“Ngươi tính toán tài tình, năng lực diễn rất giỏi, có phải đang nói dối hay không, cô nhìn không ra. Thế nhưng, cung nữ có nói dối hay không, ngươi cũng cho rằng cô nhìn không ra sao?”
____________________________
Trong Thang Tuyền Cung, Vệ Liễm ngâm mình trong nước ấm, mặt nước tràn lên trên ngực, mấp mé dưới xương quai xanh thâm thúy. Da trắng nõn nà, cổ đẹp như sâu gỗ (), hấp dẫn tột cùng.
Trên mặt nước rải đầy cánh hồng mai, như nhuộm sắc son đỏ thẫm, vờn quanh người thanh niên, càng tôn lên dung mạo đẹp đẽ của y, tựa như hoa yêu.
Cơ Việt hùng hổ đi vào xắn tay áo chuẩn bị hỏi tội, liền nhìn thấy một bức tranh như thế, bước chân nhất thời thả nhẹ.
Khí thế nháy mắt bay mất hơn phân nửa, xẹp xuống, chỉ còn dư hai ba phần lửa giận.
“Tất cả các ngươi lui ra.” Cơ Việt không muốn cho người khác thấy dáng vẻ Vệ Liễm tắm rửa, mặc dù hơn nửa thân người Vệ Liễm đều chìm trong nước.
“Vâng.”
Đến khi cung nhân lui ra hết, trong Thang Tuyền Cung chỉ còn hai người bọn họ.
Vệ Liễm kinh ngạc nói, “Bệ hạ sao lại tới đây?”
“Cô không đến, thì còn không biết ngươi sau lưng muốn gài bẫy cô thế nào nữa.” Cơ Việt như cười như không.
Vệ Liễm bình tĩnh, “Lời này của bệ hạ có ý gì?”
Y nếu đã gài bẫy Châu Nguyệt, tất nhiên đã ngờ tới việc dưới tình thế cấp bách Châu Nguyệt sẽ khai ra y. Nhưng vậy thì sao? Chỉ cần y không thừa nhận, không ai có chứng cứ. Lời một phía từ cung nữ bò giường, ai tin mới là chuyện cười.
Cơ Việt không ừ hử, đưa tay kéo vạt áo, cởi áo ngoài ném xuống đất, lại cởi giày, chỉ mặc một thân áo trong đi xuống nước.
Đầu ngón tay Vệ Liễm khẽ nhúc nhích, lặng lẽ cài lại vòng tay bạc trên cổ tay.
… Hiện tại y chẳng mặc cái gì cả. Vũ khí duy nhất trên người chính là châm bạc giấu trong vòng tay.
Cơ Việt chậm rãi đi vào nước, một thân áo lót mỏng manh nháy mắt ướt đẫm, dính sát trên người, hiện ra đường nét cơ bắp mượt mà.
Hắn từng bước tới gần, mãi đến khi chỉ còn cách Vệ Liễm gang tấc, gần như ép người tựa lên thành hồ ngọc, mới dừng bước.
Tần vương có một đôi mắt phượng rất đẹp. Đuôi mắt dài nhỏ, hơi nhếch lên, màu mắt rất sâu. Hiện tại chăm chú nhìn Vệ Liễm, khiến người ta có cảm giác “Ngươi là tất cả trong mắt hắn”.
Nhưng bị một người như vậy để mắt tới, cũng không phải chuyện tốt gì.
Cơ Việt vẫn chưa nổi giận, khóe môi mỉm cười, giọng điệu mỉa mai.
“Cô nghe nói, Vệ lang hầu hạ hàng đêm, thân thể chịu không nổi, mệt mỏi tới mức muốn nhờ tỳ nữ làm thay.”
Vệ Liễm, “…”
Vệ Liễm, “Tuyệt đối không có chuyện này.”
Cơ Việt “Ồ” một tiếng, âm cuối nâng cao, “Ý của ngươi là, tỳ nữ bò giường đổ oan cho ngươi?”
Vệ Liễm giật mình, “Tỳ nữ nào lại dám cả gan làm loạn thế?”
Trong lòng y nghĩ, Tần vương cũng là một kẻ dùng đủ đầu óc. Tầng vương dùng từ “tỳ nữ bò giường”, lại không hề đề cập đến tên họ Châu Nguyệt, không phải là định khiến y hoảng loạn vội vàng giải thích hay sao, nếu không cẩn thận thốt cái tên Châu Nguyệt ra khỏi miệng, coi như là lộ tẩy cả rồi.
Dù sao, nếu y vô tội thì sẽ không biết tỳ nữ kia là ai.
Nhưng đầu óc Tần vương có một ngàn thứ, thì Vệ Liễm có tận một vạn thứ, sao có thể bị bẫy đơn giản vậy.
Cơ Việt quan sát khuôn mặt Vệ Liễm, thấy lời lẽ vẻ mặt của y đều không có kẽ hở, tựa như thật sự hoàn toàn không biết chuyện.
Hắn chậm rãi nói, “Là ai không quan trọng, tóm lại cô đã sai người lôi đi đập chết.”
Nghe được hai từ “đập chết”, Vệ Liễm cúi đầu, có vẻ lặng thinh, nhưng cũng không hề hoảng hốt và xấu hổ.
Chỉ thở dài cho một người xa lạ đã chết.
Không có một tí sơ hở nào.
“Nàng nói là do ngươi sai khiến.” Cơ Việt hỏi, “Vệ lạng, ngươi nói cô có nên tin nàng ta hay không?”
Vệ Liễm nhạt giọng, “Đã muốn vu cáo thì lo gì không tìm được tội? Cung nữ đã dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, có lẽ đã yêu mến bệ hạ lâu nay. Thời gian gần đây bệ hạ sủng ái thần quá nhiều, thần bị người đố kị cũng không chừng.”
“Nàng mắt thấy bản thân khó thoát tội, chết đến nơi cũng muốn kéo thần xuống nước chung, là chuyện quá bình thường.” Thanh âm Vệ Liễm thấp dần, “Thần người nhỏ lời nhẹ, nói đến tận đây, trong sạch tự biết. Bệ hạ nếu không tin, vậy thần đợi xử lý.”
Cơ Việt nhìn y một lúc lâu.
Vệ Liễm cúi đầu nghiêm mặt.
“Vệ lang quả thật là một… Người thông minh.” Một lát sau, Cơ Việt nở nụ cười, lại mạnh tay nắm lấy cằm Vệ Liễm, buộc người ngẩng đầu, “Ngươi tính toán tài tình, năng lực diễn rất giỏi, có phải đang nói dối hay không, cô nhìn không ra. Thế nhưng, cung nữ có nói dối hay không, ngươi cũng cho rằng cô nhìn không ra sao?”
Ánh mắt Vệ Liễm không đổi, mà thầm nghĩ: Tính sót.
Vệ Liễm là một kẻ cực kì thông minh, từ nhỏ đến lớn đã giỏi đùa giỡn lòng người trong bàn tay. Sư phụ từng khen y thông minh tinh quái, nhưng cũng nói lòng dạ y quá cao, vô cùng liều lĩnh, nếu một ngày kia gặp phải kỳ phùng địch thủ, sẽ vì khinh địch mà chịu thiệt.
Vệ Liễm chưa từng để bụng, vì y đã đến tuổi này mà vẫn chưa bao giờ gặp đối thủ. Mọi người trong mắt y chỉ phân thành hai loại —— ngu ngốc có thuốc cứu, ngu ngốc đến không thuốc nào cứu nổi.
Y sống trong vương cung Sở, Sở vương có một bầy hậu cung, mười bảy đứa con trai. Các tiết mục phi thiếp tranh sủng, huynh đệ tranh đấu quyền lực, Vệ Liễm thật sự đã thấy quá nhiều. Còn xét về thủ đoạn mà bọn họ dùng để tranh đấu, vào trong mắt ở trong mắt Vệ Liễm chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung —— gà nhép mổ nhau.
Vô cùng dễ hiểu lại non nớt, sỉ nhục trí thông minh, Vệ Liễm thậm chí chẳng thèm tham dự.
Nhưng trớ trêu thay là cục diện mà y liếc mắt có thể nhìn thấu, Sở vương lại lọt bẫy không biết mệt, đám phi tần trúng chiêu liên tục, mỗi tên huynh đệ đều ngu ngốc. Vệ Liễm thấy nhiều quá, thẳng thắn coi cả đám đó thành kẻ ngu.
Hại y quên luôn, Tần vương không giống đám ngu trong vương cung Sở kia.
Vị quân vương này mười lăm tuổi đã có thể bình nội loạn, hai mươi mốt tuổi đã quét ngang sáu nước, bản lĩnh đọc lòng người, đọc lời nói sẽ không kém hơn y.
Y có thể liếc mắt là nhìn ra được Châu Nguyệt lòng dạ khó lường, Tần vương tất nhiên cũng nhìn ra được lời khai của Châu Nguyệt là thật hay không.
Tần vương cũng là một người thông minh.
Nếu đang ở trước đây, gặp kỳ phùng địch thủ, Vệ Liễm tất nhiên thích thú khi gặp người giống mình. Nhưng bây giờ… Tình hình không quá hay ho.
Sư phụ nói quả thật không sai, y quá khinh cuồng, tới lúc té ngã, ngã thẳng đến nguy hại tính mạng.
Mà dù như vậy, Vệ Liễm vẫn đang bình tĩnh mười phần.
Y bất đắc dĩ nói, “Bệ hạ anh minh.”
Cơ Việt nhướn mày, “Ngươi đây là thừa nhận rồi?”
“Đúng vậy.” Vệ Liễm than nhẹ, “Bệ hạ muốn phạt thần thế nào đây?”
Y cũng không hề hiền lành như vẻ ngoài, trái lại tâm địa đủ độc, thủ đoạn đủ tàn nhẫn.
Hứng thú trong Cơ Việt càng dày.
Vệ Liễm thật giống một cái bảo tàng. Cơ Việt đào ra một miếng ngọc, đã cho rằng đây là toàn bộ y, lại chẳng ngờ đập vỡ ngọc ra bên trong còn có bạc, bẻ bạc ra còn có vàng, không có giờ phút nào không khiến người kinh ngạc mừng rỡ.
Nhưng Cơ Việt cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đùa giỡn hắn.
Coi hắn thành đao giết người, thì phải trả giá lớn bị chém ngược.
“Cung nữ đã bị đập chết.” Cơ Việt trầm giọng nói, “Ngươi trước thì xúi giục, sau thì khi quân, tội lớn như vậy, cô không đánh ngươi hai mươi gậy răn đe, thì ngày sau ngươi càng coi trời bằng vung.”
Phạt hai mươi gậy, so với chuyện Vệ Liễm đã làm, thật đúng là bắt nhẹ thả khẽ.
Nhưng mà ngay cả hai mươi gậy này Vệ Liễm cũng không muốn chịu.
Vệ Liễm bình tĩnh liếc nhìn Cơ Việt, chợt câu lấy cổ Cơ Việt, kéo người đến gần, hôn lên môi Tần vương.
Cơ Việt, “…”
Cánh môi mềm mại chạm lên, xen lẫn hương hoa mai nhàn nhạt trên người thanh niên, trong trẻo lạnh lùng mà kiều diễm.
Cơ Việt giật mình đơ người trong chớp mắt, muốn đẩy y ra, mà trong đầu lại không thể khống chế nhớ tới giấc mộng kia, động tác hơi do dự, thanh niên cũng đã lui lại.
Chỉ là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.
Vệ Liễm thấp giọng, “Bệ hạ… Thần đã đền tội như vậy, có thể đừng đánh thần không?”
Cơ Việt, “…”
Đừng mơ tưởng bày ra bộ dạng này để gạt cô! Cô không có bị ngươi lừa nữa đâu!
Cơ Việt cảm thấy quá không được, hắn là một kẻ bề trên trăm phần trăm, mà khi giao phong với Vệ Liễm, lại luôn rớt vào thế yếu.
Tuyệt đối không thể tiếp tục mất mặt nữa.
Cơ Việt nhìn chòng chọc Vệ Liễm một hồi, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một kế.
Tay hắn thò vào trong nước, không tiếng động nắm lấy thanh niên.
Cả người Vệ Liễm cứng đờ, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, “Bệ hạ ——”
Y hiếm khi tỏ ra kinh hãi như vậy. Vẻ bình tĩnh bày mưu nghĩ kế luôn dán trên mặt thanh niên nay bị lột xuống, khiến trong lòng Cơ Việt nảy sinh thích thú.
Cơ Việt trêu cợt, “Không phải nói là thân thể chịu không nổi sao? Vậy cô dù sao cũng phải ngồi cho đúng cái danh này.”
Khóe mắt Vệ Liễm ửng đỏ, răng môi khẽ run, “Bệ hạ đừng… Ưm…”
Cơ Việt khẽ nắm chặt, giọng điệu thản nhiên, “Đừng gì cơ?”
Vệ Liễm rũ mắt, “Bệ hạ xin cứ tự nhiên.”
Hay lắm xin cứ tự nhiên.
Cơ Việt hừ lạnh, “Ba lần. Không đủ ba lần, tự mình đi ra ngoài lãnh hai mươi gậy.”
Vệ Liễm, “…”
Ngươi thắng, cẩu hoàng đế.
Ba lần thì ba lần, dù sao đi nữa người thoải mái cũng là y.
…
Đến cuối cùng nước trong hồ tắm cũng lạnh, thanh niên hơi thở mong manh dựa vào trước người quân vương. Cằm gác lên vai Cơ Việt, hai tay mệt mỏi gác lên cánh tay hắn, móng tay cào ra mấy vệt đỏ hồng.
Khóe mắt y ửng đỏ như cánh đào, đáy mắt phủ một lớp sương mù, ánh mắt mê man, tựa như ngắm hoa cách một màn sương khói.
Sắc hồng do cánh mai tỏa ra, nhuộm lên hai gò má thanh niên.
Cơ Việt rửa đi một tay dính dấp trong nước, bản thân hắn còn chưa từng tự xử bao giờ, lúc này lại giúp Vệ Liễm.
Dáng vẻ thanh niên vẫn là khi đắm chìm trong tình dục là đẹp mắt nhất. Bị một tay hắn nắm lấy, thở dốc đến không nói nên lời, lại cũng không có cách nào dùng đôi môi khiến người bực bội kia chọc giận hắn.
Cơ Việt vốn còn muốn châm biếm Vệ Liễm ba lần, để trả mối thù ngày trước ——
Lúc này sao ngươi không dùng miệng lưỡi bén nhọn nữa?
Mới chẳng bao lâu đã xuất rồi, thật sự là vật kia có cũng như không.
Mới ba lần đã ỉu xìu như vậy, thật quá vô dụng.
Mà chớp mắt nhìn sang, thanh niên tựa trong ngực hắn, hai mắt thất thần, bên tai nhuộm hồng.
Dáng vẻ ngoan mềm không tưởng nổi.
Lời giễu cợt của Cơ Việt đảo quanh mép một vòng, lại phun đúng một câu, “Kẻ ngu.”
“Không đánh ngươi.”
_______________________________
Tác giả:
Cơ Việt: mặt mày hớn hở nở mày nở mặt tung hoa ăn mừng Xem đi! Cô gỡ hòa một ván!
Vệ Liễm: mười phần lười biếng mười phần bình tĩnh mười phần trào phúng Người thoải mái là ta, không hiểu ngươi đang vui sướng cái gì.