Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngạn Hi bị hôn đến độ không mở được mắt, cậu nghiêng đầu né tránh, túm lấy cổ áo Thiệu Chí Thần: “Không nói rõ ràng đã muốn?”
Thiệu Chí Thần lại cầm lấy máy tính bảng: “Để tôi ghi chú.”
Ngạn Hi cầm tay hắn đặt lên eo mình: “Đồng ý đi anh~”
Ngạn Hi vội vàng di chuyển vị trí: “Tránh xa em ra.”Ngạn Hi nói: “Vậy không phải anh chủ động tiến đến gần nói chuyện với anh ta sao? Còn giao Thiệu Sanh Tinh cho người ta nữa?” Học sinh cấp ba đi đến, mở miệng nói một câu tiếng Trung: “Anh, tiếng Anh của anh nghe chán ghê.” “Nói rõ cái gì?” Thiệu Chí Thần cố ý hỏi ngược.
Ngạn Hi nhắc nhở một câu, thấy vẻ trêu chọc trên khuôn mặt Thiệu Chí Thần. Đột nhiên Ngạn Hi ngẩng đầu mút mạnh cánh môi đậm màu của người đàn ông, hai người quấn quýt mấy giây, cậu không nể nang đá đầu lưỡi đối phương ra ngoài, bày ra vẻ mặt chán ghét: “Khó ngửi.”
Vẻ mặt Thiệu Chí Thần thay đổi, lập tức thẳng thắn: “Anh ta là người yêu cũ của chị tôi.”Hai người vận động ở trên giường đến rạng sáng, Ngạn Hi mệt mỏi ngất đi từ lâu, cũng chỉ có Thiệu Chí Thần tinh lực vô hạn, không ngủ không nghỉ.Học sinh cấp ba oan uổng: “Anh, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn nói một câu xin lỗi. Đôi chim cu lúc nãy là bạn học của em, vừa rồi bọn họ nói xấu anh, em nhìn mặt anh một phát là biết ngay anh nghe không hiểu, cho nên mới muốn qua đây nói với anh một tiếng, không để cho anh phải chịu thiệt thòi.” “Mùi thuốc lá.”
Ngạn Hi nghiêng người ôm cổ hắn: “Vậy em có thể xem các tông màu khác của hội trường hôn lễ không?”
Ngạn Hi nhún vai: “Bằng không thì?”Ngạn Hi nhắc nhở một câu, thấy vẻ trêu chọc trên khuôn mặt Thiệu Chí Thần. Đột nhiên Ngạn Hi ngẩng đầu mút mạnh cánh môi đậm màu của người đàn ông, hai người quấn quýt mấy giây, cậu không nể nang đá đầu lưỡi đối phương ra ngoài, bày ra vẻ mặt chán ghét: “Khó ngửi.”
Thiệu Chí Thần rượt theo cặp chim cu chạy khắp sân, Ngạn Hi chậm chạp đuổi theo sau.
Ngạn Hi khiếp sợ: “Công ty nào?!”
Ngạn Hi: “…Yên tâm, ba nhỏ con không chết đâu.”Thiệu Chí Thần đứng dậy, tiện tay kéo Ngạn Hi lên: “Vừa rồi ăn nhiều thứ vậy làm sao còn mùi thuốc lá chứ?”
Ngạn Hi nhìn hắn lắc lư đi qua, thầm nghĩ tốt xấu gì mình cũng từng học tiếng Anh, bèn mở miệng hỏi hắn làm gì?
Thiệu Chí Thần thở dài một hơi. Hắn có rất nhiều kiên nhẫn đối với vợ nhỏ xinh đẹp nhà mình: “Vậy chúng ta cứ lần lượt nói. Nếu đã kết hôn, tôi gọi em là vợ, em gọi tôi là…”
Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông: “Câm miệng.”“Anh, anh đừng tức giận.” Học sinh cấp ba vội vàng nói: “Bởi vì bọn họ nhìn anh với người cao to kia nắm tay nhau đi suốt một đường nên mới nói vậy, nhưng trải qua đoạn giao lưu ngắn ngủi vừa rồi giữa đôi ta, em tin chắc anh là một người đàn ông chân chính.” Ngạn Hi uy hiếp hắn: “Anh nói hay không? Không nói em cũng đem lời đêm qua quên sạch.”
Không có gì bất ngờ cả, ngoài cửa là Thiệu Sanh Tinh và Lâm Nho Viễn. Hôm nay Thiệu Sanh Tinh muốn đi trượt tuyết cùng Lâm Nho Viễn, tuy rằng chú này đối với nó rất tốt, nhưng nó vẫn muốn đi trượt cùng ba. Đang lúc nó phấn khích đưa ra yêu cầu cùng đi trượt tuyết, đột nhiên Thiệu Chí Thần thông báo cho nó một tin cực kỳ bi thảm.
Ngạn Hi: “…Yên tâm, ba nhỏ con không chết đâu.”
Ngạn Hi nghiêng người ôm cổ hắn: “Vậy em có thể xem các tông màu khác của hội trường hôn lễ không?”Ngạn Hi nói: “Vậy không phải anh chủ động tiến đến gần nói chuyện với anh ta sao? Còn giao Thiệu Sanh Tinh cho người ta nữa?” “Làm sao?”Vẻ mặt Thiệu Chí Thần thay đổi, lập tức thẳng thắn: “Anh ta là người yêu cũ của chị tôi.”
Thiệu Sanh Tinh vui vẻ cùng Lâm Nho Viễn ra ngoài, Thiệu Chí Thần chui vào trong chăn ôm Ngạn Hi, duỗi tay sờ nhiệt độ cơ thể cậu, không phát hiện có vấn đề gì khác thường liền thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Ngủ thêm một giấc, buổi chiều tôi gọi em dậy ăn cơm.”
Ngạn Hi cầm tay hắn đặt lên eo mình: “Đồng ý đi anh~”“Chị anh?” Ngạn Hi lặp lại một lần, lúc này mới nhớ tới chị gái Thiệu Chí Thần đã mất: “Xin lỗi…”
Ngạn Hi cầm điện thoại di động đặt bên đầu giường ném lên người hắn, song mà bởi vì mất sức mà điện thoại rơi bộp xuống giường.
Ngạn Hi vội vàng chọn luôn: “Màu trắng đi, màu trắng rất mộng ảo, anh xem mấy cái hiệu ứng đồ, nom rất… rất thiêng liêng!”
Thiệu Chí Thần lại cầm lấy máy tính bảng: “Để tôi ghi chú.”Thiệu Chí Thần thở dài một hơi. Hắn có rất nhiều kiên nhẫn đối với vợ nhỏ xinh đẹp nhà mình: “Vậy chúng ta cứ lần lượt nói. Nếu đã kết hôn, tôi gọi em là vợ, em gọi tôi là…”“Em không cần phải để ý, chỉ là nhân phẩm người này không tốt, lần sau đừng tiếp xúc quá nhiều với anh ta.” Thiệu Chí Thần nhấn mạnh trọng điểm thêm lần nữa.
“Cái gì?!!”
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang lời nói của Thiệu Chí Thần.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang lời nói của Thiệu Chí Thần. Ngạn Hi thầm hừ hừ trong lòng, nói nhảm, người đàn ông của cậu không tốt với cậu thì tốt với ai?Cậu nhóc học sinh cấp ba chỉ tay, Ngạn Hi đeo khẩu trang lên, lập tức xông tới. Ngạn Hi nói: “Vậy không phải anh chủ động tiến đến gần nói chuyện với anh ta sao? Còn giao Thiệu Sanh Tinh cho người ta nữa?”
Ngạn Hi kinh ngạc hỏi: “Hửm, người Trung Quốc à? Trình độ học vấn của anh không cao, có lẽ phát âm không đạt tiêu chuẩn, nhưng nhóc cẩn thận nhớ lại ngữ pháp trong câu anh vừa nói xem, có phải không sai đúng không?”
Ngạn Hi nhìn thoáng qua khối màu trên màn hình, liếc mắt một cái toàn là màu xanh lá cây: “Màu khác nữa đâu?”Này thì làm!Thiệu Chí Thần bị cậu làm cho nghẹn lời, chỉ đành đánh trống lảng: “Bọn anh chỉ tán gẫu một vài chuyện cũ thôi.”
Thiệu Chí Thần đứng dậy, tiện tay kéo Ngạn Hi lên: “Vừa rồi ăn nhiều thứ vậy làm sao còn mùi thuốc lá chứ?”
“Quả nhiên vẫn là màu trắng nhỉ?” Ngạn Hi quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật sự thì ba mẹ chúng ta cũng lớn tuổi rồi, em sợ bọn họ không chịu nổi.”“Ngạn Hi.”Ngạn Hi thấy hắn nhìn sang chỗ khác, còn tưởng rằng Thiệu Chí Thần nhớ chị gái mình. Cậu ôm đầu người đàn ông đặt lên ngực rồi xoa nhẹ mấy cái: “Thôi không nói chuyện này nữa, anh đừng nghĩ nhiều.”
Trong tư thế này, Thiệu Chí Thần rút áo lót đang nhét trong cạp quần của chàng trai ra. Ngạn Hi bị tay hắn làm lạnh, vô thức cong eo.
Vẻ mặt Thiệu Chí Thần thay đổi, lập tức thẳng thắn: “Anh ta là người yêu cũ của chị tôi.”Thiệu Chỉ Tố qua đời bốn năm, Thiệu Chí Thần cũng đem “người chồng tốt” của cô tống vào tù, cùng Lâm Nho Viễn trong ứng ngoài hợp chặt đứt xúc tu của ông Thiệu, báo thù cho Thiệu Chỉ Tố. Từ đó về sau hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, sinh ly tử biệt có không ít, tất nhiên sẽ không vì cuộc tai nạn xe cộ bốn năm trước mà tổn thương tinh thần. Nếu như là trước kia, nghe người khác nói một hai câu an ủi chắc chắn hắn sẽ cười nhạo châm chọc vài câu giả tạo. Nhưng chuyện này đặt ở trên người Ngạn Hi lại khác… bây giờ Thiệu Chí Thần chỉ muốn yêu thương cậu thật nhiều.
Ngạn Hi nháy mắt với người đàn ông, xong xuôi nhắm nghiền hai mắt giả vờ ngủ. Bời vì là mùa đông nên trong phòng mở hệ thống lọc khí, mùi hương đêm qua bọn họ lưu lại đã biến mất gần hết. Thiệu Chí Thần hôn lên mặt cậu một cái, xuống giường nhặt quần áo dưới đất lên rồi đi mở cửa.
Ngạn Hi nhìn hắn lắc lư đi qua, thầm nghĩ tốt xấu gì mình cũng từng học tiếng Anh, bèn mở miệng hỏi hắn làm gì? Trong tư thế này, Thiệu Chí Thần rút áo lót đang nhét trong cạp quần của chàng trai ra. Ngạn Hi bị tay hắn làm lạnh, vô thức cong eo.
Ngạn Hi thấy hắn nhìn sang chỗ khác, còn tưởng rằng Thiệu Chí Thần nhớ chị gái mình. Cậu ôm đầu người đàn ông đặt lên ngực rồi xoa nhẹ mấy cái: “Thôi không nói chuyện này nữa, anh đừng nghĩ nhiều.”
Thiệu Chí Thần đứng dậy, tiện tay kéo Ngạn Hi lên: “Vừa rồi ăn nhiều thứ vậy làm sao còn mùi thuốc lá chứ?” “Ngoại trừ thứ này thì trong đầu anh còn gì khác không?!”
Thiệu Chí Thần đứng dậy, tiện tay kéo Ngạn Hi lên: “Vừa rồi ăn nhiều thứ vậy làm sao còn mùi thuốc lá chứ?”
“Làm sao?”“Không có, bây giờ chỉ có em.”
Hai người bật đèn bàn bắt đầu thảo luận về đám cưới.
Ngạn Hi kinh ngạc hỏi: “Hửm, người Trung Quốc à? Trình độ học vấn của anh không cao, có lẽ phát âm không đạt tiêu chuẩn, nhưng nhóc cẩn thận nhớ lại ngữ pháp trong câu anh vừa nói xem, có phải không sai đúng không?” “Mắng anh ẻo lả.” Lược bỏ từ người thông minh tự hiểu ở đây viết gì ha~
Ngạn Hi nhún vai: “Bằng không thì?”
“Không có, bây giờ chỉ có em.”Hai người vận động ở trên giường đến rạng sáng, Ngạn Hi mệt mỏi ngất đi từ lâu, cũng chỉ có Thiệu Chí Thần tinh lực vô hạn, không ngủ không nghỉ.
“Uầy, chậm một chút…” Ngạn Hi chạy được vài bước đã chạy không nổi, cậu đi qua ven đường chống tay ngồi xổm xuống, thầm nghĩ về sau nhất định phải khắc chế làm vận động, bằng không nửa người dưới này của cậu sẽ bị phế mất.
“Công ty của tôi.”
“Ngoại trừ thứ này thì trong đầu anh còn gì khác không?!”
Buổi tối trở về, Ngạn Hi nhìn Thiệu Sanh Tinh đi ngủ rồi mới tắm rửa chui vào ổ chăn. Căn phòng xa hoa này có một khách hai phòng ngủ, tuy nhiên ở giữa không có cửa, chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách, cho nên Thiệu Sanh Tinh tự mình ngủ trên giường nhỏ của nó, không ngủ cùng bọn Ngạn Hi. Ngạn Hi bị hôn đến độ không mở được mắt, cậu nghiêng đầu né tránh, túm lấy cổ áo Thiệu Chí Thần: “Không nói rõ ràng đã muốn?”Thiệu Chí Thần tỉnh dậy, cơ bắp nổi bật trên tay lóe lên một tầng ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời, không biết có phải là ảo giác của Ngạn Hi không mà cậu cảm thấy người đàn ông này như đã trẻ ra vài tuổi, toàn thân tản ra một loại cảm giác làm người thoải mái. Ngày hôm sau Ngạn Hi tỉnh lại, cảm giác cơ thể như bị tai nạn giao thông được đưa vào bệnh viện, sau đó bị đánh toàn thân, cơ thể cứng đờ tê dại. Cậu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, cho hắn một cái tát nhẹ hều.
Ánh mắt Thiệu Chí Thần bắt đầu mơ màng bay xa.
Thiệu Chí Thần vung tay lên: “Những thứ khác không cần nhìn, xanh đậm, xanh nhạt hay là xanh lá cây huỳnh quang?”
Này thì làm!
Ngạn Hi rụt người vào chăn: “Không cần.”
Thiệu Chí Thần lắc đầu: “Tôi cảm thấy màu trắng quá đơn điệu, có thể là em chưa từng gặp hiệu ứng đèn xanh nên không biết, để tôi cho em xem.”
Thiệu Chí Thần bị cậu làm cho nghẹn lời, chỉ đành đánh trống lảng: “Bọn anh chỉ tán gẫu một vài chuyện cũ thôi.” “Nói nhảm, không chạy còn ngồi để nhóc cười nhạo ngữ pháp anh đây cũng sai sao?” Ngạn Hi nhỏ giọng mắng một câu, vừa quay đầu thì phát hiện thằng nhóc kia vẫn còn đuổi theo! Thiệu Chí Thần tỉnh dậy, cơ bắp nổi bật trên tay lóe lên một tầng ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời, không biết có phải là ảo giác của Ngạn Hi không mà cậu cảm thấy người đàn ông này như đã trẻ ra vài tuổi, toàn thân tản ra một loại cảm giác làm người thoải mái.
Ánh mắt Thiệu Chí Thần bắt đầu mơ màng bay xa.
Lược bỏ từ người thông minh tự hiểu ở đây viết gì ha~ Trong tư thế này, Thiệu Chí Thần rút áo lót đang nhét trong cạp quần của chàng trai ra. Ngạn Hi bị tay hắn làm lạnh, vô thức cong eo. Thiệu Chí Thần vốn định ôn tồn nói chuyện với Ngạn Hi một lát, kết quả vừa thò gần đã bị người ta cho ăn phát đấm, bây giờ đành phải sưng miệng ngồi ở đầu giường nói chuyện từ xa với cậu.
Ngạn Hi uy hiếp hắn: “Anh nói hay không? Không nói em cũng đem lời đêm qua quên sạch.”
Thiệu Chỉ Tố qua đời bốn năm, Thiệu Chí Thần cũng đem “người chồng tốt” của cô tống vào tù, cùng Lâm Nho Viễn trong ứng ngoài hợp chặt đứt xúc tu của ông Thiệu, báo thù cho Thiệu Chỉ Tố. Từ đó về sau hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, sinh ly tử biệt có không ít, tất nhiên sẽ không vì cuộc tai nạn xe cộ bốn năm trước mà tổn thương tinh thần. Nếu như là trước kia, nghe người khác nói một hai câu an ủi chắc chắn hắn sẽ cười nhạo châm chọc vài câu giả tạo. Nhưng chuyện này đặt ở trên người Ngạn Hi lại khác… bây giờ Thiệu Chí Thần chỉ muốn yêu thương cậu thật nhiều. Mẹ kiếp… cậu vừa mới làm cái khỉ gì vậy!“Cục cưng.”
Ngạn Hi rụt người vào chăn: “Không cần.”
“Anh đừng nóng vội.” Ngạn Hi tìm từ thích hợp: “Thật ra, chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ, ví dụ như… dùng ánh sáng hỗn hợp, trộn lẫn màu trắng với màu xanh theo tỉ lệ :?”
Thiệu Chí Thần kéo cậu đến một bãi tuyết nhỏ xem mấy đứa nhóc ném tuyết. Ngạn Hi vừa định khom lưng nặn một quả cầu tuyết thì bị một quả cầu tuyết không biết từ đâu bay qua đập trúng. Ngạn Hi cầm điện thoại di động đặt bên đầu giường ném lên người hắn, song mà bởi vì mất sức mà điện thoại rơi bộp xuống giường.
Ngạn Hi nháy mắt với người đàn ông, xong xuôi nhắm nghiền hai mắt giả vờ ngủ. Bời vì là mùa đông nên trong phòng mở hệ thống lọc khí, mùi hương đêm qua bọn họ lưu lại đã biến mất gần hết. Thiệu Chí Thần hôn lên mặt cậu một cái, xuống giường nhặt quần áo dưới đất lên rồi đi mở cửa.Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông: “Câm miệng.”
Thiệu Chỉ Tố qua đời bốn năm, Thiệu Chí Thần cũng đem “người chồng tốt” của cô tống vào tù, cùng Lâm Nho Viễn trong ứng ngoài hợp chặt đứt xúc tu của ông Thiệu, báo thù cho Thiệu Chỉ Tố. Từ đó về sau hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, sinh ly tử biệt có không ít, tất nhiên sẽ không vì cuộc tai nạn xe cộ bốn năm trước mà tổn thương tinh thần. Nếu như là trước kia, nghe người khác nói một hai câu an ủi chắc chắn hắn sẽ cười nhạo châm chọc vài câu giả tạo. Nhưng chuyện này đặt ở trên người Ngạn Hi lại khác… bây giờ Thiệu Chí Thần chỉ muốn yêu thương cậu thật nhiều.
Ngạn Hi nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Tự dưng anh gọi tên em đã khó hiểu rồi.”
Ngạn Hi cầm điện thoại di động đặt bên đầu giường ném lên người hắn, song mà bởi vì mất sức mà điện thoại rơi bộp xuống giường.
Ngạn Hi nhìn thoáng qua khối màu trên màn hình, liếc mắt một cái toàn là màu xanh lá cây: “Màu khác nữa đâu?”Thiệu Chí Thần rượt theo cặp chim cu chạy khắp sân, Ngạn Hi chậm chạp đuổi theo sau. Thiệu Chí Thần ghé sát lại hơn: “Nếu quan hệ giữa đôi ta đã gần thêm một chút, tôi nghĩ chúng ta nên thử vài cách xưng hô thân mật hơn.”
“Chị anh?” Ngạn Hi lặp lại một lần, lúc này mới nhớ tới chị gái Thiệu Chí Thần đã mất: “Xin lỗi…”
Đang lúc cậu nghĩ thầm khi nào Thiệu Chí Thần mới trở về, đột nhiên có một chàng trai đi tới bên cạnh, nom qua cũng giống học sinh cấp ba. Học sinh cấp ba đi đến, mở miệng nói một câu tiếng Trung: “Anh, tiếng Anh của anh nghe chán ghê.” Ngạn Hi rụt người vào chăn: “Không cần.”
“Quả nhiên vẫn là màu trắng nhỉ?” Ngạn Hi quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật sự thì ba mẹ chúng ta cũng lớn tuổi rồi, em sợ bọn họ không chịu nổi.”
Cậu nhắm mắt lại, là một đôi chim cu nhỏ học cấp ba, trên tay nam sinh đang cầm một quả cầu tuyết chơi đùa, miệng nói tiếng nước ngoài, Ngạn Hi nghe không hiểu, còn chưa kịp phản ứng gì thì người bên cạnh bỗng lao ra. “Ngạn Hi.”
Thiệu Chí Thần kéo cậu đến một bãi tuyết nhỏ xem mấy đứa nhóc ném tuyết. Ngạn Hi vừa định khom lưng nặn một quả cầu tuyết thì bị một quả cầu tuyết không biết từ đâu bay qua đập trúng.
“Cục cưng, đây là hôn lễ của chúng ta, cả đời chỉ có một lần.” Thiệu Chí Thần thò lại gần.
“Mùi thuốc lá.”“Làm sao?”
Ngạn Hi nhìn thoáng qua khối màu trên màn hình, liếc mắt một cái toàn là màu xanh lá cây: “Màu khác nữa đâu?”
“Em không cảm thấy hai câu đối thoại trên rất khó hiểu à?” Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Chẳng có chút xíu tình cảm nào.”
“Ngạn Hi.”
Cậu nhắm mắt lại, là một đôi chim cu nhỏ học cấp ba, trên tay nam sinh đang cầm một quả cầu tuyết chơi đùa, miệng nói tiếng nước ngoài, Ngạn Hi nghe không hiểu, còn chưa kịp phản ứng gì thì người bên cạnh bỗng lao ra. Ngạn Hi căn bản không thèm nghe hắn nói chuyện, điên tiết ngồi xuống nặm hai quả cầu tuyết, đoạn nhìn xung quanh: “Người đâu? Chỉ hướng cho anh!” Ngạn Hi nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Tự dưng anh gọi tên em đã khó hiểu rồi.”
“Ơ, anh! Anh chạy cái gì thế?”
Hai người bật đèn bàn bắt đầu thảo luận về đám cưới.“Cho nên tôi đang thương lượng với em.” Thiệu Chí Thần rướn người qua ôm lấy cậu: “Cục cưng có gì mà không được.”
Ngạn Hi vội vàng di chuyển vị trí: “Tránh xa em ra.”
Học sinh cấp ba đi đến, mở miệng nói một câu tiếng Trung: “Anh, tiếng Anh của anh nghe chán ghê.”
“Không có, bây giờ chỉ có em.”
“Em không cảm thấy hai câu đối thoại trên rất khó hiểu à?” Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Chẳng có chút xíu tình cảm nào.” “Ặc…” Nhóc học sinh cấp ba nghe tiếng Ngạn Hi hét, bối rối gãi đầu: “Người bạn bên cạnh anh đối với anh tốt thật đấy, đánh hai đứa kia tè ra quần!” Ngạn Hi vội vàng di chuyển vị trí: “Tránh xa em ra.”
“Mùi thuốc lá.”
Ngay khi hắn muốn lý luận cùng Ngạn Hi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người kia chạy được mét. Thiệu Chí Thần thở dài một hơi. Hắn có rất nhiều kiên nhẫn đối với vợ nhỏ xinh đẹp nhà mình: “Vậy chúng ta cứ lần lượt nói. Nếu đã kết hôn, tôi gọi em là vợ, em gọi tôi là…”
Ngạn Hi căn bản không thèm nghe hắn nói chuyện, điên tiết ngồi xuống nặm hai quả cầu tuyết, đoạn nhìn xung quanh: “Người đâu? Chỉ hướng cho anh!”
“Nói rõ cái gì?” Thiệu Chí Thần cố ý hỏi ngược.
“Anh đừng nóng vội.” Ngạn Hi tìm từ thích hợp: “Thật ra, chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ, ví dụ như… dùng ánh sáng hỗn hợp, trộn lẫn màu trắng với màu xanh theo tỉ lệ :?” “Nó ném bóng tuyết về phía anh mà chẳng lẽ anh còn không biết nó chửi anh ngu à! Nhất định phải chửi thẳng mặt anh đây mới hiểu chắc?” Ngạn Hi nhắc nhở một câu, thấy vẻ trêu chọc trên khuôn mặt Thiệu Chí Thần. Đột nhiên Ngạn Hi ngẩng đầu mút mạnh cánh môi đậm màu của người đàn ông, hai người quấn quýt mấy giây, cậu không nể nang đá đầu lưỡi đối phương ra ngoài, bày ra vẻ mặt chán ghét: “Khó ngửi.” “Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang lời nói của Thiệu Chí Thần.
“Em không cần phải để ý, chỉ là nhân phẩm người này không tốt, lần sau đừng tiếp xúc quá nhiều với anh ta.” Thiệu Chí Thần nhấn mạnh trọng điểm thêm lần nữa.
“Nó ném bóng tuyết về phía anh mà chẳng lẽ anh còn không biết nó chửi anh ngu à! Nhất định phải chửi thẳng mặt anh đây mới hiểu chắc?” Ngạn Hi nháy mắt với người đàn ông, xong xuôi nhắm nghiền hai mắt giả vờ ngủ. Bời vì là mùa đông nên trong phòng mở hệ thống lọc khí, mùi hương đêm qua bọn họ lưu lại đã biến mất gần hết. Thiệu Chí Thần hôn lên mặt cậu một cái, xuống giường nhặt quần áo dưới đất lên rồi đi mở cửa.
Không có gì bất ngờ cả, ngoài cửa là Thiệu Sanh Tinh và Lâm Nho Viễn. Hôm nay Thiệu Sanh Tinh muốn đi trượt tuyết cùng Lâm Nho Viễn, tuy rằng chú này đối với nó rất tốt, nhưng nó vẫn muốn đi trượt cùng ba. Đang lúc nó phấn khích đưa ra yêu cầu cùng đi trượt tuyết, đột nhiên Thiệu Chí Thần thông báo cho nó một tin cực kỳ bi thảm.
Hết chương Không có gì bất ngờ cả, ngoài cửa là Thiệu Sanh Tinh và Lâm Nho Viễn. Hôm nay Thiệu Sanh Tinh muốn đi trượt tuyết cùng Lâm Nho Viễn, tuy rằng chú này đối với nó rất tốt, nhưng nó vẫn muốn đi trượt cùng ba. Đang lúc nó phấn khích đưa ra yêu cầu cùng đi trượt tuyết, đột nhiên Thiệu Chí Thần thông báo cho nó một tin cực kỳ bi thảm.
“Cái gì?!!”
Lúc này Thiệu Chí Thần mới phát hiện sự tình không đúng: “Ý em là bọn họ chỉ đón hùa theo sở thích của tôi?”“Ba nhỏ con bị cảm, ba phải chăm sóc ba con, không thể đi trượt tuyết cùng con được.”
Hết chương
“Cục cưng, đây là hôn lễ của chúng ta, cả đời chỉ có một lần.” Thiệu Chí Thần thò lại gần.
Học sinh cấp ba oan uổng: “Anh, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn nói một câu xin lỗi. Đôi chim cu lúc nãy là bạn học của em, vừa rồi bọn họ nói xấu anh, em nhìn mặt anh một phát là biết ngay anh nghe không hiểu, cho nên mới muốn qua đây nói với anh một tiếng, không để cho anh phải chịu thiệt thòi.” Thiệu Sanh Tinh có chút thất vọng, nó cẩn thận đi đến bên giường cầm tay Ngạn Hi: “Ba nhỏ có sao không ạ?”
Ngạn Hi: “…Yên tâm, ba nhỏ con không chết đâu.”
Không có gì bất ngờ cả, ngoài cửa là Thiệu Sanh Tinh và Lâm Nho Viễn. Hôm nay Thiệu Sanh Tinh muốn đi trượt tuyết cùng Lâm Nho Viễn, tuy rằng chú này đối với nó rất tốt, nhưng nó vẫn muốn đi trượt cùng ba. Đang lúc nó phấn khích đưa ra yêu cầu cùng đi trượt tuyết, đột nhiên Thiệu Chí Thần thông báo cho nó một tin cực kỳ bi thảm. Thiệu Sanh Tinh vui vẻ cùng Lâm Nho Viễn ra ngoài, Thiệu Chí Thần chui vào trong chăn ôm Ngạn Hi, duỗi tay sờ nhiệt độ cơ thể cậu, không phát hiện có vấn đề gì khác thường liền thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Ngủ thêm một giấc, buổi chiều tôi gọi em dậy ăn cơm.”
Ngạn Hi vội vàng chọn luôn: “Màu trắng đi, màu trắng rất mộng ảo, anh xem mấy cái hiệu ứng đồ, nom rất… rất thiêng liêng!”
Buổi tối trở về, Ngạn Hi nhìn Thiệu Sanh Tinh đi ngủ rồi mới tắm rửa chui vào ổ chăn. Căn phòng xa hoa này có một khách hai phòng ngủ, tuy nhiên ở giữa không có cửa, chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách, cho nên Thiệu Sanh Tinh tự mình ngủ trên giường nhỏ của nó, không ngủ cùng bọn Ngạn Hi.
Ngay khi hắn muốn lý luận cùng Ngạn Hi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người kia chạy được mét. Ngạn Hi thấy hắn nhìn sang chỗ khác, còn tưởng rằng Thiệu Chí Thần nhớ chị gái mình. Cậu ôm đầu người đàn ông đặt lên ngực rồi xoa nhẹ mấy cái: “Thôi không nói chuyện này nữa, anh đừng nghĩ nhiều.”Ngạn Hi giật giật chân, vẫn không có sức. Cậu khờ dại nghĩ, chẳng qua chỉ là một hồi vận động mà thôi, chẳng lẽ thanh niên trai tráng ngủ một giấc còn không hồi phục được? Kết quả cậu đã đánh giá bản thân quá cao, sau bốn tiếng cậu vẫn không có sức đi vào khu trượt tuyết.
“Cục cưng.”
Cậu nhóc học sinh cấp ba chỉ tay, Ngạn Hi đeo khẩu trang lên, lập tức xông tới. Thiệu Chí Thần kéo cậu đến một bãi tuyết nhỏ xem mấy đứa nhóc ném tuyết. Ngạn Hi vừa định khom lưng nặn một quả cầu tuyết thì bị một quả cầu tuyết không biết từ đâu bay qua đập trúng.
Ngạn Hi nói: “Vậy không phải anh chủ động tiến đến gần nói chuyện với anh ta sao? Còn giao Thiệu Sanh Tinh cho người ta nữa?”
Cậu nhắm mắt lại, là một đôi chim cu nhỏ học cấp ba, trên tay nam sinh đang cầm một quả cầu tuyết chơi đùa, miệng nói tiếng nước ngoài, Ngạn Hi nghe không hiểu, còn chưa kịp phản ứng gì thì người bên cạnh bỗng lao ra.
Ngạn Hi vội vàng di chuyển vị trí: “Tránh xa em ra.”
Ngạn Hi nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Tự dưng anh gọi tên em đã khó hiểu rồi.”
Thiệu Chí Thần lắc đầu: “Tôi cảm thấy màu trắng quá đơn điệu, có thể là em chưa từng gặp hiệu ứng đèn xanh nên không biết, để tôi cho em xem.” Thiệu Chí Thần rượt theo cặp chim cu chạy khắp sân, Ngạn Hi chậm chạp đuổi theo sau.
Thiệu Chí Thần vốn định ôn tồn nói chuyện với Ngạn Hi một lát, kết quả vừa thò gần đã bị người ta cho ăn phát đấm, bây giờ đành phải sưng miệng ngồi ở đầu giường nói chuyện từ xa với cậu.
“Công ty của tôi.”“Uầy, chậm một chút…” Ngạn Hi chạy được vài bước đã chạy không nổi, cậu đi qua ven đường chống tay ngồi xổm xuống, thầm nghĩ về sau nhất định phải khắc chế làm vận động, bằng không nửa người dưới này của cậu sẽ bị phế mất.
Thiệu Chí Thần lại cầm lấy máy tính bảng: “Để tôi ghi chú.”
Trong tư thế này, Thiệu Chí Thần rút áo lót đang nhét trong cạp quần của chàng trai ra. Ngạn Hi bị tay hắn làm lạnh, vô thức cong eo. Đang lúc cậu nghĩ thầm khi nào Thiệu Chí Thần mới trở về, đột nhiên có một chàng trai đi tới bên cạnh, nom qua cũng giống học sinh cấp ba.
Thiệu Chí Thần sửng sốt chốc lát, ném máy tính bảng lên giường, dùng tay chống đầu: “Tôi cần bình tâm.”
Thiệu Sanh Tinh vui vẻ cùng Lâm Nho Viễn ra ngoài, Thiệu Chí Thần chui vào trong chăn ôm Ngạn Hi, duỗi tay sờ nhiệt độ cơ thể cậu, không phát hiện có vấn đề gì khác thường liền thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Ngủ thêm một giấc, buổi chiều tôi gọi em dậy ăn cơm.”Ngạn Hi nhìn hắn lắc lư đi qua, thầm nghĩ tốt xấu gì mình cũng từng học tiếng Anh, bèn mở miệng hỏi hắn làm gì?
“Quả nhiên vẫn là màu trắng nhỉ?” Ngạn Hi quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật sự thì ba mẹ chúng ta cũng lớn tuổi rồi, em sợ bọn họ không chịu nổi.”Học sinh cấp ba đi đến, mở miệng nói một câu tiếng Trung: “Anh, tiếng Anh của anh nghe chán ghê.”
“Ơ, anh! Anh chạy cái gì thế?”“Em không cần phải để ý, chỉ là nhân phẩm người này không tốt, lần sau đừng tiếp xúc quá nhiều với anh ta.” Thiệu Chí Thần nhấn mạnh trọng điểm thêm lần nữa.Ngạn Hi kinh ngạc hỏi: “Hửm, người Trung Quốc à? Trình độ học vấn của anh không cao, có lẽ phát âm không đạt tiêu chuẩn, nhưng nhóc cẩn thận nhớ lại ngữ pháp trong câu anh vừa nói xem, có phải không sai đúng không?”
Cuối cùng vẫn không tránh khỏi một hồi đại chiến thế kỷ, nhưng mà cơ bản là hỏa lực của của đối phương đều bị Thiệu Chí Thần áp chế, Ngạn Hi chỉ phụ trách đứng một chỗ ném, ném phát nào chuẩn phát đó, mặc dù tức giận tiêu tan nhưng trong lòng vẫn có chút bức bối.
“Bọn nó mắng anh cái gì?”
“Em không cần phải để ý, chỉ là nhân phẩm người này không tốt, lần sau đừng tiếp xúc quá nhiều với anh ta.” Thiệu Chí Thần nhấn mạnh trọng điểm thêm lần nữa.“Cho nên tôi đang thương lượng với em.” Thiệu Chí Thần rướn người qua ôm lấy cậu: “Cục cưng có gì mà không được.”Học sinh cấp ba vuốt cằm bắt đầu nhớ lại Ngạn Hi vừa nói cái gì, nhưng vì phát âm không chuẩn nên hắn cũng không nghe được rốt cuộc kia là chữ gì…
“Cục cưng.”Lúc này Thiệu Chí Thần mới phát hiện sự tình không đúng: “Ý em là bọn họ chỉ đón hùa theo sở thích của tôi?”Ngay khi hắn muốn lý luận cùng Ngạn Hi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người kia chạy được mét.
Ngạn Hi bị hôn đến độ không mở được mắt, cậu nghiêng đầu né tránh, túm lấy cổ áo Thiệu Chí Thần: “Không nói rõ ràng đã muốn?”
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang lời nói của Thiệu Chí Thần.
“Mùi thuốc lá.”“Ơ, anh! Anh chạy cái gì thế?”
“Nói rõ cái gì?” Thiệu Chí Thần cố ý hỏi ngược.Ngày hôm sau Ngạn Hi tỉnh lại, cảm giác cơ thể như bị tai nạn giao thông được đưa vào bệnh viện, sau đó bị đánh toàn thân, cơ thể cứng đờ tê dại. Cậu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, cho hắn một cái tát nhẹ hều. “Nói nhảm, không chạy còn ngồi để nhóc cười nhạo ngữ pháp anh đây cũng sai sao?” Ngạn Hi nhỏ giọng mắng một câu, vừa quay đầu thì phát hiện thằng nhóc kia vẫn còn đuổi theo!
Ngạn Hi: “Ha ha.”
“Bọn nó mắng anh cái gì?”“Cái đệt! Chỉ là tiếng Anh của anh kém một chút thôi, cũng đâu đến mức đuổi riết không tha!”
“Ba nhỏ con bị cảm, ba phải chăm sóc ba con, không thể đi trượt tuyết cùng con được.”
Ngạn Hi nói: “Vậy không phải anh chủ động tiến đến gần nói chuyện với anh ta sao? Còn giao Thiệu Sanh Tinh cho người ta nữa?”
“Ngoại trừ thứ này thì trong đầu anh còn gì khác không?!”Học sinh cấp ba oan uổng: “Anh, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn nói một câu xin lỗi. Đôi chim cu lúc nãy là bạn học của em, vừa rồi bọn họ nói xấu anh, em nhìn mặt anh một phát là biết ngay anh nghe không hiểu, cho nên mới muốn qua đây nói với anh một tiếng, không để cho anh phải chịu thiệt thòi.”
Lược bỏ từ người thông minh tự hiểu ở đây viết gì ha~
“Công ty của tôi.”
Thiệu Chí Thần nở nụ cười: “Sao có thể chứ? Cái này rất phù hợp với gu thẩm mỹ con người hiện đại, em không thấy đây là buổi biểu diễn thường niên của công ty sao?” “Nó ném bóng tuyết về phía anh mà chẳng lẽ anh còn không biết nó chửi anh ngu à! Nhất định phải chửi thẳng mặt anh đây mới hiểu chắc?”
“Ngoại trừ thứ này thì trong đầu anh còn gì khác không?!”
“Ặc…” Nhóc học sinh cấp ba nghe tiếng Ngạn Hi hét, bối rối gãi đầu: “Người bạn bên cạnh anh đối với anh tốt thật đấy, đánh hai đứa kia tè ra quần!”
Thiệu Chí Thần thở dài một hơi. Hắn có rất nhiều kiên nhẫn đối với vợ nhỏ xinh đẹp nhà mình: “Vậy chúng ta cứ lần lượt nói. Nếu đã kết hôn, tôi gọi em là vợ, em gọi tôi là…”
Ngạn Hi thầm hừ hừ trong lòng, nói nhảm, người đàn ông của cậu không tốt với cậu thì tốt với ai?
“Nói rõ cái gì?” Thiệu Chí Thần cố ý hỏi ngược.
Ngạn Hi: “Ha ha.”“Bọn nó mắng anh cái gì?”
Ngạn Hi nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Tự dưng anh gọi tên em đã khó hiểu rồi.”“Ơ, anh! Anh chạy cái gì thế?”“Mắng anh ẻo lả.”
Lúc này Thiệu Chí Thần mới phát hiện sự tình không đúng: “Ý em là bọn họ chỉ đón hùa theo sở thích của tôi?”
Ngạn Hi giật giật chân, vẫn không có sức. Cậu khờ dại nghĩ, chẳng qua chỉ là một hồi vận động mà thôi, chẳng lẽ thanh niên trai tráng ngủ một giấc còn không hồi phục được? Kết quả cậu đã đánh giá bản thân quá cao, sau bốn tiếng cậu vẫn không có sức đi vào khu trượt tuyết. “Anh, anh đừng tức giận.” Học sinh cấp ba vội vàng nói: “Bởi vì bọn họ nhìn anh với người cao to kia nắm tay nhau đi suốt một đường nên mới nói vậy, nhưng trải qua đoạn giao lưu ngắn ngủi vừa rồi giữa đôi ta, em tin chắc anh là một người đàn ông chân chính.” “Cái gì?!!”
Ngạn Hi thấy hắn nhìn sang chỗ khác, còn tưởng rằng Thiệu Chí Thần nhớ chị gái mình. Cậu ôm đầu người đàn ông đặt lên ngực rồi xoa nhẹ mấy cái: “Thôi không nói chuyện này nữa, anh đừng nghĩ nhiều.”
Cuối cùng vẫn không tránh khỏi một hồi đại chiến thế kỷ, nhưng mà cơ bản là hỏa lực của của đối phương đều bị Thiệu Chí Thần áp chế, Ngạn Hi chỉ phụ trách đứng một chỗ ném, ném phát nào chuẩn phát đó, mặc dù tức giận tiêu tan nhưng trong lòng vẫn có chút bức bối.“Anh, anh đừng tức giận.” Học sinh cấp ba vội vàng nói: “Bởi vì bọn họ nhìn anh với người cao to kia nắm tay nhau đi suốt một đường nên mới nói vậy, nhưng trải qua đoạn giao lưu ngắn ngủi vừa rồi giữa đôi ta, em tin chắc anh là một người đàn ông chân chính.”
“Em cảm thấy đèn hội trường nên để màu xanh lá cây hay màu trắng đẹp hơn…”
Ngạn Hi căn bản không thèm nghe hắn nói chuyện, điên tiết ngồi xuống nặm hai quả cầu tuyết, đoạn nhìn xung quanh: “Người đâu? Chỉ hướng cho anh!”
“Làm sao?”
Thiệu Sanh Tinh có chút thất vọng, nó cẩn thận đi đến bên giường cầm tay Ngạn Hi: “Ba nhỏ có sao không ạ?”“Ặc…” Nhóc học sinh cấp ba nghe tiếng Ngạn Hi hét, bối rối gãi đầu: “Người bạn bên cạnh anh đối với anh tốt thật đấy, đánh hai đứa kia tè ra quần!” Cậu nhóc học sinh cấp ba chỉ tay, Ngạn Hi đeo khẩu trang lên, lập tức xông tới.
Ngạn Hi kinh ngạc hỏi: “Hửm, người Trung Quốc à? Trình độ học vấn của anh không cao, có lẽ phát âm không đạt tiêu chuẩn, nhưng nhóc cẩn thận nhớ lại ngữ pháp trong câu anh vừa nói xem, có phải không sai đúng không?”
Ngạn Hi giật giật chân, vẫn không có sức. Cậu khờ dại nghĩ, chẳng qua chỉ là một hồi vận động mà thôi, chẳng lẽ thanh niên trai tráng ngủ một giấc còn không hồi phục được? Kết quả cậu đã đánh giá bản thân quá cao, sau bốn tiếng cậu vẫn không có sức đi vào khu trượt tuyết.
Cuối cùng vẫn không tránh khỏi một hồi đại chiến thế kỷ, nhưng mà cơ bản là hỏa lực của của đối phương đều bị Thiệu Chí Thần áp chế, Ngạn Hi chỉ phụ trách đứng một chỗ ném, ném phát nào chuẩn phát đó, mặc dù tức giận tiêu tan nhưng trong lòng vẫn có chút bức bối.
Này thì làm!Thiệu Chí Thần vung tay lên: “Những thứ khác không cần nhìn, xanh đậm, xanh nhạt hay là xanh lá cây huỳnh quang?”Buổi tối trở về, Ngạn Hi nhìn Thiệu Sanh Tinh đi ngủ rồi mới tắm rửa chui vào ổ chăn. Căn phòng xa hoa này có một khách hai phòng ngủ, tuy nhiên ở giữa không có cửa, chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách, cho nên Thiệu Sanh Tinh tự mình ngủ trên giường nhỏ của nó, không ngủ cùng bọn Ngạn Hi.
“Mắng anh ẻo lả.”
“Anh đừng nóng vội.” Ngạn Hi tìm từ thích hợp: “Thật ra, chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ, ví dụ như… dùng ánh sáng hỗn hợp, trộn lẫn màu trắng với màu xanh theo tỉ lệ :?” Hai người bật đèn bàn bắt đầu thảo luận về đám cưới.
Ngạn Hi: “Ha ha.”
Ngạn Hi rụt người vào chăn: “Không cần.”“Em cảm thấy đèn hội trường nên để màu xanh lá cây hay màu trắng đẹp hơn…”
Ngạn Hi vội vàng chọn luôn: “Màu trắng đi, màu trắng rất mộng ảo, anh xem mấy cái hiệu ứng đồ, nom rất… rất thiêng liêng!”
Học sinh cấp ba oan uổng: “Anh, anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn nói một câu xin lỗi. Đôi chim cu lúc nãy là bạn học của em, vừa rồi bọn họ nói xấu anh, em nhìn mặt anh một phát là biết ngay anh nghe không hiểu, cho nên mới muốn qua đây nói với anh một tiếng, không để cho anh phải chịu thiệt thòi.”
Ngạn Hi nhắc nhở một câu, thấy vẻ trêu chọc trên khuôn mặt Thiệu Chí Thần. Đột nhiên Ngạn Hi ngẩng đầu mút mạnh cánh môi đậm màu của người đàn ông, hai người quấn quýt mấy giây, cậu không nể nang đá đầu lưỡi đối phương ra ngoài, bày ra vẻ mặt chán ghét: “Khó ngửi.” Thiệu Chí Thần lắc đầu: “Tôi cảm thấy màu trắng quá đơn điệu, có thể là em chưa từng gặp hiệu ứng đèn xanh nên không biết, để tôi cho em xem.”
Vẻ mặt Thiệu Chí Thần thay đổi, lập tức thẳng thắn: “Anh ta là người yêu cũ của chị tôi.”
Ngạn Hi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe đối phương hỏi mình: “Bố trí tông màu chủ đạo của hội trường hôn lễ chúng ta phải chọn…”Vì thế hai người cùng nhau ngồi xem một đoạn biểu diễn “Múa quạt hoa cổ điển.”
Thiệu Chí Thần liên tục gật gù: “Thế nào?”
Thiệu Chí Thần ghé sát lại hơn: “Nếu quan hệ giữa đôi ta đã gần thêm một chút, tôi nghĩ chúng ta nên thử vài cách xưng hô thân mật hơn.” Thiệu Chí Thần liên tục gật gù: “Thế nào?”
Ngạn Hi: “Ha ha.”“Quả nhiên vẫn là màu trắng nhỉ?” Ngạn Hi quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật sự thì ba mẹ chúng ta cũng lớn tuổi rồi, em sợ bọn họ không chịu nổi.”
Mẹ kiếp… cậu vừa mới làm cái khỉ gì vậy!
Thiệu Chí Thần nở nụ cười: “Sao có thể chứ? Cái này rất phù hợp với gu thẩm mỹ con người hiện đại, em không thấy đây là buổi biểu diễn thường niên của công ty sao?”
Buổi tối trở về, Ngạn Hi nhìn Thiệu Sanh Tinh đi ngủ rồi mới tắm rửa chui vào ổ chăn. Căn phòng xa hoa này có một khách hai phòng ngủ, tuy nhiên ở giữa không có cửa, chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách, cho nên Thiệu Sanh Tinh tự mình ngủ trên giường nhỏ của nó, không ngủ cùng bọn Ngạn Hi.
Ngạn Hi khiếp sợ: “Công ty nào?!”
“Em cảm thấy đèn hội trường nên để màu xanh lá cây hay màu trắng đẹp hơn…”“Công ty của tôi.”
“Anh, anh đừng tức giận.” Học sinh cấp ba vội vàng nói: “Bởi vì bọn họ nhìn anh với người cao to kia nắm tay nhau đi suốt một đường nên mới nói vậy, nhưng trải qua đoạn giao lưu ngắn ngủi vừa rồi giữa đôi ta, em tin chắc anh là một người đàn ông chân chính.”
Này thì làm!
Cuối cùng vẫn không tránh khỏi một hồi đại chiến thế kỷ, nhưng mà cơ bản là hỏa lực của của đối phương đều bị Thiệu Chí Thần áp chế, Ngạn Hi chỉ phụ trách đứng một chỗ ném, ném phát nào chuẩn phát đó, mặc dù tức giận tiêu tan nhưng trong lòng vẫn có chút bức bối.Ngạn Hi: “Ha ha.”
Ngạn Hi nhắc nhở một câu, thấy vẻ trêu chọc trên khuôn mặt Thiệu Chí Thần. Đột nhiên Ngạn Hi ngẩng đầu mút mạnh cánh môi đậm màu của người đàn ông, hai người quấn quýt mấy giây, cậu không nể nang đá đầu lưỡi đối phương ra ngoài, bày ra vẻ mặt chán ghét: “Khó ngửi.”
Thiệu Sanh Tinh vui vẻ cùng Lâm Nho Viễn ra ngoài, Thiệu Chí Thần chui vào trong chăn ôm Ngạn Hi, duỗi tay sờ nhiệt độ cơ thể cậu, không phát hiện có vấn đề gì khác thường liền thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Ngủ thêm một giấc, buổi chiều tôi gọi em dậy ăn cơm.”Lúc này Thiệu Chí Thần mới phát hiện sự tình không đúng: “Ý em là bọn họ chỉ đón hùa theo sở thích của tôi?”
Thiệu Chí Thần sửng sốt chốc lát, ném máy tính bảng lên giường, dùng tay chống đầu: “Tôi cần bình tâm.” Ngạn Hi nhún vai: “Bằng không thì?”
“Ơ, anh! Anh chạy cái gì thế?”
Lược bỏ từ người thông minh tự hiểu ở đây viết gì ha~
Ngạn Hi nhún vai: “Bằng không thì?”Ngạn Hi giật giật chân, vẫn không có sức. Cậu khờ dại nghĩ, chẳng qua chỉ là một hồi vận động mà thôi, chẳng lẽ thanh niên trai tráng ngủ một giấc còn không hồi phục được? Kết quả cậu đã đánh giá bản thân quá cao, sau bốn tiếng cậu vẫn không có sức đi vào khu trượt tuyết. Thiệu Chí Thần sửng sốt chốc lát, ném máy tính bảng lên giường, dùng tay chống đầu: “Tôi cần bình tâm.”
Ngạn Hi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe đối phương hỏi mình: “Bố trí tông màu chủ đạo của hội trường hôn lễ chúng ta phải chọn…”
Ngạn Hi cầm tay hắn đặt lên eo mình: “Đồng ý đi anh~”“Anh đừng nóng vội.” Ngạn Hi tìm từ thích hợp: “Thật ra, chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ, ví dụ như… dùng ánh sáng hỗn hợp, trộn lẫn màu trắng với màu xanh theo tỉ lệ :?”
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người bắt đầu hôn môi, Ngạn Hi hôn xong mới phát hiện không đúng lắm.
Thiệu Chí Thần lại cầm lấy máy tính bảng: “Để tôi ghi chú.”
Ngạn Hi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe đối phương hỏi mình: “Bố trí tông màu chủ đạo của hội trường hôn lễ chúng ta phải chọn…”
Ngạn Hi nhìn thoáng qua khối màu trên màn hình, liếc mắt một cái toàn là màu xanh lá cây: “Màu khác nữa đâu?”
Ngay khi hắn muốn lý luận cùng Ngạn Hi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người kia chạy được mét.
“Ngạn Hi.”Thiệu Chí Thần vung tay lên: “Những thứ khác không cần nhìn, xanh đậm, xanh nhạt hay là xanh lá cây huỳnh quang?”
“Anh, anh đừng tức giận.” Học sinh cấp ba vội vàng nói: “Bởi vì bọn họ nhìn anh với người cao to kia nắm tay nhau đi suốt một đường nên mới nói vậy, nhưng trải qua đoạn giao lưu ngắn ngủi vừa rồi giữa đôi ta, em tin chắc anh là một người đàn ông chân chính.”
Ngạn Hi vội vàng di chuyển vị trí: “Tránh xa em ra.”Ngạn Hi a một tiếng, xoay người chui vào trong chăn: “Ây da, anh lằng nhằng thế, không thể ném mấy thứ này cho bên tổ chức sự kiện à?”
Thiệu Chí Thần rượt theo cặp chim cu chạy khắp sân, Ngạn Hi chậm chạp đuổi theo sau. “Chị anh?” Ngạn Hi lặp lại một lần, lúc này mới nhớ tới chị gái Thiệu Chí Thần đã mất: “Xin lỗi…”“Cục cưng, đây là hôn lễ của chúng ta, cả đời chỉ có một lần.” Thiệu Chí Thần thò lại gần.
Cậu nhóc học sinh cấp ba chỉ tay, Ngạn Hi đeo khẩu trang lên, lập tức xông tới.
Ánh mắt Thiệu Chí Thần bắt đầu mơ màng bay xa.“Bọn nó mắng anh cái gì?”Ngạn Hi nghiêng người ôm cổ hắn: “Vậy em có thể xem các tông màu khác của hội trường hôn lễ không?”
Vẻ mặt Thiệu Chí Thần thay đổi, lập tức thẳng thắn: “Anh ta là người yêu cũ của chị tôi.”
“Mắng anh ẻo lả.”Ánh mắt Thiệu Chí Thần bắt đầu mơ màng bay xa.
Ngạn Hi cầm tay hắn đặt lên eo mình: “Đồng ý đi anh~”
Mẹ kiếp… cậu vừa mới làm cái khỉ gì vậy!Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người bắt đầu hôn môi, Ngạn Hi hôn xong mới phát hiện không đúng lắm.
Cuối cùng vẫn không tránh khỏi một hồi đại chiến thế kỷ, nhưng mà cơ bản là hỏa lực của của đối phương đều bị Thiệu Chí Thần áp chế, Ngạn Hi chỉ phụ trách đứng một chỗ ném, ném phát nào chuẩn phát đó, mặc dù tức giận tiêu tan nhưng trong lòng vẫn có chút bức bối.
Vì thế hai người cùng nhau ngồi xem một đoạn biểu diễn “Múa quạt hoa nhài cổ điển.” Thiệu Chí Thần vốn định ôn tồn nói chuyện với Ngạn Hi một lát, kết quả vừa thò gần đã bị người ta cho ăn phát đấm, bây giờ đành phải sưng miệng ngồi ở đầu giường nói chuyện từ xa với cậu. Mẹ kiếp… cậu vừa mới làm cái khỉ gì vậy!