"Lâm Tương Ca không đủ gây cho sợ hãi. Trần Tư Vũ muốn tìm người có thể ra mặt bảo vệ nàng ta không việc gì, nhưng nàng ta đã tìm lầm người." Trên đường quay về Hầu phủ, Diệp Mạch thản nhiên phân tích những gì Tần Hảo nói.
Lâm Tương Ca tạm thời không cần phải quan tâm, nhưng Trần Tư Vũ thật đúng là chướng mắt a.
Nhân lúc Tần Hảo tắm rửa, Diệp Mạch gọi Trúc Hoài đến: "Người ở chính viện kia gần đây đang làm cái gì?"
Trúc Hoài nhanh trí trả lời: "Từ sau khi phu nhân qua đời, Hầu gia liền tìm kiếm vị Hầu phu nhân tiếp theo." Nói cách khác, chưa đầy một năm sau khi người kia mất, Lư Dương Hầu đã nghĩ đến việc tục huyền lần nữa.
"Thiếu gia, lần này Hầu gia tục huyền, người tính làm như thế nào?" Trúc Hoài xoa xoa tay, trong mắt hiện lên một tia bát quái.
Năm đó Hầu gia chính là bởi vì cách làm này mà bị người thóa mạ nhiều năm, hiện giờ người trước mất không bao lâu, lại muốn tục huyền.. Thật sự khiến người ta không khỏi thắc mắc nội tâm của vị Hầu gia là như thế nào nha.
Diệp Mạch suy tư, đột nhiên lên tiếng, đánh Trúc Hoài một cái trở tay không kịp: "Ngươi cảm thấy Trần Tư Vũ trở thành Lư Dương Hầu phu nhân thì thế nào?"
"Thiếu gia?" Trúc Hoài bất khả tư nghị vò đầu: "Ngài muốn cho Trần cô nương gả vào? Như thế trên danh nghĩa chính là trưởng bối của người nha. Người cùng Thiếu phu nhân thật sự sẽ tôn xưng một tiếng Hầu phu nhân đối với nàng sao?"
Diệp Mạch cười lạnh, người dám tính kế Tần Hảo, hắn không định sẽ buông tha.
Trần Tư Vũ gả cho Diệp Huy, cho dù là muốn bày ra dáng vẻ này, cũng phải xem nàng có thể sống bao lâu.
"Hơn nữa, Trần gia hẳn là sẽ không đồng ý để nàng trở thành vợ kế của Hầu gia." Trúc Hoài cảm thấy thiếu gia nhà mình là đang suy nghĩ hảo huyễn, Trần gia còn ngóng trông vị Trần cô nương này trở thành thái tử phi, về sau có thể trở thành một quốc gia chi mẫu đấy.
Lư Dương Hầu có tước vị trong người, nhưng hắn lúc trước có hai vị Hầu phu nhân đã chết. Bên ngoài kỳ thật đã nói hắn khắc thê, Trần gia sao có thể đem Trần cô nương gả đến đây?
Diệp Mạch lãnh đạm nhướng mày, nghe được trong phòng tiếng nước đã dừng, liền đuổi Trúc Hoài ra ngoài.
Tần Hảo lau tóc đi tới, nói không nên lời: "Vừa rồi ta đều nghe thấy hết, Trần Tư Vũ gả vào không phải sẽ khiến chúng ta chán ghét sao?"
"Bởi vì người nọ chưa bao giờ là kẻ thương hương tiếc ngọc. Năm đó cùng Trầm Quân Như là thật lòng yêu nhau, nhưng cuối cùng Trầm Quân Như còn không phải chết ở trong tay của hắn? Trần Tư Vũ là người không có gì trợ giúp cho hắn, sau khi hắn cưới vào, tự nhiên sẽ không đối tốt với nàng ta."
Tay Tần Hảo đang lau tóc hơi khựng lại, một lát sau khăn trên tay rơi vào trong tay Diệp Mạch.
Tóc nàng đen nhánh lại dày. Sau khi tắm rửa xong đi ra, toàn bộ đều xõa ở sau đầu.
Diệp Mạch một bên lau một bên thưởng thức, đến khi chắc chắn không còn ướt mới buông khăn mặt: "Cái chính là Trần Tư Vũ có thể giúp ta một việc."
Tần Hảo bỗng dưng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt tính kế của Diệp Mạch. Được rồi, nàng nên cầu nguyện cho Trần Tư Vũ, để nàng đừng bị chỉnh thật thảm.
Diệp Mạch thức đêm viết mật tín phái Trúc Hoài đưa đi cho thái tử.
Thái tử xem nội dung trong thư liền trầm tư.
Ngày hôm sau, hắn liền đi tìm Lâm Xu Nga: "Muội cũng đừng cho người làm trò hù dọa Trần Tư Vũ nữa."
Lâm Xu Nga dừng lại động tác cắn hạt dưa, cười xấu xa nhìn thái tử: "Hoàng huynh đau lòng sao? Nếu Hoàng huynh cảm thấy đau lòng, có thể cưới nàng làm Thái Tử phi nha. Chờ nàng thành thân tẩu tử của ta, ta cam đoan sẽ không dùng những thứ đó hù dọa nàng."
Chuyện người rối trắng và mấy hòn đá đúng là không phải bút tích của Diệp Mạch. Nếu là Diệp Mạch ra tay, Trần Tư Vũ không có khả năng chỉ chịu một chút kinh hách không đáng kể.
"Đây là mật tín Diệp Mạch trong đêm sai người đưa vào."
Lâm Xu Nga phủi tay, hồ nghi mở mật tín ra. Chờ thấy rõ nội dung, kinh hô ra tiếng: "Diệp Mạch có phải điên rồi hay không? Kế thất chính là kế thất, nhưng theo danh phận cũng là trưởng bối của hắn nha. Nhưng Trần Tư Vũ đã tính kế Tần Hảo mấy lần, hắn cũng có thể nhẫn nhịn sao?"
"Một nhà Trần thái phó đã đứng trong triều đủ lâu. Xu nga, vua nào triều thần nấy. Tuy rằng hắn là thái phó, nhưng cũng không phải là đứng bên phía ta." Lâm Xu Nga nhìn không ra mục đích hành động này của Diệp Mạch, nhưng hắn lại có thể nhìn ra hai ba.
Cái gì có cưới hay không cưới, Diệp Mạch không chỉ tính kế một mình Trần Tư Vũ, hắn chính là tính kế cả phủ thái phó.
Một khi Trần gia rơi đài, Trần Tư Vũ lại không thể trở thành Lư Dương Hầu phu nhân, nhiều lắm chỉ có thể là một thiếp thất. Mà một thiếp thất, tất nhiên không coi là trưởng bối của Diệp Mạch!
Diệp Mạch này lòng dạ hiểm độc, chỉ có hắn khiến người khác ngột ngạt, làm sao có cơ hội để người khác khiến hắn ngột ngạt?
Chỉ dựa vào một phong mật tín, ngày kế thái tử mang tâm tư lo lắng thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho Lư Dương Hầu.
Diệp Mạch đem mật tín thái tử truyền lại cho hắn đốt thành tro. Mùi khói bay lên chóp mũi khiến hắn cau mày, ho khan dữ dội.
Hiện giờ đã vào mùa thu, quần áo trên người hắn so với những người khác lại nhiều hơn một kiện.
Mắt thấy qua mấy tháng nữa lại là mùa đông, Tần Hảo càng thêm lo lắng cho thân thể của hắn. Nếu lão Cố không trở về, nàng rất lo lắng thời tiết lạnh như vậy sẽ khiến Diệp Mạch nhận hết đau khổ.
"Phu quân." Tần Hảo vỗ lưng giúp hắn thuận khí: "Đây là canh sơn trà ngân nhĩ, dùng để nhuận phế khỏi ho."
Diệp Mạch uống cạn một chén nhỏ, lồng ngực dịu đi một chút: "Sao lại nghĩ đến việc uống canh?"
"Dược lão Cố lưu lại đã uống hết, nhưng ông ấy còn chưa trở về, ta cũng không dám tùy tiện tìm người khai dược. Vừa lúc Lục La có nghiên cứu đối với phương diện hầm canh này, nên nghĩ không bằng dùng biện pháp thực liệu (dùng thức ăn chữa bệnh ) chống đỡ trước. Phu quân, khi nào thì lão Cố mới có thể trở về?"
"Nửa tháng trước nhận được tin tức, tính thời gian, ông ấy sắp về đến."
Dứt lời không bao lâu, chỉ thấy một lão nhân ăn mặc lôi thôi từ đầu tường nhảy xuống.
"Xú tiểu tử, còn chưa vào phủ đã nghe thấy ngươi ho khan. Uống thuốc đàng hoàng sẽ không ho khan, ngươi không nghe lời phải không? Hay là không uống thuốc đàng hoàng?"
Diệp Mạch ghét bỏ lui về phía sau.
Sau khi Tần Hảo nhìn kỹ mới xác nhận đây là lão Cố.
Không biết ông ở trên đường gặp phải chuyện gì rồi, không chỉ có quần áo tả tơi, râu cũng không chải, tất cả thắt lại với nhau.
Tần Hảo che môi cười khẽ: "Trúc Hoài, mau dẫn lão Cố đi trước tắm rửa một cái, sau đó ngủ một giấc thật ngon."
"Cũng là nha đầu ngươi có lương tâm. Lão phu tân tân khổ khổ đi lấy thảo dược làm cho thuốc tiểu tử này, ăn không ngon cũng ngủ không tốt. Ngược lại tiểu tử này gặp mặt còn ghét bỏ lão phu." Lão Cố nói xong ném ra một gói dược to trên người: "Nha đầu, thuốc này ngươi sắc cho hắn uống trước. Phương thuốc phối như thế nào đều viết ở trên mặt. Uống thuốc này ba ngày liên tục, ta lại châm cứu cho tiểu tử này."
"Vậy ba ngày này có cái gì cần chú ý không?"
Lão Cố hừ lạnh, sau khi cao thấp đánh giá Diệp Mạch: "Người trẻ tuổi kiềm chế chút, có một số việc không thể nhiều chính là không thể nhiều." Nói xong lời này, lão Cố theo Trúc Hoài đến khách phòng nghỉ ngơi.
Tần Hảo cầm phương thuốc cùng dược kinh ngạc đứng ngây người.
Diệp Mạch bật cười, ngẩng đầu nhìn nói: "Phát ngốc cái gì? Nương tử còn không mau đi sắc thuốc? Chẳng lẽ là đang chờ vi phu tự mình thực hành ý tứ lão Cố cho nàng xem?"
Sắc mặt Tần Hảo bỗng chốc đỏ lên, xấu hổ và giận dữ dậm chân: "Bây giờ ta đi ngay, chàng nhớ uống hết canh này."
Tuy rằng đã viên phòng, nhưng đối với loại chuyện này da mặt Tần Hảo vẫn rất mỏng.
Thuốc lần này lão Cố phối mới còn đắng hớn so với lúc trước, vẫn là một ngày uống ba lần. Diệp Mạch mỗi lần uống xong đều túm Tần Hảo lại hôn mấy ngụm, mĩ kỳ danh viết [] có khổ cùng nhau ăn!
[] câu gốc là "美其名曰" (mỹ kỳ danh viết): Xuất xứ từ tác phẩm "Đằng Dã tiên sinh" của Lỗ Tấn, đại ý khi một người đặt tên cho một vật, một việc nào đó một cái tên hay, thì người ta sẽ dùng câu này để chỉ về cái việc đặt tên đó. Tùy tình huống mà nó sẽ có nghĩa tốt hay xấu. (sưu tầm)
Tần Hảo lau nước thuốc dính trên môi, ăn liên tiếp vài quả mơ mới cảm thấy hết vị đắng: "Thuốc của ba ngày uống xong rồi, ngày mai lão Cố có thể châm cứu cho chàng. Lão Cố nói, lần này châm cứu có thể sẽ rất thống khổ. Phu quân, chàng có thể chịu được không?"
"Thân mình của ta đây chịu khổ còn ít sao? Ảnh hưởng ta nhiều năm như vậy, hiện giờ có thể hoàn toàn chữa khỏi, đối với ta mà nói là chuyện tốt."
"Thiếu gia, Thiếu phu nhân. Trúc Hoài ở trong sân chờ, nói là có chuyện gì muốn bẩm báo Thiếu gia."
Tần Hảo lót gối phía sau đầu cho Diệp Mạch: "Bảo hắn vào đi."
Lúc Trúc Hoài đi vào, trên tay cầm một chồng tranh vẽ. Thấy Tần Hảo ở đây, hắn tự nhiên mở bức tranh ra, nói chuyện trong cung: "Thiếu gia, Hoàng Thượng triệu kiến Hầu gia, cùng Hầu gia nói chuyện để ông ta tục huyền. Còn nói lần này là bởi vì vị kia vốn còn có tội, sẽ không cần Hầu gia một năm sau mới tục huyền."
"Trần gia nhận được tin tức chưa?"
"Trần thái phó là người trước tiên nhận được tin, trước khi Hoàng Thượng triệu kiến Hầu gia, Trần thái phó đã gặp qua Hoàng Thượng."
"Như vậy không phải là Hoàng Thượng cũng muốn cho Trần cô nương trở thành vợ kế của Hầu gia sao?" Tần Hảo kinh ngạc đích hỏi.
Trúc Hoài sờ gáy lanh lợi cười: "Đúng là như thế. Trần gia không muốn, nhưng hoàng mệnh khó trái."
"Phu quân, vậy sau khi Hầu gia hồi phủ, có thể hay không.." Việc hôn nhân bị người thao túng, một cuộc hôn nhân không có gì trợ lực cho Lư Dương Hầu phủ, ngược lại sẽ mang đến phiền toái, Hầu gia sẽ cam tình nguyện sao?
Đôi mắt hoa đào của Diệp Mạch mang ý cười, hết thảy đều nằm trong dự kiến của hắn: "Trần Tư Vũ bên kia tình huống như thế nào?"
"Trần cô nương không muốn xuất giá, ở trong nhà nháo thắt cổ tự sát một hồi. May mắn được phát hiện đúng lúc, nàng được cứu sống."
"Chậc chậc." Diệp Mạch tiếc nuối lắc đầu: "Phát hiện rất đúng lúc."
Trúc Hoài yên lặng rụt đầu lại, biểu hiện tiếc nuối của thiếu gia cũng quá rõ ràng rồi, dù sao cũng nên giả vờ đi nha.
Trong viện truyền đến tiếng bước chân nặng nề, vừa nghe chính là người tập võ: "Diệp Mạch."
Là Lư Dương Hầu Diệp Huy!
Tần Hảo đè lại Diệp Mạch muốn đứng dậy, tự mình đi ra ngoài, nhưng nàng không ra khỏi phòng, mà là đứng bên trong ngưỡng cửa giằng co cùng Diệp Huy ở trong sân: "Gặp qua Hầu gia. Lão Cố nói thân mình phu quân đã đến thời điểm mấu chốt, có thể không xuống giường thì không nên xuống giường. Hôm nay Hầu gia đến Tùng Cảnh viện, là có chuyện gì sao?"
Trong phòng, Diệp Mạch nghe được nàng nói những lời này, lắc đầu bật cười. Nhưng trong nội tâm dâng trào cảm động, loại cảm giác được người bảo vệ như thế này, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cảm thụ qua.
Mấy năm nay, hắn đã tự biến mình thành một kẻ máu lạnh, không bị ngoại giới tác động, không bị tình cảm chi phối, chỉ có sự xuất hiện của Tần Hảo là khao khát duy nhất trong lòng hắn.
Hiện giờ, nữ tử từng mảnh mai này cũng sẽ vì hắn đi đối đầu cùng người khác.
"Thân mình đó của hắn còn gì mà dưỡng chứ? Mấy năm nay nếu có thể chữa khỏi, đã chữa khỏi từ lâu rồi. Chuyện của hai phụ tử chúng ta, ngươi cũng đừng xen vào." Nói xong, Diệp Huy chuẩn bị bước vào phòng.
Tần Hảo một bước cũng không nhường, nhíu mày: "Đây là phòng của ta cùng phu quân, Hầu gia đi vào như vậy có phải không quá thích hợp hay không?"
Lời này, ngược lại là như nguyện ngăn lại bước chân Diệp Huy: "Được, vậy Bản hầu không đi vào, ngươi bảo tên nghịch tử kia đi ra."
Tần Hảo cúi người hành lễ, khẽ cười đáp lời ông ta: "Hầu gia, việc trị liệu của phu quân hiện giờ đúng thật là đến thời điểm mấu chốt, thật sự không thích hợp đi ra ngoài. Nếu Hầu gia có chuyện, hay là nói ngay ở đây? Ngài ở trong này nói, phu quân cũng có thể nghe được."
Diệp Huy nhìn Tần Hảo thật sâu, tức giận nói: "Tốt lắm, tốt lắm! Vậy thì hai ngươi hãy nghe cho kỹ! Chuyện tục huyền là chuyện riêng của Bản hầu, thân là con trai thì làm tốt việc con trai nên làm, khi nào thì có thể thò tay quản chuyện trong viện lão tử?"
Tần Hảo vẫn là mỉm cười như trước, nhìn Diệp Huy trong lòng bực mình.
Cho đến khi ông ta xoay người muốn đi, Tần Hảo mới nhẹ giọng nói: "Lúc nãy nghe nói Trần gia cô nương vì cự tuyệt cửa hôn sự này mà thắt cổ tự sát."
Bước chân của Diệp Huy đình trệ một lát, ngay sau đó bước chân lại vừa lớn vừa vội.