Diệp Mạch không muốn giao tiếp với người ở chính viện, trước kia không muốn, hiện tại vẫn không muốn.
Trái lại Tần Hảo lại rất hiếu kì vị tân phu nhân này rốt cuộc là loại người gì..
Văn phu nhân ngồi xuống xong liền nhìn thấy châm tuyến trong rổ: "Xem ra Đại thiếu phu nhân rất khéo may vá, nhưng mà may vá lâu đôi mắt sẽ không tốt, ngươi ngày thường phải chú ý hơn."
Tần Hảo: "..."
Diễn biến này dường như không quá thích hợp, vị Văn phu nhân này chỉ đơn giản là đến quan tâm bọn họ thôi sao?
"Hàng Châu cách xa kinh thành, lần này lại mặt sao không ở thêm một thời gian? Kỳ thật các ngươi trở về trễ một chút cũng không sao, dù sao trong phủ cũng không có chuyện gì."
Văn phu nhân là thật tâm cũng tốt, hay là giả vờ như thế này cũng được.
Tần Hảo tiếp lời của nàng nói: "Phu nhân quá khách khí. Lại nói tiếp ta và phu quân lúc trước không nhận được tin tức, đã bỏ lỡ hỉ yến của Hầu gia và Phu nhân."
Văn phu nhân đối với việc này không chút nào để ý, hào phóng nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, đối với chuyện của Lư Dương Hầu phủ biết không ít. Việc trưởng tử của Hầu phủ và Lư Dương Hầu bất hòa, ta trùng hợp biết đến. Chuyện bọn hắn là chuyện của bọn hắn, không liên quan đến ta."
"Vậy ngài.."
Văn phu nhân thấy Tần Hảo chưa nói hết câu, không quá để ý nhắc đến việc mình gả cho Diệp Huy làm vợ kế: "Ta ở tuổi này, lại là nữ tử thứ xuất, mặc dù phụ thân rất thương yêu ta, cơ hội ta có thể gả cho một lang quân như ý cũng không lớn. Gả cho Lư Dương Hầu, ít nhất ta không cần lo lắng về sau sẽ suy tàn, cái ăn cái mặc cũng không cần lo lắng gì."
Tần Hảo hơi thả lỏng cảnh giác, thở dài nói: "Văn Thị Lang yêu thương ngài, ta cũng có nghe thấy. Nhưng mà phu nhân nói đúng, tại Hầu phủ này, không cần lo lắng về cái ăn cái mặc, chỉ cần bản thân có thể thư thái, cuộc sống tự nhiên cũng thư thái."
Văn phu nhân cong môi nhàn nhạt nói: "Ta biết ngươi đang cảnh giác với việc ta đến đây. Giữa ta và các ngươi không có gì xung đột, càng không cần phải tạo ra địch nhân cho mình ở trong phủ. Trước không nói ngươi, một mình Diệp Mạch thôi, ta đã không phải là đối thủ. Ngươi nói đúng, bản thân thư thái, cuộc sống mới có thể thư thái. Tuy nhiên, có những người không đắc tội, mới thật sự là thư thái."
Sau khi Văn phu nhân ra về, Tần Hảo cân nhắc lời của nàng. Vị Văn phu nhân này cũng rất kỳ diệu, bọn họ mới vừa quay về Hầu phủ, nàng đã tới rồi. Sau khi đến đây, lời nói cũng rất kỳ diệu, đều là bày tỏ ý không muốn đối địch với bọn họ.
"Người đi rồi?" Diệp Mạch đổi sang quần áo nhẹ nhàng, thấy Tần Hảo ngẩn người ở trong sân, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nàng.
"Ân, mới vừa đi. Phu quân, chàng nói xem vị Phu nhân mà Hầu gia cưới, có thật sự giống như bây giờ nàng biểu hiện hay không? Sau khi nghe những gì nàng nói, có thể nhận ra nàng cũng không muốn quản những tranh đấu trong Hầu phủ."
"Tính tình Văn Thị Lang cũng như vậy, ở trong quan trường không mấy khi tật ngôn lịch sắc[]. Khi làm việc, cũng là tính tình từ tốn. Tuy nhiên, hắn có một đặc điểm, làm việc tuy chậm lại chu toàn, cho nên có thể đạt được hiệu quả làm ít công to (làm chơi ăn thật ). "
[] 疾言厉色 Hán Việt: TẬT NGÔN LỊCH SẮC lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị; trạng thái giận dữ; hầm hầm giận dữ
Nếu nữ nhi mưa dầm thấm đất (thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng ) tính tình của hắn, vậy việc mặc kệ mạch nước ngầm trong Hầu phủ bắt đầu khởi động cũng là rất bình thường.
Vào ban đêm, Diệp Huy sai người đến gọi Diệp Mạch và Tần Hảo đến chính viện ăn cơm.
Tần Hảo cũng như thường ngày, muốn trực tiếp cự tuyệt. Không ngờ Diệp Mạch mở miệng trước, đáp ứng sẽ đi qua.
Tần Hảo: "..."
Mặt trời mọc ở phía tây, phu quân đổi tính rồi sao?
Diệp Mạch gần như hiểu được ý tứ trong mắt nàng, nhướng mày cười cười: "Đã lâu không cùng nhau ăn cơm, đại khái là nhớ cảnh giương cung bạt kiếm trước kia."
Tần Hảo yên lặng rút tay về, không muốn phản ứng nam nhân ấu trĩ này. Nàng cảm thấy người trước mắt chính là rất nhàm chán, muốn tự tìm chút chuyện để làm!
Không chỉ Tần Hảo, Diệp Huy cũng không ngờ rằng Diệp Mạch lại đồng ý. Vốn nghĩ bữa tối sẽ không đến, sau đó ông ta liền chờ ở thư phòng, có một số việc vẫn cần hỏi rõ ràng.
Lúc Diệp Mạch và Tần Hảo đến đã muộn khoảng một khắc chung, sắc mặt Diệp Huy tương đương khó coi, Văn phu nhân lại không thèm để ý, trước khi người đến, nàng liền uống trà và im lặng chờ.
Về phần Diệp Huy tức giận ở bên cạnh, cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng.
"Đến đây, dâng đồ ăn đi." Văn phu nhân buông chén trà, lôi kéo Tần Hảo ngồi bên cạnh mình: "Không biết rõ các ngươi thích ăn món gì, cho nên ta sai Minh Nguyệt đến Tùng Cảnh viện tìm người hỏi một chút. Các ngươi nếm thử xem có phải hương vị bình thường thích ăn hay không."
"Kỳ thật không cần phiền toái như vậy. Ta và phu quân mặc dù có món ăn ưa thích, nhưng bình thường cũng không kén ăn."
Số lần đến chính viện ăn cơm rất ít, nhưng không có lần nào là không phải tan rã trong không vui. Cho nên đối với vợ chồng Diệp Mạch mà nói, cũng không để ý rốt cuộc chuẩn bị đồ ăn gì, mà là để ý mục đích hôm nay gọi bọn họ đến ăn cơm.
Diệp Huy thiếu kiên nhẫn, không được bao lâu liền trực tiếp hỏi: "Có phải là ngươi đi Kim Lăng?"
"Hàng Châu lại mặt, tất nhiên sẽ đi ngang qua Kim Lăng."
Diệp Huy nhíu mày dữ tợn, không hài lòng trừng mắt nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Diệp Mạch: "Ta đang nói chính sự với ngươi! Ai ở Kim Lăng, không cần ta nhắc nhở ngươi. Lư Dương Hầu phủ chỉ lo thân mình, đừng bởi vì ngươi mà lôi cả Hầu phủ xuống nước!"
"Chỉ lo thân mình?" Diệp Mạch cười lạnh, giống như là nghe được chuyện cười thú vị nhất trên đời: "Ông nói Hầu phủ chỉ lo thân mình, nhưng những việc ông làm nhiều năm nay, ta nhìn không ra chút nào là chỉ lo thân mình. Mặt khác, ta tuy rằng họ Diệp, nhưng tất cả mọi người đều biết ta có quan hệ rất tốt với Kì Dương Bá phủ. Cố Sầm có hôn ước với Công Chúa, ông cho rằng ta không đi Kim Lăng, là có thể chỉ lo thân mình?"
Bàn tay cầm đũa của Diệp Huy run rẩy, rõ ràng là đang kìm nén tức giận: "Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, Lư Dương Hầu phủ sẽ không thay ngươi giải quyết! Ít cùng Kì Dương Bá phủ lui tới, ít cùng Thái Tử lui tới, cũng đừng dính líu gì đến người của Bình Dương Hầu phủ đi!"
Diệp Mạch buông tay, đôi đũa rơi xuống mặt bàn, kéo Tần Hảo bước đi.
"Đứng lại!" Diệp Huy tức giận ngăn cản: "Hoàng quyền tranh đấu, Lư Dương Hầu phủ tuyệt đối không thể dây dưa vào! Diệp Mạch, chờ chuyện này chấm dứt, ngươi muốn lui tới với ai thì lui tới với người đó! Nhưng hai năm này, ngươi thu liễm một chút đi."
Diệp Mạch vuốt tay vịn xe lăn, lạnh lùng nói: "Mấy năm nay, có khi nào ta nghe theo lời của ông? Hơn nữa, ta có thân phận gì, bất quá là đứa con bị bỏ rơi của Lư Dương Hầu phủ, sao ta có thể nhấc lên quan hệ cùng những đại nhân vật như vậy?"
Ngực Diệp Huy phập phồng, rõ ràng là bị lời nói của Diệp Mạch chọc giận, rồi lại tìm không được lời để phản bác.
Dù sao việc Diệp Mạch cùng những người này có quan hệ đều là xuất phát từ phán đoán của ông ta, thành thật mà nói, ở trước mặt Thái Tử và Bình Dương Hầu phủ, Diệp Mạch không hẳn có thể nói chuyện được.
Văn phu nhân ăn cơm của mình, khóe môi nhếch lên một đường cong. Rất tốt, đụng vào tường vài lần cũng nên biết không thể can dự vào chuyện của Tùng Cảnh viện, càng không thể quản được, về sau mới có thể ngoan ngoãn không vươn tay!
"Ăn cái gì mà ăn! Trong tình huống này ngươi còn có thể nuốt trôi?" Tức giận trong ngực Diệp Huy không chỗ phát tiết, vừa xoay người lại nhìn thấy Văn phu nhân im lặng dùng cơm, lửa giận liền bốc lên đầu.
Văn phu nhân cũng là người có tính tình, cười như không cười nhìn Diệp Huy đang tức giận: "Hầu gia nói gì vậy, người là sắt cơm là thiết, chẳng lẽ không ăn cơm có thể giải quyết được chuyện trước mắt sao? Con cháu đều có phúc của con cháu, các vị ca nhi đều đã từng tuổi này, người thành thân, người thì sắp đính hôn, ngài còn lo lắng gì nữa? Ta thấy như vừa rồi, lời nói của ngài, bọn họ cũng không nghe, vậy vì sao ngài còn phải phí lời?"
Những lời này còn chưa nói xong, vừa nói cơn giận Diệp Huy càng không thể dập tắt, sau khi làm loạn ở trong phòng, uống hai chén nước lạnh liền lạnh mặt trở về phòng.
Minh Nguyệt lo lắng nhìn, mới vừa rồi Hầu gia như vậy thật đúng là làm nàng sợ hãi: "Phu nhân, những lời ngài mới vừa nói đã chọc Hầu gia mất hứng, về sau làm sao bây giờ a?"
Văn phu nhân bĩu môi, lôi kéo nàng ngồi xuống cùng nhau dùng cơm: "Mất hứng thì mất hứng đi, ai có thời gian đi quan tâm hắn cao hứng hay mất hứng. Ngươi ngồi xuống ăn cơm, những chuyện khác đều theo liên quan đến chúng ta."
Minh Nguyệt nơm nớp lo sợ cầm đũa ăn cơm, phu nhân nói thật nhẹ nhàng, nhưng nếu như Hầu gia thật sự không nguôi giận thì làm sao bây giờ?
Tần Hảo cùng Diệp Mạch trở về Tùng Cảnh viện, trên bàn đã chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Tần Hảo cầm đũa, thư thái nói: "Vẫn là đồ ăn của Tùng Cảnh viện ăn ngon."
Diệp Mạch nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: "Rượu mà phu nhân chuyển từ hầm rượu đặt ở đâu vậy? Hôm nay tâm tình rất tốt, nương tử bồi vi phu uống một ly được không?"
Rượu..
Tần Hảo hóa đá, nhớ đến chuyện đã xảy ra sau khi say rượu lần trước. Rượu mang ra từ hầm đều là rượu Diệp Mạch thích uống nhất, mấy ngày nay Diệp Mạch không nhắc đến, nàng cũng đã quên còn có chuyện như vậy.
"Sức khỏe phu quân không tốt, vẫn không nên uống rượu. Trúc Hoài, đến phòng bếp nhìn xem có rượu ủ ngọt hay không, nếu có thì làm món bánh trôi rượu ngọt mang lên đây."
BÁNH TRÔI RƯỢU NGỌT (酒酿圆子)
Trúc Hoài vui sướng khi người gặp họa hướng phòng bếp chạy đi, nhưng lại bị thân ảnh Lâm Xu Nga hấp tấp vọt vào dọa sợ đến mức dừng bước.
Lâm Xu Nga trực tiếp vọt đến trước mặt Diệp Mạch và Tần Hảo, hai tay gắt gao nắm lấy cái bàn: "Diệp Mạch, tiền tuyến gặp chuyện không may, Cố Sầm bị trọng thương!"