Sau Khi Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Đại Lão Tàn Tật

chương 31: chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Một thương nhân lương tâm bị chó cắn nát như ông cũng xứng lấy tiền của tôi?"

Thi Duẫn Nam sửng sốt một giây, cong môi, có chút không nói nên lời.

Cậu đúng là may mắn, chỉ chọn đại một cửa hàng thôi cũng có thể may mắn vào được hắc điếm.

Thi Duẫn Nam xoay người, không sợ hãi chút nào mà đi trở về vị trí ban đầu, "Ông chủ, ban nãy tôi cầm và đặt nó rất cẩn thận, nó bị nứt chỗ nào cơ?"

Ông chủ trung niên lộ ra vẻ mặt đau khổ, chỉ vào một vết nứt trên mặt sau của bức điêu khắc bằng ngọc, "Cậu nhìn đi, ở đây đây này!"

Thi Duẫn Nam nhìn theo đầu ngón tay ông ta ——

Tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích này dựa trên một chiếc giỏ tre, trên đó chất đầy quả đào phẳng, cam bergamot và các đồ vật khác mang ý nghĩa may mắn và sung túc.

‌‌Nhìn chung, các đường nét của quá trình chạm khắc rất mượt mà, đủ để thể hiện kỹ năng của nhà điêu khắc.

Nhưng đối với tác phẩm có vẻ hoàn hảo này, một vết nứt không quá rõ ràng khoảng sáu hoặc bảy cm đã xuất hiện ở phía sau chiếc giỏ tre.

Nếu không nhìn kỹ, nó thật sự không rõ ràng.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, nó đúng thật là ảnh hưởng đến giá trị của tác phẩm.

"Thấy rồi đúng không? Cậu làm nứt như thế này, giờ muốn bán nữa cũng không được, cậu phải bồi thường tiền cho tôi!"

Thi Duẫn Nam lắc đầu, cười đáp lại, "Ông chủ, kỹ thuật ăn vạ này của ông có phải hơi cũ rồi không? Muốn tống tiền cũng quá rõ ràng."

"Thằng nhóc này, cậu nói gì đấy?"

Ông chủ đặt tác phẩm điêu khắc ngọc xuống tấm thảm nhung, chỉ vào camera giám sát hai bên trái phải, "Cậu nhìn cho rõ đi, cửa hàng chúng tôi có camera giám sát đấy!"

Ông tay xắn ống tay áo lên, lộ ra bộ nói lý rất rõ ràng, "Điểm đầu tiên là cậu vào cửa hàng cũng tôi, cũng là cậu để ý bức điêu khắc bằng ngọc này, muốn mang ra xem cho rõ có phải hay không?"

"Đúng!"

Nhân viên cửa hàng tự nhiên thay ông chủ mình nói, "Thoạt nhìn cậu là một người trẻ tuổi không chuyên, trong ngành của chúng tôi có một câu ngọc không thể trao tay, cậu biết câu đó có nghĩa là gì không?"

Thi Duẫn Nam bình tĩnh gật đầu, "Biết."

Ngọc là vật phẩm có giá trị dễ va chạm, nếu người bán và người mua trao tay nhau trực tiếp thì trường hợp thất thoát do sơ sót thường rất khó xác định trách nhiệm thuộc về bên nào có lỗi.

Mặt khác, tay con người có xu hướng tiết ra mồ hôi, dễ để lại vết mồ hôi trên các bề mặt như ngọc bích, dễ ảnh hưởng đến độ bóng và độ sạch của ngọc, đôi khi gây khó lau chùi.

Do đó, có một câu nói trong ngành là ngọc không thể trao tay.

Trong những năm gần đây, trong quá trình truyền tay nhau những món đồ ngọc bích, một số người bán đã cố tình phá chúng trước khi người mua chắc chắn, tạo ra những trường hợp ăn vạ.

Loại doanh nhân vô đạo đức này có rất nhiều, và những người mua nên nghiêm túc đặc biệt chú ý đến vấn đề này.

Phải nói rằng, cửa hàng này đã chăm sóc thêm trong lĩnh vực này.

Ông chủ trung niên tiếp tục: "Điểm thứ hai, tôi đeo găng tay đặc biệt, tủ được bọc vải nỉ, vừa rồi tôi đưa cho cậu xem, bức chạm ngọc này hoàn toàn ổn, cậu cũng không có ý kiến ​​gì, phải không?"

"Sau đó, sau khi cậu dùng tay chạm vào nó, không đến mấy giây liền trả lại cho tôi, vết nứt này liền xuất hiện! Sao cậu dám nói lúc đặt ngọc chạm khắc không đặt quá mạnh?"

Ông chủ trung niên tràn đầy tự tin, "Chàng trai trẻ, cho dù cậu gọi cảnh sát, tôi cũng không sợ!"

Thi Duẫn Nam nhìn bức điêu khắc bằng ngọc bích trên quầy, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng——

Ban nãy khi ông chủ đưa cho cậu, ông ta đã có kinh nghiệm cố ý dùng lòng bàn tay che đi vết nứt ở mặt sau, mà khi Thi Duẫn Nam cầm lấy chúng cũng chỉ quan sát sơ qua đằng trước, lúc này mới cho người ta có cơ hội thừa nước đục thả câu mà ăn vạ.

Mà cho dù có thể, nếu Thi Duẫn Nam cầm lên rồi phát hiện, thì ông chủ cũng sẽ kiếm được một cách khác đẩy cái nồi lên trên đầu cậu.

Xem ra, cách ăn vạ này chắc chắn không phải lần đầu tiên!

Đang nghĩ ngợi thì trong tiệm bỗng có đám khách hàng trung niên trên đầu đội chiếc mũ đỏ tràn vào cửa hàng, có vẻ là khách du lịch đến thăm quan.

Ông chủ trung niên và nhân viên cửa hàng nhìn nhau, người sau lập tức đứng ra lớn tiếng nói ——

"Mọi người, mong mọi người có thể đến đây phân xử! Người trẻ tuổi này làm hư đồ của chúng tôi mà không chịu nhận......"

Nhóm khách du lịch ở độ tuổi ông bà cha mẹ đều thích tham gia cuộc vui, khi nghe chuyện này thì xúm lại xung quanh, ngoài ra còn lôi kéo một số khách hàng bên ngoài cửa hàng hiểu biết về ngọc thạch.

Nhân viên cửa hàng thấy nhiều người xem, lại lặp lại những gì mới nói với Thi Duẫn Nam ban nãy, đơn giản thì đó là ——

Trong tiệm có camera giám sát, tuyệt đối không phải bọn họ cố ý ăn vạ lừa bịp tống tiền, rõ ràng chính là Thi Duẫn Nam làm hỏng đồ của họ, khiến họ không thể bán tiếp với giá tốt.

Nhóm bác trai bác gái tin là thật, những người hiểu biết về ngọc thì nhìn nhau, biết rõ nhưng không nói——

Nước trong tiệm ngọc này rất sâu.

Một số chủ quán rất chân thành và tử tế đối với những khách hàng cũ, nhưng đối với khách hàng mới thì chính là chữ giết.

Người thanh niên này quá non, sa chân vào cái hố này thì đến bây giờ cũng chỉ có thể để chủ tiệm tống tiền xâu xé thôi.

Thi Duẫn Nam xoay xoay điện thoại, cậu nhìn những ánh mắt xung quanh, hỏi, "Ông chủ, vậy ông muốn đền bao nhiêu tiền?"

Ông chủ nghe thấy lời này thì đắc ý vô cùng ——

Đồ ngu ngốc.

Cho dù kiểu cách ăn vạ cũ kỹ thì có làm sao không? Không phải vẫn ngoan ngoãn đưa tiền à!

Ông chủ giả vờ suy nghĩ một chút, lấy giá tiền trong tủ ra, "Cậu cũng đừng nói là tôi lừa cậu, cứ theo giá cũ đi, 30 vạn (~993.054.622,20 Đồng)."

Thi Duẫn Nam nhìn chằm chằm ông chủ như hổ đói, ánh mắt dần tối lại, mà nhóm bác trai bác gái xung quanh cũng sôi nổi nghị luậni ——

"Gì thế, món đồ trông như rứa mà cũng đòi 30 vạn? Tôi thấy nó đâu có đáng nhỉ."

"Đứa nhỏ xui xẻo này, sao lại bất cẩn như thế chứ."

"30 vạn? Cái giống như ni mà cũng đòi từng đó? Số tiền đó đủ để mua chiếc xe ô tô rồi đúng không?"

Có khách hàng hiểu về ngọc nhịn không được nữa đứng ra nói thay cho Thi Duẫn Nam, "Ông chủ, những bác trai bác gái và cậu trai trẻ tuổi này có thể không hiểu, nhưng chúng tôi hiểu, ngọc cũng ông chất lượng tính bình thường, giá trị của nó chắc chắn không tới 30 vạn."

"Vị tiên sinh này, cậu sai rồi.

Những đồ vật chúng tôi có đều được chạm khắc cẩn thận.

Chúng là những tác phẩm nghệ thuật tốn thời gian và công sức của nhà điêu khắc.

Tất cả đều có chứng nhận tay nghề thủ công đặc biệt."

"Được rồi ông chủ, mua bán tác phẩm hoàn chỉnh còn có thể giảm giá mà."

Lại có một khách hàng cười ngắt lời, trong tối ngoài sáng đều hướng về Thi Duẫn Nam xui xẻo.

"Có những lời nói hiểu được cũng không có giá trị, nếu người trẻ tuổi này đồng ý bỏ tiền học trải đời, thì ông cứ báo giá thật đi."

Ông chủ nhìn Thi Duẫn Nam không nói lời nào, ra vẻ chần chờ một lát, "Như vậy đi, giảm giá một nửa cho cậu, 15 vạn (~496.527.311,10 Đồng), không thể ít hơn nữa."

Chỉ mới dăm ba câu, số tiền liền giảm đi một nửa.

Có một người già nhìn vào trong cửa hàng, chắp tay sau lưng nói thầm một tiếng, "Lừa trẻ con là không tốt."

Thi Duẫn Nam lại gần nửa bước, lại cầm ngọc điêu khắc lên, cẩn thận nhìn vết nứt dưới đáy, tinh tế cong môi, "Ông chủ, tôi nghĩ một hồi, vẫn nên gọi cảnh sát thôi nhỉ?"

"......"

Ông chủ cứng họng, không nghĩ rằng Thi Duẫn Nam vẫn có ý tưởng này.

"Không phải là tôi đã nói rồi sao? Chúng tôi có camera, nếu có báo cảnh sát cũng là cậu phải bồi thường, không chiếm được gì cả." Ông chủ thể hiện ra sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn vô cùng tự tin.

"Mọi người đang nhìn đấy, bây giờ cậu đang cầm bức ngọc đó trong tay, nếu bị nứt cũng là cậu làm."

"15 vạn là con số thấp nhất, cậu phải bồi thường cho tôi! Nếu không hôm nay tôi nhất định sẽ không để cậu đi."

"Ông chủ, tôi quên nói với ông rằng, nghề của tôi là nhà thiết kế trang sức, tuy rằng tôi quanh năm tiếp xúc với kim cương, nhưng cũng có thể phân biệt được ngọc với kim cương, không phải không biết gì về ngọc......"

Thi Duẫn Nam vừa nói, vẻ kinh ngạc liền xuất hiện trên gương mặt của ông chủ.

"Vết nứt trên viên ngọc này đã có chút sẫm màu, hiển nhiên là đã hình thành trong một thời gian nhất định, đi giám định chất lượng ngọc bội này trong trung tâm chắc chắn sẽ có kết quả."

Thi Duẫn Nam một lần nữa nhìn về phía ông chủ, sự sắc bén nơi đáy mắt gần như có thể nhìn thấu toàn bộ sự dơ bẩn của ông ta.

"Tôi nói báo cảnh sát không phải để xử lí chuyện bồi thường, mà là muốn tố cáo cửa hàng các ông tống tiền vi phạm pháp luật! Dù sao ông cũng đã nói trong cửa hàng có camera theo dõi, bên ngoài còn có nhiều người như thế."

Nói đến chỗ này, lập tức có mấy bác gái xem trò vui lấy điện thoại ra quay video lại.

Ông chủ né tránh ánh mắt cậu, trong lòng có hơi thấp thỏm——

Phải biết rằng, ông ta ăn vạ hoàn toàn là những khách hàng trẻ tuổi không hiểu biết.

Chỉ cần hai bên liên tục thúc ép lẫn nhau, hơn nữa ông ta còn cố ý hạ thấp giá đền bù hết lần này đến lần khác, những người mua mới kia cũng sẽ lựa chọn không làm lớn chuyện, bỏ tiền ra mua.

Nhưng sao mà ông ta có thể ngờ đến, Thi Duẫn Nam trông trẻ tuổi nhưng lại có kiến thức về ngọc thạch?

Đây là đụng tới cục đá cứng rồi?!

Thi Duẫn Nam nhìn xung quanh các tủ trưng bày trong cửa hàng, đâm thẳng vào vấn đề, "Không chỉ có viên ngọc này trong cửa hàng của ông có vấn đề, phải không?"

"Trước tôi chắc là ông còn lừa nhiều khách hàng mới đúng chứ? Tôi nhớ rằng tiêu chuẩn kết án cho tội cố ý tống tiền không thấp."

"Một người cho dù 10 vạn cũng đủ để kết án trên ba năm dưới mười năm."

Thấy bí mật này sắp bị chọc thủng, ông chủ trung niên lập tức trở nên hoảng loạn, phản bác ngay tắp lự, "Cậu, cậu không có tiền bồi thường thì thôi, đừng ngậm máu phun người!"

"Vết nứt này chắc là có thể sửa, tôi tự nhận mình xui tự đi sửa......"

Ông ta chợt dừng, vẫn ôm một chút hi vọng may mắn, "Cậu phải đưa cho tôi 3000 tệ (~9.930.546,22 Đồng), mấy thứ khác cậu không cần phụ trách, được rồi chứ?"

Từ 30 vạn đến 3000, cái giá này tưởng đâu đi chơi nhảy cầu không á?

Thi Duẫn Nam cười lạnh khinh bỉ, "Một thương nhân lương tâm bị chó cắn nát như ông cũng xứng lấy tiền của tôi?"

Có người trong nhóm đi du lịch nghe thấy chiêu trò ăn vạ liền ủng hộ, "Nhóc con, cứ yên tâm đi, cô đã quay hết lại rồi! Khi có kết quả giám định, nếu ông ta là kẻ lừa đảo, chúng ta đều sẽ đến đồn cảnh sát làm chứng cho cháu!"

Thi Duẫn Nam lớn lên vừa trắng vừa đẹp, so với ông chủ thô đen kia đương nhiên là cậu khiến người lớn yêu thích hơn.

"......"

Ông chủ đơ ra trước những lời nói thẳng thắn của Thi Duẫn Nam, vẻ mặt trở nên vô cùng vật vã.

Ban đầu ông ta để nhân viên kêu gọi những người trong đoàn du lịch đến đây chỉ là muốn mượn những lời nói của người ngoài gây ra áp lực buộc Thi Duẫn Nam nhanh chóng đồng ý bồi thường, nhưng sao mà ông ta ngờ được ——

Tình huống bây giờ hoàn toàn ngược lại, nhóm khách du lịch rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cầm điện thoại sôi nổi nhắm ông ta mà quay.

Nếu video này được đăng lên mạng, những người khác thì không nói, nhưng nếu những người trong nghề mà thấy được thì ông ta hoàn toàn không giấu được nữa.

Có lẽ là động tĩnh trong tiệm hơn lớn, bên ngoài dần dần cũng có nhiều người vây quanh hơn.

"Mấy người không có chuyện gì thì đừng có bu quanh tiệm của tôi, tôi không......" Ông chủ có tật giật mình, đang định nói nhân viên đuổi khách đi.

Giây tiếp theo, bên ngoài vang lên giọng nói của một người trẻ tuổi ——

"Nói gì mà nhiều dữ vậy? Còn chưa báo cảnh sát à? Dựa theo quy củ, làm hỏng đồ của người ta thì bồi thường không phải là chuyện đương nhiên à?"

Thi Duẫn Nam cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai, chợt quay đầu lại xem thử, "Nguyên Duệ?"

Đối phương trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt là một chiếc kính râm trong khá khoa trương, còn đeo khẩu trang màu đen che mặt mình kín mít.

Người bước đến nhìn thấy Thi Duẫn Nam, không thể tin được kéo kính râm xuống để xác nhận lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người xác định được thân phận của người kia.

Thi Duẫn Nam thoáng nhìn vết máu bầm trên khóe mắt Nguyên Duệ, cũng coi như là hiểu được—— thằng nhóc này hôm qua bị cậu đánh mặt mũi bầm dập vẫn biết đường giữ hình tượng cơ đấy.

"** má, oan gia ngõ hẹp."

Nguyên Duệ tức giận mà lẩm bẩm mấy tiếng, nói xong liền muốn quay đầu bỏ đi, tính kệ cái chỗ này.

Ông chủ lại cho rằng mãi mới có người hùa theo, vội vàng lên tiếng, "Đúng rồi! Người thanh niên mặc đồ đen kia nói đúng rồi, làm hỏng đồ của người khác đương nhiên phải bồi thường!"

"......"

Nguyên Duệ chuẩn bị rời đi chợt dừng lại, hắn gỡ kính râm xuống, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Chỉ thấy Nguyên Duệ bước đến bên cạnh tủ trưng bày, đeo bao tay cầm bức điêu khắc bằng ngọc lên, sau khi nhìn kỹ vết nứt bên trên hắn lại nhìn về phía Thi Duẫn Nam.

"Đánh tôi thì tàn nhẫn vô cùng, gặp được chuyện này thì lại im luôn à?"

"Cái gì?"

Thi Duẫn Nam nhăn mày, còn tưởng rằng Nguyên Duệ không biết phân biệt đứng bên phe chủ quán.

"Theo quy định của chợ ngọc Linh Long, nếu khách hàng làm vỡ một viên ngọc bích, người đó sẽ phải trả tiền để bồi thường; nhưng nếu người bán phá vỡ các quy tắc......"

Nguyên Duệ cười nhạo một tiếng, hai tay đột nhiên cầm chặt bức ngọc.

Trước mắt bao người, Nguyên Duệ giơ bức điêu khắc bằng ngọc bích và đập mạnh vào cạnh tủ.

"Vậy đương nhiên phải làm việc theo quy củ!"

—— bang!

Một phần hõm vào xuất hiện ở nửa trên bức chạm khắc bằng ngọc, ngay cả cạnh của chiếc tủ cũng bị móp lại.

Nếu như nói vết nứt ban đầu hoàn toàn có thể giảm một nửa để bán tiếp, thì vết nứt bây giờ hoàn toàn phá hỏng bức ngọc.

Mọi người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi.

Thi Duẫn Nam không ngờ rằng Nguyên Duệ sẽ theo phe mình, giữa mày khó nén sự kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy rất hợp ý.

Cậu vốn cũng muốn đập nát bức ngọc này, chỉ tiếc ông chủ cố ý ăn vạ cậu, trước khi chứng minh rõ mọi chuyện cậu không thể lỗ mạng như vậy, miễn cho đến lúc nói lý không được.

"Mày làm gì đó!" Ông chủ quát lớn, vẻ mặt chuyển dần từ đỏ sang xanh mét.

Nguyên Duệ cầm bức ngọc lui về sau nửa bước, tính tình kiêu ngạo, "Tôi làm gì á hả? Làm cho cái thứ thương nhân lòng dạ hiểm ác như ông chết tâm đi! Nếu để lại cho ông không chừng ông lại tiếp tục đi lừa người khác!"

Ông chủ giờ đây cực kì tức giận, thấy Nguyên Duệ đập vỡ đồ của mình, chết cũng phải cắn,"Mày là cái thứ gì một cái rắm cũng không hiểu được, chính mày đã làm hỏng nó! Mau bồi thường tiền cho tao!"

"Ông buýn! Thiếu gia ta từ nhỏ đã lớn lên cũng với ngọc thạch, vết nứt cũ hay mới tôi có thể không phân biệt được sao?"

Nguyên Duệ liếc mắt nhìn Thi Duẫn Nam đứng bên cạnh, trở nên vô cùng tự tin.

"Vết nứt kia ban nãy tôi vẫn che nó, đảm bảo không hư! Dù sao cũng có tất cả mọi người ở đây làm chứng, lát nữa sẽ đem chúng đi giám định!"

"Nếu là tôi sai, tôi sẽ bồi thường tiền với giá gốc cho ông! Nếu là ông sai, ông cứ chờ ngồi tù đi!"

Thi Duẫn Nam nhìn Nguyên Duệ tức lên trông như con cá nóc, mém nữa không nhịn được cười, cậu cũng quên mất ——

Nguyên Duệ là cậu chủ nhỏ của ngọc thạch Nguyên thị, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, không nói đến tài năng nhiều hay ít, nhưng sự hiểu biết về ngọc thạch và cách chạm khắc ngọc đương nhiên phải biết.

Ông chủ sao mà ngờ được Nguyên Duệ không chỉ không tới giúp ông ta mà còn hố ông ta nhiều hơn.

Ông ta thẹn quá thành giận vung nắm tay về phía Nguyên Duệ, nhìn là biết chuẩn bị đánh, "Mày tìm chết có phải không?"

Thi Duẫn Nam thấy thế, nhanh nhẹn chặn tay ông ta, lại giơ chân quét ngang một cái đá trúng mắt cá chân của ông ta.

Một phát đá tàn nhẫn, Thi Duẫn Nam hoàn toàn được báo thù.

"—— đau vãi!"

Ông chủ đau đến giật mình, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống.

Thi Duẫn Nam nhìn Nguyên Duệ đứng bên cạnh sợ để mức run người, cảm thấy buồn cười, "Cậu còn không biết né à? Ngày hôm qua bị đánh chưa đủ hả?"

"......"

Nguyên Duệ không phục muốn cãi lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại động đến vết thương ngày hôm qua bị Thi Duẫn Nam đánh.

Cậu ta đeo kính râm lại, cầm bức ngọc mặt dày chạy ra sau lưng Thi Duẫn Nam trốn, "Sao cơ chứ......!Cậu biết đánh thì cậu cứ đánh đi!"

Ông chủ giảm bớt cơn đau ở mắt cá chân, vừa chuẩn bị cầm gậy đánh thì bên ngoài vang lên những tiếng bàn luận.

"Cảnh sát đến rồi!"

"Ủa, sao Lộ tiên sinh cũng đến luôn vậy? Chuyện lớn như thế à!"

Rất nhanh sau đó có một nhóm người tiến vào, ngoại trừ những người mặc đồ cảnh sát, còn có một người đàn ông cao gầy bước vào.

Lộ Chiếu An đầu tiên là nhìn về phía Nguyên Duệ, giữa mày khẽ nhăn lại, sau đó mới chuyển mắt nhìn về phía Thi Duẫn Nam, "Thi tiên sinh, lại gặp nhau rồi."

Cảnh sát nhìn xung quanh một vòng, bước vào hỏi, "Là ai báo cảnh sát?"

"Xin chào, tôi là người đã báo cảnh sát."

Thi Duẫn Nam chủ động thừa nhận, kể lại chuyện xảy ra ban nãy.

Lộ Chiếu An nghe xong mọi chuyện, ánh mắt vững vàng nghiêm túc, "Ông chủ Trần, bức chạm khắc ngọc kia đâu? Có thể đưa tôi xem thử không?."

Trùng hợp ngay lúc này, ông chủ cửa hàng kế bên phổ cập kiến thức cho mọi người——

"Mọi người đã có ai từng nghe đến ngọc thạch Nguyên thị chưa? Đó là một thương hiệu có tuổi đời thế kỷ! Chỉ riêng trong thị trường của chúng tôi đã có năm chi nhánh dưới trướng Nguyên thị rồi!"

"Nguyên thị đã đầu tư vào việc thành lập thị trường ngọc bích này trong nhiều thế hệ.

Mặc dù sau đó chính phủ đã tiếp quản tài sản, nhưng Nguyên thị vẫn có cổ phần.

Quy tắc thị trường được thiết lập vẫn không thay đổi."

"Người đàn ông bên trong kia tên là Lộ Chiếu An, học trò đáng tự hào của ông chủ bây giờ! Cậu ta đã trở thành một nhân vật bậc thầy trong giới điêu khắc ngọc trong nước từ khi còn trẻ, cực kì tài giỏi! Cậu ấy có thể phân biệt được vết nứt cũ hay mới rất chính xác mà không cần phải mang đến trung tâm giám định."

"......"

Ông chủ đương nhiên là nhận ra Lộ Chiếu An, ông ta thấy có cảnh sát đi theo, lập tức trở nên sợ hãi vô cùng.

Nguyên Duệ xụ mặt nhét bức ngọc kia vào trong tay Lộ Chiếu An, nhìn vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Không đợi Lộ Chiếu An bắt đầu xem, ông chủ Trần không đánh đã khai, "Không, không cần xem đâu, chúng tôi có hiểu lầm nhỏ thôi mà."

"Hiểu lầm nhỏ?"

Thi Duẫn Nam căn bản không cho ông chủ nói tiếp, cười lạnh khinh bỉ, "Ngay từ đầu thì chào giá 30 vạn, sau đó thì là 15 vạn, đến thế mà vẫn chưa từ bỏ bắt trả 3000 tệ để sửa, cái này không phải là hiểu lầm, cái này chính là đang ăn vạ!"

"Đồng chí cảnh sát, phiền mọi người hãy xem kĩ những món đồ khác trong cửa hàng, tôi nghi rằng còn có những món đồ ngọc bích khác có vết nứt, bọn họ tuyệt đối không phải lần đầu tiên dùng thủ đoạn ăn vạ như vậy."

Lộ Chiếu An không nói gì, cẩn thận nhìn vết nứt dưới đáy ngọc điêu khắc.

Ba cửa hàng Nguyên thị mới khai trương thu nhập không tệ, hôm nay hắn đích thân đến đây xem thử.

Về phần Nguyên Duệ, là bị ba cậu ta, cũng là sư phụ của Lộ Chiếu An ép buộc phải đi, muốn cậu ta học thêm về buôn bán ngọc thạch.

Nguyên Duệ không có hứng thú với ngọc, không thích nghe theo, thừa dịp Lộ Chiếu An cùng nhân viên cửa hàng bận bịu liền trốn ra ngoài.

Sau đó, lúc nhân viên cửa hàng và Lộ Chiếu An chạy ra ngoài đi tìm Nguyên Duệ thì trên đường gặp phải cảnh sát, liền đi chung với họ.

"Ông chủ Trần."

Lộ Chiếu An đặt bức chạm ngọc lại vào tủ, chất vấn, "Ông có biết quy tắc của chợ ngọc Linh Long không?"

Khi Nguyên thị bỏ vốn đầu tư vào chợ ngọc này đã đặt ra một quy tắc: Đó chính là không thể lừa người mua.

Sau đó tuy rằng nhà nước đã mua lại chợ ngọc này, nhưng Nguyên thị vẫn giữ cổ phần nhất định, quy tắc thị trường được đặt ra chưa bao giờ thay đổi.

Nguyên Duệ sở dĩ tức giận đập đồ cũng là do sợ ông chủ sẽ làm hỏng danh tiếng của chợ ngọc, liên lụy đến Nguyên thị.

Hàng năm, quản lý thị trường sẽ thống nhất yêu cầu các chủ cửa hàng ký hợp đồng "quản lý liêm chính", nếu không thì phải tuân theo nội quy——

Nếu bên trong có đồ giả, chắc chắn sẽ bị đóng cửa hàng.

"Tôi biết, tôi biết mà, mong mọi người có thể tha thứ cho tôi, chỉ là hiểu lầm thôi, đúng là tôi bất cẩn quá."

Ông chủ Trần nở nụ cười nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng——

Thời buổi này thị trường khó làm ăn, mấy ông chủ như bọn họ đều sẽ lén lút tìm lợi nhuận, chỉ cần Nguyên thị không phái người tra, mọi người đều sẽ không bán đứng nhau.

Đầu tiên là Thi Duẫn Nam mềm cứng không ăn, sau đó thì một người trẻ tuổi không thèm nói gì đã đập hư đồ của ông ta, cuối cùng là cảnh sát và Lộ Chiếu An tới?

Hôm nay chắc chắn là kiếp nạn thứ 82 của ông ta!

Không lừa, không tống tiền được, còn mất tất cả!

"Nếu đã báo cảnh sát rồi thì chúng ta cứ theo thủ tục bình thường xử lý?" Giọng điệu Lộ Chiếu An trầm ổn không hề muốn thương lượng.

Thi Duẫn Nam người báo cảnh sát cũng đồng ý xử lý theo thủ tục.

Ông chủ Trần vừa nghe những lời này liền toát mồ hôi lạnh.

Bình thường ăn vạ người khác muốn báo cảnh sát, có thể giải quyết riêng ông ta đều sẽ nghĩ cách giải quyết riêng, dù sao cũng chỉ là không được tiền thôi, sao hôm nay thật sự là đến đồn cảnh sát đây.

Chỉ tiếc rằng, cho dù ông ta có không chịu cũng không thể ngăn cảnh sát làm việc theo pháp luật.

Những món đồ trong tiệm được kiểm tra tỉ mì, quả nhiên tất cả đều có vết nứt!

Không chỉ như vậy, ngay cả trong nhà kho nhỏ phía sau quầy hàng cũng có chạm khắc ngọc bích Đào Phật thủ với hình dáng tương tự, thậm chí còn có vết nứt ở phía dưới.

Ghê gớm thật!

Đây là một cửa hàng lừa đảo trắng trợn!

Mọi người vây xem càng trở nên nhiệt tình quay video hơn, hét lên đem ra ngoài ánh sáng, ông chủ lòng dạ hiểm độc, nhất định phải đóng cửa!

Vẻ mặt ông chủ đổi như đèn giao thông, bây giờ ông ta mới cảm thấy sợ hãi cùng hối hận ——

Trải qua chuyện ngày hôm nay, đừng nói đến việc ông ta không thể mở cử hàng này, ngay cả thanh danh của ông ta trong ngành này cũng hoàn toàn bị dẫm nát!

Chú thích:

Cam bergamot

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio