Từ sau khi hạ sính, Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư quang minh chính đại lui tới mà không có ai dị nghị các nàng - - Dù cho trước đó Kỳ Hữu Vọng có hành vi quá mức khó nắm bắt để lại cho mọi người ấn tượng khó phai thì giờ đây cũng không thể nói được gì nàng.
Mà khi Ngô Hiếu Tông biết được mối hôn sự này thì hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chu gia này cũng quá vô sỉ, thế mà lại bán nữ nhi để mượn sức của Kỳ gia! Hừ, thực cho rằng mượn sức của Kỳ gia, ta sẽ không bắt được tòa sơn này sao!"
Cho đến bây giờ hắn vẫn còn rất chấp nhất với Đình Trà Trà Sơn này như cũ, hơn nữa tuy rằng Trương gia bên kia thật sự lột được nửa lớp da của Ngô gia bọn hắn, nhưng Ngô gia của cải dồi dào, chỉ cần tốn thêm chút bạc, mời người đứng giữa hòa giải, sau khi Trương gia được bồi thường, tất nhiên sẽ không lại truy cứu nữa.
Trương lão gia tử cũng lo lắng hôm nay không bắt chết Ngô gia, ngày sau khi ông chết, bản thân tôn tử sẽ nhận sự trả thù còn lớn hơn nữa từ Ngô gia.
Trương Phụng nghĩ đi nghĩ lại cũng thông suốt: "Trước sau đều đã đắc tội Ngô gia, tất nhiên đôi phụ tử này sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cầu hòa là không có khả năng, cùng lắm thì tìm người trong tộc nhờ trợ giúp vậy."
Trương gia vốn không phải gia tộc ở Tín Châu, là vì cha của Trương lão gia tử chuyển đến Tín Châu để phát triển, cho nên tuy rằng Trương gia gia lớn nghiệp đại, nhưng lại vì không có thế lực gia tộc chống lưng, khi Trương lão vừa bệnh xuống, Trương gia lập tức trở thành miếng thịt béo trong mắt người khác.
Về phần gia tộc Trương gia ở Phú Châu được xem như có tiếng danh gia vọng tộc, hậu duệ trực hệ cùng thế hệ với Trương lão, Trương Đình Hiên, vì hai mươi mấy năm trước có công phò vua mà có được chức quan, mà con của ông càng xuất sắc hơn, dựa vào năng lực bản thân thi đậu công danh, sau này lại làm việc cho Thái tử, hiện tại đang làm quan dưới trướng.
Không nhắc đến phụ tử có số làm quan này, chỉ cần nhắc đến Gạo Thanh Hà quen thuộc kia thôi, Gạo Thanh Hà, đến một hài đồng bảy tuổi cũng biết đến một vị tên là Trương Hạc xuất thân là thương nhân.
Mà vị Trương Hạc này, đó là điệt nhi của Trương Đình Hiên, nghe nói Hắn cực kỳ không màng danh lợi, triều đình nhiều lần trưng triệu Hắn làm quan, nhưng Hắn đều cự tuyệt, cuối cùng triều đình liền phong cho Hắn không ít chức quan nhàn tản.
Nếu không phải Trương lão còn lui tới với một ít người trong tộc, thì ở Tín Châu ông cũng không thể kết bằng hữu với một ít người quyền thế được.
Vốn Trương lão cũng có tính toán quay về Phủ Châu, tuy rằng bọn họ chỉ là dòng thứ trong tộc, nhưng là chung một gia tộc, một cây cũng chẳng chống vững nhà, cho nên ông quay về nói vài lời, có thể cho Trương Phụng qua lại học hỏi trong tộc, hưởng thụ chút quyền lợi trong tộc, có thể giúp tôn tử ông được tộc nhân che chở.
Thế nhưng ông lâm bệnh một trận, lại không có tinh lực quan tâm việc gì.
Ông biết tuy rằng tôn tử ngoài miệng là nói như vậy, nhưng hài tử này tính tình thanh cao kiêu ngạo, sợ là sẽ thật sự không quay về trong tộc nhờ giúp đỡ.
Truơng Phụng lại nói: "Nhưng có thể nương theo lần này mà kéo gần quan hệ với Chu gia hơn, đã đặt hàng trước cho năm sau rồi."
Bây giờ đã vào thu, trà viên các nơi tuy rằng có trà thu, nhưng phẩm chất lại không bằng trà xuân, trà hạ, Trương Phụng nghĩ mua trà thu của Chử Đình Cổ Lương trà của Chu gia có thể trợ giúp cho thân thể của tổ phụ mình, cho nên cố ý đi đặt trước.
Không ngờ Chu gia nói muốn thu xếp hôn sự của Chu Thư, mà trà sơn ở thôn Chử Đình là trà viên mới, muốn bảo dưỡng cho thật tốt, không nên hái trà quá độ, cho nên năm nay không hái trà thu của Cổ Lương trà.
Các trà thu khác thì vẫn có, nhưng hương vị lại giống với đại đa số các trà thu khác đang lưu hành.
Vì Chu gia không bán ra trà thu của Cổ Lương trà, không ít người đều uống trà của nơi khác, đem ra so sánh, người đã uống qua trà xuân, trà hạ của Chu gia đều hoài niệm đến Cổ Lương trà, rất nhiều người đều bắt đầu tìm đến Chu gia, muốn đặt trước trà xuân năm sau.
Lý viên ngoại mừng thầm, lúc trước hắn mua không ít trà xuân, bởi vì có tâm nhãn, chỉ lấy ra một phần tiền lời, bây giờ hắn vẫn còn một phần nhỏ!
Vì thế hắn quang minh chính đại nâng cao giá để thu lời, tuy rằng khó tránh khỏi bị người mắng là gian thương, nhưng người mua chỉ có tăng chứ không giảm.
Ngay cả Kỳ Thầm có một số hảo bằng hữu da mặt dày thỉnh cầu với ông - - Vì mọi người đều nghĩ, Kỳ gia và Chu gia kết thân, lúc trước Chu gia tặng lễ vật có không ít Chử Đình Cổ Lương trà, ngày sau muốn uống Chử Đình Cổ Lương trà cũng không khó.
Bằng hữu đã mở lời, tất nhiên Kỳ Thầm không thể không cho, mà đợi đến khi ông muốn uống, lại phát hiện Cổ Lương trà trong nhà đã không còn lại bao nhiêu.
Ông không thể không mặt dày đi tìm Phương thị, Phương thị trực tiếp đuổi ông đi: "Đây đều là Xuân Ca nhi hiếu kính ta, cũng không có dư nhiều."
Kỳ Thầm ra khỏi viện của Phương thị, chỉ cảm thấy lỗ tai còn hơi đau, sao ông cảm thấy lão nương nhà ông càng ngày càng có tinh thần vậy nhỉ? Rống người đến trung khí mười phần vậy mà.
Kỳ Hữu Vọng biết được chuyện này, thập phần vui sướng khi người gặp họa vội chạy đến kể cho Chu Thư nghe.
Chu Thư nhìn nàng bắt chước ngữ khí của Kỳ Thầm mà lại bắt chước rất giống, không khỏi lắc lắc đầu, cũng chỉ có Kỳ Hữu Vọng, nếu đổi là người khác dám làm thế với cha mình, sợ rằng đã bị mắng là bất hiếu rồi.
Nháo xong rồi, Kỳ Hữu Vọng liền ngồi xuống uống trà tạm nghỉ, Chu Thư nói: "Sao tứ lang lại trở về, mang chút trà về cho lệnh tôn đi, xem như là ta hiếu kính ông ấy."
Kỳ Hữu Vọng dừng một chút, nhíu mày nói: "Tiểu thư, sau ngày hôm đó đã là cha của chúng ta rồi, không còn là Lệnh tôn nữa."
Chu Thư sửng sốt, mới chợt cười nói: "Không phải chúng ta còn chưa thành thân sao?"
Kỳ Hữu Vọng trừng lớn hai mắt, trưng ra vẻ mặt sao nàng lại vô lại như vậy, nói: "Chúng ta đều đã hạ sính lễ rồi, nàng và ta đã là mệnh phu thê rồi - - "
Nàng dừng một chút, lại sinh ra chút rối rắm: "Chúng ta hẳn phải là thê thê nhỉ? Nhưng là phương thảo (cỏ thơm) thê thê, mà dường như Thê thê cũng không tốt."
(một phép ẩn dụ cho đức hạnh, người trung nghĩa, đức độ)
Chu Thư tranh biện với nàng: "Cỏ cây tươi tốt thì có gì không tốt?"
Kỳ Hữu Vọng luôn có suy nghĩ rất thần kỳ: "Nhưng cỏ cây tươi tốt chứng minh ít có dấu chân người, đặc biệt là chỗ không người, đầy hoang vắng! Hoang vắng cũng không phải lời tốt lành gì."
Nhất thời Chu Thư không nói gì, nàng phát hiện thảo luận điều gì đó với Kỳ Hữu Vọng dường như là một hành vi rất ngu ngốc!
Kỳ Hữu Vọng lại hỏi nàng chuyện trà thu, dù sao nàng cũng lo lắng Chu gia không hái trà thu, có tạo ra tổn thất phần nào không.
Vốn Chu viên ngoại cũng lo lắng nếu không chớp lấy thời cơ tốt để hái trà thu tăng thêm chút tiền lời, năm sau Chu gia chế trà sẽ phải giật gấu vá vai.
Không ngờ Chu Thư lại như lão thần, dường như không lo lắng chút nào, ngược lại còn định liệu trước mà nói: "Cha, tiền tài của Chu gia sẽ không thiếu, cha cứ yên tâm."
Cuối cùng Chu viên ngoại buông tay để nàng xử lý việc này, kết quả bởi vì nhiều người đặt trước trà mới, ngược lại giúp Chu gia có được một số tiền lớn tập trung vào việc sản xuất.
Hiện tại không chỉ có Chu Thư, đến Chu viên ngoại cũng đặc biệt chú ý đến Đình Trà Trà Sơn, nhanh chóng xem nơi này như tòa kim sơn.
Ông cũng muốn mượn cơ hội này mở rộng Đình Trà Trà Sơn, chỉ là Chu Thư càng thêm suy xét hơn: "Trước mắt chưa phải thời điểm để mở rộng, phải đợi thanh danh của Cổ Lương trà càng thêm vang dội, Chu gia mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất."
Nàng chưa thành thân đã có phong phạm nhất gia chi chủ, Chu viên ngoại thầm cảm thấy vui mừng, nếu càng lâu dài, nàng vẫn có thể ép được Kỳ Hữu Vọng, chống đỡ Chu gia!
"Trước mắt bao gồm cả Trương đại lang thì đã có mười bốn đại hộ và trà quán, trà thương đã hạ tiền cọc cho trà xuân, nhưng lại có một vị trà thương họ Hoàng đến từ Phủ Châu nghe danh của Chu thị Chử Đình Cổ Lương trà, vì yêu thích nên muốn hợp tác."
Kỳ Hữu Vọng cao hứng thay Chu Thư: "Danh tiếng của Cổ Lương trà đã truyền đến Phủ Châu, đây xem ra là sắp vượt qua cả Song Tỉnh trà rồi."
Chu Thư không lạc quan như nàng ấy, nhưng quả thật cũng vì tình hình tốt đẹp hiện tại mà thắp lên hy vọng.
Kỳ Hữu Vọng không ngồi yên ổn, trò chuyện Chính sự của Chu Thư xong, lại tán gẫu đến Chính sự của bản thân: "Đại trạch kế bên cũng không biết đã sửa sang sao rồi, chúng ta nhanh đến nhìn thử một chút đi!"
Khi hai nhà nghị thân vì tính chất hôn sự của hai người mà Đại chiến mười tám hiệp, cuối cùng nhất trí đồng ý chuẩn bị một tòa đại trạch bên cạnh Chu gia làm tân gia cho đôi phu thê hai người ở.
Trên danh nghĩa là biệt trang Kỳ gia, trên thực tế tòa đại trạch này nằm cạnh Chu gia, Chu viên ngoại cho người mở một cánh cửa trên tường đại trạch, thỏa mãn tâm niệm đem Kỳ Hữu Vọng trở thành ở rể.
Khi mua tòa đại trạch này, Kỳ gia và Chu gia phí không ít tiền, đại trạch này giá trị cũng không lớn, khu vực này cũng không tốt lắm, nhưng lại bị chủ hộ ban đầu hét lên gấp hai lần.
Cuối cùng mặc cả giảm thêm một chút, nhưng với số tiền này cũng đã khiến nhiều hộ nhân bình dân nghẹn họng nhìn trân trối rồi.
Tuy rằng đại trạch đã mua xong, nhưng bố cục ở đây làm Kỳ Hữu Vọng không vừa lòng.
Dù sao trong nhà chủ hộ ban đầu nhiều con cháu, cho nên không sắp xếp nhiều cảnh trí thì không nói, đã vậy có gian phòng còn bị chia làm thành hai gian...
Vì thế Kỳ Hữu Vọng lấy ra số tiền dành dụm được khi chăn heo cho người dựa theo ý tưởng của nàng mà cải tiến.
Chu Thư nghĩ rằng nàng cũng không phải thật sự gả cho Kỳ Hữu Vọng, không thể chiếm tiện nghi này được, nên cũng xuất ra một nửa tiền riêng của bản thân.
Ước chừng đại trạch sẽ hoàn thành trước lễ thành thân của các nàng, nhưng Kỳ Hữu Vọng có thời gian sẽ đến Chu gia bái phỏng, thuận tiện vào đó trông coi, cho dù nàng ở sinh cơ nhàn viên bận rộn chăn heo không nhỉn được chút thời gian nào, cũng sẽ cho hạ nhân thay mình đến.
Chu Thư rảnh rỗi không có gì làm, tâm tình lại tốt, nên theo nàng đến một chuyến.
Khi hai người đến, ngoại trừ mấy chỗ kiến trúc chủ thể chưa dỡ bỏ, nhiều chỗ bị mưa xối đã bị hư hại, chỉ còn lại một khung gỗ trơ trụi.
Mà theo ý của Kỳ Hữu Vọng, những phòng ốc dư thừa đều sẽ đổi thành kiến trúc đình viện thanh lịch tao nhã, tỷ như đình đài lầu các để đãi khách, phòng trà cho Chu Thư pha trà cắm hoa, cùng với cầm thất cho nàng đánh đàn.
Đến cả tiền đình ban đầu có vẻ nhỏ bé chật chội cũng nhờ dỡ bỏ chút phòng ốc, sau đó đổi thành vườn trồng cây, giờ trông lại càng thêm rộng rãi thoáng đãng hơn.
Chu Thư cảm thấy nơi này trông khá quen mắt, lại đi một vòng, thì chợt bừng tỉnh - - Đây không phải là phiên bản của biệt trang Kỳ gia ở thôn Chử Đình sao? Bất quá dường như thêm chút đoan chính nghiêm trang hơn bên kia một chút.
Chu Thư rất thích biệt trang Kỳ gia ở thôn Chử Đình, nàng nhớ bản thân chỉ từng nhắc đến một câu thôi, không ngờ Kỳ Hữu Vọng lại nhớ kỹ nó, cũng biến thành hành động luôn rồi.
Về phần tại sao lại cảm thấy nghiêm trang đoan chính, có lẽ bên này gần phường thị, thêm chút nhân khí và có vẻ còn do giới hạn kích cỡ của đại trạch!
"Tiểu thư, đây là thư phòng của chúng ta!" Kỳ Hữu Vọng chỉ vào một khoảng trống mà nói.
"Thư phòng của chúng ta?"
"Đúng vậy, chúng ta có thể cùng nhau làm việc, nàng ngồi đây xử lý sinh ý bán trà, ta thì tính toán sổ sách chăn heo, nếu có vấn đề không hiểu, còn có thể thỉnh giáo nàng, một công nhiều chuyện!" Ánh mắt Kỳ Hữu Vọng long lanh, phát sáng.
Chu Thư buồn cười nói: "Đến lúc đó nàng có thể ổn định tâm thần mà ngồi xuống xử lý chuyện của mình, mà không quấy rầy ta sao?"
Kỳ Hữu Vọng khịch mũi chu miệng: "Người ta mới không đâu!"
Thời điểm nàng nghiêm túc xử lý sự vụ, cũng rất an phận, giống như tiểu tiên nữ yên tĩnh vậy đó, được chưa!
Ngoài miệng Chu Thư chất vấn nàng, nhưng trong lòng cũng không ngại nếu nàng ấy làm vậy.
Hai người đang đi dạo, bỗng thấy Trần Tự Tại bên phía đại trạch Chu gia.
Cửa tòa đại trạch này thông với vườn của Chu gia, chỉ là trước mắt còn chưa dựng cửa lên, lại không ngờ Trần Tự Tại sẽ Tự tại đi dạo ở nơi này như vậy.
"Biểu muội, ta nghe nói muội đi đến đây, nên đến nhìn thử một chút, không ngờ thật sự là muội ở đây." Ngay từ đầu Trần Tự Tại đã không nhìn Kỳ Hữu Vọng, nhưng sau khi đến gần mới giật mình ngạc nhiên mà nói, "Kỳ tứ công tử ở đây sao!"
Kỳ Hữu Vọng cũng không thèm để ý kỹ thuật diễn vụng về này của hắn, chỉ khẽ gật đầu rồi nói: "Đây là nhà của ta, tất nhiên là ta ở đây."
Trần Tự Tại nghẹn lời, cảm thấy lời này của Kỳ Hữu Vọng thật thất lễ thật đáng đánh đòn, nhưng cố tình là hắn lại không cách nào phản bác được.
Đây cũng không Phải Kỳ Hữu Vọng cố ý nhắm vào hắn như vậy, mà là nàng không mấy ấn tượng với Trần Tự Tại, giao tình với hắn cũng không sâu, thậm chí số lần hắn được nhắc đến từ trong miệng Chu Thư và Trần Kiến Kiều cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể thấy được người này cũng không làm người khác thích, tất nhiên nàng cũng không cần lãng phí tâm tư đi chú ý đối phương làm gì.
Vì sự ngay thẳng của Kỳ Hữu Vọng mà Chu Thư suýt nữa đã không duy trì được vẻ mặt của mình, cho đến khi ánh mắt Trần Tự Tại hướng về phía nàng, nàng mới hỏi: "Biểu ca đến đây có chuyện gì?"
Trần Tự Tại khôi phục lại vẻ mặt phong quang tễ nguyệt: "Muốn thương lượng một chút sự vụ ở trà viên với biểu muội..."
Hắn không nhắc đến, Chu Thư cũng đã quên, vị biểu ca này còn đang đảm nhận chức vụ ở trà viên.
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Không cẩn thận nhanh tay bấm thành phát trực tiếp rồi, phá mất đội hình cập nhật của ta!!!.