Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

chương 4-5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Mười phút sau, Thiệu Nhất đi lên lầu hai gõ cửa WC, thấy không có tiếng đáp lại, anh ta đạp cửa xông vào thì phát hiện người đã chạy mất .

"Cậu chủ, có cần chúng tôi bắt người về không?"

Thiệu Chí Thần lắc đầu khẽ đến mức khó nhận ra, ánh mắt có chút đăm chiêu : "Tìm người theo dõi."

"Vâng."

Hắn làm lơ người nhà họ Ngạn đang muốn mình giữ, đứng dậy khỏi Sofa, đi ra ngoài cửa. Thiệu Nhất đi theo bên cạnh xem xét lịch trình buổi chiều , báo cáo với Thiệu Chí Thần : "Sếp, chúng ta đã đồng ý đi khảo sát thực địa công trường với giám đốc Hứa vào lúc giờ chiều."

Nhận lấy kính râm từ người bên cạnh, Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn thời tiết bên ngoài, bình tĩnh đeo kính râm lên: "Kết thúc trong vòng một giờ, giờ hôm nay sẽ có cuộc họp phụ huynh."

"Vâng."

Mặc dù đã là giữa trưa nhưng thời tiết hôm nay vẫn âm u, mây mù dày đặc che khuất ánh nắng. Khu biệt thự cao cấp được xây dựng trên sườn núi thấp, dưới đất còn đọng lại những giọt nước, làn sương mù giữa không trung bao trùm cây cỏ xanh tươi, mãi chưa biến mất.

Ngạn Hi mặc một chiếc áo tay dài rộng rãi mỏng manh, một mình đi trên con đường vòng quanh ngọn núi. Lúc trước vừa chuồn ra đã thấy hai hàng vệ sĩ giống như người máy đứng trước cửa, cậu sợ tới mức té xuống vườn hoa bên cạnh, mặt dính đầy bùn đất đen xì, căn bản không hề chú ý tới nhiệt độ bên ngoài.

Chờ đến khi chạy được một đoạn đường dài cậu mới chậm rãi nhận thấy nhiệt độ quanh người không đúng, bấy giờ mới nhớ đã sang thu được một khoảng thời gian.

Đi suốt mười lăm phút vẫn không thấy cuối đường, cậu tức giận chửi đổng, "bộp" một phát đặt mông ngồi xuống ven đường, giang hai chân rồi vùi đầu vào.

Hiện tại cậu không xu dính túi, ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không có, nên làm thế nào để trở về Ninh Thành đây?!

Một lúc sau, một chiếc ô tô màu đen bất ngờ dừng trước mặt cậu, tài xế thò đầu ra hỏi: "Cậu trai, có cần giúp không?"

"..." Ngạn Hi ngập ngừng vài giây, kế đó chui vào trong xe, từ kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt xám xịt của bản thân, cậu kéo tay áo lau bừa mấy cái: "Cảm ơn người anh em, tôi muốn đến đồn cảnh sát gần nhất..."

Giọng điệu tài xế có chút quái lạ: "Đồn cảnh sát?"

"Đúng vậy, anh... có biết có một tổ chức tên là bán hàng đa cấp ở thế kỷ này không?

Ngạn Hi thuận miệng bịa ra một câu, trong đầu đột nhiên nghĩ tới kẻ thắt chiếc cà vạt màu xanh huỳnh quang, gần như theo bản năng rùng mình.

" Bán... Bán hàng đa cấp? Tôi chưa nghe nói bao giờ."

"Cũng không gạt anh, tôi vừa mới trốn từ hang ổ tổ chức bán hàng đa cấp ra. Nếu anh đang sống trong thời đại này hãy cẩn thận với bọn chúng."

Mặt ngoài là người qua đường, thực tế là người được Thiệu Chí Thần phái tới theo dõi Ngạn Hi - Thiệu Thất: ???

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự tiến vào thành phố, Ngạn Hi nhìn đường phố tấp nập xe cộ, cuối cùng cũng sinh ra cảm giác đang sống trong hiện thực.

Xe dừng trước lối vào đồn cảnh sát, mặc dù đã được nhắc nhở không được can thiệp vào quyền quyết định của cậu chủ nhà họ Thiệu, song Thiệu Thất vẫn không nhịn được thuyết phục: "Người anh em, nhất định là cậu hiểu lầm rồi, nơi cậu nói tôi biết mà, căn bản không có vấn đề..."

"Tôi hiểu." Ngạn Hi vỗ vai hắn, vẻ mặt mang theo một tia thương hại "Anh không biết đâu".

Thiệu Thất im lặng nhìn Nhạn Hi một lúc, rốt cuộc vẫn thở dài bước xuống xe cùng Ngạn Hi: "Tôi vào với cậu."

"Ồ, được chứ." Ngạn Hi khó hiểu nhìn thoáng qua tài xế, chỉ coi là do hắn quan tâm tới chuyện này nên cũng không để ý nhiều.

Vừa bước vào đồn cảnh sát, không biết có phải ảo giác của Ngạn Hi không mà gần như ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.

Một cảnh sát với chiếc bụng bia bưng cốc nước đến gần, cúi xuống nhìn kỹ gương mặt cậu một phen. Ngạn Hi chưa kịp ú ớ câu gì, chợt nghe người cảnh sát kia hét lên một tiếng làm cậu sợ hết hồn.

"Đây không phải là cậu lớn nhà họ Ngạn sao? Sao cậu lại ở đây?"

Không ngờ đối phương nhận ra mình, Ngạn Hi xấu hổ cười cười: "Không dám nhận."

"Sao lại không dám, haizz, trước tiên cầm tờ khăn ướt lau mặt đã, cậu xem mặt mình có khác gì đi đào mỏ than về không?" Phó cục trưởng Trương mỉm cười hề hề, chất phác sờ chiếc bụng bia của mình .

Ngạn Hi mặt không đổi sắc nhận khăn ướt lau bụi bẩn trên mặt.

"Ừm, hôm nay cậu đến đây có chuyện gì không? Đến đợi kết quả điều tra vụ án hôm qua hả? Đã xử lý xong rồi, mong cậu đừng lo lắng."

Ngạn Hi sửng sốt: "Hôm qua?"

Phó cục trưởng Trương quẳng cho cậu ánh mắt yên tâm: "Giám đốc Thiệu đã đánh tiếng thì tất nhiên quá trình phải nhanh rồi. Người hôm qua cố tình đẩy cậu xuống nước sẽ nhận được lệnh hầu tòa trong hai hôm nữa."

Ngạn Hi không muốn có bất cứ quan hệ gì với một người đàn ông "tùy tiện để tòa án phát trát hầu tòa" - Xanh - Huỳnh - Quang - Dở hơi!

Cậu đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay phó cục trưởng, nghiêm túc nói chuyện: "Trước hết ông nghe tôi nói... Sáng nay tôi mới chạy thoát khỏi một hang ổ bán hàng đa cấp, giấy tờ trên người mất sạch. Nhưng bây giờ tôi có chuyện gấp muốn đi Ninh Thành, ông có thể mau chóng giúp tôi không?"

Trát : (Từ cũ) lệnh bằng văn bản của quan lại truyền xuống cho dân, cho cấp dưới lính cầm trát về làng bắt phu

Khóe miệng phó cục trưởng Trương giật giật, hiển nhiên còn chưa biết nên đáp thế nào: "Cậu... đừng nói giỡn với tôi kiểu này chứ. Hay là để tôi gọi điện nói với cha cậu trước. Dù sao việc đi Ninh Thành vẫn nên đánh tiếng với người nhà thì tốt hơn. "

Ngạn Hi híp mắt nhìn phó cục trưởng Trương một giây, đột nhiên hạ giọng: "Ông có thể không tin tôi cũng được, nhưng phía giám đốc Thiệu bên kia..."

Phó cục trưởng Trương bỗng trợn trừng mắt: "Ý cậu là giám đốc Thiệu...."

Ngạn Hi khẽ gật đầu, Thiệu Thất vốn đang đứng nghe hai người nói chuyện, rốt cuộc không nhịn được ho khan một tiếng: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"

Ngạn Hi nhìn hắn, Thiệu Thất lập tức nói: "Vừa nãy không phải đang bàn về chuyện bán hàng đa cấp à? Chi bằng báo án càng nhanh càng tốt, tôi cũng là hộ gia đình sống ở đó, khá lo lắng về an toàn của bản thân."

Phó cục trưởng Trương vội vàng gật đầu gọi người dần Ngạn Hi vào phòng thẩm vấn. Thiệu Thất nhân cơ hội lôi phó cục trưởng Trương sang một bên, kể rõ tình huống đại khái cho ông ta biết, dặn ông ta không được để Ngạn Hi đến Ninh Thành.

"Nhưng cậu Ngạn vừa nói đó là ý giám đốc Thiệu mà?"

Thiệu Thất châm một điếu thuốc: "Ông không hiểu, cái này người ta gọi là tình thú."

Phó cục trưởng Trương cái hiểu cái không gật đầu: "Đúng là người trẻ tuổi có khác."

Sau khi Ngạn Hi báo địa chỉ nhà họ Ngạn để lập cảnh sát lập biên bản thì ra ngoài. Bây giờ mỗi lần nhớ tới nhà họ Ngạn, trong đầu cậu chỉ toàn là ánh huỳnh quang màu xanh.

Quả nhiên đem nó giao cho cảnh sát tới đối phó mới là tốt nhất : )

Hy vọng đồng chí Thiệu Chí Thần có thể tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Tổ quốc, khi nhìn thấy cảnh sát tới nhà họ Ngạn thì biết sĩ diện đi đổi một vị hôn phu trong nhà không có tiền án .

Thấy cảnh sát viết không ngừng nghỉ, ghi ở phần địa điểm bán hàng đa cấp là số nhà nhà họ Ngạn xong, trong lòng Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tìm phó cục trưởng Trương xin giúp đỡ. Nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà đối phương đột ngột thay đổi thái độ, không đồng ý giúp đỡ cậu.

Ngạn Hi bất lực chỉ đành rời khỏi đồn cảnh sát. Trước khi đi còn hỏi mượn phó cục trưởng Trương mấy đồng Mao gia gia màu xanh lá.

() Mao gia gia = tiền

Ngạn Hi chậm rì rì bước ra ngoài với tệ, đến tiệm bánh bao ven đường mua bốn chiếc bánh bao giải quyết vấn đề dạ dày.

Thiệu Thất đứng nhìn từ xa quan sát, lén vào trong xe lấy điện thoại di động, sau đó dựa lên cửa sổ xe báo cáo tình hình của Ngạn Hi cho Thiệu Nhất. Còn chưa kịp nói xong đã thấy chàng trai cầm hai chiếc bánh bao lớn đi về phía xe mình. Thiệu Thất giật bắn người tay run rẩy, đánh rơi điện thoại ra ngoài cửa sổ xe, khiến nó vỡ thành hai nửa.

Ngạn Hi nhìn xác điện thoại vỡ vụn dưới đất, lui về phía sau hai bước nói một câu: "Chuyện này không liên quan tới tôi nha." Sau đó không chút do dự, ngoảnh đít rời đi.

Vốn dĩ cậu còn muốn nhờ người anh em này đưa đến bên xe, nhưng chắc chắn bây giờ tâm trạng hắn không tốt nên đành thôi vậy.

Sợ tâm trạng người anh em kia xấu quá lại bắt người vô tội là mình mất tiền oan nên Ngạn Hi đi đến ngã tư khác ngó quanh, vẫy một chiếc taxi : "Bác tài, trong tay tôi chỉ còn đồng, có đủ để đến bến xe buýt không?"

Tài xế gật đầu liên tục: "Đủ rồi đủ rồi."

Bây giờ chỉ có thể đến bến xe tìm hoàng ngưu thử vận may. Ngạn Hi có kinh nghiệm, hồi trước khi còn ở Ninh Thành cậu từng chứng kiến thấy bản lĩnh của hoàng ngưu, chỉ cần trả tiền là có thể lên xe luôn, không cần giấy tờ linh tinh chứng minh các thứ. Bây giờ phải đi làm quen đám hoàng ngưu của thành phố Hộ, tiền thì từ từ nghĩ cách kiếm sau cũng được.

() Hoàng ngưu ở đây có thể hiểu là cò xe

Hai mươi phút sau, tài xế taxi thả cậu xuống một trạm xử lý rác lớn, nhận tiền xong rồi để lại cho cậu một làn khói xe. Ngạn Hi nhìn chiếc cần trục lớn đang được xây dựng trước mặt, lại liếc nhìn lớp bùn màu vàng dưới chân, một lần nữa rơi vào trạng thái mờ mịt.

Xem ra đồng coi như bỏ!

Thiệu Thất đậu xe ở đằng xa, ngồi trong xe báo cáo: "Cậu Ngạn bị tài xế taxi lừa cho một vố, hắn chở cậu ấy đi quanh vành đai thứ hai mười phút, qua cao tốc chưa đến mét thì vứt người bỏ chạy. Cậu Ngạn không hổ cậu ấm nhà giàu, hiển nhiên không ý thức được mình vừa bị lừa!"

Thiệu Nhất im lặng chốc lát, truyền đạt nguyên văn những gì Thiệu Thất vừa kể cho Thiệu Chí Thần nghe.

Thiệu Chí Thần không tỏ ý kiến: "Công trường nào?"

"Là mảnh đất ngài và giám đốc Hứa sẽ đến hôm nay, được gọi là cao ốc Vọng Long."

———

Đứng một chỗ cũng không phải là biện pháp hay, Ngạn Hi quyết định đi dọc theo con đường gồ ghề phía trước. Không biết đi kiểu gì mà lọt vào cổng khu công trường, thấy gần đó có người đi lại, cậu tiến đến chỗ hai dãy nhà công trường màu xanh trắng.

" Thằng câm thằng câm, thẳng nhỏ câm, lêu lêu đồ quái vật!"

"Mọi người mau lấy đá ném nó, cùng nhau đánh bại nó, chúng ta chính là Ultraman!"

" Đập nó! Đập chết quái vật!"

Giọng nói non nớt truyền tới bên tai Ngạn Hi, cậu lui về phía sau vài bước, đi đến góc ngoặt, hỏi: "Ai là Ultraman?"

Một nhóc béo lùn xoay người chống hông nhìn cậu, rống lên một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn, ông xứng để biết hả?"

" Ha!" Ngạn Hi cười một tiếng, chậm rãi bước vào lối đi nhỏ hẹp, chặn đường ra ngoài: "Cậu bạn nhỏ, anh đây cũng muốn tham gia trò chơi."

Đám trẻ ranh bị nụ cười u ám trên mặt cậu dọa phát khóc!

"Nhưng mà anh phải làm Ultraman." Ngạn Hi liếm quai hàm, bóng người đổ xuống, khuôn mặt tinh xảo kia đầy ý cười, thanh niên giơ tay bắt đầu đếm đếm: "Để anh đếm xem có bao nhiêu quái vật nhỏ cần tiêu diệt nào?"

Tiếng khóc vang thấu trời xanh phát ra từ con đường nhỏ!

"Hu hu hu! Ba mẹ ơi!" Hai phút sau, cậu nhóc béo lùn khóc lóc che cái trán bị búng sưng đỏ, chạy khỏi ngõ nhỏ .

Ngạn Hi liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi xổm trong góc run rẩy, bỏ đi vẻ mặt giễu cợt bất cần: "Này, ba mẹ em đâu?"

Đứa trẻ lúng túng rụt chân, không nói gì.

Ngạn Hi ngồi xổm xuống kéo đứa trẻ ra, nâng đầu nó lên, nhìn vào đôi mắt nó nói: "Có muốn anh đưa em đến gặp mấy chú cảnh sát không ?"

Đứa bé hình như nghe hiểu, lập tức lắc đầu đáp: "Nhà... ở đây..."

"Không bị câm?"

"Không..."

"Nhóc tên gì?"

"Nha..."

Trong đầu Ngạn Hi xẹt qua một tia sáng trắng, cậu buột miệng hỏi : "Nhã Thư?"

Nhã Thư sửng sốt, ngơ ngác gật đầu lia lịa.

Tác giả có lời muốn nói: Danh sách nhân vật quan trọng

Thiệu Thất ... Thiệu một hai ba bốn năm sáu bảy, là một trong những vệ sĩ của Thiệu Chí Thần.

Nhã Thư ... chương sau công bố

Giám đốc Hứa ... chương sau công bố

Chương :

Nhã Thư, vai thụ chính trong “Cuộc chạy trốn ngọt ngào: Anh vợ câm của giám đốc bá đạo”, đồng thời sở hữu khuôn mặt đẹp như thiên thần và mạch não chết tiệt khiến Ngạn Hi nhiều lần vỗ tay tán thưởng (cười khinh).

Thật ra ban đầu Nhã Thư không phải người câm, chỉ là mắc tật nói lắp khá nặng. Thời điểm mới bắt đầu cùng vai công chính Thiệu Sanh Tinh bên nhau Thiệu Sanh Tinh còn mời chuyên gia điều trị cho Nhã Thư. Sau một khoảng thời gian trị liệu tình trạng nói lắp của Nhã Thư thuyên giảm rất nhiều, từ đó nhân duyên tăng vọt.

Bởi vì bị mẹ kế “Ngạn Hi” nhắm vào, Thiệu Sanh Tinh dần trở nên biến thái, tính chiếm hữu đối với Nhã Thư rất cao. Hai người từng nhiều lần nảy sinh mâu thuẫn cãi vã, vì để xoa dịu Thiệu Sanh Tinh, Nhã Thư chủ động dừng việc trị liệu. Sau này giọng nói như “đứt gánh giữa đường”, vừa khàn khàn lại vừa khó nghe. Cuối cùng do sự can thiệp của “Ngạn Hi”, Thiệu Sanh Tinh bị tống ra nước ngoài, Nhã Thư tương tư thành bệnh không còn mở miệng nói chuyện được nữa. Kết truyện của cả cái nồi máu cún là hai người HE, Nhã Thư mất luôn giọng nói.

Nghĩ kỹ lại thì, tuy nguyên chủ “Ngạn Hi” với cấu tạo mạch não đơn giản bị người khác lợi dụng, nhưng thủ đoạn chia rẽ thật sự rất thành công. Cứ nhìn hai nhân vật chính trong truyện mà xem, một đứa biến thái một kẻ biến thành người câm bị dắt mũi vòng vòng.

Bảo sao Thiệu Sanh Tinh vừa về nước đã bắt đầu “vặt cổ Ngạn Hi”, không thịt cậu ta mới là có vấn đề…

Tình huống hơi khó giải quyết đây.

Ngạn Hi vỗ đầu kéo Nhã Thư đứng dậy, chợt nhớ ra cậu bé không có cha mẹ, chỉ có một người ông nội: “Đừng ngồi xổm ở đây nữa, đi tìm ông nội em thôi.”

Nhã Thư bị kéo đi, có chút bướng bỉnh ngẩng cái đầu nhỏ tò mò nhìn cậu. Ngạn Hi không thể không thừa nhận, tuy rằng mạch não thằng bé có chút ngây thơ ngu ngốc, nhưng khuôn mặt vai thụ chính đúng là đẹp không chỗ chê. Mặc dù trên người không có mấy lạng da thịt, nhưng cái miệng chúm chím và đôi mắt to tròn cưng chết mất.

Hai người đi vòng quanh công trường, nhìn thấy một ông lão với mái tóc hoa râm chạy tới, khom lưng dang tay với Nhã Thư: “Nha Nha, con chạy đi đâu vậy, lại bị bọn Nhị Cẩu bắt nạt à?!”

Nhã Thư giơ hai tay lên nhảy loi choi mấy cái, nhưng nhóc mới chỉ là một đứa trẻ - tuổi nên được ông lão dễ dàng bế lên, đoạn nhìn thanh niên mặc quần áo mỏng mảnh trước mặt nói lời cảm ơn.

Ngạn Hi xoa đầu Nhã Thư hỏi ông lão: “Ông ơi, nơi này cách bến xe xa không ạ?”

“Cậu đi bộ qua hai con phố, đi khoảng chừng nửa tiếng sẽ thấy một trạm xe buýt, chỉ cần hai tệ là đến thẳng !”

Nửa tiếng đi bộ mới có thể đến được bến xe, chẳng nhẽ cậu bị chở đến ngoại thành?

Với lại bây giờ cậu làm gì có hai tệ!

Còn cái nịt gì à? Nịt cũng đéo có luôn!

Ngạn Hi tính hỏi vay tiền ông lão, tầm mắt vừa chuyển, chợt nhìn thấy một tấm bìa cứng rơi dưới đất: “Nơi này đang tuyển người à ông?”

“Tuyển, công nhân làm ngắn hạn cũng tuyển, nếu làm lâu dài thì một trăm năm mươi tệ một ngày, làm ngắn hạn thì một trăm hai mươi, bao ăn bao ở.” Ông lão nói xong, liếc mắt đánh giá thân hình nhỏ nhắn của Ngạn Hi một lượt từ trên xuống dưới: “Sao thế, cậu nhóc muốn thử à?”

Ngạn Hi chống cằm suy tư, vé của hoàng ngưu (cò xe) sẽ cao hơn vé ban đầu gấp mấy lần, còn tuyển dụng thì một trăm hai mươi tệ mỗi ngày, bốn ngày là gần năm trăm tệ, bao ăn bao ở, kiểu gì bốn ngày cũng gom đủ tiền về nhà.

Ông lão đánh giá xong, nhíu mày khó xử: “Không được, không được, lão xem cánh tay của cậu chỉ nhấc được cùng lắm hai viên gạch, ở đây không nuôi người làm biếng!”

Ngạn Hi tính nhẩm trong lòng, nghe ông nói vậy bèn nhìn xung quanh, đi đến trước một đống gạch, thành thạo sắp xếp bảy viên gạch thành một hàng, kẹp giữa hai tay nâng lên: “Như vậy được không ông, cháu còn có thể kiêm chức đấm bốc, thằng nào dám tới công trường gây chuyện cháu đấm bỏ mẹ nhà nó.”

Ông lão : “…”

Nhã Thư hết nhìn Ngạn Hi lại nhìn ông nội, ngơ ngác vỗ tay.

“Thế này đi, bây giờ đã giờ chiều, giờ tan tầm, nếu cậu chăm chỉ thì tôi đi nói với chủ thầu cho cậu năm mươi tệ, ngày mai tiếp tục làm việc, làm tốt sẽ có thưởng.”

Đưa Nhã Thư đến phòng sinh hoạt trên công trường, ông lão đưa cho Ngạn Hi một chiếc mũ bảo hộ, cả hai cùng nhau đi đến công trường.

“Lão Vương! Sao ông còn ở chỗ này, giám đốc Thiệu sắp tới rồi, ông tính không đi đón hả!” Bỗng nhiên có giọng người gọi với từ phía sau.

“Tiểu Trịnh đâu! Không phải bảo cậu ta chờ rồi sao?” Ông lão trách móc chậc lưỡi, quay đầu nói với Ngạn Hi, “Tí nữa có ông chủ lớn tới đây khảo sát công trình thi công, không có liên quan gì đến cậu, cứ làm tốt việc của mình là được, đi đi.”

Ngạn Hi nở nụ cười “ông cứ yên tâm” bằng khuôn mặt sượng trân.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, bám nhau dai hơn đỉa đói!

….

Khoảng giờ chiều, một chiếc xe thương vụ cao cấp màu đen dừng ở cổng công trường. Tài xế xuống xe mở cửa ghế sau, một đôi giày cao gót centimet chạm đất, tài xế kính cẩn đỡ tay Hứa Vân Xuyên đang bước ra ngoài.

Chủ thầu đứng trước cổng nhìn chảy nước dãi, song một giây sau, gã trơ mắt nhìn người đẹp chân dài với mái tóc quăn nâu đỏ ngang eo mặc bộ sườn xám dẫm xuống bùn, dùng chất giọng đặc sệt của các đấng mày râu mắng to một câu “Đụ má nó”.

Thiệu Chí Thần xuống từ cửa xe bên kia, lập tức có người đi qua đưa cho ba chiếc mũ bảo hộ màu vàng.

Hứa Vân Xuyên chỉnh lại áo khoác, chán ghét liếc nhìn chiếc mũ bảo hộ: “Xùy, sáng nay người ta mới làm tóc xong, đội mũ hỏng tóc mấy người đền nổi không?”

Thiệu Nhất theo sau cũng khẽ gật đầu, thầm nghĩ sao người này lại không có mắt như vậy, không thấy tạo hình hôm nay của giám đốc Thiệu sao?!

Thiệu Chí Thần mặt không cảm xúc vươn tay cầm chiếc mũ bảo hộ màu vàng đội lên đầu, Hứa Vân Xuyên lập tức bày vẻ mặt chán ghét lùi về phía sau hai bước.

Đã vàng còn phối với xanh huỳnh quang nữa! Gớm chết mất!

Ngạn Hi đang giao gạch cho công nhân xây chân tường tầng bốn. Cậu đi bên mép tường, không chú ý lui về sau, đúng lúc đụng trúng một viên gạch, viên gạch lăn khỏi ven tường rơi thẳng xuống.

Ngạn Hi loáng thoáng cảm thấy vừa nãy có thứ gì vướng chân mình, nhưng quay đầu lại thì chẳng thấy cái gì. Cậu “Hửm” một tiếng, còn chưa kịp nhìn xuống xem xét đã bị người khác gọi qua hỗ trợ.

Ở dưới lầu, chủ thầu thấy Hứa Vân Xuyên không vươn tay nhận mũ bèn khuyên nhủ: “Mong ông chủ Hứa đừng ghét bỏ. Công trường nguy hiểm, không biết khi nào bê tông cốt thép sẽ rơi xuống đầu nên xin ngài cứ đội vào cho nó an toàn.”

Hứa Vân Xuyên hờ hững xua tay: “Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy.”

Vừa dứt lời, một viên gạch lớn từ trên lầu rớt cái “bộp”, vỡ thành năm mảnh dưới chân mọi người!

Mọi người: “…”

Hứa Vân Xuyên gào ầm: “Thiệu Nhất, đưa cho bà cái mũ!”

Ngạn Hi xuống lầu xúc đầy một xe xi măng con, bỏ đồ trát xi măng vào xô, phối hợp với những công nhân phía trên nâng xô kéo lên từ móc dây ròng rọc. Vừa quay đầu lại đã thấy một đám người từ đi tới gần tòa nhà mình đang đứng. Ngạn Hi lập tức sợ ngu người.

“Người anh em, tôi với anh đổi vị trí đi, tôi đi lên anh đi xuống.”

Người anh em kéo thùng xi măng phía trên hận không thể phi xuống luôn, nghe cậu nói vậy tức tốc chạy xuống đổi việc: “Tay chân cậu nhỏ thế này có làm được không đó? Xi măng nặng lắm đấy, cẩn thận một chút.”

“Đừng cmn đánh rắm nữa, cứ treo hai cái xô lên.” Ngạn Hi không kịp giải thích nhiều, thấy Thiệu Chí Thần và những người khác đã đi đến ngã rẽ, cậu nhanh chóng lao vào hành lang, vọt lên tầng ba.

Công nhân đứng dưới mắng hai câu, nghe theo cậu treo hai xô xi măng lên móc, kéo dây hai lần. Ngạn Hi bắt đầu quay con lăn phía trên ròng rọc kéo xô lên.

Từ từ… Sao nặng thế hả?!

Khi chủ thầu đi tới, mấy cái xô vừa được kéo lên một nửa, ông ta chỉ tay: “Ồ, không tệ! Kéo hai thùng một lúc, phía trên là ai đó?”

“Người mới đến hôm nay, họ Ngạn, chỉ mới bắt đầu làm nhưng rất nhanh nhẹn giỏi giang.”

Thiệu Nhất đứng cạnh Thiệu Chí Thần nghe được lời này, vẻ mặt lạnh lùng chợt hiện lên tia nghi hoặc…

Ngạn Hi ở trên mệt đến mức thở hồng hộc, lúc dọn gạch cậu cảm thấy hình như thể lực của bản thân mỗi lúc một giảm. Từ khi bố mẹ nuôi qua đời, cậu một mình nuôi em trai. Hồi cấp hai thường xuyên đến công trường dọn gạch, lòng bàn tay hình thành một lớp chai dày như kén, nâng một lúc sáu viên cũng không thành vấn đề gì. Nhưng mới vừa rồi cậu phát hiện mình không đủ sức nhấc đống gạch đó lên.

Ngạn Hi thầm rủa mình hai trăm lần trong lòng, không nên nhất thời mạnh miệng nói bản thân kéo được hai thùng làm gì, chỉ mong nỗ lực nhỏ nhoi của cậu không vô ích, đừng để Thiệu Chí Thần tìm được.

Chủ thầu thấy không có gì bất thường, hớn hở nói: “Bảo cậu ta làm cho nhanh rồi xuống nói chuyện với ông chủ.”

“Vâng.” Công nhân đang xúc xi măng ngẩng cổ gào: “Tiểu Ngạn, nhanh lên, quản đốc gọi cậu kìa!”

Ngạn Hi sặc không khí, đột nhiên ho khan hai tiếng, nắm không chắc tay cầm của con lăn, chỉ nghe hai tiếng “bộp bộp” vang vọng, xô xi măng rơi xuống đất nứt vỡ.

Tới công chuyện luôn…

Cũng may âm thanh này không giống tiếng rớt trúng đầu người, cậu nhanh chóng chạy đến bức tường cao bằng nửa người, thò đầu ra ngoài nhìn xuống.

Thiệu Nhất bỏ ô xuống nhìn thoáng qua, phát hiện bề mặt ô đã bị xi măng dính thành một bức tranh khảm mosaic, ghét bỏ mà vứt nó qua một bên. Anh ta quay đầu nhìn Thiệu Chí Thần không dính một hạt bụi: “Sếp, anh không sao chứ!”

“Không sao.” Thiệu Chí Thần vỗ vỗ áo khoác lông chồn không dính hạt bụi nào, tầm mắt chuyển qua người Hứa Vân Xuyên – kẻ đứng gần hiện trường tai nạn nhất, bị xi măng văng đầy người đến độ gần như không nhìn thấy mặt.

Ha, đây chính là báo ứng cho việc dám cười nhạo hắn, may mà hắn có chuẩn bị trước, đứng cách khá xa.

Kế hoạch thông qua.

Hứa Vân Xuyên ngẩng đầu, đúng lúc va phải ánh mắt chột dạ của Ngạn Hi.

Anh ta còn chưa kịp nói gì, chủ thầu đã quát mắng xối xả: “Sao còn chưa chịu cút xuống xin lỗi giám đốc Hứa!”

Chủ thầu không hổ là chủ quản lý nhà thầu, cho dù suýt trượt chân ngã bằng tư thế chó ăn shit thì vẫn nở một nụ cười lộ hàm răng trắng cung kính đưa khăn giấy cho Hứa Vân Xuyên.

Ngạn Hi nhân cơ hội chạy nhanh từ trên lầu xuống, ba bước cuối cùng suýt ngã sấp mặt, loạng choạng một hồi mới đứng vững.

Nhìn thấy tầm mắt của Thiệu Chí Thần, cậu càng thêm xấu hổ!

Hứa Vân Xuyên tức giận giật tấm khăn giấy lau mặt, Thiệu Chí Thần cảm thấy bộ sườn xám anh ta mặc hôm nay phải vứt thùng rác rồi.

Dựa theo tính nết Hứa Vân Xuyên, chắc chắn sẽ không để yên chuyện này. Hắn muốn xem xem cái tên cậu lớn nhà họ Ngạn khác xa tài liệu viết sẽ xử lý ra sao.

Nghĩ kiểu gì thì mọi chuyện đều là do mình sai, Ngạn Hi thành tâm xin lỗi: “Thật xin lỗi, bộ đồ này bao nhiêu tiền để tôi bồi thường cho anh.”

Hứa Vân Xuyên giận đến bật cười thành tiếng, chọc một ngón tay lên trán Ngạn Hi: “Cậu có biết bộ váy này bao nhiêu tiền không? Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có ở đây dọn gạch cả năm cũng không mua nổi!”

Ngạn Hi bị ngón tay chọc đẩy lùi về sau một bước, sắc mặt không ổn. Cậu vừa mới tới thế giới này, trên người làm méo gì có xu nào dính túi.

Hứa Vân Xuyên hầm hừ, không khách khí vươn tay nắm cằm cậu, xoay trái xoay phải: “Dáng vẻ cũng khá, đi theo tôi làm công không lương hai tháng.”

Hứa Vân Xuyên cao hơn Ngạn Hi một xíu, khiến cậu phải ngẩng đầu lên nhìn: “Anh là mama-san à?”

() Mama-san: Giống kiểu mẹ mìn dắt mối tiếp khách nhưng những người này chỉ bán nghệ không bán thân, đây được coi là một công việc bên Nhật Bản.

Bảo sao mà ăn mặc nóng bỏng như thế.

“Khụ.” Thiệu Chí Thần đột nhiên ho khan một tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio