Con đường nuôi con dài dằng dặc, cha mẹ đều vất vả, nhưng sau khi quen rồi lại bại lộ ra một điểm chung của con người, đó là chai lì với vất vả rồi. Chờ ngày Thiệu Tầm An thật sự ngoan ngoãn đi học, Ngạn Hi bỗng cảm thấy ở nhà một mình hơi nhàm chán.
Nhớ lại hồi mới bắt đầu nuôi con, Thiệu Chí Thần không đáng tin cậy chút nào, Ngạn Hi lại là ba bỉm mới, lúc đầu chăm sóc đứa nhỏ còn cần dựa vào Thiệu phu nhân và thím Lưu. Nhưng dù sao hai người cũng đã lớn tuổi, buổi tối đứa nhỏ quấy khóc hai người không chăm sóc được, cuối cùng ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được bảo mẫu, chia sẻ chút áp lực.
Có lẽ chăm con bận rộn, một khi rảnh rỗi lại thấy hụt hẫng không biết làm sao.
Buổi tối Thiệu Chí Thần về nhà còn mang theo một tấm thiệp.
Ngạn Hi nhận lấy, là thiệp cưới: “Thiệp của ai vậy?”
“Em tự mở ra xem đi.” Thiệu Chí Thần treo cà vạt lên móc áo rồi đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống.
Ngạn Hi mở ra, nhìn thấy tên của Hứa Vân Xuyên và Chu Tiềm Sơn, địa điểm kết hôn được đặt ở Los Angeles.
“Anh Hứa, bọn họ…” Ngạn Hi không nói nên lời cầm tấm thiệp cưới trong tay, cảm xúc trong lòng càng thêm hỗn độn.
Đã lâu lắm rồi cậu không nghe nói gì về Hứa Vân Xuyên, lần cuối nhìn thấy anh ta vẫn là ba năm trước. Khi đó Thiệu Tầm An vừa biết nói chuyện, một tay cậu dắt đứa lớn, một tay ôm đứa nhỏ từ trung tâm thương mại trở về. Khi đi ngang qua một quán cà phê, Ngạn Hi tình cờ nhìn thấy Hứa Vân Xuyên đang ngồi bên chiếc bàn sát cửa sổ uống cà phê.
Thấy anh ta ngẩn người ngồi ở đó một mình, Ngạn Hi dắt hai đứa nhỏ vào chào hỏi.
“Anh, đã lâu không gặp. Lộc Lộc đã biết nói rồi, anh nghe nó gọi chú này.” Ngạn Hi ôm Thiệu Tầm An nói: “Lộc Lộc, gọi chú đi nào.”
“Chú ơi~”
Hứa Vân Xuyên nở nụ cười, cuối cùng khuôn mặt tái nhợt cũng hiện lên chút sinh khí: “Lộc Lộc ngoan.”
Thiệu Tầm An chỉ bánh trên bàn, miệng kêu ê a, Hứa Vân Xuyên hỏi Ngạn Hi: “Thằng bé có thể ăn được chứ?”
“Có thể ăn, nó thích ăn mấy đồ ngọt ngấy này.”
Hứa Vân Xuyên đưa đĩa cho Thiệu Sanh Tinh: “Tiểu Tinh cũng ăn đi, chú không thích ăn mấy thứ này, mua lấy hóa đơn thôi.”
Ngạn Hi trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Anh, sao anh… cắt tóc à?”
Đúng vậy, Hứa Vân Xuyên đã cắt phăng mái tóc dài xinh đẹp của mình, trên mặt không còn trang điểm nên nhìn hơi hốc hác, ánh mắt đầu tiên Ngạn Hi thấy Hứa Vân Xuyên còn tưởng rằng mình nhận nhầm.
“Dù sao cũng không ai nhìn, giữ lại cũng phiền.” Hứa Vân Xuyên tỏ vẻ bình tĩnh vén tóc mai, vươn tay cầm cốc cà phê nhấp một ngụm.
“Vậy…” Ngạn Hi mẫn cảm phát hiện sự tình không ổn, không dám nhắc tới Chu Tiềm Sơn, bèn nói: “Có em nhìn mà, anh để tóc dài rất đẹp.”
“Thế hả?” Hứa Vân Xuyên cười với cậu, mặt mày lộ nét mệt mỏi. Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa, không nói chuyện với Ngạn Hi nữa.
Ngạn Hi ngồi nửa giờ cùng anh ta, sau khi về nhà vội vàng đem chuyện này kể cho Thiệu Chí Thần biết.
“Anh Chu đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì với họ vậy?”
Thiệu Chí Thần chỉ lắc đầu nhưng không nói cho cậu biết thêm: “Chu Tiềm Sơn có thân phận đặc biệt, mấy năm nay bọn họ không có khả năng sống yên bình.”
Ngạn Hi cũng không phải bà tám, Thiệu Chí Thần không nói cho cậu biết cậu cũng không nhiều chuyện đi hỏi, chuyện này cứ vậy đè ở trong lòng. Mấu chốt đây không phải điều khó chấp nhận nhất, điều khiến cậu khó chấp nhận là từ đó về sau cậu không nhìn thấy Hứa Vân Xuyên nữa, thẳng cho đến khi tấm thiệp cưới này được đưa đến tay cậu.
Tháng , một nhà bốn người lên máy bay đến Los Angeles để tham dự đám cưới hoành tráng của người thừa kế nhà họ Chu. Ngạn Hi đi theo sau Thiệu Sanh Tinh xuống máy bay, chợt nghe thấy đối phương nói: “Ba, ba nói về sau khi con kết hôn có giống thế này không? Có máy bay tư nhân đưa đón ấy?”
Ngạn Hi gõ vào gáy nó: “Nhà mình chỉ có một chiếc máy bay riêng, không thể đón được nhiều người như vậy.”
Ngạn Hi không nghĩ tới người đàn ông thô kệch nằm trong cửa hàng nhỏ hẹp kia lại là con cháu nhà họ Chu nổi tiếng, nằm trong danh sách những người giàu nhất thế giới. Mọi người nói xem, tại sao Chu Tiềm Sơn không ở nhà mình hưởng thụ người đẹp siêu xe mà chạy tới thành phố Hộ làm gì?
Bọn họ được xe chuyên dụng đưa đến hiện trường hôn lễ, Thiệu Tầm An được Thiệu Chí Thần ôm trong ngực, liều mình muốn rướn người lên cầm quả bóng bay phía trên, bị Ngạn Hi tét mông mấy cái: “Con có thể ngồi yên chút không, nhiều người nhìn thế không biết mất mặt à?”
“Lộc Lộc muốn bóng bay! Ba ơi ~ muốn cái kia ~ muốn cơ!” Thiệu Tầm An không nghe lời Ngạn Hi, tiếp tục vươn tay muốn lấy. Đột nhiên một bàn tay lớn nắm sợi dây màu dưới quả bóng bay, tháo nó xuống.
“Lộc Lộc, cho con quả bóng bay này.” Hứa Vân Xuyên cười nhẹ đưa bóng bay cho nó, đoạn quay đầu đối diện với ánh mắt Thiệu Chí Thần: “Đã lâu không gặp.”
“Cảm giác cũng không tệ lắm.” Thiệu Chí Thần nhếch khóe miệng: “Cơ thể khôi phục như thế nào rồi?”
“Cậu còn không nhìn ra sao?” Hứa Vân Xuyên vén mái tóc đã dài lại của mình: “Tiếc là tôi không có ngực, bằng không đã mặc áo cưới cúp ngực.”
Ngạn Hi đã đứng sững người từ lâu. Hôm nay Hứa Vân Xuyên mặc chiếc váy cưới kiểu sườn xám, làn váy phía dưới rất rộng, phủ kín lông vũ màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất đắt giá.
Hứa Vân Xuyên đi qua ôm cậu một cái: “Tiểu Ngạn, cám ơn em.”
Ngạn Hi bất tri bất giác phản ứng lại: “Cảm ơn em?”
“Cảm ơn em ba năm trước đã ở bên anh nửa giờ, nếu không bây giờ anh và anh Chu đã hai nơi.” Lời Hứa Vân Xuyên khủng bố không mang chút hàm hồ nào: “Một người ở trên một người dưới đất.”
Ngạn Hi nuốt nước bọt: “Anh, anh đừng chọc em.”
“Ai biết được chứ?” Hứa Vân Xuyên thuận miệng nói một câu, phô làn váy với cậu: “Có đẹp không?”
“Đẹp… Nhưng sao bây giờ anh đã xuất hiện ở hiện trường hôn lễ vậy? Buổi lễ còn chưa bắt đầu mà!”
“Ha.” Hứa Vân Xuyên trợn trắng mắt: “Nghi thức chó má, bà đây chịu đủ rồi!”
Anh ta đi đến chỗ một bàn tiệc tối, cầm chai champagne ở giữa xuống, dùng sức lắc vài cái: “Nào nào nào, khát nước chết đi được, mở một chai đi. Tôi nói mọi người nghe, mọi người có biết mấy ngày hôm trước vì chuẩn bị cho đám cưới tôi đã mệt chết thế nào không? Đám già kia còn nói với tôi cái gì mà quay chụp toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ?”
Piu~ một tiếng, champagne phun xuống dưới đất, Hứa Vân Xuyên cầm ly rót đầy, đưa cho mỗi người một ly: “Tiểu Tinh có uống hay không?”
Thiệu Sanh Tinh lập tức đi qua nhận: “Uống ạ!”
“Uống gì mà uống!” Ngạn Hi ngăn nó: “Trẻ vị thành niên qua bên kia.”
Ba người chạm ly uống với nhau, Chu Tiềm Sơn đến hơi muộn, đằng sau gã còn có một ông lão.
“Mày xem thế này còn ra thể thống gì!” Ông cụ tức giận dậm gậy xuống đất.
Hứa Vân Xuyên chớp chớp mắt, cầm chén rượu dựa vào lồng ngực Chu Tiềm Sơn, hai người nhìn nhau mỉm cười. Chu Tiềm Sơn cũng rót một ly, nâng chén với đám Thiệu Chí Thần, vô cùng hào sảng uống một hơi cạn ly: “Mọi người tìm chỗ ngồi đi, chút nữa bọn tôi sẽ qua.”
“Vậy bọn tôi đến hậu trường chuẩn bị trước.” Hứa Vân Xuyên xua tay, cầm ly champagne còn nửa trên tay: “Để vào hội trường rồi uống.”
Chu Tiềm Sơn vén váy lông vũ của anh ta lên cầm trong tay, sau đó ôm Hứa Vân Xuyên theo kiểu công chúa. Hứa Vân Xuyên bị dọa giật mình, suýt chút thì cầm không vững ly rượu.
Hôn lễ rầm rộ không cần phải nói. Thiệu Chí Thần còn có thể trao đổi vài câu với bạn cùng bạn, Ngạn Hi không quen biết ai, ôm Thiệu Tầm An qua bên kia ăn. Cũng may người khác thấy cậu chăm con nên không bắt chuyện, Ngạn Hi tinh mắt nhận ra mấy người phụ nữ ăn mặc vô cùng giàu có đã nhìn mình chằm chằm hồi lâu, hay còn được gọi là mấy phu nhân nhà giàu, chuyên tám những chuyện bát quái của các gia đình giàu có.
Nghĩ tới việc sau này có thể được hẹn ra chơi mạt chược, Ngạn Hi rùng mình, làm văng nước canh định đút cho Thiệu Tầm An xuống bàn.
“Ha ha ha!” Thiệu Tầm An cười một trận: “Ba ngốc!”
Sau hôn lễ, Chu Tiềm Sơn mời cả nhà bọn họ đi Hawaii nghỉ dưỡng. Đám người bay đến hòn đảo Thái Bình Dương kia, Ngạn Hi đem Ngũ Tam đã sớm chuẩn bị từ trước cho Thiệu Sanh Tinh: “Mặc dù chúng ta đang đi nghỉ dưỡng nhưng vẫn không thể quên nhiệm vụ học tập.”
() Ngũ Tam: Sách luyện đề.
Thiệu Sanh Tinh nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin: “Ba! Ba cũng quê mùa quá đi?! Nào có ai làm bài tập trong lúc đi nghỉ dưỡng?!”
“Ba yêu cầu con phải làm bài tập ở trong khách sạn, mau! Đi! Mau!” Ngạn Hi nói xong ném một túi lớn lên giường Thiệu Sanh Tinh: “Bên trong đều là sách cả, làm hết cho ba, có biết đóng gói qua đây phiền thế nào không? Thằng nhóc thúi…”
Cậu hùng hổ mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng, vì thế nhanh chóng tắm rửa rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi.
“Hi… Ngạn Hi, Ngạn Hi!” Mơ màng cảm giác có người đang gọi mình, Ngạn Hi cảm thấy mí mắt nặng nề, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, giọng nói kia dần dần trở nên rõ ràng, là giọng của Thiệu Chí Thần.
“Ngạn Hi!”
“A!” Ngạn Hi choàng mở mắt, lập tức bị vẻ mặt như muốn nứt ra của Thiệu Chí Thần dọa sợ: “Anh làm sao vậy?”
Thiệu Chí Thần ôm cậu vào lòng, sức lớn đến độ khiến Ngạn Hi có chút chịu không nổi: “Anh làm gì vậy? Làm đau em rồi.”
“Em có biết vừa rồi tôi gọi em không, nhưng em vẫn không thức giấc?” Giọng người đàn ông run run: “Tôi đã gọi em suốt năm phút.”
“Năm phút?” Ngạn Hi ôm người đàn ông theo bản năng, đầu óc cậu hơi rối bời, tạm thời không suy nghĩ được: “Có thể là do em ngủ say quá, hơn nữa lúc trước có hơi chóng mặt.”
“Phải không?” Thiệu Chí Thần buông cậu ra, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Em chắc chứ?”
Ngạn Hi không chắc lắm, nhưng cậu vẫn hôn người đàn ông: “Em chắc chắn mà! Chúng ta đã nói sẽ đến Đan Mạch khi , nói là .”
“Nhưng em không thể khống chế được chuyện này.” Trong hai mắt Thiệu Chí Thần tràn ngập sự giãy dụa: “Lần sau nếu em đau đầu nhất định phải nói cho tôi, đừng gạt tôi, cũng đừng coi đó là trò đùa.”
Ngạn Hi híp mắt cười: “Được.”
Cũng may, tình huống như vậy không phát sinh thêm lần nào trong suốt năm sau đó. Ngay khi hai người đều đã quên sạch chuyện này thì Ngạn Hi lại rơi vào hôn mê, thời gian lần này cũng ko dài, chỉ có nửa tiếng.
Ngạn Hi tỉnh dậy từ trong bóng tối, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, Thiệu Chí Thần bụm mặt ngồi im ở bên giường, còn chưa nhận ra là cậu đã tỉnh.
“Chí Thần.”
Thiệu Chí Thần ngẩng đầu, vẫn ôm lấy cậu như thường lệ: “Tôi còn tưởng rằng đây là lần cuối.”
Ngạn Hi sờ mấy sợi tóc bạc vừa nhú ra trên đầu người đàn ông, suy nghĩ trôi về cảnh tượng trước khi chìm vào cơn mê. Khi đó hình như cậu đã chuyển một chiếc ghế lên sân thượng nằm phơi nắng, vô thức ngủ thiếp đi.
“Hai đứa chúng nó có phát hiện không?” Ngạn Hi lo lắng hỏi.
Thiệu Chí Thần cẩn thận hôn lên mặt cậu: “Không phát hiện ra, lúc tôi phát hiện đã ôm em lên giường.”
Ngạn Hi không chịu nổi vẻ mặt này của hắn: “Anh yên tâm, em có cảm giác mình sẽ không rời đi nhanh như vậy, em nhất định sẽ đi sau anh, sẽ nhìn Tầm An kết hôn, nhìn con của Nhã Thư và Tiểu Tinh khôn lớn.”
Thiệu Chí Thần trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi cậu: “Có phải em đang giấu tôi điều gì không?”
Dù ở tuổi này nhưng phong thái của người đàn ông vẫn như trước, thời gian khắc họa cặp mắt hắn thâm thúy hơn, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, cho dù bọn họ đã nắm tay nhau vượt qua vô số ngày đêm, song tình yêu giữa hai người vẫn sâu đậm như lúc trước.
Nhìn vào đôi mắt này của hắn, Ngạn Hi nhớ tới dáng vẻ đầu tiên khi mình nhìn thấy người đàn ông này. Tư thái không ai bì nổi vẫn còn hiện rõ, nhưng mà bây giờ trên mặt đã hằn dấu vết năm tháng, tóc mai hai bên cũng điểm bạc, song người đàn ông vẫn tặng hoa hồng cho cậu như cũ, vẫn hôn cậu mỗi ngày như thường lệ.
Ngạn Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, lắc đầu: “Không, em sẽ không giấu diếm bất cứ chuyện gì, anh biết mà.”
“Anh tin em, em yêu.” Thiệu Chí Thần nắm tay cậu đặt lên mặt mình: “Anh yêu em.”
Hốc mắt Ngạn Hi hơi nóng, thủ thỉ đáp: “Em cũng yêu anh.”
Hai người lấy lại bình tĩnh, Ngạn Hi áp trán mình lên trán Thiệu Chí Thần: “Cảm ơn anh đã tin em, từ trước tới nay vẫn luôn như vậy.”
Thật ra Ngạn Hi đã cảm thấy cơ thể mình có chút gì đó không ổn từ lâu, muốn nói cụ thể hơn thì đó là linh hồn và cơ thể cậu xuất hiện vết nứt. Bọn cậu vốn không phải là một cá thể, cơ thể cậu đã hơn tuổi, nhưng linh hồn vẫn mãi dừng ở tuổi . Theo thời gian trôi qua, Ngạn Hi cảm giác linh hồn mình cùng cơ thể này dần dần tách ra, linh hồn giãy dụa muốn rời đi, muốn trở về nơi chốn cũ.
Nhưng hiện tại, cỗ linh hồn kia còn rất nhỏ yếu, cho nên Ngạn Hi biết mình sẽ không rời khỏi nơi đây sớm như vậy. Đem chuyện này nói cho Thiệu Chí Thần cũng vô dụng, khiến cho hắn càng tuyệt vọng sao? Cậu không cho phép.
Những thay đổi của cơ thể thật sự giống như dự liệu của Ngạn Hi. năm sau, trạng thái mê man trở nên thường xuyên hơn, song Ngạn Hi đều tỉnh lại.
Thời điểm tuổi, thời gian Ngạn Hi hôn mê rất dài, cũng may bọn nhỏ đều dọn ra ngoài, Thiệu Chí Thần buồn rầu không lên tiếng, im lặng mà chờ, đợi suốt một ngày một đêm, hắn tin chắc chắn Ngạn Hi sẽ tỉnh lại, bởi vì trước đó người nọ đã nói với hắn, cậu sẽ không rời đi sớm hơn mình.
Ngạn Hi tỉnh lại vào sáng hôm sau, việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là nói với Thiệu Chí Thần, cậu muốn đi đến Đan Mạch.
Thiệu Sanh Tinh nghe được tin tức này rất bất ngờ: “Hai người muốn đi một mình? Đừng đùa như thế nữa.”
Ngạn Hi nói: “Thì có làm sao? Vai ba không thể khiêng đồ hay tay không thể xách?”
Sức khỏe Ngạn Hi vẫn rất tốt, Thiệu Sanh Tinh biết, nhưng trên thực tế thì cơ thể Thiệu Chí Thần lại không lạc quan như vậy, lúc trẻ lao lực làm việc quá sức, sau khi về già cơ thể hắn có chút thương tổn.
“Đừng lo, ba sẽ chăm sóc anh ấy.” Ngạn Hi khép vạt áo gió trên người hắn: “Mấy chục năm qua đều là ba chăm sóc, ba hiểu sức khỏe của ba con hơn con.”
“Hơn nữa, chúng ta chỉ đi Đan Mạch vài ngày, cũng không phải là đi du lịch khắp nơi, sao có thể bị gì chứ?”
Thiệu Sanh Tinh cạn lời nhìn cậu, cuối cùng đầu hàng cùng đi theo họ.
Hai người trở về thành phố Đan Mạch mình từng kết hôn năm đó, ở lại một tuần. Bọn họ ngắm mặt trời mọc và hoàng hôn, đi đến đường rừng đút thức ăn cho sóc.
“Sóc ở đây… không sợ người.” Ngạn Hi thấy con sóc nhỏ còn chưa trốn khỏi bàn tay mình, nhân cơ hội sờ đuôi nó một cái: “Hơi gai gai, hình như không mềm như trong tưởng tượng của em.”
Cậu mỉm cười quay đầu nhìn người đàn ông, thấy đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm.
“Tại sao anh cứ nhìn em mãi vậy?”
Thiệu Chí Thần đi qua vuốt tóc cho cậu: “Nhìn không đủ.”
Ngạn Hi mỉm cười với hắn, cậu biết bây giờ khi mình cười tươi sẽ không đẹp, nhất định sẽ thấy trên mặt toàn nếp nhăn: “Nhìn mấy chục năm con chưa đủ à?”
“Không đủ.” Thiệu Chí Thần nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, lại nhịn không được lặp lại thêm lần nữa.
Hai người nắm tay nhau đi tới quảng trường, tìm một chỗ trống ngồi xuống phơi nắng.
“Tôi luôn cảm thấy cả đời không đủ.” Thiệu Chí Thần hơi dùng sức nắm tay người yêu: “Tôi cảm thấy mình còn có thể gặp lại em, nhìn thấy em lúc còn trẻ.”
Có thể là ánh mặt trời quá chói chang, Ngạn Hi cúi đầu dụi mắt: “Ừm, vậy em chúc điều ước của anh trở thành sự thật.”
Thiệu Chí Thần là một ông già rất thú vị, lúc nằm bệnh viện vẫn còn đủ sức trêu chọc Ngạn Hi.
“Em nói câu nào nghe thuận tai chút coi.”
Ngạn Hi bị hắn chọc giận, khiến nước mắt suýt chút nữa trào ngược về: “Đã lúc nào rồi anh còn nói thế? Có phải anh bị hâm không?”
Thiệu Chí Thần cảm thấy rất kỳ lạ: “Khụ, em nói… sao em đã bảy tám chục tuổi rồi… còn mau nước mắt thế?”
“Anh câm miệng lại!” Ngạn Hi hận không thể che miệng hắn: “Anh không thể để dành chút sức sao, ông già thúi…”
“Em gọi tôi là… Một tiếng, tôi sẽ câm miệng.”
“Gọi, em gọi, gọi cả đêm cho anh nghe.” Ngạn Hi đứng dậy: “Anh chờ một chút, để em bảo bọn nhỏ ra ngoài.”
Cậu gọi Thiệu Sanh Tinh và Thiệu Tầm An ra bên ngoài: “Mấy đứa cũng đừng cảm thấy đau buồn, anh ấy… cũng sống hơn tuổi rồi, nói không chừng cũng đã chán. Hai đứa nhắn tin cho mọi người trong nhà, bảo bọn họ đừng lo lắng.”
Hốc mắt Thiệu Sanh Tinh đỏ hoe: “Ba, nếu không ba về trước đi, đêm nay con ở lại chăm sóc ba.”
“Ba phải ở cùng anh ấy.” Ngạn Hi nói: “Không có ba ở bên cạnh anh ấy không yên tâm.”
“Vậy con và anh sẽ ở cùng ba.” Thiệu Tầm An nói.
Ngạn Hi cũng không biết Thiệu Chí Thần có thể chống đỡ được đến khi nào: “Vậy hai đứa ngủ ở phòng ngoài đi.”
Cậu không muốn gọi Thiệu Chí Thần là ông xã trước mặt hai đứa con, thật sự là mặt già chịu không nổi.
Ngạn Hi đẩy cửa đi vào, mang ghế ngồi xuống bên cạnh Thiệu Chí Thần: “Anh cũng nhẫn tâm thật đấy… Còn bắt bộ xương già của em đây canh giữ bên cạnh.”
Mùa đông trôi qua, chỉ trong một đêm cây hoa anh đào trong bệnh viện đều nở rộ, Ngạn Hi đẩy cửa sổ ra, mấy cánh hoa màu hồng nhạt theo gió xuân bay vào phòng.
Thiệu Chí Thần cố sức vươn tay nắm lấy cậu: “Bên tôi, vẫn luôn bên tôi nhé.”
Ngạn Hi dùng tay che mắt hắn lại: “Em sẽ luôn ở bên anh.”
Cho dù đó là sống hay chết.
“Đại ca… đại ca tỉnh rồi! Mau gọi bác sĩ! A a a a a!”
“Báo cho hàng xóm láng giềng một tiếng! Nhị Cẩu! Nhị Cẩu, mau đến bệnh viện, đại ca tỉnh rồi!”
“Con mẹ nhà mày có thể nhỏ giọng một xíu được không! Không thấy đại ca đang nhăn mày à?!”
Âm thanh ồn ào xung quanh khiến Ngạn Hi không thể tập trung, một giọng nói quen thuộc đột phá vòng vây, khiến cho xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
“Anh, anh cảm thấy thế nào rồi? Anh mở mắt ra nhìn em đi, em là Ngạn Cẩn…”
“Cứ tiếp tục đi, em gọi anh ấy thêm mấy tiếng nữa, những người khác đều giữ yên lặng.”
“Anh! Anh, anh tỉnh rồi!”
Ngạn Hi mở mắt ra, một chùm sáng mạnh chiếu xuống, đồng tử của cậu co rụt, bác sĩ tắt đèn bút, chính thức thông báo cho bọn họ: “Bệnh nhân đã tỉnh. Bây giờ cần làm một loạt các kiểm tra, mời mọi người tránh một chút.”
Ngạn Cẩn vội vàng gật đầu, cậu nhóc nắm tay Ngạn Hi xoa nắn liên tục, cuối cùng mới miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh.
Trải qua một loạt kiểm tra, Ngạn Hi từ từ khôi phục tỉnh táo. Cậu ngủ một ngày một đêm, hôm sau tỉnh lại lập tức túm lấy Ngạn Cẩn: “Giúp anh về nhà lấy một quyển sách, ở tầng thứ ba của giá sách trong phòng, quyển sách có bìa màu hồng! Anh muốn nó ngay bây giờ, em đi mau đi!”
Ngạn Cẩn vội vàng đỡ cậu: “Anh, anh đừng gấp, em lập tức trở về lấy ngay!”
Chỉ có duy nhất một cuốn sách màu hồng trên giá, mặc dù Ngạn Cẩn cảm thấy rất kỳ quái nhưng cũng không lật xem, cầm thẳng đến bệnh viện.
Sau khi Ngạn Hi nhìn thấy tên cuốn sách quen thuộc, mũi cậu lên men, gần như cướp lấy cuốn sách vội vàng lật mở.
Ngạn Cẩn nhìn vẻ mặt cậu từ háo hức, nghi ngờ rồi chuyển sang bất lực.
Ngạn Hi lật sách, trong lúc nhất thời lạc giọng: “Không phải, tại sao không phải là quyển ban đầu kia!”
Ngạn Cẩn bị cậu dọa sợ: “Đây là quyển duy nhất trên giá sách, hơn nữa tên cũng giống nhau!”
Ngạn Hi liếc mắt nhìn tên cuốn sách, một giọt nước mắt lăn trên trang sách, lặng lẽ thấm nhòe mặt giấy: “Tại sao, tại sao lại không giống trước?”
Nội dung cuốn sách không còn giống cũ mà biến thành một cuốn sách khác không hề liên quan tới cậu. Không có Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư, tất nhiên cũng không có người đàn ông của cậu.
Câu chỉ mơ à? Chẳng lẽ đầu cậu bị đập hỏng nên ông trời đã gửi cho cậu một giấc mơ để cậu không thấy nhàm chán?
Cậu gập mạnh quyển sách vào, vừa định ném nó xuống đất, bỗng tầm mắt va phải một góc.
Nhà xuất bản Cupid.
Ngón tay Ngạn Hi dừng lại, vừa định nhìn kỹ một chút, đột nhiên bên khóe xuất hiện một tia sáng màu bạc.
Ngạn Cẩn đứng ở bên cạnh nhặt chiếc nhẫn rơi dưới đất lên: “Sao bên trong sách lại có nhẫn nhỉ? Anh, có phải nhẫn của anh không?”
Ngạn Hi sững sờ nhìn chiếc nhẫn lấp lánh kia, nước mắt không kìm được lăn xuống, cậu cười nói: “Ừ, nó là của anh!”