâm Thư, nếu không, cô cứ chờ mà nhặt xác của bà ta!"
Sau khi đối phương cảnh cáo xong còn gửi đến một bức ảnh, nội dung hình ảnh là Lâm Thư bị trói ở trêи ghế, chỉ thấy bà đang nhắm mắt, tóc có chút rối loạn, nhìn qua hình như là đang hôn mê, mà ngay ở bên cạnh cổ Lâm Thư, có một mũi dao sắc bén đang để ngay động mạch của bà, chỉ cách có một chút xíu mà thôi.
Thử tưởng tượng là cái tay đang cầm dao chỉ cần di chuyển một chút, lập tức có thể lấy mạng của Lâm Thư.
Triệu Tiểu Tiên vừa nhìn thấy ảnh chụp, trong nháy mắt liền phát điên lên. "Không được, bây giờ tôi phải đi qua đó, tôi không thể để mẹ thay tôi chịu cảnh này..."
"Cô bình tĩnh một chút..."
"Vậy thì phải làm sao bây giờ a?!" Triệu Tiểu Tiên quát lên: "Hiện tại cho dù cảnh sát có đến đây thì có thể làm như thế nào, những người này căn bản là không muốn sống nữa, trong tay bọn họ có con tin a, mẹ ở trong tay bọn họ a!!"
"Tôi biết!!" Doãn Tân cũng không nhịn được tăng cao âm lượng. "Vậy tôi còn để cho cô đi qua bên đó, để cô chịu những chuyện này hay sao?!"
Doãn Tân giống như sụp đổ, quay người đi, có thể nhìn thấy được là cơ thể đang run rẩy cũng như đang vô cùng kiềm chế. "Tôi đi." Sau đó cô nói: "Tôi thay cô đi qua bên đó."
Triệu Tiểu Tiên ngẩn người. "Không được, Doãn Tân, cô đừng có làm chuyện ngu ngốc, không được..."
"Du Lý, giúp tôi trông chừng cô ấy!"
Du Lý: "...Cô thật sự muốn đi?"
Doãn Tân ɭϊếʍ một chút đôi môi khô khốc của mình. "Tôi có cách."
"Doãn Tân, cô đừng có ngốc như vậy, cô đừng đi, người cô ta muốn chính là tôi!!" Triệu Tiểu Tiên còn nỗ lực cố gắng vươn tay ra, ý đồ bắt lấy Doãn Tân, nhưng mà sức lực của Du Lý quá lớn, mặc kệ nàng vừa đánh lại vừa ngắt, cứ lôi kéo như vậy nhưng cho dù như thế nào Du Lý cũng không chịu buông tay.
"Doãn Tân ——!"
Mặc kệ Triệu Tiểu Tiên lại lớn tiếng kêu lên, Doãn Tân cũng đã rời khỏi phòng, lúc đi còn cầm theo điện thoại di động của Triệu Tiểu Tiên, đồng thời lại nhận được tin nhắn yêu cầu cho rút lui hết bảo vệ của đối phương.
Doãn Tân hừ lạnh một tiếng, ngược lại như cô ta mong muốn, đem hết tất cả mọi người rút lui từ tầng hầm đến mỗi một góc cầu thang ở tầng một.
Doãn Tân vừa đi vừa suy nghĩ, nếu như nói người này không thể nghi ngờ chính là Triệu Hiểu Du, như vậy thì kinh nghiệm để gây án của cô ta chắc là cũng không có phong phú, quá trình gây án ban đầu chắc là cũng không phải như thế này, càng không có ý định bất ngờ ra tay với Lâm Thư.
Bình thường mà nói, chắc là thừa lúc Triệu Tiểu Tiên và Lục Nguyệt Hi đơn lẻ, sau đó trực tiếp ra tay với Triệu Tiểu Tiên, chỉ là cô ta không nghĩ đến Du Lý đi theo bên người Triệu Tiểu Tiên sẽ khó chơi như vậy.
Lại suy nghĩ đến những người làm việc cho cô ta, Triệu Hiểu Du làm đại tiểu thư của Triệu gia, năng lực chuyên môn mặc dù chẳng ra gì, nhưng chắc là cũng không đến mức rảnh rỗi đi nuôi một đám côn đồ như vậy, ngoại trừ đã sớm có âm mưu từ trước.
Chỉ là cái loại khả năng này hiển nhiên là không quá cao, mà nếu như không phải, như vậy thì đám người này cũng chỉ có thể tạm thời kêu đến, có thể là một cái tổ chức ngầm nào đó, cũng có thể chính là mấy tên côn đồ ở đầu đường xó chợ chỉ cần tiền không cần mạng.
Nói tóm lại một câu, tất cả là vì tiền.
Nghĩ đến đây, Doãn Tân lại đột nhiên xuất hiện một cái chủ ý, cô vẫy tay kêu một người bảo vệ, lại gần lỗ tai nói mấy câu, đối phương gật gật đầu, sau đó dẫn theo hai người đi đến phòng điều khiển của khách sạn.
Doãn Tân rất nhanh đã đi đến tầng hầm, bên ngoài cửa phòng phân phối điện có bốn năm người đàn ông với các hình dáng khác nhau, mỗi người đều trưởng thành với bộ dạng khó coi giống như những cái tên kia ở trêи lầu, hoặc cao hoặc lùn, hoặc béo hoặc gầy, hoặc có vết đao chém hoặc chỉ còn một mắt... Chợt nhìn thật đúng là còn tưởng đang quay một chương trình tạp kỹ thú vị.
Nhìn thấy Doãn Tân, một trong đám người gõ gõ cửa, hướng về phía bên trong nói: "Người đến rồi."
Doãn Tân:...
Hiển nhiên là mấy cái người này căn bản không quen biết cô.
Nói xong, hình như là bên trong đang ra cái mệnh lệnh gì đó, chỉ là âm thanh quá nhỏ, Doãn Tân nghe không rõ ràng lắm.
Sau đó Doãn Tân nhìn thấy cái người đàn ông vừa mới nói chuyện kia đi hai bước đến gần cô, nhìn cô từ trêи xuống dưới. "Cô chính là Triệu Tiểu Tiên?"
Doãn Tân không mở miệng, chỉ là gật gật đầu.
Người đàn ông chỉ ngón tay về phía cánh cửa. "Đi vào đi."
Doãn Tân nhướng mày một cái, đồng thời ánh mắt nhìn bốn hướng, thật cẩn thận nhấc chân đi về phía cánh cửa.
Mà ngay khi cô bước vào bên trong, liền nhìn thấy Triệu Hiểu Du lộ ra bộ mặt hung ác cùng với người bị bắt cóc – Lâm Thư vẫn như cũ đang trong tình trạng hôn mê, hai bên còn chưa kịp biểu đạt sự khϊế͙p͙ sợ và chất vấn, cái loa ở ngay góc trần nhà đột nhiên vang lên một tiếng.
"Tại sao lại là..."
Triệu Hiểu Du chỉ vừa mới nói thì đã bị cắt ngang, Doãn Tân nhìn thấy những người ở đây tựa hồ đều không kịp đề phòng bị một tiếng này làm cho hoảng sợ, sau đó liền nghe thấy người ở bên trong loa hắng giọng một cái, bắt đầu phát sóng thông báo.
"Alô Alô Alô?"
Mọi người: "..."
"Các vị anh hùng hảo hán, chắc hẳn là mọi người đi đến bước đường này đều là do cuộc sống ép buộc, tình thế bắt đắc dĩ. Cho nên chúng tôi tuân theo tư tưởng của chế độ chủ nghĩ xã hội nhân đạo, quyết định cho tất cả mọi người một lối ra còn tốt hơn."
Doãn Tân: "..."
Cái anh chàng tạm thời bị bắt thông báo này, còn rất biết nói chuyện.
Mọi người đều ngỡ ngàng nghe loa phát thanh tiếp tục nói: "Chính là cái gọi là phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, chỉ cần bây giờ mọi người tự động rời đi, chúng tôi đồng ý sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm với một người nào, đồng thời còn lấy gấp ba tiền thuê để tiến hành bồi thường cho mọi người."
Gấp ba tiền thuê đương nhiên là một việc rất có sức hấp dẫn, vì thế cho nên những người này bắt đầu xì xào bàn tán như có như không ở trước mặt Doãn Tân.
"Đương nhiên, nếu như mọi người từ chối không chịu phối hợp, thực lực của Doãn gia chắc hẳn là mọi người đều đã biết, ngày hôm nay chỉ cần các người làm con tin bị tổn hại một chút nào, ngày mai cho dù là chân trời góc biển Doãn gia đều sẽ bắt các người để đền mạng! Nha, nhân tiện nhắc một chút, các vị chắc là đều đã biết? Bây giờ các người chính là kẻ địch của tập đoàn Doãn thị, con tin mà các người bắt chính là vợ của chủ tịch tập đoàn Doãn thị, mẹ ruột của tổng giám đốc Doãn thị."
"..."
"Vì một chút lợi ích cực nhỏ như vậy mà liên lụy đến quãng đời còn lại, cái nào nặng cái nào nhẹ, chắc là không khó để lựa chọn."
Loa phát thanh tạm dừng một khoảng thời gian, rốt cục có người nhớ đến Doãn Tân còn đang đứng ở trước mặt, ngay lập tức hướng về phía cô xác nhận, hỏi: "Cái này là thật hay giả?"
Doãn Tân nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là sự thật."
"Các người đừng nghe cô ta nói bậy bạ, đây chính là muốn lừa các người!" Nhìn thấy tình thế bất lợi, Triệu Hiểu Du ngay lập tức kϊƈɦ động nói: "Cô ta làm sao có thể không truy cứu trách nhiệm của các người, con tin này chính là mẹ cô ta!"
"A, Triệu Hiểu Du, cô cũng biết người mà cô bắt chính là mẹ tôi ?" Doãn Tân hừ lạnh nói: "Vậy cô có nghĩ đến cô làm như vậy thì hậu quả sẽ như thế nào không? Vì để trả thù Tiểu Tiên, ngày tháng không muốn sống, ngay cả mạng cũng không muốn giữ??"
Đôi mắt của Triệu Hiểu Du trợn lớn đến đáng sợ. "Triệu Tiểu Tiên còn ở đây, tôi làm sao có thể sống những ngày tháng tốt lành?!"
Doãn Tân: ...Ngang bướng hồ đồ.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt lấy cô ta!!" Triệu Hiểu Du lại hướng về đám người còn đang mắc kẹt trong "gấp ba tiền thuê" chưa thể tự thoát ra được, quát lớn.
Thoạt nhìn lúc này đối phương có chút do dự, rốt cục bọn họ quả thật là có biết một chút về Doãn gia, còn Triệu Hiểu Du đây thì chỉ có một mình, đầu lĩnh nào có khả năng chiếm lợi ích lớn hơn đã không khó để phân biệt.
Nhưng hiển nhiên là bọn họ cũng có chút rối rắm, lỡ như Doãn Tân thật sự chỉ là lừa bọn họ, vậy thì khả năng đúng là mất cả chì lẫn chài.
Đương nhiên là bọn họ biết cái chuyện làm ngày hôm nay chính là đối phó với người của Doãn gia, nhưng loại người như bọn họ, từ trước đến nay là lấy tiền của người thay người làm việc, cái dạng nguy hiểm gì mà chưa từng gặp qua, huống chi Triệu Hiểu Du đưa ra cái giá rất cao, một khi thành công, mấy năm sau đều không cần phải lo lắng.
Loa phát thanh giống như là nhìn ra được những băn khoăn lo lắng của đám người này, ở bên kia người cầm microphone lại nói: "Có thể năm phút đồng hồ nữa là cảnh sát sẽ đến đây, bây giờ mọi người còn có thời gian. Ở đại sảnh trêи lầu một có để mười thùng tiền mặt, bây giờ mọi người có thể trực tiếp mang đi, sẽ không có ai cản mọi người. Một khi cảnh sát đến đây, cho dù một người cũng không đi được."
Vì để chứng minh lời nói của người phát thanh, một tên đàn ông nhìn giống như là lão đại, nhỏ giọng kêu một tên đàn em chạy lên lầu một chuyến, nửa phút sau đó hắn liền nhận được lời nhắn của đối phương cùng với ảnh chụp gửi đến từ hiện trường.
Mười thùng tiền mặt, một thùng cũng không thiếu, mỗi thùng đều là thùng to, không thể nghi ngờ ở bên trong là khoản tiền lớn không thể tưởng tượng được.
"Lão đại, rút lui?" Có người đã bắt đầu nóng lòng muốn lấy tiền bỏ chạy.
Chịu không nổi cái kϊƈɦ thích này, Triệu Hiểu Du ngay lập tức liền nôn nóng. "Không được đi!! Các người là do tôi tìm đến, có thể có một chút tố chất chuyên nghiệp hay không?"
"Tố chất chuyên nghiệp của chúng tôi chính là, ai trả nhiều tiền thì nghe theo người đó."
----------------------------------
Ngày --